Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 64






 
   Trận thứ hai Mạc Thanh đấu với Thiên Nhan, Mạc Thanh mới vừa lên sân khấu đứng ở đằng kia thì Mộ Lam Huyền liền biết nàng đang khẩn trương.
   Hôm nay Thiên Nhan xuyên bạch y, đối với xuyên phấn y ôn hòa trước kia có vẻ như càng thêm thoát trần thoát tục. Mạc Thanh sững sờ ở tại chỗ ngay cả vũ khí cũng quên cầm. Dù cho nàng từng trêu hoa ghẹo nguyệt với nhiều cô nương đủ loại kiểu dáng nhưng đến khi gặp đại mỹ nhân thật sự thì ít nhiều gì vẫn có chút khẩn trương.


  Mới vừa đấu không đến mấy hiệp, Mạc Thanh liền bắt đầu bị vây vào thế hạ phong, bị kiếm pháp của Thiên Nhan áp gắt gao .


  "Mạc Thanh bị làm sao thế..."
Nàng ở dưới đài nhìn cũng không khỏi bối rối, theo lý thuyết mà nói thì năng lực của Mạc Thanh cũng không có thảm như vậy.


  "Đợi thời cơ."
  Bạch Linh ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.


  "Ân?"


"Thiên Nhan am hiểu ám sát, nhưng vũ khí cùng công pháp đều không thuận tay, tuy rằng nàng đã ứng biến tốt đem kiếm thay thế chuỷ thủ, nhưng tóm lại cũng có chút chênh lệch. Mạc Thanh mặc dù bị vây ở thế hạ phong, nhưng là do nàng cố ý lâm vào."


"Nói như vậy Mạc Thanh có thể thắng ?"


Lời nàng nói còn chưa dứt chỉ thấy Bạch Linh lắc lắc đầu: "Thắng không được."


"Ân?"
  Nàng vẻ mặt mờ mịt, giữa lúc nàng chuẩn bị dò hỏi thì bỗng nhiên trên đài truyền đến một tiếng nổ đem tầm mắt nàng kéo trở về.


  Tay Mạc Thanh cầm một thanh kiếm lóe kim quang, thân kiếm tản ra khi thế khổng lồ, chỉ một kích đã đem Thiên Nhan đẩy lùi ra sau, trên sàn thi đấu bị chém nứt ra thành một cái cái khe.
Ngay cả đài thi đấu lại bị chém nứt ra thành một cái khe... Thanh kiếm này thật hoa lệ, thật. . . . Thật là lợi hại...

  Mộ Lam Huyền theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sao vũ khí nào cũng đều dữ tợn hết thế, nàng bình thường như vậy, nhưng Mạc Thanh lại thâm tàng bất lộ a ! Nhìn cái tư thế này, nói như vậy thanh kiếm kia khẳng định rất quý !


  Chỉ thấy Mạc Thanh chém ra sổ kiếm, nhanh chóng đem cục diện đảo ngược.


  Vô số đạo kiếm khí điên cuồng lưu chuyển làm cho người ta sợ hãi, chỉ một cái chớp mắt liền đem Thiên Nhan áp gắt gao , đang lúc nàng nghĩ đến việc tiến thêm một bước tuyệt sát thì bỗng nhiên Thiên Nhan vốn còn đang bị kiếm khí vây quanh ở bên trong đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Mạc Thanh, không biết từ khi nào kiếm ở trong tay nàng đã đồi thành chuỷ thủ kề sát cổ Mạc Thanh.


  Chuỷ thủ sắc bén vô cùng, chỉ mới vừa đụng tới liền hình thành vết cắt, máu chảy dọc theo cổ chảy xuống...


  "Thiên Nhan thắng !"


  Cục diện xoay ngược lại quá nhanh, thế cho nên lúc tài phán trưởng lão tuyên bố mọi người mới phản ứng được, trong nháy mắt dưới đài vang lên tiếng hoan hô kịch liệt trước giờ chưa từng có.


  "Thật. . . . Thật là lợi hại a sư phụ ! Thật đúng là Thiên Nhan thắng."
  Mộ Lam Huyền trong nháy mắt vỗ mông ngựa, sùng bái nhìn Bạch Linh.


"Bất quá ta cảm giác Thiên Nhan thật may mới thắng a, hành động và quỹ đạo đều bại lộ , nhưng tại sao không ai nhìn ra?"
  Tuy rằng như vậy, nàng vẫn là híp mắt có chút không giải thích được.
"Ngươi nói ngươi thấy được hành động của Thiên Nhan?"
Bạch Linh nghe nói có chút giật mình nhìn hướng nàng.


