Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 47: Cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi




Editor: Moonie

Beta: Hinh

Mình vừa được tỏ tỉnh?

Được anh Sói tỏ tình?

Tiểu Hồng Mạo sửng sốt mất khoảng hai mươi phút mới phản ứng lại, mà đương sự là anh Sói sau khi “thổ lộ”, dọa Tiểu Hồng Mạo ngốc đến choáng váng rồi sau đó rất chảnh cún mà quay lại công ty.

Đầu tiên Tiểu Hồng Mạo ngạc nhiên rồi vui vẻ, sau đó cô che miệng cười ngây ngô.

“Ha ha ha ha… Mình được tỏ tình, anh Sói tỏ tình với mình, anh Sói thích mình?” Tiểu Hồng Mạo không nhịn được cười, “Hoa đào của mình cuối cùng cũng nở rồi.”

Tâm trạng Tiểu Hồng Mạo quá mức vui sướng, nóng lòng muốn chia sẻ với người khác. Cô cầm lấy túi xách rồi chạy đến phòng làm việc của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết làm việc trong một khu vườn nghệ thuật ở thành Tây, vì bên trong đa số đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu có tiếng, cho nên bảo an ở khu vườn cực kỳ nghiêm khắc. Tiểu Hồng Mạo vừa đến đã bị chặn ở ngoài cửa, Bạch Tuyết phải bảo người ra đón mới có thể dẫn cô vào.

“Cô Bạch đang ở bên trong giới thiệu phương án thiết kế với khách hàng, cô chờ ở đây một lát nhé.” Trợ lý Tiểu Mỹ rót cho Tiểu Hồng Mạo một cốc nước, để Tiểu Hồng Mạo ngồi ở sô pha phòng khách đợi một lát.

“Được, cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo, vậy tôi đi làm việc trước nhé.”

Sau khi Tiểu Mỹ đi, Tiểu Hồng Mạo cũng không ngồi sô pha lâu, cô tò mò đánh giá bài trí xung quanh phòng làm việc. Trong nhận thức của Tiểu Hồng Mạo, Bạch Tuyết vẫn luôn là nữ thần của cô, lúc này được vào phòng làm việc của nữ thần, nội tâm Tiểu Hồng Mạo có chút kích động.

Tiểu Hồng Mạo đi dạo một vòng, khi cô đang nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tường thì bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa rất lớn.

“Tôi nói cho cô biết, lễ phục này tôi còn chưa làm xong.” Bạch Tuyết thở phì phì đi ra từ bên trong.

“Bạch Tuyết, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu cô không làm thì vi phạm hợp đồng đấy.” Một cô gái có dáng người cao gầy, thoa son đỏ thẫm đi theo đằng sau Bạch Tuyết.

“Vi phạm thì vi phạm, chị đây không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng à?” Từ khi bị bệnh Bạch Tuyết chưa biết sợ ai là gì.

“Cô bồi thường nổi không?” Cô gái nổi giận đùng đùng nói, “Đây là lễ phục để tôi đính hôn, nếu cô làm chậm trễ lễ đính hôn của tôi, chính là làm chậm trễ cuộc liên hôn của tập đoàn Đỗ thị và Tần thị, cô biết cô phải bồi thường bao nhiêu tiền không?”

“Ai yo, ý của cô là, nếu tôi không làm lễ phục thì cô không đính hôn nữa à?”

“Cô…” Cô gái lập tức bị chặn họng, đương nhiên không phải vì Bạch Tuyết không thiết kế lễ phục mà cô không đính hôn, chẳng qua cô ta chỉ bị chọc tức thôi.

“Bộ lễ phục kia tôi đúng là sẽ không làm, cô có bản lĩnh thì đừng đính hôn.” Bạch Tuyết vui tươi hớn hở nói.

“Quả nhiên cô không muốn thấy tôi đính hôn.” Cô ta như bắt được nhược điểm của đối phương.

