Tiểu Hầu Gia

Chương 107: Khuyên bảo




Lạc Kiêu nhẹ nhàng xoay vòng ly rượu trong tay, cả cười nói: “Nước này không tốt sao?”

Chu tham lĩnh đặt ly rượu xuống bàn, nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Nước có cái gì tốt? Không tư không vị, nào có sảng khoái như uống Thiêu đao tử*!”

(*烧刀子 tục xưng rượu trắng thời xưa, độ rượu cao, vị đậm đặc, như lửa đốt.)

Lạc Kiêu gật gật đầu: “Này cũng đúng.” Nhìn thấy người kia lộ ra vẻ hài lòng, sau đó lại nhìn sang mấy người khác, chậm rãi hỏi: “Mấy vị Tướng quân cũng nghĩ như vậy?”

Tâm tư của Tiền phó tướng không thể nông cạn như Chu tham lĩnh, ánh mắt Lạc Kiêu qua lại trên người, biết rõ hắn đây là có lời, ngược lại cũng không tùy tiện đáp trả, thầm nghĩ một lát, chẳng qua cũng hạ ly rượu xuống, chuyển ánh mắt đến trên người Lạc Kiêu: “Ý của Tướng quân là?”

Tiền phó tướng làm ra cử chỉ này, mấy người còn lại dường như cũng hiểu ra cái gì, nhao nhao lén lút đưa mắt với nhau, trong lòng có chút lo sợ, sau đó lại đồng loạt chuyển mắt đến trên người Lạc Kiêu.

Kiếp trước Lạc Kiêu cũng đã tới Lưu Châu, nhưng cũng không phải đóng giữ, chỉ xuất binh viện trợ cho nơi này một lần, hắn không biết những người này, nhưng đối với Tiền phó tướng rồi lại có vài phần ấn tượng. Lúc ấy dẫn đầu đội quân này chính là một người nam nhân con cháu của thế gia võ tướng trong triều, lớn lên du đầu phấn diện*, binh thư đọc không ít, nhưng hành quân đánh trận rồi lại thiếu sót cực kỳ, mang theo cả đội quân ăn không ít thất bại.

(*Du đầu phấn diện 油头粉面: trên đầu xoa dầu, trên mặt bôi phấn. Hình dung người ăn mặc diêm dúa thô tục.)

Lúc Lạc Kiêu đến đây trợ giúp, quân địch đã là vây quanh bốn mặt*, con cháu thế gia kia rồi lại lâm trận đào binh, cuối cùng vẫn là dựa vào Tiền phó tướng đây anh dũng kháng địch, rốt cuộc mới có thể cưỡng ép mang theo một vạn tướng sĩ cuối cùng giữ được cổng thành Lưu Châu. Cho dù nhìn thế nào, cũng có thể xem là một hán tử chính trực kiên cường bất khuất* của Đại Càn.

(*Nguyên văn铁骨铮铮  thiết cốt tranh tranh: ý chỉ người có cốt khí, nhân tài xuất chúng, ý chí cứng như sắt thép, ngay thẳng kiên trinh.)

Chỉ có điều, trong chiến dịch lần đó, Tiền phó tướng này bị thương đến căn cốt*, cho đến khi hắn chiến thắng trở về triều, về sau cũng không còn cơ hội xuất hiện cùng nhau.

(*根骨 căn cơ, gốc rễ.)

Lạc Kiêu nhìn Tiền phó tướng, chậm rãi mở miệng hỏi: “Các ngươi có biết chiến thần Lô Thực của tiền triều?”

(*Nguyên văn 兵临城下: quân đến chân thành, tình thế nguy cấp.)

Mấy người còn lại sắc mặt mờ mịt, Tiền phó tướng trầm ngâm một hồi, ngược lại gật đầu đáp: “Là một trong những chiến tướng của Đại hoàng đế tiền triều, được xưng là Phiêu kỵ* đại tướng quân ‘Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai’**.”

