Tiểu Hầu Gia

Chương 122: Ở chung




Bữa tối là Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu dùng chung ở trong tẩm cung.

Hoặc là nói, Lạc Kiêu bưng đồ ăn vào trong phòng, buộc Văn Nhân Cửu dùng cùng với hắn.

“Thần biết Điện hạ nghĩ về chính vụ, nhưng chính vụ là vĩnh viễn xử lý không hết, nếu ĐIện hạ không dưỡng tốt thân thể, mấy ngày nữa lại hôn mê thì phải làm sao cho phải đây?”

Lời Lạc Kiêu nói ôn nhu, động tác rồi lại không cho từ chối, Văn Nhân Cửu nằm yên trên giường nhìn hắn cầm bát ngồi bên cạnh mình, giọng nói rồi lại lãnh đạm: “Thế tử đây là đang uy hiếp Cô?”

“Lời này của Điện hạ thật sự khiến người tâm lạnh.” Lạc Kiêu cười khẽ, dùng thìa múc muỗng cháo làm bộ muốn đút, “Thần yêu còn không kịp, như thế nào lại cam lòng uy hiếp ĐIện hạ.”

Hai mắt Văn Nhân Cửu hơi nheo lại, y nhìn Lạc Kiêu, rõ ràng vẫn là cái người trong ký ức, rồi lại giống như có thứ gì đó biến đổi trong bảy năm bọn họ không gặp mặt.

Hoặc là nói người trước mắt nhìn như vô hại này bản tính vốn là như vậy, chẳng qua năm đó hắn giấu thật tốt, hôm nay mới khiến y nhìn thấy một góc của tảng băng trôi.

“Lưu Châu suy cho cùng là nơi cực bắc, gió lớn tuyết lớn…” Văn Nhân Cửu lạnh lùng mở miệng, nhịp điệu thong thả mang theo chút trào phúng hiếm thấy, “Ngược lại khiến cho da mặt của Thế tử luyện ra so với năm đó dày hơn không ít.”

Lạc Kiêu rồi lại không để bụng, còn tủm tỉm dời ánh mắt đến trên mặt Văn Nhân Cửu, trong con ngươi màu nâu mang theo chút thâm trầm lưu luyến: “Vậy Điện hạ là thích, hay là không thích?”

Văn Nhân Cửu nhất thời bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, mi rũ xuống, giữ im lặng, chính là không muốn tiếp tục để ý Lạc Kiêu.

Lạc Kiêu thật sự thích Văn Nhân Cửu, ở một bên nhìn, cảm thấy bộ dạng biệt nữu ẩn nhẫn không thể ầm ĩ của y cũng có vài phần đáng yêu. Mặc dù ở nơi nào đo dưới đáy lòng có một loại xúc động khiến hắn muốn tiến thêm một bước trêu đùa, nhưng lý trí cũng hiểu được Điện hạ của hắn cũng không dễ tùy tiện khinh bạc như thế, nén lại xúc động trong chỗ sâu, thu lại vẻ trêu đùa trên mặt mình, nghiêm túc nói: “Ai đúng ai sai cho dù thần không nói, trong lòng Điện hạ cũng nên hiểu a, cho dù thế nào, Điện hạ hà tất gây khó dễ cho thân thể của mình?”

Văn Nhân Cửu vẫn không thèm nhìn hắn như trước.

Lạc Kiêu thở dài một hơi, hỏi: “Hoặc là nói, trong lòng Điện hạ ghi hận thần trễ hẹn hai năm, lúc này nhưng vẫn không muốn gặp thần?”

Văn Nhân Cửu hỏi ngược lại: “Nếu như Cô không muốn gặp ngươi, ngươi sẽ thế nào?”

Lạc Kiêu nhìn y, đáp: “Vậy chờ lần này thần tự chức xong, liền tức khắc khởi hành quay về Lưu Châu, cuộc đời này chỉ cần Điện hạ không muốn, thần liền cả đời không bước vào Đế kinh này nửa bước.” Con ngươi kia màu thật trầm, nhìn qua rồi lại vô cùng nghiêm túc.

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn, chính là cười giận: “Lạc Tử Thanh a Lạc Tở Thanh  —— ngươi thật to gan!”

Môi Lạc Kiêu hơi cong lên: “Nhưng là ỷ vào Điện hạ không nỡ không gặp thần a.” Động tác đút cháo trong tay lại tới gần một chút, “Điện hạ dùng bữa thôi, bằng không đợi lát nữa lại phân phó hạ nhân đi hâm nóng lần nữa.”

—— Lạc Kiêu trong trí nhớ của y thật sự là kẻ vô lại trước mắt này sao? Những năm này tôi luyện, Văn Nhân Cửu tự nhận bản thân đã sớm luyện thành một thân bản lĩnh hỉ nộ không hiện ra ngoài, chỉ là lúc này đối mặt với người trước mắt, y nhưng vẫn là khống chế không nổi cảm xúc mình.