“Cô Đỗ, cô không có bệnh đúng không, cuộc hôn nhân này cô muốn đính hay không thì liên quan gì đến tôi?”

“Cô nghĩ là tôi không biết sao? Loại phụ nữ dối trá trăm phương ngàn kế chẳng qua là muốn thông đồng với chồng sắp cưới của tôi.”

“Hóa ra là ghen tị, tôi còn đang nghĩ hôm nay cô nổi điên gì cơ.”

“Cô thừa nhận rồi?”

“Tôi nói tôi không có, chắc là cô cũng không tin, vậy tôi đây thông đồng thì cô làm gì được tôi?” Bạch Tuyết chọc tức chết người không đền mạng nói.

“Cô… Không biết xấu hổ.”

“Trước mặt công chúng la lối khóc lóc mắng chửi người, tôi thấy cô Đỗ mới là người không biết xấu hổ đó.”

Cô Đỗ được Bạch Tuyết nhắc nhở mới phát hiện ra người xung quanh đã tụ tập lại thành vòng tròn để hóng chuyện. Việc ngày hôm nay nếu bị truyền ra ngoài mà để chồng sắp cưới của mình biết được thì mình còn mặt mũi nào nữa.

“Cô cứ chờ tin của luật sư tôi đi.” Nàng Đỗ buông lời tàn nhẫn rồi xách theo túi quăng trước cửa bỏ đi.

“Làm như không ai có bạn là luật sư ấy, cẩn thận tôi đóng cửa thả Vu Cách, hừ!” Cuộc chiến đại thắng khiến tâm trạng Bạch Tuyết rất tốt.

“Bộp bộp bộp!”

Tiểu Hồng Mạo vỗ tay, vẻ mặt đầy thán phục đi tới: “Lợi hại, lợi hại, xem thế là đủ rồi.”

Bạch Tuyết thấy Tiểu Hồng Mạo, cô đắc ý nhướng mày: “Đấy là chị từ khi vào Bỉ Ngạn Hoa, hận trời hận đất hận nhân loại, cho tới nay chưa từng bị thua.”

“Người này ai vậy? Sao lại nói chị cướp chồng sắp cưới của cô ta?” Tiểu Hồng Mạo tò mò hỏi.

“Thiên kim tập đoàn Đỗ thị – Đỗ Bình Quả, chồng sắp cưới của cô ta là bạn trai cũ của chị, tổng giám đốc tập đoàn Tần thị – Tần Vọng Chi.” Đơn giản một câu đã miêu tả hết nguyên nhân hậu quả mọi chuyện xảy ra.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào phòng.

“Ồ… Thì ra là vậy.” Tiểu Hồng Mạo lập tức hiểu rõ, “Bảo sao lần trước khi em thấy Tần tổng, cảm thấy anh ta còn chưa dứt tình với chị, xem ra là sự thật.”

“Em không biết rồi, mỗi lần chị gặp Tần Vọng Chi đều nói chuyện đều không đến năm phút, hơn nữa cũng không nói gì khác ngoài chuyện công.” Bạch Tuyết nói, “Bạch Tuyết bà đây, tuyệt đối không nhai lại cỏ.”

“Vậy nếu ngọn cỏ kia là mỹ vị thì sao?”

“Vậy cũng không ăn!” Bạch Tuyết không định tiếp tục đề tài này, mà quan tâm hỏi, “Thế nào, hôm nay coi mắt thuận lợi không?”

“Ách…” Tiểu Hồng Mạo do dự một chút, “Coi như là thuận lợi đi.”

“Thế nào là coi như?” Bạch Tuyết kỳ quái nói.

“Trên đường xảy ra một chút ngoài ý muốn.” Tuy rằng trong miệng Tiểu Hồng Mạo nói là ngoài ý muốn, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười.

“Khuôn mặt này của em đầy hoa đào, không lẽ lúc đi coi mắt, người ta ưng em đấy chứ.” Bạch Tuyết hồ nghi nói.

“Sao có thể.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng phủ nhận, “Là anh Sói, em gặp được anh Sói.”

