Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 133: Nữ bác sĩ này thích chơi S/M~




Sói đuôi to dựng lỗ tai lên, bá đạo ôm eo Lục Hồng.

"Vợ, chị muốn uống ngay bây giờ~"

Thổ khí như lan, con ngươi câu hồn hướng Lục Hồng chớp chớp.

"Em đi nấu cơm." Lục Hồng vờ ngu ngốc nói.

"Chị cũng muốn uống sữa~"

Dứt lời, Cảnh Lang duyện hôn xương quai xanh, lưu lại dấu hôn rất đậm.

"Chị thiệt là, tranh sữa với đứa nhỏ, có biết xấu hổ không!"

Giọng tuy có vẻ hơi trách cứ, nhưng ánh mắt Lục Hồng lại cưng chiều nhìn Cảnh Lang.

Cảnh Tiểu Lang ở trong ngực vẫn hết sức tập trung miệng to uống sữa, cánh tay nhỏ xíu gắt gao níu chặt áo Lục Hồng.

Qua hai ngày, dưới sự yêu cầu liên tục của Lục Hồng, Cảnh Lang cùng cô tới bệnh viện tâm thần lúc trước người đàn bà nọ ở. Còn Cảnh Tiểu Lang thì tạm thời bị cho ở nhà, vì dáng vẻ lão đại của Tiểu Tiểu Lang một bộ không vui, cho nên Lục Hồng phải dỗ dành một phen.

Cảnh Lang đã sắp xếp trước đó, phía bệnh viện sẽ chuẩn bị một phòng đơn độc, để các cô gặp mặt.

"Vợ, nếu bây giờ em không muốn gặp bà ta, vậy chúng ta lập tức trở về."

Hai mắt Cảnh Lang viết lên đầy vẻ lo lâu.

"Em không sao, Lang."

Lục Hồng nắm tay cô. Không lâu lắm, người đàn bà mặc áo trói tay ngồi trên xe lăn bị y tá đẩy vào.

Một giây đó, Lục Hồng chấn động, cảm nhận được thân người cô run rẩy, Cảnh Lang lập tức choàng lấy eo, kéo cô vào lòng.

"Hồng Hồng, đừng miễn cưỡng." Cảnh Lang ở bên tai cô nhỏ giọng,

"Em không sao, Lang."

Cảm nhận được ánh mắt ân cần của Cảnh Lang, Lục Hồng lắc đầu, cho cô nụ cười an tâm.

Đã từng có vô số đêm tối, ở trong mộng cô cũng có thể thoáng mơ thấy dung nhan bà ấy, mang đến cho cô sợ hãi và nỗi đau khổ tê tâm phế liệt. Mà giờ phút này, lòng Lục Hồng lại bình tĩnh.

Dường như nhận ra ánh mắt Lục Hồng, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, con ngươi đục ngầu chuyển hướng về cô.

"A a! ! ! Con tiện nhân này! ! ! ! !"

Mặt mũi người đàn bà trở nên dữ tợn, cả người chợt đứng dậy khỏi xe lăn muốn xông về hướng Lục Hồng.

Cảnh Lang một tay ngăn trở trước người Lục Hồng, bảo vệ cô sau lưng. Y tá kêu lên, vội vàng đè bả vai người đàn bà lại, ý đồ để bà ngồi vào lại xe lăn. Đồng thời, y tá hướng bên ngoài hô lên,

"Tình trạng bệnh nhân mất khống chế!"

Ngoài cửa, hai hộ công đẩy cửa vào, giúp đỡ y tá ấn người bà trở lại xe lăn.

"Ngươi không phải con gái ta! Ta không có con gái ! A a a! ! ! ! Ta phải giết ngươi! ! !"

Bà ta bộc phát giãy giụa lợi hại,

"Làm cho bà ta im lặng!"

Cảnh Lang gầm lên, sắc mặt âm trầm nhìn mọi người.

Lục Hồng bắt được cánh tay cô,

"Lang, không sao đâu."

