Tiểu Hầu Gia

Chương 104: Chờ ta




Ngày hôm sau lúc Văn Nhân Cửu tỉnh lại chỉ cảm thấy như có cây búa đang không ngừng gõ trong đầu mình, đau đến nỗi khiến người ta nhịn không được nhíu mày. Nằm trên giường thật lâu, mới miễn cưỡng mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rồi, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp loáng thoáng từ bên ngoài truyền đến.

Day day ấn đường nhỏm dậy, hô một tiếng “Người tới”, không lâu sau, tiếng nói chuyện phía ngoài lập tức dừng lại, sau đó tiếng bước chân từ xa đến gần, Mặc Lan cùng Mặc Liễu xốc rèm liền đi vào.

“Điện hạ tỉnh?” Mặc Lan đi lên trước, treo rèm lên, nhìn Văn Nhân Cửu thấp giọng hỏi, “Đầu còn đau sao? Canh giải rượu đã cho phía dưới cầm đi hâm nóng, đợi lát nữa sẽ có người đưa tới.”

Văn Nhân Cửu gật đầu, cảm giác khó chịu sau khi say rượu mang tới lại khiến sắc mặt y có chút khó coi, xốc chăn lên rời giường, nói: “Giúp Cô thay quần áo.”

Mặc Liễu đáp lại, nhanh chóng ra ngoài ôm quần áo đã huân hương vào, Mặc Lan cũng ra ngoài chuẩn bị dụng cụ rửa mặt. Hai người chia nhau hầu hạ Văn Nhân Cửu rửa mặt thay quần áo hoàn tất, Trương Hữu Đức bên kia liền bưng canh giải rượu đến. Mùi vị của canh giải rượu không quá tốt đẹp, nhưng Văn Nhân Cửu ngược lại không nói lời nào, nhận lấy liền uống.

Nghiêm chỉnh uống hết một bát canh, lại ăn chút đồ ăn thanh đạm, lúc này loại đau đớn bén nhọn mới dần tan. Chẳng qua thân thể vẫn mệt mỏi như trước.

“Đi thư phòng thôi,” Văn Nhân Cửu chậm rãi đứng lên “Tấu chương hôm qua bởi vì có chuyện mà chậm trễ, còn một số chưa phê xong.”

Trương Hữu Đức biết rõ thân thể Văn Nhân Cửu khó chịu, nhưng cũng biết y sẽ không nghe ông khuyên, tuy rằng trong lòng có chút do dự, nhưng cũng không khuyên ngăn, cầm áo lông mỏng khoác lên cho Văn Nhân Cửu, lúc này mới đưa người đến thư phòng.

Trong thư phòng, tấu chương đã phê duyệt chất thành mấy hàng, nhưng vẫn còn hơn trăm tấu chương còn chưa kịp nhìn. Văn Nhân Cửu cũng không nhiều lời, trực tiếp đi đến thư án cầm tấu chương chưa phê lên xem, Trương Hữu Đức liền vội vàng đứng bên cạnh mài mực cho Văn Nhân Cửu.

Trên tấu chương trừ một số việc tương đối khẩn cấp, phần lớn đều là chút lông gà vỏ tỏi, chính là việc nhỏ Huyện lệnh địa phương cũng có thể xử lý. Văn Nhân Cửu nhìn liên tục một canh giờ, chỉ cảm thấy đầu vốn đau lại càng trở nên khó nhịn.

Trương Hữu Đức ở bên cạnh nhìn, vội vàng rót một chén trà đưa tới, thấp giọng nói: “Điện hạ hay là nghỉ ngơi một lát, còn sót lại sau đó lại xem?”

Văn Nhân Cửu nhận chén trà kia, lông mày nhíu lại, nhưng không trả lời, chỉ chờ trà kia nguội một chút, nhấp một miếng, liền đặt chén trà xuống, lại cầm bút lên.

Trương Hữu Đức thấy Văn Nhân Cửu như thế, âm thầm thở dài, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng bên hầu hạ Văn Nhân Cửu.

Không biết qua bao lâu, mắt thấy trăm tấu chương kia đều sắp phê xong rồi, liền thấy người kia cầm một tấu chương không quá dày, mắt vừa liếc qua, sắc mặt nhưng lại biến đổi cực nhỏ.