“Anh Sói? Chỗ kia cách tòa nhà Huy Hoàng không xa, gặp được cũng không kỳ lạ? Sao, anh Sói bắt gặp em đang xem mắt?”

“Vâng vâng.” Tiểu Hồng Mạo e lệ nói, “Sau đó… Anh Sói tỏ tình với em.”

“Loảng xoảng!” Bạch Tuyết không cầm chắc di động, rơi loảng xoảng trên mặt đất.

“Chị cùng không ngờ được phải không.” Tiểu Hồng Mạo tràn đầy cảm xúc nói, “Lúc ấy em cũng khiếp sợ lắm, không ngờ rằng anh Sói sẽ tỏ tình với em, hì hì…”

Tiểu Hồng Mạo chỉ cần nhớ tới là không nén được che miệng cười khúc khích.

“Em… Đồng ý rồi à?” Bạch Tuyết xác nhận lại.

“Chưa đâu, có điều… Em cẩn thận nghĩ thì thấy anh Sói khá tốt, miễn cưỡng thỏa mãn tiêu chuẩn kén chồng của em.” Tiểu Hồng Mạo ngượng ngập nói.

“Ha ha…” Bạch Tuyết cầm điện thoại lên, đáp lại Tiểu Hồng Mạo hai tiếng ha ha, rồi mới châm chọc nói, “Anh Sói miễn cưỡng thỏa mãn tiêu chuẩn kén chồng của em? Người ta thỏa mãn tiêu chuẩn của toàn bộ phụ nữ nước này thì có.”

“Nên em cũng không ngờ anh ấy sẽ thích em? Bỗng nhiên cảm thấy mình khá là tài đó chứ.”

“Xời, tỉnh lại đi, phổng hết cả mũi rồi.” Bạch Tuyết không thể nhìn được vẻ mặt mê trai của Tiểu Hồng Mạo.

“Bạch Tuyết, chị thấy em có nên đồng ý không?” Đôi mắt Tiểu Hồng Mạo lấp lánh tỏa sáng nhìn Bạch Tuyết.

“Chuyện này hả…” Bạch Tuyết bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Chuyện này đúng là em nên suy nghĩ thật kỹ.”

“Bây giờ đầu óc em rất loạn, không biết nên nghĩ cái gì?”

“Nghĩ đến việc em bị bệnh nan y, phải chấp hành nhiệm vụ, có khả năng nhiệm vụ thất bại sẽ phải chết thẳng cẳng bất cứ lúc nào.” Bạch Tuyết nhìn sắc mặt Tiểu Hồng Mạo càng ngày càng tái nhợt rồi tiếp tục nói, “Nghĩ đến việc các em mãi mãi không thể nào có con.”

Từng lời của Bạch Tuyết tựa như từng lưỡi dao găm vào Tiểu Hồng Mạo, tan bong bóng hồng đang tràn ngập quanh người cô.

“Em… Suýt nữa thì em quên.” Lý trí của Tiểu Hồng Mạo cuối cùng cũng trở về, không còn bong bóng màu hồng rối lòng người nữa, “Tình huống của chúng ta rất đặc thù.”

Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên ỉu xìu như trái cà, mặc dù Bạch Tuyết hiểu, nhưng cô lại không đành lòng: “Nếu em thật sự thích anh ta, thì yêu anh ta cũng không sao, cùng lắm thì… Tìm một lý do để chia tay.”

Lúc nhắc đến hai chữ chia tay, vẻ mặt của Bạch Tuyết có chút cô đơn.

“Vậy thì em thành gái đểu lừa gạt tình cảm của người khác hả?” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Đúng vậy, sẽ thành gái tồi.” Bạch Tuyết tán đồng gật đầu.

Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên nhớ lại lúc trước mình gặp Bạch Tuyết ở phòng sách, cảnh tượng Bạch Tuyết khóc lóc nói bản thân là gái đểu, cô đột nhiên nhanh trí đoán ra: “Vậy chị với Tần tổng… Chị cũng cặn bã như thế với anh ấy?”

