Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 105: Ngọc khí quỷ dị




Lâm U cùng Mục Viêm Khiếu từ tiệm đồ ngọc dạo quanh một vòng, không phát hiện chỗ nào cần đặc biệt chú ý nên không quan tâm cửa hàng này nữa. Lâm U dựa theo lời mình nói, đem bạch ngọc bồ đề trang trí để đầu giường, sau đó mỗi ngày tự tu luyện như cũ.

Vì có kết giới trận kỳ được bác cả Lâm gửi tới, dù rằng về sau Mục Viêm Khiếu không cẩn thận lần thứ hai đốt nhà bọn họ, Lâm U luyện tập phù chỉ thuật khiến cho trang giấy giống như dao nhỏ bay loạn, cuối cùng chịu thiệt chỉ có hai người bọn họ, không ảnh hưởng đến những người khác trong phố phong cách Hán nữa.

Mười ngày thoáng cái trôi qua, cách ngày Chu gia mời chỉ còn lại năm hôm. Lâm U cùng Mục Viêm Khiếu tự mình tiến hành tu luyện coi như trôi chảy, nhưng đến ngày thứ mười một, Lâm U bỗng nhiên ngủ trong lúc tu luyện.

Mục Viêm Khiếu thấy Lâm Lâm nhà mình chậm rãi từ ngồi trên giường biến thành nằm trên giường, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng cho rằng cậu giống như tiểu thúc mình dùng ngủ làm tu luyện, trong lòng nghĩ đến mấy ngày này Lâm Lâm hầu như không ngừng tu luyện, nhìn cậu như vậy cũng không nhẫn tâm kêu cậu dậy.

Ngủ thì ngủ đi! Dù sao từ đây trở đi còn rất nhiều ngày, cũng không thiếu mấy giờ này.

Chỉ là khiến Mục Viêm Khiếu không ngờ tới, vốn cho rằng Lâm U ngủ một hay hai giờ sẽ tự mình tỉnh lại, dù gì bây giờ cũng mới mười giờ sáng. Nhưng Lâm U ngủ một giấc lại ngủ tròn mười hai giờ, mãi đến mười giờ tối, Mục Viêm Khiếu nhịn không được muốn đánh thức Lâm U dậy, Lâm U mới đột ngột tự giật mình tỉnh lại.

Trong nháy mắt cậu tỉnh lại đó, Mục Viêm Khiếu cảm giác hình như mình thấy mi tâm cậu xuất hiện một tia hắc khí.

“Lâm Lâm? Em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? Hay là mơ thấy ác mộng?”

Mục Viêm Khiếu lo lắng hỏi, Lâm U nhìn mặt Mục Viêm Khiếu, thần trí hình như chưa thanh tỉnh, hai mắt mông mông lung lung, nhíu mày, “Anh, anh là ai?”

Mục Viêm Khiếu nghe câu nói kia thiếu chút nữa kinh sợ lông tơ đều dựng cả dậy, trời biết hắn sau khi trải qua sự kiện trước kia, sợ nhất chính là mấy câu có ý như ‘Anh là ai’ này được nói từ miệng Lâm U. Giữa lúc Mục Viêm Khiếu chuẩn bị liều lĩnh mang theo Lâm U quay về quê nhà Tần Lĩnh xem sao, Lâm U ngồi trên giường, rốt cuộc có phản ứng.

“A! Trước đó hình như tôi đang ngủ?”

Mục Viêm Khiếu nhanh chóng tiến lên nắm tay Lâm U, sắc mặt khá xấu, lạnh giọng nói: “Em, em còn nhớ anh?”

Lâm U nghe xong lời này như nghe chuyện cười ha một tiếng, thẳng thừng trả lời một câu: “Đầu óc anh thật sự bị lửa của mình đốt ngu luôn rồi sao? Tôi làm sao có thể không nhớ rõ anh?”