Tấu chương kia không thể so với những cái khác, cũng không dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt cùng ca công tụng đức, nhưng chỉ hơn mười chữ ít ỏi, gọn gàng dứt khoát lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Đôi mắt vốn đen trầm nhất thời trở nên sắc bén, bỏ tấu chương vốn không được mấy từ qua một bên, bỏ qua quyển này, tiếp tục phê duyệt một tấu chương khác, sau đó ngồi trong chốc lát, lại lấy tấu chương kia lên nhìn một lần.

Trương Hữu Đức ở bên cạnh nhìn trộm. Tuy rằng ông không biết nhiều chữ, nhưng đối với chữ viết lại cực kỳ mẫn cảm. Cách viết mạnh mẽ như vậy, rõ ràng là chữ của Lạc Kiêu!

Ánh mắt Trương Hữu Đức hơi lóe lên, cảm thấy có chút hiếu kỳ: “Điện hạ, đây là —— “

Văn Nhân Cửu nhưng không phản ứng với ông, chỉ cất tấu chương vào ống tay áo, lập tức đẩy ghế đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Trương Hữu Đức thấy thế vội vàng chạy theo: “Điện hạ này là muốn đi đâu a?”

Văn Nhân Cửu không đáp, đẩy cửa liền ra ngoài, qua hồi lâu, nhìn đằng trước, mới âm trầm nói một câu: “Thay quần áo cho Cô, Cô muốn đến Bình Tân Hầu phủ.”

Trương Hữu Đức giật mình, nhìn sườn mặt lạnh như băng của Văn Nhân Cửu, cũng không biết này là tình huống gì, chỉ có thể gật đầu đáp “Vâng” một tiếng, sau đó vội vàng theo sau Văn Nhân Cửu quay lại Thanh Lan Điện.

*

Tiểu tư đứng gác ở trước cổng Bình Tân Hầu phủ thấy có người đến gõ cửa, liền mau chóng mở một khe hở, nhìn ra ngoài thăm dò.

Bên ngoài là một nam nhân trung niên mặt trắng không râu. Tiểu tư nhìn ông ta liền hỏi: “Có chuyện gì?”

Nam nhân kia liền nói: “Công tử nhà ta cùng Bình Tân Thế Tử chính là bằng hữu giao tình rất sâu, hôm nay tới quý phủ để thăm hỏi, muốn gặp Thế tử.”

Tiểu tư hơi ngẩn ra. Y ở Hầu phủ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe thấy Thế tử nhà mình có giao tình tốt với thế gia tử đệ (*con cháu làm quan nhiều đời.), hơi kéo cửa ra, ló đầu nhìn phía sau nam nhân trung niên, liền thấy cách vài bước, một tiểu công tử trên người khoác áo choàng xanh nhạt, đang ngửa mặt nhìn tấm biển của Bình Tân Hầu phủ.

Tiểu công tử kia nhìn qua tuổi cũng chưa lớn, thân hình rồi lại có chút yếu ớt. Mặt của y cực trắng, ánh mặt trời chiếu xuống giống như trong suốt. Cặp mắt đào hoa phải nên cực quyến rũ, nhưng sinh ra ở trên mặt y rồi lại bỗng nhiên nhiều hơn mấy phần áp bách lạnh lẽo lại sắc bén, nhất thời khí chất băng tuyết quanh thân quá mức rõ rệt, lại khiến cho người ta bất chợt đắm chìm vào dung mạo của y.

Tiểu tư kia thầm nghĩ, đây là tiểu thế gia được nhà nào dưỡng ra, khí thế lợi hại như vậy!

Sau đó cũng không dám thất lễ, mở cửa, cung cung kính kính hỏi: “Chỉ là không biết Thiếu gia của ngươi có bái thiếp không?

Nam nhân trung niên nhìn tiểu tư, vừa định mở miệng, đã thấy tiểu công tử đi theo ông ta hơi giơ tay lên, ngăn cản ông ta lên tiếng, tiến lên vài bước, nhàn nhạt nhìn tiểu tư nói: “Không có bái thiếp. Ngươi chỉ cần thông báo cho Thế tử gia của ngươi ta ở bên ngoài phủ chờ hắn là được.”