“Cũng không khác nhau lắm.” Bạch Tuyết cười khổ, cô đứng bên quầy rượu rót hai ly rượu vang đỏ bưng ra, “Muốn nghe chuyện xưa của chị không, cho em tham khảo.”

“Vâng.” Tiểu Hồng Mạo gật đầu.

“Thật ra thì chuyện rất đơn giản, khoảng 4 – 5 năm trước.” Bạch Tuyết nhớ lại, “Lúc ấy chị còn đang học đại học ở nước ngoài, nghỉ hè năm thứ ba, chị cảm thấy không khoẻ nên đi bệnh viện làm kiểm tra.”

“Parame?” Tiểu Hồng Mạo lập tức có câu trả lời.

“Đúng vậy, bệnh nan y Parame.” Bạch Tuyết cười nói tiếp, “Chị may mắn hơn em, bác sĩ nói chị còn sống thêm được một năm rưỡi nữa. Có điều một năm rưỡi thì như nào, bệnh nan y mà, không chữa khỏi được. Tâm trạng chị lúc ấy, chị không hình dung nổi, dù sao em cũng có thể hiểu.”

“Cảm giác trực quan nhất của người sắp chết đó là bỗng nhiên em sẽ phát hiện, thời gian còn lại của mình không nhiều, nhưng lại có rất nhiều chuyện em chưa kịp làm. Lúc ấy chị ở trường cũng gọi là có chút danh tiếng, có danh hiệu là hoa hậu giảng đường. Hồi năm nhất với năm hai, có rất nhiều nam sinh theo đuổi chị, lúc ấy chị một lòng học hành, không đồng ý với ai cả. Từ chối nhiều, dần dần sau này cũng không còn nam sinh nào tỏ tình với chị nữa.”

“Nhưng lúc ấy chị bỗng nhiên muốn yêu đương, chị xinh như thế, cũng không thể để mình còn chưa yêu đương gì đã chết được.” Bạch Tuyết cười nói, “Sau đó Tần Vọng Chi liền xuất hiện.”

“Anh ta tỏ tình với chị?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Thực ra cũng không hẳn, em biết không, Tần Vọng Chi hồi còn học đại học không như thế này. Lúc ấy anh ấy cực kỳ quê mùa, quê đến mức người ta không dám nhìn thẳng, quê đến mức không có bạn bè. Nhưng thành tích của anh ấy lại tốt, giáo sư rất thích Tần Vọng Chi, luôn lấy anh ấy làm ví dụ phê bình học sinh khác, cho nên bị rất nhiều người ghét. Sau đó có một ngày, anh ấy bị người ta chơi khăm, có người dùng danh nghĩa của Tần Vọng Chi viết một phong thư tình gửi cho chị, sau đó thừa dịp bọn chị cùng tham gia tiết học thì công khai nói cho mọi người biết.” Nhớ đến đây, Bạch Tuyết bỗng nhiên cười.

“Chị đồng ý với anh ta trước mặt mọi người?” Loại chuyện máu chó như này, cô nàng nào nghe xong cũng không kiềm được kích động.

“Đúng vậy, lúc ấy chị biết mình sẽ không sống được bao lâu, lại muốn yêu đương, sau đó anh ấy lại đúng lúc xuất hiện ở đó.” Bạch Tuyết đến giờ vẫn còn nhớ rõ, cảnh tượng lúc ấy khuôn mặt Tần Vọng Chi đỏ lên, không dám nhìn mình lại bị mình gặng hỏi.

“Anh thích em?” Bạch Tuyết ở trong phòng học lớn, chất vấn Tần Vọng Chi ngay trước mặt mấy trăm bạn học.

“…” Tần Vọng Chi im lặng không nói lời nào.

“Nói đi, nói đi, thư tình cũng viết rồi còn không dám nói.”

“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Xung quanh đều là giọng nói của các bạn học ồn ào chế giễu.