Hắn lúc trước rốt cuộc là vì cái gì mới cho phép tấu gấp đề nghị hồi kinh kia của Lạc Kiêu? Nếu như cho y thêm một cơ hội, y quyết định sẽ không —— nghĩ đến đây, chỗ nào đó trong lòng hơi rung động, “Quyết định sẽ không” như thế nào rồi lại nghĩ không nổi.

Đưa tay nhận bát sứ từ tay Lạc Kiêu, mở miệng nói: “Cô tự làm  là được rồi.”

Lạc Kiêu cũng không kiên trì, bàn tay cầm bát thả lỏng, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh bàn trà, dùng phần cơm của mình.

Chờ đến khi dùng xong bữa tối, hầu hạ Văn Nhân Cửu uống xong thuốc, đã là đầu giờ tuất rồi (*7-9h tối). Lạc Kiêu muốn cho Văn Nhân Cửu nghỉ ngơi, người kia lại không cảm kích, quay đầu liên gọi Trương Hữu ĐỨc lấy toàn bộ tấu chương chưa phê xong vào tẩm cung. Lạc Kiêu cũng hiểu rõ tính tình của Văn Nhân Cửu, biết rõ không lay chuyển được y, dứt khoát không khuyên nữa, chỉ dời ghế ngồi đến bên cạnh người kia, giúp Văn Nhân Cửu phân loại chính vụ.

Văn Nhân Cửu nhìn động tác của Lạc Kiêu, cũng không ngăn cản. Này chính là chấp nhận.

Trương Hữu Đức đi vào thêm trà cho hai người mấy lần, nhưng cũng không dám làm ra tiếng động, sợ ảnh hưởng đến bọn họ. Chỉ là lúc ra khỏi phòng, quay đầu nhìn hai người từ xa, lại giật mình sinh ra loại lỗi giác dường như về tới trước đây.

Đã có Lạc Kiêu ở một bên xử lý việc vặt vãnh, tốc độ phê duyệt của Văn Nhân Cửu rõ ràng nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Chỉ là mặc dù như thế, đợi đến lúc phê duyệt xong những tấu chương quan trọng, cũng đã gần giơ tý. (*11-1h sáng.)

Lại để cho Trương Hữu Đức thu dọn  tấu chương chuyển đến ngự thư phòng, lúc này Văn Nhân Cửu mới rảnh rỗi dời lực chú ý đến trên người Lạc Kiêu.

“Không phải nói vào kinh tự chức sao? Thế tử như thế nào ngày đầu tiên đã đến chỗ này của Cô, sợ là không hợp lý a?” Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, nói: “Nếu để cho những lão thần trong kinh kia biết được, sợ là tấu chương vạch tội có khả năng sẽ đưa tới chỗ này của Cô.”

“Vậy Điện hạ nhẫn tâm thấy thần bị vạch tội sao.” Lạc Kiêu ra vẻ ủy khuất, trong mắt rồi lại  mang theo chút ý cười, nhẹ nhàng nói, “Uổng cho thần bởi vì muốn gặp Điện hạ, còn cố ý bỏ lại binh sĩ, một thân một mình ra roi thúc ngựa mà đi đường vòng đến trong cung gặp Điện hạ.”

Rõ ràng nói đến cũng không phải là việc nhỏ gì, nhưng biểu tình trên khuôn mặt kia rồi lại  là thản nhiên hờ hững.

Văn Nhân Cửu hơi nhíu mày, hỏi: “Ngươi là một mình vào trong Kinh thành hay sao?”

Lạc Kiêu cười cười đáp: “Tuyết rơi nhiều lấp đường, chỉ sợ nhất thời nửa khắc ở tại biên giới Danh Trạch không thể di chuyển.”

Văn Nhân Cửu do dự một chút, hỏi: “Vậy ngươi  —— “

Lạc Kiêu liền rõ ràng ý tứ của Văn Nhân Cửu, trước khi y nói hết liền giành tiếp lời: “Chuyện thần tới kinh ngoại trừ người trong nơi này của Điện hạ, tạm thời còn chưa có người ngoài biết được. Điện hạ cũng biết còn chưa gặp mặt Thánh thượng liền tới gặp Điện hạ thật sự không hợp quy củ, vậy, mong Điện hạ thu nhận thần mấy ngày, miễn cho thần lúc sau bị Hoàng thượng trách tội.”

Văn Nhân Cửu lườm Lạc Kiêu: “Ngươi đây chính là đã lên kế hoạch toàn bộ?”

Lạc Kiêu đối đáp trôi chảy: “Là Điện hạ chuẩn thần về kinh, hôm nay dù thế nào cũng phải gánh vác chút trách nhiệm mới phải.”

Văn Nhân Cửu bị Lạc Kiêu chọc tức không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, phất tay hướng về phía ngoài gọi: “Mặc Lan, Mặc Liễu!”

Hai người vốn đang đứng canh bên phòng ngoài nghe thấy tiếng vội vàng đi đến: “Điện hạ có gì phân phó?”