Tiểu tư gãi đầu một cái hỏi: “Cũng không biết tên họ của vị thiếu gia này ——?”

Tiểu công tử nhàn nhạt nhìn tiểu tư kia, hồi lâu, môi đóng mở vài cái, thấp giọng đáp: “Bạch Thập Nhị.”

Tiểu tư vội gật đầu, nói: “Xin hai vị thiếu gia ở ngoài đây đợi một lát!” Nói xong, liền vội vàng bước nhanh về phía phòng của Lạc Kiêu.

Nhưng còn chưa đi được vài bước, rồi lại bởi vì gấp gáp, suýt chút nữa đụng phải Tầm Đông đang từ hướng khác đi tới. Tầm Đông lại càng hoảng sợ, rổ thêu trong tay suýt nữa rơi đầy đất.

Bảo vệ vật ở trong tay, trừng mắt liền mắng: “Ngươi đây là vội đi đầu thai sao! Vội vàng hấp tấp như vậy để làm gì?”

Tiểu tử ngẩng đầu nhìn thấy là Đại nha hoàn Tầm Đông trong phòng Lạc Kiêu, vội vàng bồi sai. Tầm Đông cau mày nhìn y hỏi: “Không phải ngươi đứng gác trước cổng sao, hiện tại đi loạn trong phủ làm gì?”

Tiểu tư liền vội đáp: “Cũng không thể trách ta!” Nhìn Tầm Đông liền nói ra, “Bên ngoài đến một vị thiếu gia, tên gọi Bạch Thập Nhị, chỉ báo tên nói là muốn gặp Thế tử gia. Ta thấy bên kia không giống người thường, đang chuẩn bị qua chỗ Thế tử báo một tiếng.”

Tầm Đông nghe lời này, suy nghĩ một phen, thật sự nghĩ không ra trong Đế Kinh này có nhà nào mang họ Bạch, trầm ngâm một lúc lại hỏi: “Không có bái thiếp sao? Thiếu gia họ Bạch kia tướng mạo như thế nào?”

Tiểu tư lắc đầu đáp: “Không có bái thiếp.” Nói tiếp: “Tướng mạo thế nào… ta cũng không rõ, người kia khí thế ép người, ta cũng không dám nhìn kỹ. Tóm lại là một người có tướng mạo quý khí bức người.” Nghĩ một chút, lại bổ sung, “Đúng rồi, bên cạnh tiểu thiếu gia kia đi theo một nam nhân trung niên, giọng nói the thé không giống người thường, nghe qua… giống như là Công công!”

Tầm Đông nghe xong lời này, sau đó nghĩ đến cái gì, vẻ mặt sợ hãi, khuôn mặt vẫn ung dung lúc trước rồi lại lộ ra vẻ nóng vội, nhỏ giọng tự nhủ: “Sẽ không phải là ——” Nghĩ đến đây, nhanh chóng giao đồ trong tay cho tiểu nha hoàn bên cạnh nàng, một tay cầm lại ống tay áo mình, vội vã nói: “Mau dẫn ta đi nhìn!”

Tiểu tư thấy sắc mặt Tầm Đông dường như có chút không đúng, vội gật đầu, dẫn Tầm Đông liền hướng ra ngoài phủ.

Tầm Đông mở cửa nhìn qua tiểu công tử bên ngoài, chỉ thấy một thiếu niên một thân xanh nhạt đang thản nhiên nhìn nàng, không phải Văn Nhân Cửu thì là ai! Sắc mặt lập tức thay đổi, tiến lên vài bước lập tức hành lễ, há miệng liền chuẩn bị hô.

Văn Nhân Cửu nhưng lại giơ tay cản lại Tầm Đông, chỉ nói: “Dẫn ta đi gặp Lạc Tử Thanh.”

Lời này nếu từ người khác mà nói thì có vẻ hơi thất lễ, nhưng đối với Văn Nhân Cửu rồi lại không người nào dám nói không phải. Tầm Đông vội gật đầu đáp: “Thế tử lúc này đang ở trong hậu viện, mời…” Xưng hô Thái tử đảo một vòng trong miệng, thấy người kia cũng không muốn nói ra, liền không tiếp tục nói nữa, chỉ hơi nghiêng người: “Mời đi theo nô tỳ.”

