Tiểu Hạ

Chương 45




Đây chỉ là một buổi đêm bình thường, là quá khứ mà Tiểu Hạ thường xuyên nằm mơ thấy.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Cô dựa vào bả vai của Cố Hành Chấp, mắt hơi hé, nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng của Phương quản gia. Anh cõng cô lên lầu, ngôi nhà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

"Anh trai, đây là nơi nào? Là nhà chúng ta sao?"

Anh thả cô lên trên chiếc giường mềm mại, cô không muốn buông để anh đi, vòng tay qua cổ anh không muốn thả ra.

Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nói: "Là nhà chúng ta, Tiểu Hạ."

Dù cô đang không tỉnh táo, vẫn thấy sự dịu dàng của anh có chút ngượng ngùng. Tay anh thả cô xuống rất nhẹ, giọng nói cũng dịu dàng, khuôn mặt vẫn là vẻ băng giá vạn năm không đổi không có cảm xúc gì dư thừa. Tiểu Hạ mơ màng nhìn sang, ngắm nhìn đôi mắt của anh, sau đó cười nhẹ nói: "Anh trai, hôm nay anh thật là ôn nhu."

Tay anh dừng lại một chút, Tiểu Hạ loay hoay đứng lên từ trên giường, hôn lên mặt anh một cái, hôn xong cô lại ôm anh, thật sự không dám buông tay, chỉ sợ vừa thả tay xuống sẽ tỉnh mộng.

Trước kia Tiểu Hạ chưa bao giờ kiềm chế việc thể hiện tình cảm, yêu thích hay chân tình gì cũng viết cả trên mặt. Ánh mắt cô nhìn anh, thì chỉ có anh.

Giống bây giờ vậy.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Anh cúi người hôn cô, trái tim cứng rắn lại theo thân thể mềm mại của cô khẽ run lên, trong ngực được nụ cười của cô lấy đầy, không còn trống rỗng nữa.

Nụ hôn này triền miên mà dịu dàng, thuần túy giản đơn, không xen lẫn dục vọng.

Hôn xong, anh nâng cô đang mềm nhũn người lên đi tắm, Tiểu Hạ vốn đã mơ màng mờ mịt đầu óc không nghĩ ngợi được gì, theo động tác khéo léo của anh mà giơ tay nhấc chân.

Anh trai ở trong mộng, dịu dàng cởi quần áo rồi tắm cho cô. Cô ngồi trong bồn tắm, mặt dán vào ngực anh cùng bị nước thấm ướt, có rất nhiều lời muốn nói, trong đầu một lúc là chuyện trong quá khứ, một hồi lại là hiện tại, lúc là thích anh lúc là ấm ức.

"Anh trai, em mơ thấy anh không muốn em nữa. Em khóc cầu xin anh, anh cũng không nhìn em, còn nói muốn để người khác đưa em đi, đêm nào em cũng khóc, nhưng anh không nghe thấy." Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Tiểu Hạ lại nổi lên một tầng sương mù.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt, hạ giọng nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Hạ."

Tiểu Hạ sờ lên mặt anh, nhận ra được anh đang thật sự rất khổ sở, ôn nhu an ủi: "Không phải tại anh, đó là mơ thôi."

Cô nửa mê nửa tỉnh, lời nói ra đều là lời say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng khả ái. Anh hôn lên từng nơi từng chỗ trên gương mặt cô, những cảnh tượng không vui kia tan biến hết trong hơi nóng.

Tiểu Hạ nhanh chóng thoát ra khỏi quá khứ, cô sờ bụng mình một cái, đột nhiên kêu lên: "A, bé cưng đâu rồi?"

Cô bắt lấy cánh tay anh, kinh hoàng kêu lên, chỉ vào bụng bằng phẳng của mình, hốt hoảng nói: "Anh trai, không thấy bé cưng của em đâu cả, lúc nào em bé cũng đều ngủ ở đây mà."

Anh ôm cô, nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, Tiểu Hạ, không phải là không thấy em bé, mà em bé lớn rồi, còn gọi em là Mẹ, em còn nhớ không?"

Tiểu Hạ an tĩnh lại, thở một hơi thật dài, ngơ ngác nói: "Em nhớ rồi, bé lớn rồi, chui từ bụng em ra."

Tiểu Hạ náo loạn một lúc rồi lại ngoan ngoãn, cuối cùng nằm trong ngực anh ngủ mất.

Với Tiểu Hạ thì đây là một giấc mộng, phút cuối trong mộng, cô hôn lên khuôn mặt anh không ngừng, nhỏ giọng nói: "Anh trai, anh phải ở lại đây chờ em, ngày mai em uống rượu rồi lại tới tìm anh."

"Được." Anh nhẹ giọng trả lời, vỗ vỗ lưng cô dỗ cô chìm vào giấc ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ vào màn đêm thâm trầm, chậm rãi nhắm mắt lại.

Anh muốn nói rằng không cần chờ, anh sẽ đi tìm cô, nhưng cô đã lặng lẽ rơi vào giấc ngủ.