Lâm U vốn tưởng rằng mình nói xong câu đó Mục Viêm Khiếu sẽ cho cậu một cái liếc mắt hoặc là hừ bỏ đi, lại không ngờ rằng người này trực tiếp đem mình ôm vào lòng, liều mạng giữ chặt, mạnh như là rất sợ cậu chạy mất. Mãi đến lúc này, Lâm U mới cảm thấy bầu không khí không thích hợp. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn, cậu nhất thời kinh hãi, rõ ràng trước lúc cậu ngủ chính là ban ngày.

Chậm rãi vươn tay ôm lấy chủ nhân ngu xuẩn nhà mình, Lâm U mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì đúng không? Có phải tôi đã nói gì đó, hay làm chuyện gì khiến anh lo lắng?”

Mục Viêm Khiếu nghe nói như thế thân thể nhẹ run. Tiếp đó chậm rãi buông tay mình, dùng trán mình kề lên trán Lâm U, thanh âm trầm thấp mang theo chút ủy khuất, “Em vừa hỏi, anh là ai.”

Lâm U nghe vậy chấn động. Sau đó cười khổ một tiếng.

Cho đến hôm nay, cậu vẫn không nhớ lại tất cả mọi chuyện về bốn tháng trước đó sinh hoạt cùng một chỗ với Mục Viêm Khiếu. Nhưng cậu nhớ được một phần nội dung bao hàm cả tình cảm, cũng đủ khiến cậu không dứt bỏ người này được, đủ để cậu yên tâm dựa vào người này. Còn Mục Viêm Khiếu lại càng biểu hiện như rất sợ cậu rời đi cẩn cẩn thận thận cùng sủng nịch quá phận, khiến cậu nhịn không được thấy uất ức, cũng có chút thụ sủng nhược kinh.

Họ dù đã tiếp nhận đối phương rồi, nhưng thời gian ở chung lại có vài phần thăm dò và cẩn thận. Vốn loại thăm dò và cẩn thận này theo thời gian trôi qua dần dần biến thành bao dung và săn sóc, nhưng vào lúc này đây, nó lại tồn tại một lỗ hổng.

Lâm U mạnh mẽ chuyển thân thể Mục Viêm Khiếu thẳng lại đối diện cùng mình, tiếp đó giống như đang suy tư gì đó vài giây, cuối cùng mở miệng nói: “Trước kia tôi cảm thấy cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, theo thời gian trôi đi mặc kệ là gì đi nữa đều dần dần trở thành quá khứ. Thế nhưng tôi sai rồi, chuyện muốn nói nhất định phải sớm nói cho rõ ràng, không thì, ai biết rằng thời gian có thể cho chúng ta chờ đợi nhau hay không?

Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhíu mày, muốn nói gì đó lại bị Lâm U ngăn lại.

“Haizz, tôi đã từng nói với anh điều này chưa, rằng tôi còn có một phần ký ức không nhớ lại được, nhưng mà đã rất thích anh rồi?”

Những lời này tựa như một cấm thuật lợi hại, trực tiếp khiến Mục Viêm Khiếu cứng còng cả người, cái gì cũng không nói nên lời.

Lâm U nhìn bộ dạng Mục Viêm Khiếu khẽ cười cười: “Tôi chưa từng nói với anh, tôi thật sự thích anh, vốn định cùng anh trải qua mười năm, vài chục năm, rồi một trăm năm, hay là mấy trăm năm. Tuy rằng chúng ta chưa có công chứng, nhưng đã gặp người lớn trong nhà, lên báo chí, anh thật sự không cần lo rằng tôi sẽ bỏ đi.”

“Tính tình của tôi cũng không tốt, thiếu nhiệt tình trái lại còn tệ hơn anh người lạnh tâm nóng, tôi đây tâm càng lạnh hơn. Ngoại trừ thời gian tôi đối mặt với anh thấy rằng mình sẽ nảy sinh ra các biểu tình không thích hợp với tính cách của chính mình, thì lúc đối mặt với những người khác tôi cũng không có thời gian vui vẻ, an tâm như ở với anh.”

Lâm U cười nói: “Anh xem, anh đã làm hư tôi rồi, còn lo lắng gì chứ? Tôi sẽ không rời khỏi anh, càng sẽ không quên mất anh.”