Văn Nhân Cửu gật đầu, cùng Trương Hữu Đức đi theo Tầm Đông vào Bình Tân Hầu phủ.

Tiểu tư phía sau có chút tò mò nhìn theo Tầm Đông cung cung kính kính dẫn người đi vào phủ, gãi đầu một cái, lúc này mới đóng cửa lại.

Tầm Đông vừa dẫn Văn Nhân Cửu vào viện tử, liền thấy Mộc Xuân đi ra, thấy người liền nói: “Còn bảo ngươi đi đâu! Mấy khung thêu phu nhân muốn đâu rồi, ngươi làm xong chưa?”

Tầm Đồng nhìn nàng ta đưa mắt một cái, Mộc Xuân hơi ngẩn ra, có chút kỳ quái mà nhìn phía sau nàng, chợt liếc thấy Văn Nhân Cửu cùng Trương Hữu Đức, sắc mặt cũng có chút khẩn trương.

Lạc Kiêu đã từng đưa Văn Nhân Cửu qua quý phủ, tuy rằng chỉ có một hai lần, cũng đã là chuyện rất lâu lúc trước rồi, nhưng mà dung mạo khí độ thế này, cũng khiến cho các nàng vẫn luôn nhớ kỹ.

Ánh mắt Văn Nhân Cửu nhàn nhạt đảo qua Mộc Xuân, hỏi: “Lạc Tử Thanh hiện ở chỗ nào?”

Mộc Xuân vội hành lễ liền đáp: “Lúc nãy Thế tử ở trong viện tử, hiện tại đã về phòng rồi.”

Văn Nhân Cửu gật đầu, cũng không cần Mộc Xuân cùng Tầm Đông dẫn đường, trực tiếp đi về phía phòng ở của Lạc Kiêu, đến hành lang trước phòng, ngừng lại bước chân, thấp giọng dặn dò: “Các ngươi đứng đợi bên ngoài.”

Mấy người ở phía sau đứng cách Văn Nhân Cửu ước chừng hai bước, cùng đáp “Vâng”, Văn Nhân Cửu liền đưa tay đẩy cửa chậm rãi đi vào.

Trong phòng không có người khác, Lạc Kiêu một mình ở bên trong, đang tập trung đọc cái gì đó, thấy bên kia có động tĩnh, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi rơi xuống người Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu, khóe môi hơi giương, hỏi: “Điện hạ sao lại tới đây?”

Văn Nhân Cửu liền đứng phía trước rèm che lạnh lùng nhìn Lạc Kiêu: “Ngươi nói Cô vì sao sẽ đến?”

Lạc Kiêu cười cười, đứng lên đến trước mặc Văn Nhân Cửu: “Thần cũng không phải con giun trong bụng Điện hạ, Điện hạ sẽ làm gì, thần làm sao biết rõ?” Nhìn sắc mặt vẫn lạnh băng của văn hân cửu, khẽ thở dài một hơi, thừa nhận: “Chỉ có điều, Điện hạ chịu xuất cung đến Hầu phủ gặp mặt thần, trong lòng thần dĩ nhiên nghĩ đến.”

Văn Nhân Cửu híp híp mắt, nhìn bộ dạng thành thật của Lạc Kiêu, lại rũ mắt xuống, đưa tay đẩy Lạc Kiêu qua một bên, vòng qua đến cái bàn trong phòng, cúi đầu nhìn giấy viết thư Lạc Kiêu đọc lúc nãy, lại ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu hỏi: “Đây là cái gì?”

“Không có gi.” Lạc Kiêu cất đi bức thư kia, “Chỉ là sợ mới đến Lưu Châu không thể thích ứng, lúc này mới cập nhật một chút tình huống gần đây của Lưu Châu mà thôi.”

Văn Nhân Cửu ném tấu chương vốn vẫn cất trong tay áo xuống bàn, hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi Lưu Châu?”

Lạc Kiêu hạ mắt nhin tấu chương kia, đáp: “Điện hạ cho rằng thứ thần ghi trong tấu chương đều là nói giỡn với Điện hạ hay sao?”

Văn Nhân Cửu nhíu mày: “Đi trấn thủ Lưu Châu không thể so với mang binh đến biên cảnh trợ giúp. Nếu đóng giữ tại Lưu Châu, không phải tám năm mười năm thì cũng khó có thể hồi kinh, ngươi đã biết?”