“Không phải cũng không sao.” Bạch Tuyết cũng không muốn ép người ta.

“Anh thích em.” Tần Vọng Chi thường ngày đần độn không nói gì bỗng nhiên mở miệng hỏi ngay khi Bạch Tuyết xoay người, “Em làm bạn gái anh được không?”

“Được!” Đối với câu trả lời này, đến nay Bạch Tuyết cũng chưa từng hối hận, nhưng mà lại áy náy rất lâu.

“Khung cảnh lúc ấy nhất định chấn động.” Tiểu Hồng Mạo dường như có thể tưởng tượng đến đó, còn tiếc không được chứng kiến.

“Đúng vậy, vô cùng chấn động. Sau đó cứ như vậy, bọn chị bắt đầu yêu đương, cho đến khi chia tay.”

“Chia tay… Cũng là chị nói?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.

“Là ước định, chị đã sớm nói với anh ấy, tốt nghiệp đại học xong sẽ chia tay.” Bạch Tuyết nói, “Chị chỉ còn một năm rưỡi, cũng chỉ có thể cho anh ấy một năm. Nhưng mà cho đến tận bây giờ, chị cũng không quên được, ánh mắt Tần Vọng Chi nhìn chị khi chia tay, tựa như chị nợ anh ấy cả đời.”

“Cho nên… Nếu em đồng ý thì em sẽ tổn thương anh ấy?” Tiểu Hồng Mạo hiểu rõ.

“Cũng sẽ tổn thương bản thân mình nhưng mà rồi chúng ta sẽ nguôi ngoai.” Bạch Tuyết nói, “Tình yêu ấy mà, thực sự khiến con người rất muốn hướng đến. Chị không hối hận khi đã trải qua cuộc tình đó, nhưng chị hối hận đã tổn thương anh ấy. Cho nên Tiểu Hồng Mạo, nghĩ kỹ, dũng cảm đưa ra quyết định đi.”

Tiểu Hồng Mạo mơ hồ, do dự, rồi phiền não, lòng cô luôn rộng lớn bỗng nhiên lại bàng hoàng. Tiểu Hồng Mạo ngồi một mình ở phòng làm việc của Bạch Tuyết suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô vẫn cảm thấy, không thể hại người hại mình.

Tiểu Hồng Mạo lấy di động ra gọi cho anh Sói.

“Sao thế, gọi đúng lúc anh tan tầm, muốn hẹn anh ăn cơm hả?” Anh Sói hỏi.

“Anh Sói, em có chuyện muốn nói với anh.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Nói lúc ăn cơm đi, em ở đâu, anh đến đón em.” Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo chủ động như vậy, không ngại ga lăng một phen.

“Không cần đâu, em sợ gặp trực tiếp không nói được.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng từ chối.

“Không nói được?” Anh Sói hồ nghi nói, “Chuyện gì?”

“Em… Em…” Tiểu Hồng Mạo hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định giải quyết dứt khoát, “Anh Sói, cảm ơn anh đã thích em, nhưng em nghĩ em với anh không thể ở bên nhau, rất xin lỗi. Sau cuộc gọi này em sẽ cho số điện thoại và WeChat của anh vào danh sách đen. Sau này đừng liên lạc với em nữa, chúc anh tìm được cô gái tốt hơn em, tạm biệt!”

Tiểu Hồng Mạo giống như súng máy nói hết lời cô muốn nói rồi không có tiền đồ cúp điện thoại, sau đó cho số điện thoại và WeChat vào blacklist.

“…”Anh Sói chết máy ngay tại chỗ.

Tác giả muốn nói:

Tuy rằng những lời này rất cũ, nhưng vào lúc này, cũng chỉ có những lời này mới có thể biểu đạt chính xác tiếng lòng của Anh Sói.

Cô gái, hay lắm, em đã thành công khiến tôi chú ý rồi.

Mị: Ha ha ha ha ha ha ha.

HẾT CHƯƠNG 47