Nói xong mấy lời này, Lâm U lần nữa được Mục Viêm Khiếu ôm vào lòng thật chặt. Chẳng qua lần này cái ôm không còn trói buộc và bất an như trước nữa, hơn thế là cái ôm an tâm cùng vững chãi.

“Thật tốt quá.” Giọng Mục Viêm Khiếu vẫn run run gần như không phát hiện được, sau đó hắn cúi đầu nở nụ cười: “Không phải anh làm hư em, mà là trong bốn tháng trước đó, em đã sớm chiều hư anh.”

Lâm U cười hắc hắc, hồi đáp Mục Viêm Khiếu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng trao nhau yêu thương, ngẫm lại thấy ngọt mà ngấy luôn.”

Mục Viêm Khiếu nghe thế, cũng cười theo. “Người khác muốn ngọt ngấy cũng không ngọt ngấy được vậy đâu.”

“Đúng đúng, bọn họ chính là ước ao ghen tị hận.” Lâm U ngừng một chút mới nói tiếp một câu: “Chậc chậc, chúng ta là chân tình mà.”

Khụ! Khụ khụ!!!

Mục đại thiếu thở hắt một hơi, ho nửa ngày trời. Hắn không nên nói cho Lâm Lâm nhà mình biết, hai chữ chân tình này đã sắp bị người ta cho là lỗi thời rồi.

“Không nói chuyện này, buổi sáng mười giờ em đã ngủ, anh nghĩ em mệt mỏi muốn ngủ một chốc thôi, ai ngờ đâu em ngủ suốt mười hai tiếng, ngủ tới giờ luôn.” Mục Viêm Khiếu thu hồi vẻ mặt tươi cười, bắt đầu đen mặt kể lại một màn khiến hắn khá là khó chịu kia với Lâm U: “Sau đó anh hỏi em làm sao thế, em liền trực tiếp bày ra vẻ mờ mịt hỏi anh là ai.”

Mục Viêm Khiếu dừng một lát, nói tiếp: “Điều này nhất định có chuyện, em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

Lâm U nghe Mục Viêm Khiếu nói cũng hiểu chuyện có gì đó không đúng lắm, theo lý thuyết cậu xem như là đã bắt đầu tu tiên, vô luận là yêu cầu về thức ăn hay giấc ngủ đều dần dần giảm thiểu không ít. Giấc ngủ đến sau cùng sẽ thay thế bằng tĩnh tọa, vì thế mới nói, sau khi cậu ngủ hết một đêm hôm qua, mười giờ sáng nay cậu vẫn còn ngủ đến tối mịt, thể nào cũng không bình thường.

“Cơ mà tôi không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp hết, hình như ngủ rất say, ừm, để tôi suy nghĩ, hình như tôi mơ thấy một giấc mộng, nhưng lại không nhớ ra.” Lâm U nhíu mày.

“Là ác mộng hay mộng đẹp?” Mục Viêm Khiếu hỏi.

Lâm U suy nghĩ một chốc: “Chắc là một giấc mộng không tệ! Bằng không thì chẳng lẽ nào tôi lại ngủ lâu như vậy... A?”

Mục Viêm Khiếu đột nhiên khẩn trương, “Em nghĩ tới điều gì? Hay là phát hiện ra cái gì rồi?”

Biểu tình Lâm U lúc này khá thận trọng, bởi vì cậu phát hiện viên ngọc đeo trên cổ mình xuất hiện một vết rạn, lập tức sắc mặt trở nên khó coi: “Tôi bị ma khí công kích.”

“Cái gì?” Thần sắc Mục Viêm Khiếu thoáng cái trở nên sắc bén, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên không ít.