Lạc Kiêu liền hỏi: “Như vậy Điện hạ cho rằng, thần ở Kinh thành tốt hơn trấn giữ Lưu Châu?”

Văn Nhân Cửu mím môi, ánh mắt lạnh buốt, rồi lại không nói gì.

Nếu so sánh, một Đại tướng tay nắm quyền ở biên cương dĩ nhiên so với một Thế tử chỉ có danh chứ không có thế lực ở Hầu phủ thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, Đại Càn từ trước đến nay trọng văn khinh võ, Đại Càn hiện tại loạn trong giặc ngoài không ngừng, chính là lúc cần đến võ tướng, nếu Lạc Kiêu có thể đến Lưu Châu, nắm giữ binh quyền vững chân tại phương bắc, thay Đại Càn bảo vệ cửa ngõ này, dĩ nhiên không có gì tốt bằng.

Chỉ có điều ——

Văn Nhân Cửu cẩn thận so sánh, đáp án như thế nào dĩ nhiên rõ ràng. Chẳng qua y không hiểu, vì sao trong cung vừa nhìn thấy tấu chương của Lạc Kiêu xong, y vậy mà trong nháy mắt nếm được một loại cảm giác bị phản bội.

Mội loại căm tức không thể diễn tả bằng lời, rồi lại không cách nào đè xuống, ngược lại theo thời gian từng giờ từng khắc, tức giận trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, đến cuối cùng, chính là không kiềm chế được dẫn theo Trương Hữu Đức liền tới chỗ này của Lạc Kiêu.

Lạc Kiêu nhìn thấy vẻ biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt của Văn Nhân Cửu, ngọn lửa trong mắt càng lúc càng dữ dội, rồi lại cố đè xuống, chỉ thu lại ngọn lửa kia thành một màu sắc âm trầm người ngoài không thể nhìn thấu: “Nếu Điện hạ cũng hiểu được thần đi Lưu Châu là một chuyện tốt, vậy hôm nay Điện hạ tới đây là vì cái gì?”

Văn Nhân Cửu không trả lời được, lạnh lùng nói: “Nào có cái gì là ‘vì cái gì’?”

Lạc Kiêu nhưng không nguyện ý nghe câu trả lời hàm hồ này của Văn Nhân Cửu, truy vấn: “Không phải Điện hạ muốn phủi sạch quan hệ cùng thần? Nếu thần đến Lưu Châu, thời gian dài, dĩ nhiên có thể chặt đứt một đoạn tình cảm cấm kỵ kia, này cùng Điện hạ, cũng không phải là một chuyện tốt sao?”

Văn Nhân Cửu nghe Lạc Kiêu nói vậy, trái tim hơi co rút, ngay sau đó lại là một loại tức giận không thể diễn tả bằng lời, không quá nghiêm trọng, thế nhưng lại nhấp nhô, quanh quẩn không dứt, khiến người ta có chút phập phồng không yên, nâng mắt nhìn hắn, giọng nói sắc nhọn: “Ngươi nói có tình cảm ái mộ với Cô, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thế này?”

Lạc Kiêu liền không cười, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng Văn Nhân Cửu, qua hồi lâu, khẽ đáp: “Vậy Điện hạ muốn thần thế nào?”

Văn Nhân Cửu lời vừa rồi chỉ là nhất thời nhanh miệng, nhưng lúc này cũng bị những lời này của Lạc Kiêu hỏi khó.

Y muốn thế nào?

Văn Nhân Cửu trầm mặc không nói. Y cảm thấy tình cảm chân thành tha thiết này của Lạc Kiêu không thích hợp với y, thân phận của bọn họ như vậy, không có gì ngoài quân thần, không nên có những cảm xúc nào khác.

Nhưng, y rồi lại không muốn Lạc Kiêu rời đi, từ nay về sau hai bên không còn gặp gỡ.

Y muốn thế nào?

Văn Nhân Cửu phát hiện mình nhất thời cũng không trả lời được.