  "Nhìn đến là nhìn không thấy, nhưng ta có thể nắm bắt được một chút hơi thở, thật dễ dàng là có thể phân rõ ra."
  Nàng vuốt cằm gật gật đầu.


"Theo lý thuyết thì hành động của nàng ngay cả Diệp Thiện còn cảm nhận không được. . . . ."
Nói đến việc này, nàng không khỏi nhìn Mộ Lam Huyền thêm vài lần.


Tiểu đồ đệ này của nàng càng ngày càng khiến người khác đoán không ra ...


  Mạc Thanh còn đang sờ sờ vết máu trên cổ của mình, nàng vẫn đang khiếp sợ một lúc lâu còn chưa hoàn hồn.


"Không có sao chứ?"
Chỉ thấy Thiên Nhan bỗng nhiên đứng ở trước mặt nàng, khuôn mặt mang theo áy náy nói.


Thình lình diễn ra như thế này khiến cho nàng được sủng ái mà lo sợ, lập tức lắc lắc đầu.


"Không có việc gì..không có việc gì, kỹ không bằng người."


  "Vậy là tốt rồi."
  Thiên Nhan gật gật đầu xoay người xuống đài.
Hiện tại Mộ Lam Huyền thuận lợi tiến vào vòng trong thứ ba đã rất là thoả mãn, nàng đối với việc tranh hạng nhất nhì kia căn bản là không hề động lực, bất quá. . . . .


  Chỉ là trong bất chợt nàng có ý nghĩ, hiện tại sư phụ đang ở dưới đài nhìn nàng, nàng cũng không thể mất mặt bại dưới tay hai cái tên biến thái này.
Bởi vì khi nãy Mộ Lam Huyền không có lên khán đài đấu, nên hiện tại người đầu tiên lên sàn rút thăm chính là nàng.


  Lúc hiện ra hai chữ Thiên Nhan hai người không hẹn mà cùng nhìn hướng đối phương, Mộ Lam Huyền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cùng Thiên Nhan đánh còn tốt hơn là cùng Diệp Thiện, bất quá hai người không có một ai là tốt đẹp để nói cả.


Thiên Nhan có hứng thú nhìn Mộ Lam Huyền.


  Như vậy, cái tên ra vẻ từng gặp qua này rốt cuộc là ai?


  Bản năng sát thủ đối với hơi thở một người đều tương đối nhạy cảm, chỉ cần gặp qua một lần đều sẽ nhớ kỹ, trận này có một việc duy nhất khiến nàng nghĩ không ra nhưng nhớ rõ mùi cũng chỉ có một trong hai người Mộ Lam Huyền cùng Bạch Linh.
Nếu nói trắng ra Bạch Linh là chưởng môn của Cửu Tuyền tông, nói không chừng thật lâu trước đây đã từng gặp qua trong Đế thành, nhưng Mộ Lam Huyền sao...


  Bởi vậy đầu tiên lên sàn đấu chính là Mộ Lam Huyền cùng Thiên Nhan, tiếp theo sẽ để cho người thắng cùng Diệp Thiện quyết đấu.


  Nàng nhìn Mộ Lam Huyền cười cười, mấy người dưới đài trong nháy mắt bắt đầu bất mãn.

"Cái kia. . . . ."
  Nàng mắt nhìn người chung quanh, có chút ăn không tiêu, hơn nữa Bạch Linh cũng nhìn nàng, để cho không hiểu lầm tất yếu vẫn là nên hỏi rõ ràng trước . . . .


"Cái gì?"


"Chúng ta từng gặp qua sao?"


  "Gặp qua a."
  Thiên Nhan cười nói.


"Gặp qua? Sao ta lại không nhớ rõ."
Nàng vô tội trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt.


  "Ngươi đoán a."
  Thiên Nhan lại nhiều lần trêu đùa khiến cho nàng cảm thấy có chút khó chịu, khuôn mặt trong phút chốc lạnh đi.


  "Nha, tiểu tử kia còn sinh khí."
Nhìn đến Mộ Lam Huyền lạnh như băng Thiên Nhan cười càng hài lòng .