Kéo Cảnh Lang lại, Lục Hồng đi tới trước mặt người đàn bà,

"Hôm nay, tôi gọi bà một tiếng 'mẹ' lần cuối cùng. Từ nay về sau, xem như Lục Hồng tôi trên đời này không còn cha mẹ."

Lục Hồng quyết tuyệt nói, thần sắc ôn hòa, tựa như chẳng qua chỉ làm một cái quyết định đơn giản.

Cảnh Lang hướng y tá gật đầu, vẫy tay tỏ ý cho bọn họ dẫn người đi.

"Tiểu tiện nhân! ! Tiện nhân! ! ! Ta không có con gái! ! Hahaha!"

Tiếng thét chói tai của người đàn bà dần dần đi xa, Lục Hồng quay đầu lại, lộ ra nụ cười.

"Đến đây, ôm!"

Cảnh Lang giương hai tay, Lục Hồng tự nhiên tựa sát vào lòng cô.

Thời điểm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện tâm thần, Cảnh Lang gặp một người đã lâu không gặp, bạn tốt của cô Nghiêm Tịnh.

Chỉ thấy Nghiêm Tinh thậm thà thậm thụt đứng nép bên tường, hướng về phía Cảnh Lang ra dấu tay.

"Tiểu Thử?!" Cảnh Lang lúc này hô lên.

"Đừng lên tiếng!"

Nghiêm Tinh vội vàng hô, tiến lên ôm bả vai Cảnh Lang liền hướng bên ngoài bệnh viện đi, Cảnh Lang hất tay cô ra, ôm Lục Hồng đứng một bên.

Chỉ thấy Nghiêm Tinh một người giậm chân tại chỗ,

"Thì ra cô ở đây."

Một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên,

"Ối da mẹ ơi!"

Nghiêm Tinh giật mình, máy móc quay đầu lại,

"Bà cố nội ơi, tôi van xin cô! Tôi con bà nó không có bị bệnh!"

Nghiêm Tinh lập tức trốn sau lưng Cảnh Lang, chỉ thấy một người mặc áo choàng trắng dài của bác sĩ, tóc buộc rất cao, chân đi giày cao gót, một tay cầm kim tiêm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nghiêm Tinh.

"Cảnh Lang, cứu mình với!"

Hai chân Nghiêm Tinh trực tiếp run rẩy, Cảnh Lang nhìn quỷ dị cả hai, nhất thời không nghĩ ra.

"Số 250 theo tôi trở về phòng bệnh!"

Nữ bác sĩ tiến lên trước một bước,

"Cứu mạng!"

Hai tay Nghiêm Tinh ôm lấy đầu, nhảy lên nhảy xuống như con chuột nhỏ vậy.

"Đợi đã, vị bác sĩ đây, có phải có hiểu lầm gì rồi không?" Cảnh Lang khoát tay ngăn lại.

"Thật ngại, vị tiểu thư này. Số 250 vốn là một trong những bệnh nhân tâm thần cực kỳ nguy hiểm."

"Cô mới 250, cả nhà cô đều 250! Mụ điên, lão tử nói cô biết, lão tử không có bệnh!"

Nghiêm Tinh thò đầu ra, hướng về phía cô gái chính là lén rống lên.

Khóe miệng nữ bác sĩ co giật, lạnh lùng nói:

"Số 250, cô lại thấy ngứa da rồi phỏng?"

Tượng trưng huơ huơ kim tiêm trên tay.

"Lão yêu bà! Cô đừng có đắc ý, đợi sau khi rời khỏi đây tôi nhất định sẽ tố cáo cô! Bệnh viện biến thái nhà các người!"

Nghe thấy tiếng gào bên tai, Cảnh Lang nhức đầu ngoáy tai, Lục Hồng một bên như người vô hình nhìn hiện trường hai người.

"Tiểu thư, mời cô tránh ra!"

Nữ bác sĩ dường như đã rơi vào trạng thái giận dữ,

"Lão yêu bà! Cô định làm gì? Còn muốn xâm phạm tôi! Cô tới đây, tới đây nè!"