Lạc Kiêu nhìn bộ dạng nhíu mày suy nghĩ sâu xa của Văn Nhân Cửu, trong lòng có chút chua chát, thật sự có một loại an ủi không nói  được bằng lời, hắn nhìn chằm chằm Văn Nhân Cửu nói ra từng câu từng chữ: “Điện hạ, tình cảm của thần đối với Điện hạ không chút giả dối. Nếu Điện hạ không cho phép thần, như vậy, liền để cho thần rời đi, nếu không thể chặt đứt đoạn nhớ thương này, thần từ nay về sau liền không hồi kinh.”

Văn Nhân Cửu bỗng giật mình, ngay sau đó nheo mắt lại, giọng nói thấp xuống mấy phần, lộ ra khàn khàn cùng lạnh lẽo: “Ngươi đây là đang uy hiếp Cô?”

Lạc Kiêu lùi sau một bước, trên mặt hiện ra vẻ chua xót: “Thần đây lại có gì để uy hiếp a?” Chậm rãi nói: “Mộ Dung Viễn cùng mấy vị tiến sĩ khác đã vào triều, Trần gia quy thuận, Vệ gia cũng có ý nghiêng về phía Điện hạ… Vả lại Điện hạ tâm tư kín đáo, chỉ cần xử sự cẩn thận một chút, trên triều dĩ nhiên không cần lo lắng.

Thần ở lại cũng không thể giúp cho Điện hạ cái gì, ngược lại chẳng bằng trấn giữ Lưu Châu, còn có thể giúp Điện hạ gánh một phần ưu lo.”

Văn Nhân Cửu nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Lạc Kiêu cười khổ một tiếng: “Chẳng lẽ Điện hạ còn muốn thần ở lại Đế kinh, nhìn Điện hạ ngày sau cưới hậu cung như hoa, sau đó con cháu đầy đàn hay sao?” Nhìn Văn Nhân Cửu nhẹ giọng nói: “Vậy Điện hạ cũng không khỏi có chút tàn nhẫn rồi.”

(*Nguyên văn 儿女绕膝 nhi nữ nhiễu tất: con trai con gái phụng dưỡng hầu hạ cha mẹ.)

Văn Nhân Cửu có chút phẫn nộ: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn khiến Cô vì ngươi cả đời không lập gia đình, không con nối dõi sao!”

Lạc Kiêu thản nhiên nói: “Thần chưa từng nghĩ như vậy.” Nhìn Văn Nhân Cửu, khẽ mỉm cười, “Chỉ là thần về sau chắc sẽ không có hậu tự (*con cháu), nếu Điện hạ có thể sinh mấy hài tử đáng yêu giống như người vậy, cũng rất tốt.”

Văn Nhân Cửu bị những lời này của Lạc Kiêu khiến cho cứng họng, bàn tay giấu trong ống tay áo siết thật chặt, nhưng nửa câu cũng không nói ra lời.

“Lạc Tử Thanh, ngươi ——”  Văn Nhân Cửu hô lên tên gọi này, trong lòng tràn ra một thứ gì đó y không thể lý giải được, vừa lạnh vừa ấm, mang theo một loại rung động khổ sở khiến y cực kỳ chán ghét, thật lâu, cắn răng, chậm chạp nói: “Ngươi đây là hại Cô!”

Lạc Kiêu lại không lên tiếng, chỉ nhìn Văn Nhân Cửu, trên khuôn mặt ôn hòa rồi lại xen lẫn một loại âm trầm sâu không lường được.

Văn Nhân Cửu quả thật không rõ bản thân mình lúc trước như thế nào sẽ cảm thấy đây là một con chó khổng lồ, lúc này xem ra, đây rõ ràng là một con sói xảo trá!

Y rõ ràng vô cùng chán ghét với chuyện dám can đảm lấy bản thân ra uy hiếp, nhưng hiện tại, y quả thật là giận, nhưng loại tức giận này rồi ại bất đồng với trong tưởng tượng, nhìn bộ dạng được ăn cả ngã về không này của Lạc Kiêu, đáy lòng y mang theo một thứ gì đó không thể diễn tả được.

“Nếu ngươi phải đi, vậy đi đi, Cô không cản ngươi.” Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, rốt cuộc cau mày nói một câu, “Chỉ hy vọng tự bản thân ngươi biết rằng ngươi đi một chuyến này là vì cái gì.”