Hai người ôm nhau ngủ, cùng nhau chìm vào trong mộng.

Sáng sớm, ánh mặt trời hôn lên gương mặt Tiểu Hạ.

Cô tỉnh lại với cơn đau đầu như búa bổ, giật mình nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, cô xoa xoa hai mắt, có bàn tay vươn tới nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô một chút, cô nghe được thanh âm quen thuộc, sau đó ngẩng lên nhìn thấy một gương mặt thân quen.

"Đầu có đau không?"

Tiểu Hạ ngơ ngác, nghĩ rằng mình vẫn ở trong mộng, khẽ gật đầu.

Bạch Tịch chưa từng thấy dáng vẻ khi say của Tiểu Hạ, nhưng ngẫm nghĩ một chút cũng chẳng khó mà hình dung được, nhất định là sẽ còn ngu ngốc hơn bình thường, đem chính mình đi bán còn không biết.

Sau khi tỉnh lại chắc chắn cũng ngốc ra, chạy cũng không chạy nổi, nói cũng không dám nói.

Cho dù Bạch Tịch rất hiểu Tiểu Hạ, cũng không nghĩ tới mấy thứ rượu tác dụng chậm kia lại có ảnh hưởng lớn như vậy, có thể làm cho Tiểu Hạ say đến sáng.

Bạch Tịch tỉnh dậy sớm, sau đó gọi điện thoại ngay cho Tiểu Hạ, tiếng chuông vang lên rất lâu cô mới bắt máy, tiếng nói nhẹ bẫng, nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Bạch Tịch ôm Hạ Quân, hỏi cô: "Cậu tỉnh rượu chưa, có cần mình đến đón cậu không?"

Bạch Tịch nghĩ có thể sau khi tỉnh rượu Tiểu Hạ sẽ lúng túng mơ màng, nhưng không ngờ Tiểu Hạ lại trả lời: "Tịch Tịch, mình còn chưa tỉnh, mình vẫn đang mơ."

Tiểu Hạ ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng cùng Cố Hành Chấp. Ánh mắt trời hắt lên trên người anh, tạo nên một vầng sáng rực rỡ, làm cho cảnh tượng này có vẻ không chân thật chút nào, càng làm Tiểu Hạ cảm thấy mình vẫn còn trong mơ.

Cô cũng nghĩ rằng mình nên tỉnh lại rồi, nhưng anh vẫn không biến mất, lại một mực muốn phục vụ cô. Bọn họ cùng tỉnh lại trên một cái giường, anh mặc quần áo cho cô, rửa mặt, rót sữa bò, còn giúp cô xoa xoa đi cơn đau đầu mà trong mộng cũng cảm thấy, còn nấu canh giải rượu cho cô.

Cô nhớ rằng anh chỉ biết nấu mì, cho nên đây chắc chắn là đang nằm mơ. Nhưng cô cũng thấy anh lấy điện thoại ra tra cách làm canh giải rượu, giấc mơ của cô cũng logic đấy chứ nhỉ.

Lúc đang mặc quần áo, đầu cô vẫn nặng nề mơ màng, cô vịn vào bả vai anh hỏi: "Anh trai, sao anh lại biết em uống rượu? Em cùng Tịch Tịch ra ngoài chơi, sao lại đến nhà anh."

Anh hôn lên mặt cô, nói: "Đây là nhà chúng ta, Tiểu Hạ."

Tiểu Hạ không nhớ bất kỳ điều gì về chuyện xảy ra ngày hôm qua, ký ức khuyết hẳn một đoạn, không biết làm sao mình đến được nơi này, cả nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, Tiểu Hạ nắm lấy chiếc di động mình mới mua, đợi một lúc lâu mới nghe được Bạch Tịch nói một câu: "Cậu đồ ngu ngốc này."

Tiểu Hạ hơi tức giận cúp điện thoại, Cố Hành Chấp thấy cô không vui, hỏi: "Sao vậy."

Tiểu Hạ tức giận tố cáo: "Tịch Tịch nói em ngốc, chỉ có đồ ngốc mới có thể nằm mơ giữa ban ngày."

Cô muốn phản bác rằng trong mộng cũng là ban ngày, còn trong thực tại thì chưa chắc đã là vậy, nhưng chưa biết nói thế nào thì đối phương đã dập điện thoại.

Cô vừa mới tố cáo xong, Bạch Tịch lại gọi lại, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh nho nhỏ, Hạ Quân cầm điện thoại gọi một tiếng "mẹ".

Tiểu Hạ sửng sốt, Cố Hành Chấp đi tới trước mặt cô, cầm lấy điện thoại từ trong tay cô.

Thật ra thì buổi sáng mới trôi qua không bao lâu, từ khi Tiểu Hạ tỉnh dậy đến khi Bạch Tịch gọi điện thoại còn chưa tới một tiếng. Đầu Tiểu Hạ vẫn còn rất đau, so với lần uống say ở Nhật Bản còn thấy khó chịu hơn rất nhiều.