(*骠骑 tên hiệu của tướng quân thời xưa)

(**一夫当关,万夫莫开”  Nhất phu đương quan, — Vạn phu mạc kha: trong Thục đạo nan của Lí Bạch, Chỉ một người canh giữ ải, đến muôn người cũng không mở nổi.)

Lạc Kiêu gật đầu nói: “Lư Thực người này, giỏi đọc binh thư, thiện chiến, Thái tổlúc đó cùng ông ấy đối chiến, cũng là mấy lần giằng co, mỗi lần nhắc đến người này, ngoài đau đầu nhưng cũng không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tiền triều hủ bại, có thể ở trong tay Thái tử cứng rắn chống đỡ thật lâu mới thất bại, võ tướng một là dựa vào Trần Đào, một người khác, chính là Phiêu kỵ Đại tướng quân Lư Thực đây.” Nhấp một ngụm nước, “Người này một đời chưa từng thua trận, nhưng mà, chỉ một lần bại, rồi lại gần như hủy hoại nửa giang sơn tiều triều.” Bỗng nhiên nâng mắt nhìn chằm chằm Tiền phó tướng, hỏi: “Tiền phó tướng có biết việc này?”

Tiền phó tướng hơi ngẩn ra, ngay sau đó giống như nhớ tới cái gì, bàn tay đặt trên bàn bỗng nhiên khẽ động, gần như không phát hiện được, trên mặt hiện ra mấy phần mất tự nhiên.

Lạc Kiêu thu toàn bộ biến hóa của y vào đáy mắt, mỉm cười hạ mắt xuống, tiếp tục nói: “Lư Thực yêu rượu, Thái tổ biết được việc này, vì vậy trước ngày chuẩn bị công thành, ông đặc biệt mua chuộc hai thủ hạ của Lư Thực, hiến lên rượu cất trăm năm. Đêm đó, Lư Thực cùng thủ hạ chè chén, sau đó quả nhiên say rượu, Thái tổ thừa cơ khởi phát tiến công, Lư Thực trong lúc hoảng loạn dẫn quân chiến đấu, nhưng đánh mất tiên cơ* lại vì rượu trở ngại phán đoán, một trận này thất bại cực kỳ thê thảm đau đớn, Thái tổ xem đây là cơ hội, trực tiếp đánh chiếm được mấy châu huyện ở Giang Nam. Mà từ đó về sau, Lư Thực cũng bởi vì không còn mặt mũi vào kinh gặp Đế vương, tự vẫn tại bờ Nam Kiệu, một đại danh tướng, cứ như vậy mất đi.”

(*先机 cơ hội quyết định tương lai.)

Mọi người nhưng cũng kịp phản ứng Lạc Kiêu đây là có ý gì, này là chuyện binh sĩ say rượu ẩu đả lúc trước vẫn còn trong lòng Lạc Kiêu chưa buông, nhịn đến lúc này mới nghĩ đến sửa trị!

Chẳng qua lúc này người ta rồi lại không chỉ mặt gọi tên phê phán, mời một ly rượu, nhắc một chuyện xưa, không chỗ nào là không quy quy củ củ, khách khách khí khí, khiến bọn họ nghe, lại không khỏi cảm thấy có vài phần xấu hổ.

Lạc Kiêu nhìn xung quanh một vòng, sau đó lại nhìn Tiền phó tướng hỏi: “Phó tướng tự nhận bản thân so với Phiêu kỵ Đại tướng quân Lư Thực của tiên triều như thế nào?”

Tiền phó tướng nhìn Lạc Kiêu, một lúc lâu, lắc đầu đáp: “Ta không bằng ông ấy.”

Lạc Kiêu lại chuyển mắt, nhìn sắc mặt rối rắm của Chu tham lĩnh, hỏi: “Chu tham lĩnh cảm thấy thế nào?”

