Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

Chương 51




“Hắc, rốt cuộc cũng thoát khỏi bọn họ." Thiệu Đường ngồi ở trong văn phòng Ngôn Nặc cười.

“Như thế nào? Không thích nhìn thấy bọn hắn sao?” Ngôn Nặc buồn cười nhìn Thiệu Đường.

“Không phải đâu! Chỉ là nhiều bóng đèn thì tôi thấy không thú vị gì hết." Thiệu Đường ôm Ngôn Nặc tựa đầu vào ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc Ngôn Nặc.

“Ách, hắc hắc”

“Ngươi dùng loại dầu gội gì vậy?” Thiệu Đường ngẩng đầu hỏi Ngôn Nặc.

“Loại thảo mộc."

“Rất thơm, đừng đổi nha! Tôi thực thích mùi này.”

“Được! Theo ý Đường."

“Tổng giám đốc, đã đến giờ họp.” Thư kí Ngôn Nặc không trực tiếp đi vào mà đứng ở ngoài gõ cửa nhắc nhở tổng giám đốc nên đi họp.

“Em đi họp! Đường ngoan ngoãn ở đây nha."

“Đi đi! Nhưng nhanh nhanh về với tôi.” Thiệu Đường ngồi ở ghế Ngôn Nặc quay vòng vòng.

Thiệu Đường ngồi trong cửa hàng nhìn ra người đi đường.

“Đường tỷ vì sao lại trầm ngâm như vậy?" Tiểu Vỹ không rõ Thiệu Đường đang ngắm thú vui gì ở ngoài kia.

“Cậu thì biết cái gì."

“Tôi chỉ là không thắc mắc thôi! Đường tỷ, ngoài kia có chiếc xe đẹp quá.” Tiểu Vỹ chỉ vào xe đang đậu trước cửa.

“Ừ.” Xe đó hình như có vẻ quen quen.

“Đường, cô có điện thoại.” Tiểu Vỹ gọi.

“Alo."

“Đi ra xe."

“Anh là ai?” Thiệu Đường buồn bực.

“Đến đây, cô sẽ biết."

Thiệu Đường tò mò cúp điện thoại “Tôi đi ra ngoài cậu ở đây xem cửa hàng nha.”

Thiệu Đường nhìn nhìn cửa xe.”Anh làm sao ở nơi này?” Thiệu Đường vừa lên xe liền nhìn thấy Trương Ba.

“Tôi thế nào không thể ở nơi này? Đừng quên tôi cho cô một tuần, cho cô thời gian để nghĩ lại? Nhớ chưa?”

“Tưởng cái gì? Tất nhiên tôi không đáp ứng anh, anh từ xa đến tôi trả lời vậy cũng đủ chứ?”

“Hừ vậy cô thích uống rượu phạt phải không?” Trương Ba dập tắt điếu thuốc trong tay.

“Anh có mấy câu nói thực nhàm chán.” Thiệu Đường nói xong liền xuống xe.

Trương Ba nhìn Thiệu Đường vào cửa hàng liền lấy điện thoại ra gọi “Chờ cô ta đến cô liền thực hiện đi.” Mẹ nó, Ngôn Nặc cô dám bỏ tôi chỉ vì ả đàn bà kia.

“Đường tỷ, ai vậy?” Tiểu Vỹ tò mò.

“Một người ngu ngốc ấy mà.” Thiệu Đường nói xong bỏ điện thoại vào túi áo.

“Thôi, tôi có việc phải đi trước! Cậu trông cửa hàng nha." Hôm nay hẹn Ngôn Nặc ăn cơm không muốn tới muộn.

“Được! Cô đi đi."

Thiệu Đường ngồi trên ghế sô pha phòng Ngôn Nặc không biết có nên nói cho Nặc biết những chuyện dạo gần đây hay không?

“Này hình như có người tìm cô." Vị thư kí nói với Thiệu Đường.

“Tìm tôi?” Thiệu Đường hỏi lại.

“Đúng vậy! Có người tìm."

“Ân." Thiệu Đường buông tạp chí xuống.

“Xin chào, tôi là Thiệu Đường! Xin hỏi ai tìm tôi?” Thiệu Đường đứng trước cửa hỏi.

“Nha, người tìm cô ở bên ngoài."