Hạ Quân không gặp mẹ cả một buổi tối, sáng sớm đã quấy khóc một hồi, Cố Hành Chấp nhận lấy điện thoại của Tiểu Hạ, nói với Bạch Tịch: "Chờ một lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về."

Tiểu Hạ mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh cúp điện thoại, kéo kéo vạt áo anh. Anh rũ mắt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.

Anh nhẹ xoa đầu cô, trả lời câu hỏi mà cô chưa hề nói ra: "Em không phải đang nằm mơ, Tiểu Hạ."

Ăn xong bữa sáng, anh cũng không đưa cô về ngay.

Từ lúc anh nói câu kia cô vẫn trầm mặc. Sau đó, anh nhận một cuộc điện thoại, anh lặng lẽ nghe xong rồi lạnh lùng nói một tiếng: "Ừ, một lúc nữa tôi sẽ đến."

Tiểu Hạ dè dặt nhìn anh, chạm phải ánh mắt anh. Giọng của anh không còn lạnh như băng giống vừa rồi nữa, nhẹ nhàng hỏi cô: "Anh có chút việc phải đến công ty, đợi một lúc nữa rồi anh đưa em về có được không?"

"Anh cứ đi làm việc đi." Tiểu Hạ biết rõ nặng nhẹ, chuyện không vội và chuyện cấp bách, vốn định chờ anh đi rồi mình sẽ tự ra về, nhưng anh lại dắt tay cô cùng đi ra cửa.

Tiểu Hạ muốn từ chối, nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi, xấu hổ không dám mở miệng. Hà An và tài xế chờ trên xe, lúc thấy Tiểu Hạ, Hà An chủ động chào hỏi: "Phu nhân, chào buổi sáng."

"Chào... chào buổi sáng." Tiểu Hạ ngập ngừng không biết phải phản bác thế nào, yên lặng ngồi lên xe,

Một lần không phản đối, từ nay về sau cũng không tiện phản đối, Hà An lại bắt đầu gọi cô là Cố phu nhân.

Dấu vết một lần bị lộ ra, có che đi ngay cũng không giấu nổi nữa.

Tiểu Hạ cực kỳ ảo não, chỉ biết tự trách mình quá đần độn.

Anh muốn dắt tay cô, cô không dám lảng tránh, chỉ sợ anh nói: "Tiểu Hạ, em không giấu được nữa đâu, anh biết em vẫn còn thích anh."

Cô đi theo anh đến công ty, anh phải làm việc, nên thu xếp cho cô đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, chờ anh xong việc sẽ tới ở bên cô. Một buổi sáng trôi qua như vậy, đến trưa, bọn họ cùng ăn cơm xong mới đưa cô trở về.

Bạch Tịch ôm Hạ Quân ở nhà chờ cô, anh bế ẵm Hạ Quân một lúc rồi mới chịu đi.

Sau khi anh đi, Bạch Tịch hỏi cô: "Cậu còn nhớ chuyện tối qua không?"

Tiểu Hạ yếu ớt nói: "Nhớ một chút xíu thôi."

Bạch Tịch thở dài, nói: "Cậu nhớ thì tốt, không phải là mình mặc kệ cậu, là cậu tự ôm lấy người ta, làm thế nào cũng không buông tay."

"Mình uống say, người say làm gì cũng không biết được." Giọng Tiểu Hạ nhỏ xíu.

"Buổi sáng thì sao? Cậu vẫn còn chưa tỉnh?" Cô ấy vẫn trách không tha.

"Mình không nghĩ đến chuyện ngày hôm qua mà, nên mới cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ."

"Lúc cậu nằm mơ thì gọi người ta là Anh trai, rồi cùng người ta thân thân mật mật?" Thật chẳng khác gì cầm loa tuyên bố, cô vẫn còn nhớ nhung người ta mãi không quên.

Tiểu Hạ ậm ừ hỏi: "Làm sao cậu biết..."

"Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, ban đêm lúc cậu nằm mơ đều kêu lên như vậy."

Tiểu Hạ cúi đầu, nghịch chơi với cánh tay nhỏ mập mạp của Hạ Quân, bé cầm tay mẹ đưa lên miệng, bôi đầy nước miếng lên tay cô. Tiểu Hạ lại dùng tay dính đầy nước miếng lau miệng cho Hạ Quân, Bạch Tịch lại thở dài.

Cô ấy nói: "Tiểu Hạ, mình biết cậu còn thích anh ta, có lẽ bây giờ anh ta cũng thích cậu. Nhưng người như vậy quá nguy hiểm, cậu không thể quên chuyện trước đây anh ta đã làm, anh ta có thể vứt bỏ cậu một lần, cũng có thể vứt bỏ lần thứ hai. Hai người cứ như bây giờ cũng tốt, cậu có tự do, Hạ Quân có thể gặp cha, cậu không nên ngu ngốc giống như trước đây nữa. Kể cả hiện giờ anh ta biết cậu còn thích mình thì sao, cậu cứ không thừa nhận là được."

Tiểu Hạ ngơ ngác, lầm bầm nói: "Không thừa nhận là được sao?"