Nghiêm Tinh kéo giọng oang oang, những nhân viên khác trong bệnh viện nghe thấy tiếng chạy tới. Trong đó, còn có vài tên đàn ông vạm vỡ cường tráng, trong tay cầm dây trói bằng da.

"Gọi viện trưởng các người đến đây!"

Cảnh Lang đứng ở giữa, giọng gần như ra lệnh nói. Mọi người đều bị cơn giận của cô xâm chiếm dọa sợ, có một cô y tá nhỏ quả thật xoay người hướng phòng làm việc của viện trưởng chạy đi.

"Cảnh Lang, mình nhớ cậu muốn chết!"

"Tới cho mình hôn một cái!"

Vừa nói, Nghiêm Tinh vừa cường ngạnh hôn một phát lên mặt Cảnh Lang, cả khuôn mặt Cảnh Lang đều tối sầm. Tuy biết rõ Nghiêm Tinh là bạn tốt Cảnh Lang, nhưng Lục Hồng vẫn là ăn giấm chua.

"Lấy cái miệng bạch tuộc của cậu ra!" Cảnh Lang tán một phát vào mặt cô.

"Cảnh Lang, con bà nó mình yêu cậu chết được!"

Nghiêm Tinh vẫn không sợ chết hét lên.

Cảnh Lang phải dùng hai tay mới đủ để đẩy con chồn này ra, gỡ người nọ ra được Cảnh Lang lập tức kéo Lục Hồng qua.

"Vợ, em ghen?"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nín nhịn của Lục Hồng, trong lòng Cảnh Lang đương nhiên hiểu.

"Ai thèm ghen! Xê ra."

Lục Hồng đẩy cô ra, cố ý đi qua một bên.

"Vợ, về nhà chị liền tắm!"

Cảnh Lang hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô,

"Cảnh Lang, ở đây có người khác!"

Tiếng kháng nghị bị chìm ngập hoàn toàn trong nụ hôn của Cảnh Lang.

"Buồn nôn chết luôn!"

Nghiêm Tinh nhìn hai người thân mật, hai tay chà xát người.

"Nói một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Cảnh Lang ôm Lục Hồng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

"Lão tử còn không phải vì đồ bạch nhãn lang* cậu!"

(*) Hình dung người vô tình vô nghĩa.

"Lão tử mất tích nhiều ngày như vậy, cậu cũng không đi tìm lão tử!"

Nghiêm Tinh gục đầu phát tiết.

Cảnh Lang nhún vai. Bởi vì Cảnh Kỳ xuất hiện, cho nên Cảnh Lang phái Nghiêm Tinh theo dõi tung tích bà ta ở nhân giới. Chỉ là sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, Cảnh Lang dần dần quên mất chuyện này. Cho tới khi thời gian rất lâu Nghiêm Tinh vẫn không có liên lạc, Cảnh Lang cũng sơ sót.

"Ô ô ô ô! Biết ngay đồ háo sắc nhà cậu có tình yêu liền mất tính người! Lão tử bị mụ điên kia hành hạ thừa sống thiếu chết, còn cậu đảo mắt một cái ngay cả con cũng có luôn rồi!"

Nghiêm Tinh khoa trương than vãn cho vận mệnh bi thảm của mình.

"Tiểu Thử, chuyện này là mình không đúng. Nhưng cậu cũng không đến mức vào viện tâm thần đi."

Cảnh Lang mềm giọng.

"Cậu con bà nó thử cho người ta trói 24h trên giường thử xem, còn phải cách mỗi một khoảng thời gian thì bị chích thuốc tê, uống mấy thứ thuốc linh tinh! Đáng buồn nhất, chính là lão tử lại bị người ta chơi xxx! Mình đường đường một đời là lão đại bang Nguyệt Tinh, kết quả, kết quả..."

Nghiêm Tinh một hơi càng nói về sau thì không tiếp nữa, tay bụm mặt, ô ô nghẹ ngào khóc lóc.

"Ớ, chắc không phải là cái cô vừa rồi." Cảnh Lang thẹn thùng.

"Phụt!"