  Tiểu tử kia? Tính ra ta  lớn hơn so với ngươi, nhưng lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, tuy rằng bất mãn, nhưng vẫn là phải đánh xong trận này.
"Ngươi nói nhiều như vậy còn không bằng quyết đấu nhanh lên đi".
Giọng nói của nàng mất kiên nhẫn cực kì.


  "Ta đường đường là Thiên Nhan mà ngươi lại chê ta phiền?"


  Cái tên Thiên Nhan này thật đúng là líu ríu phiền chết người a...
  Nàng chậc một tiếng liền cầm kiếm xông lên trước, một kiếm đâm tới trong nháy mắt Thiên Nhan đã biến mất ở tại chỗ.


  Đôi mắt liếc hướng phía sau, trở tay một kích kiếm khí đánh thẳng qua cùng lúc khi Thiên Nhan biến mất. Tiếp theo tay trái nàng phóng ra Cửu U minh hỏa hình thành một đạo dây xích bọc hoả, hướng về phía cách đó không xa huy đến.
  Thiên Nhan bị hỏa xích đánh ngẫu nhiên đến khiến cho nàng có chút chật vật né tránh cũng vì thế ánh nhìn Mộ Lam Huyền cũng không khỏi nghiêm túc lên.


  Nàng sao lại có thể thấy rõ ràng hành động của chính mình...
 
  Này nhất định là vừa khớp thôi.


  "Từ bỏ đi, nhiều trận thi đấu trôi qua như vậy ta đã sớm sờ thấu cách ngươi hành động, Thiên tiểu thư, chịu thua đi."
  Nàng hất cao cằm, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin.


Thiên Nhan vẫn là không thể tin được, tiếp tục lóe trốn đi.


  Thiên Nhan sở dĩ di chuyển nhanh như vậy là bởi vì nàng có thể đột phá không gian, ở trong phạm vi nhỏ có thể nhanh chóng ẩn dấu đi hơi thở đồng thời xuyên thấu qua không gian mà xuất hiện ở trước mục tiêu.


  Mà lực tinh thần của nàng khổng lồ thế cho nên nàng hoàn toàn có thể nhìn thấu quỹ đạo Thiên Nhan hành động, chỉ cần bắt được một chút hơi thở, Thiên Nhan liền không chỗ che giấu !


  "Tuy rằng không biết ngươi là người phương nào, tuy rằng ngươi rất đẹp nhưng mà lại rất phiền, ta chán ghét người khác trêu đùa ta."
  Nàng nheo lại hai mắt, hai tròng mắt ngưng trọng lại đem hỏa xích chém ra, lại hoàn mỹ đem Thiên Nhan bức ra tới.


  "Có bản lĩnh, vậy để coi ngươi có thể ngăn trở một thân pháp này hay không !"
  Thiên Nhan quát một tiếng, trong nháy mắt hình thành mấy đạo ảo ảnh tấn công Mộ Lam Huyền.
Thấy như vậy một màn nàng không khỏi cười lên tiếng.


  "Ta còn tưởng là cái công pháp gì ghê gớm lắm."
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, vận chuyển linh khí trong cơ thể dùng ra cửu linh kiếm quyết, trong nháy mắt nàng dùng linh khí hóa thành thực thể nhắm về phía trước trực tiếp cùng Thiên Nhan va chạm cùng một chỗ.


  Ảo ảnh trong nháy mắt tiêu tán, linh khí hình thành thực thể thật dễ dàng đem Thiên Nhan vây quanh.
Để ngừa vạn nhất, nàng còn dùng Cửu U minh hỏa hình thành một tòa lồng giam, trực tiếp đem Thiên Nhan vây khốn ở bên trong.


"Ngươi thua, Thiên tiểu thư."


  Nàng lãnh đạm nói, vài linh khí hóa thành thanh kiếm mà Mộ Lam Huyền đang sử dụng chỉ vào Thiên Nhan, mà Mộ Lam Huyền  bên ngoài lại rất nhẹ nhàng đứng ở tại chỗ.


  "Mộ Lam Huyền thắng !"


  Cùng lúc tài phán trưởng lão tuyên bố kết quả nàng đã đem Thiên Nhan đang bị vây khốn thả ra.


  "Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chúng ta gặp qua ở đâu đi?"


"Nhẫn của ngươi đang mang là ta bán cho ngươi !"
  Thiên Nhan bất mãn hừ lạnh một tiếng.


"Ân. . . . . A?"



———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhan: Nhẫn đính ước của ngươi đều là ta bán cho ngươi !