Chu tham lĩnh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu, nhìn người kia tuy rằng trên mặt vẫn là nụ cười, nhưng ánh mắt rồi lại sáng đến lợi hại, khí thế bức người, cảm thấy sự phát triển của tình huống dường như có vài phần bất đồng so với tưởng tượng của y. Nhìn quanh một vòng, thấy trên mặt mọi người đều thu lại vui cười lúc trước, đổi thành có vài phần hổ thẹn, không khỏi gãi đầu một cái, nhếch miệng đáp: “Ta cũng không biết Phiêu kỵ Đại tướng quân gì đó, chỉ có điều, ngay cả Tiền phó tướng cũng không thể so sánh được, ta đây… lại càng không thể so được rồi.”

Lời này thật thà chất phác, Lạc Kiêu nghe xong cũng nhịn không được bật cười, hắn gật đầu, lại hỏi những người khác, thu được tất cả câu trả lời, lập tức thu hồi ánh mắt, nói: “Đừng nói tới các ngươi, chính là cha ta Bình Tân Hầu, lúc nhìn lại sử sách, cũng thường thường nói có nhiều chỗ không theo kịp Lư Thực,” bỗng nhiên nâng mắt, “Thế thì, ngay cả một vị Đại tướng một đời lẫy lừng như Lư Thực đến cuối cùng rồi lại thua ở một chữ ‘rượu’, khiến cho anh niên tảo thệ*, như vậy chư vị ngồi đây, mấy ai có thể tin tưởng, có thể ở trong những thứ rượu vàng** này vẫn tỉnh táo kiên định, lĩnh quân giết địch?”

(*英年早逝 đang ở thời kỳ tuổi trẻ đầy sức sống lại qua đời.)

(**黄汤 hoàng thang: ngoài chỉ rượu, còn có ý châm biếm chê trách.)

“Nếu đã mặc lên người khôi giáp tiến vào quân doanh, ta dĩ nhiên tin tưởng các vị cũng không phải loại người tham sống sợ chết. Nhưng mà, ta hy vọng, nếu như có một ngày chúng ta bất hạnh hy sinh, chúng ta có thể đường đường chính chính chết trên sa trường lúc đối địch, mà không phải uất ức bất lực* nhìn hài cốt huynh đệ rải đầy đất bởi vì mình mà chết rồi lại áy náy tự vẫn.” Lạc Kiêu đứng dậy, “Ta tiếp nhận Hổ phù của Thánh thượng, đã đến nơi này, ta cùng với chư vị chính là huynh đệ. Ta muốn cùng các huynh đệ, thay Đại Càn bảo vệ tốt cửa ngõ phương bắc này!”

(*Nguyên văn 窝窝囊囊 oa oa nang nang: nhận ủy khuất sau đó biểu hiện ra phiền não, hoặc chỉ người nhu nhược k có bản lĩnh.)

Ánh mắt Tiền phó tướng hơi lóe, rồi lại không mở miệng, ngược lại là Chu tham lĩnh nhịn không được, đứng dậy hô một tiếng: “Tướng quân, mạt tướng —— “

Lạc Kiêu đưa tay làm động tác ngừng lại, ngăn cản lời nói của Chu tham lĩnh, hắn nâng ly, khẽ mỉm cười nói: “Ta vừa tới đây, cũng không muốn khiến cho chư vị huynh đệ ghi hận với ta. Hôm nay ta liền ngừng ở đây, những chuyện khác cũng không nói thêm nữa. Một ly này ta mời các ngươi, xem như ta đa tạ các ngươi mấy năm này tận tụy thủ ở đây, mười năm như một bảo vệ non sông Đại Càn ta, ta đến quân doanh này, nếu như có việc gì làm không chu toàn, còn mong chư vị khoan dung nhiều mới phải.”

Mọi người đứng lên, không một lời nói, chỉ liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng không lại mời rượu kia, ngược lại dùng ly rượu chứa nước, mời rượu, một hơi cạn sạch.