Văn Nhân Cửu nói: “Thời gian không còn sớm, các ngươi dẫn Thế tử gia đi tìm một gian phòng sạch sẽ nghỉ ngơi đi.”

Mặc Lan gật đầu, nói: “Nô tài đã rõ.”, sau đó liền vạn phúc với Lạc Kiêu,  “Mời Thế tử đi theo nô tỳ qua bên này.”

Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu mặc dù cách mục tiêu của mình còn có chút xa, nhưng dù gì cũng xem như hoàn thành dự đoán ban đầu, vả lại đêm đã khuya, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cười cười với Văn Nhân Cửu, từ biệt: “Thời gian không còn sớm, Điện hạ cũng nên sớm nghỉ ngơi a.”

Văn Nhân Cửu nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại, Lạc Kiêu thấy, liền theo Mặc Lan quay người rời đi.

Phòng là gian phòng cũ năm đó hắn từng ở, mặc dù đã qua nhiều năm như thế, nhưng vẫn như lúc trước.

Mặc Lan giúp Lạc Kiêu sửa soạn lại đệm giường, quay đầu nhìn bộ dạng đánh giá gian phòng của Lạc Kiêu, cười nói: “Mấy năm này,  Điện hạ vẫn luôn phân phó hạ nhân đến quét dọn nơi đây… Tuy nói Thái tử điện hạ là người không thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng trong lòng Điện hạ, rõ ràng là nhớ đến Thế tử gia.”

Lạc Kiêu ôn nhu cười cười: “Ta biết.”

Mặc Lan gật gật đầu nói: “Thế tử gia hiểu là tốt rồi. Nô tỳ chỉ sợ Thế tử ngàn dặm xa xôi trở về, rồi lại cùng Điện hạ có gì ngăn cách*…” (*Nguyên văn隔阂 cách ngại: tình không thông hiểu nhau, tình ý hai bên không thông với nhau.)

“Cho dù Điện hạ thế nào, ta là mặc kệ hết thảy cũng sẽ không sinh khúc mắc với Điện hạ.” Lạc Kiêu mở miệng cười, nói xong, nghĩ một chút lại nói tiếp với Mặc Lan: “Tuy rằng Thái tử điện hạ đã bớt sốt, chỉ sợ tái phát trong đêm, ngươi ở một bên hầu hạ nhớ chú ý một chút, nếu có gì không thỏa đáng, tới tìm ta là được.”

Mặc Lan liền đáp “Vâng”, nói: “Thế tử cứ yên tâm, nô tỳ sẽ chiếu cố Điện hạ thật tốt.” Lại vén váy thi lễ,: “Thế tử ở đây, nô tỳ phân phó hạ nhân chuẩn bị nước rửa mặt cho Thế tử.”

Nói xong, lúc này mới lui xuống.

Chờ đến lúc mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, lại trở về tẩm cung của Văn Nhân Cửu, người kia đã rửa mặt xong. Nhìn Mặc Lan vào phòng, Văn Nhân Cửu nhàn nhạt hỏi: “Thế tử có nói thiếu cái gì không?”

Mặc Lan cả cười đáp: “Thế tử nói mọi thứ đều tốt, lại bảo nô tỳ thay người nói lời cảm tạ với Điện hạ, nói là làm khó Điện hạ mấy năm này còn nhớ đến người.”

Văn Nhân Cửu nhíu mày: “Ngươi vừa lắm mồm cái gì a?”

Mặc Lan tiến lên dọn lại chăn giường cho Văn Nhân Cửu, nói: “Điện hạ nhưng là oan uổng nô tỳ a, nô tỳ là hạ nhân, như thế nào dám lắm miệng ở trước mặt Thế tử,” đổi một thang bà tử bỏ vào trong đệm, hầu hạ Văn Nhân Cửu lên giường, thử thăm dò: “Chẳng qua là, Điện hạ chớ trách nô tỳ lắm miệng… Thế tử gia thế nhưng là thật sự để Điện hạ ở trong lòng.”

Văn Nhân Cửu lạnh lùng nhìn nàng, mang theo chút cảnh cáo. Mặc Lan cũng là hầu hạ y nhiều năm, lúc này cũng hiểu rõ Điện hạ nhà mình cũng không muốn thảo luận vấn đề này, dứt khoát không hỏi nữa.

Buông rèm, tắt nến cho y, cúi người lại lẳng lặng lui ra ngoài canh chừng.

Nằm trên giường, đôi mắt Văn Nhân Cửu nhưng là âm trầm. Y nhìn về một nơi không biết tên, như là đang suy nghĩ cái gì. Đôi con ngươi so với cảnh đêm còn muốn đen sâu luân phiên lập lòe, cuối cùng vẫn là chậm rãi nhắm mắt.

Mà thôi, lo nhiều ngược lại thương thân. Lạc Kiêu rốt cuộc muốn thế nào, y ở đây xem  là được.