“Anh đừng thấy phiến ngọc này không bắt mắt mà lầm, thứ này xem như là bảo bối quý giá nhất trên người tôi đó. Là tiểu thúc và cha tôi cùng nhau tìm được ở chỗ phụ cận một linh huyệt sâu trong Tần Lĩnh, lúc đó có người nói linh quang của nó có thể rọi sáng hơn phân nửa núi, mà khi ấy cha cùng mẹ tôi vừa kết làm đạo lữ, liền nghĩ dùng cái này để phòng bị cho tôi.” Lâm U hồi tưởng: “Sau này miếng linh thạch đó bị chia làm ba phần, tôi cùng hai người anh họ con của bác cả mỗi người một phần. Nhưng phần này của tôi là lớn nhất, hơn nữa tôi là Ngọc Linh thể trời sinh, tôi cùng ngọc thạch này bồi dưỡng lẫn nhau, ông cố nói, ngọc thạch này có thể giúp tôi chống lại tâm ma xâm nhập, phàm là nhiễm phải một tí hắc khí hay là vết rạn, đó chính là nói tâm tôi bất ổn, dù đạo tâm không có việc gì, cũng đã bị tâm ma xâm nhập.”

Lâm U nói xong mấy câu này, liền nhịn không được cùng Mục Viêm Khiếu mặt đối mặt. Hai người nhìn nhau mất vài giây, bỗng cùng đứng lên đồng loạt nhìn về hướng đầu giường, nơi đặt ngọc bồ đề tinh xảo long lanh.

Trong lòng Lâm U sinh ra một cỗ hàn ý: “Lẽ nào thứ này thật sự có vấn đề?! Tôi đặt nó ở đó hết mười ngày, nó có thể làm cho tôi bị bóng đè hoặc để tâm ma công kích tôi, không thì chu hỏa của anh cương khí nặng nề, may thay tôi đây lại có linh ngọc hộ thân, không thì chỉ sợ bây giờ tôi bị tâm ma xâm nhập còn không tự ý thức được rồi!”

Mục Viêm Khiếu phát hiện tay Lâm U có hơi run, tiến lại nắm chặt trong tay mình, sau an ủi: “Em cũng đừng suy nghĩ quá mức, có thể cũng không phải do ngọc này có vấn đề, lỡ là cái khác thì sao? Nói chung may là chúng ta phát hiện sớm, trước tiên chuyển ngọc khí này đi chỗ khác, hay là đập vỡ?”

Lâm U lắc đầu: “Tuyệt đối không thể đập nát, nếu quả thật ngọc bồ đề này có vấn đề, tán ma kia muốn thông qua nó tuyệt đối có cảm ứng, nó nát rồi nhất định sẽ khiến người nọ cảnh giác. Vậy chi bằng để bọn Mục Nhất, Mục Tam đi dò tra xem trong tiệm ngọc đó bình thường có những người nào ghé thăm? Tôi cảm thấy rằng, không chừng chúng ta có thể tra ra được chuyện gì đó rất giật gân.”

Mục Viêm Khiếu gật đầu: “Yên tâm, dù người nọ là ma, năm người bọn Mục Nhất liên hợp lại làm thì không có chuyện nào không thành. À, ngọc này đem đặt trong căn biệt thự kia của anh hai ngày thì sao? Thả hai con thỏ hay chuột gì đó bên cạnh, xem bọn chúng có phản ứng gì hay không?”

Lâm U suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Này, không thì trực tiếp để bọn chuột lão đại thí nghiệm một chút đi, tự mình đăng ký, thí nghiệm hai ngày, động vật không thể so với người, có thể hiệu quả sẽ càng rõ ràng.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy cười khẽ, Lâm Lâm còn nhớ rõ bầy chuột kia sao.

“Yên tâm đi! Cho mỗi đứa chúng nó một cái đùi gà, chúng nó sẽ tranh nhau báo danh.”

Vì thế vào lúc tối, năm người bọn Mục Nhất bắt đầu xoa tay hừng hực ý chí chiến đấu hòa vào dòng người và hàng hóa đi về tiệm ngọc khí Lý thị, Mục Cửu bên cạnh Mục Viêm Minh được gọi qua, thái độ như ôm theo một quả bom, cầm ngọc bồ đề về hoa viên nhà nông vui mừng của Mục Viêm Khiếu.

Còn Lâm U và Mục Viêm Khiếu thì xem ảnh chụp hơn mười con chuột vây quanh ngọc bồ đề mà ngủ được Mục Cửu gửi tới xong, kéo ra khóe miệng, tiếp tục tu luyện tĩnh tọa.

Họ có dự cảm, xế chiều ngày mai, sẽ có kết quả cuối cùng.