Nghe huyết lệ sử của Nghiêm Tinh, Lục Hồng lại không nhịn được cười ra tiếng, Nghiêm Tinh là người trăng hoa, chuyện cô ấy có nhiều phụ nữ cô cũng biết, quả thực khó thể tưởng tượng dáng vẻ cô ấy bị người ta xxx.

"Chị dâu còn cười tôi! Òa òa òa! Tôi không muốn sống nữa!"

Hai tay Nghiêm Tinh bụm mặt đứng ở góc tường, một mình chán nản thất vọng.

"Được rồi được rồi, chẳng phải mình đã tới rồi sao?"

Cảnh Lang an ủi vỗ đầu vai cô.

"Đã tới mẹ cậu thì có! Nếu không phải hôm nay cậu đúng lúc tới đây, lão tử phỏng chừng ngay cả trinh tiết cũng khó mà giữ được!"

Nghiêm Tinh hất tay cô ra, tố cáo nói.

"Mình cho rằng của cậu sớm đã mất rồi."

Lần này ngay cả Cảnh Lang cũng không nhịn được bật cười.

"Trinh tiết của lão tử thế nhưng rất quý báu, tuyệt đối không thể mất trong tay một bà cô xữ nữ được!"

Nghiêm Tinh nghiêm túc nói.

"Trinh tiết của cậu phối hợp với bà cô xữ nữ, mình thấy rất xứng đôi."

Cảnh Lang như không có gì lạ nói.

"Bạch nhãn lang! Mình với cậu chưa xong đâu!" Nghiêm Tinh phát điên.

"250, cô nói ai là bà cô xữ nữ?!"

Thanh âm lạnh như băng lại vang lên lần nữa,

"Còn ai vào đây, thì chính là em gái Hoa tỷ tỷ Tần Như Hoa nào đó rồi!"

"Éc?! Bà cô xữ nữ!" Nghiêm Tinh kinh sợ ngón tay run rẩy chỉ về trước.

"250, cô chết chắc rồi!"

"Chát" một tiếng, một cái thắt lưng to dài chạm đất. Lục Hồng theo bản năng tiến sát vào ngực Cảnh Lang, Cảnh Lang nhíu mày, không vui nhìn đối phương.

"A a! Bác sĩ muốn giết người kìa!"

Nghiêm Tinh giậm chân, lắc mình một phát núp bên người Cảnh Lang.

"Cất roi da của cô vào, cô dọa đến vợ tôi rồi!" Cảnh Lang lạnh lùng nói.

"Vợ cô?"

Cô gái mặt xem thường nhìn về phía Lục Hồng, mang theo ánh mắt đâm thọc khiến Cảnh Lang hết sức không được thoải mái,

"Nếu cô không muốn bị mất công việc này, thì lập tức biến khỏi mắt tôi!" Cảnh Lang nói từng câu từng chữ.

"Tôi khinh! Thì ra mấy người có tiền các cô đều có sở thích không tốt, thích chơi bộ này!"

Hai tay Tần Như Hoa ôm ngực, cao ngạo nói.

"Ô! Dám hỏi cô gái trẻ luống tuổi này, chơi S/M có phải mới càng biến thái hơn không?"

Tốt lắm, bà cô trước mặt này đã thành công chọc giận Cảnh Lang rùi.

"Ai nói tôi thích chơi S/M?" Tần Như Hoa giải thích.

"Lão yêu bà, cô còn không thừa nhận! Vết thương trên người lão tử chính là do cô ban tặng!"

Nghiêm Tinh vừa nói vừa kéo tay áo, từng dấu lằn đỏ nhìn thấy mà giật mình, khiến cô gái không khỏi chấn động.

"Tôi là đang giúp cô chữa bệnh!" Tần Như Hoa cải chính nói.

"Đồ thối tha này! Tôi thấy cô mới là đồ có bệnh! Có ai chữa bệnh vậy không? Khẩn trương cởi quần áo đi, cho tôi thử chút?"

Ánh mắt Nghiêm Tinh khiêu khích nhìn về cô.