Lạc Kiêu gật đầu đáp: “Thần dĩ nhiên biết rõ, Điện hạ yên tâm.”

Lời này nói xong, hai người liền lâm vào trầm mạc, Văn Nhân Cửu cúi đầu, qua hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi đến Lưu Châu, ở lại khoảng bao lâu?”

Lạc Kiêu nâng mắt nhìn y, nói: “Ít nhất phải năm năm.”

Văn Nhân Cửu gật đầu, nói một câu: “Năm năm”, trầm mặc một hồi, rồi lại giống như đã quyết định cái gì, trên khuôn mặt nhàn nhạt lại xẹt qua chút ánh sáng, y nhìn Lạc Kiêu, giọng nói lạnh lùng, “Sau năm năm, ngươi hai mươi hai tuổi, Cô cũng đã hai mươi. Nếu đến lúc đó, ngươi còn chưa thay đổi tâm ý…”

Ánh mắt Lạc Kiêu khẽ động, hắn nhìn thiếu niên đứng dối diện mình, cách hắn chừng ba bước, sau đó nghe thấy người kia mở miệng, lời nói ra khiến hắn giật mình cho là mình nghe lầm.

“—— Như vậy đến lúc đó, ngươi lại đến Đông Cung, cùng Cô uống một ly Xuân Phong Túy.”

*

Mộc xuân, Tầm Đông cùng Trương Hữu Đức đứng canh bên ngoài, thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời cũng đã ngả về tây, rồi lại không nghe thấy bên trong có chút động tĩnh gì.

Mộc Xuân cùng Tầm Đông không biết giữa Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu phát sinh chuyện gì không vui, nhưng Trương Hữu Đức lại biết rõ. Hiện tại khó khăn lắm Điện hạ nhà mình mới đích thân đến Bình Tân Hầu phủ tìm Lạc Kiêu, không phải không hiếu kỳ vì cái gì lại làm như vậy.

Mỗi người một suy nghĩ riêng đứng bên ngoài chờ khoảng một nén nhang, mới thấy bên kia rốt cuộc mở cửa.

Nhưng Lạc Kiêu tự mình tiến Văn Nhân Cửu ra ngoài.

Con ngươi Trương Hữu Đức khẽ động, trên mặt hiện ra chút vui mừng, nhìn Lạc Kiêu gọi một tiếng: “Thế tử gia.”

Lạc Kiêu gật đầu, cười gọi một tiếng “Trương công công”, sau đó quay đầu nói với Mộc Xuân cùng Tầm Đông: “Các ngươi cứ ở lại viện tử, ta tiễn Điện hạ ra phủ.”

Mộc Xuân cùng Tầm Đông vội gật đầu đáp “Vâng”, đưa mắt nhìn mấy người chậm rãi rời khỏi đây.

Thẳng đến khi tự mình đưa Văn Nhân Cửu lên kiệu, lúc này Lạc Kiêu mới dừng lại, thấy kiệu phu đã nâng kiệu lên, bỗng nhiên từ bên ngoài xốc lên rèm che, xuyên qua khe hở nhìn Văn Nhân Cửu, nói thật nhỏ: “Lời của Điện hạ thần nhớ kỹ, chỉ mong ngày sau Điện hạ chớ hối hận, lừa gạt thần là được.”

Văn Nhân Cửu rồi lại không đáp, chỉ hơi híp mắt nhìn bên kia, đưa tay buông rèm xuống, lạnh lùng hô: “Khởi kiệu.”

Trương Hữu Đức cũng không biết bên này là tình huống gì, chỉ nghe thấy Văn Nhân Cửu nói khởi kiệu, ánh mắt nhìn Lạc Kiêu hiện lên chút áy náy, sau đó cũng hô “Khởi kiệu”, tiếp đó người liền hướng về phía cung rời đi.

Từng cơn gió thổi qua, lá cây trên cành bị thổi phát ra từng tiếng “xào xạt”. Lạc Kiêu đứng tại chỗ nhìn cỗ kiệu đi càng lúc càng xa, thẳng đến khi không còn nhìn thấy, lúc này mới chậm rãi xoay người, chỉ là vui vẻ nơi khóe môi rồi lại không bớt, trong con ngươi sẫm màu dần hiện lên một loại sóng ngầm mãnh liệt.