Thiệu Đường tuy tò mò nhưng vẫn đi ra ngoài. Vừa mới đi khỏi cửa liền thấy Trương Ba, đột nhiên hai người bắt Thiệu Đường trói tay cô lại đưa vào trong xe "Anh muốn làm gì?”

“Là chính cô muốn chết mà."

=== ====== ====== ====== =====

“Buông tôi ra.” Thiệu Đường phản kháng.

“Buông cô ta ra.”

“Anh muốn gì?”

“Mặc kệ là cái gì, cô không tự động bỏ đi nên tôi phải dùng một tí thủ đoạn." Trương Ba tiến đến một kho hàng bỏ không ngoài thành phố.

“Sao tôi lại đến đây?” Thiệu Đường nhìn chung quanh.

“Đứng lên.”

“Trương Ba, tôi cảnh cáo anh đừng làm chuyện bậy." Thiệu Đường đá một người cạnh mình ra.

“Xằng bậy sao? Hừ các người là phế nhân hả. Trói cô ta lại."

“Anh cho là anh nói trói là trói sao?” Thiệu Đường chuyển thân đá những người xung quanh.

“Tôi nói là đừng động đậy.” Trương Ba lấy súng lục dí vào đầu Thiệu Đường.

“Anh...” Thiệu Đường không nghĩ hắn manh động như thế.

“Đừng nhúc nhích, tôi sợ tôi không cẩn thận trượt tay bắn nhầm cô."

“Hắc hắc….không phải cô có thể đánh sao? Cô cho rằng cô nhanh hay đạn tôi nhanh hơn." Trương Ba dùng súng dí vào ót Thiệu Đường.

“Anh rút cuộc muốn gì?” Thiệu Đường vẫn bình tĩnh.

“Tôi hỏi lại cô muốn thế nào?” Trương Ba chuẩn bị kéo cò.

“Hừ, anh bắt tôi đến đây chỉ muốn biết thứ này thôi sao? Tôi đã sớm nói với anh tại anh không chịu hiểu thôi." Thiệu Đường cười cười nhìn thẳng Trương Ba.

“Vậy cô vẫn cứng đầu vậy sao?”

“Đúng vậy.” Thiệu Đường hai tay bị trói sau lưng cho nên không được thoải mái.

“Đừng ra vẻ, cho cô hai lựa chọn, cô nhanh chọn đi."

“Chẳng lẽ muốn đưa tôi tiền.” Thiệu Đường nhíu mày.

“Hôm nay buổi sáng thì còn có tiền nhưng hiện tại cô ở trong tay tôi, cô nghĩ tiền còn sao. Một rời Nặc đi, hai cô chết."

“Không phải nghiêm trọng vậy chứ.” Thiệu Đường khó chịu nhìn Trương Ba.

“Đòi tiền sao? Chờ cô rời Nặc đi không chừng tôi có thể cho cô vài chục vạn.”

“Phi” Thiệu Đường phun một ngụm nước miếng lên mặt Trương Ba.

“Mẹ nó! Cô muốn chết sao! Chết đi!”

"Pằng” viên đạn xẹt qua tai Thiệu Đường, đột nhiên có một tiếng nổ xuất hiện bên tai làm Thiệu Đường ù tai.

“Hắc cô không phải có lá gan rất lớn sao?” Trương Ba một lần nữa đưa súng lên đầu Thiệu Đường. “Cạch” nhưng không có đạn.

“Hắc! chỉ là doạ thôi, cô sợ sao?”

“Có bản lĩnh thì giết tôi đi.” Thiệu Đường buộc chính mình phải bình tĩnh.

“Giết cô? Không dễ dàng như vậy! Tôi phải giáo huấn cô một chút.”

“Đánh nó.” Trương Ba ngả bài.

Đám người đằng sau nghe được lệnh liền bay vào đánh túi bụi vào Thiệu Đường. Bởi vì bị trói nên Thiệu Đường chỉ có thể lung tung đá vài cước.

“Trương thiếu gia, thứ anh muốn đã đến.”

“Cuối cùng cũng đến! Tôi chờ thật lâu.”

“Tên lưu manh, tôi nói cho cô biết, hôm nay coi như cô có phúc.” Trương Ba cười lớn trước mặt Thiệu Đường.

Thiệu Đường cau mày nhìn không rõ người kia, không biết rốt cục hắn muốn làm gì.