Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 144: Năm đó, thiếu nữ ngây thơ theo đuổi trùm xã hội đen [4/4]




Làm một học sinh giỏi, cho đến nay Thanh Phượng luôn chăm chỉ không vắng mặt không có lý do, không trốn học, không có ý nghĩ về sớm, chưa bao giờ xuất hiện ngoại lệ. Mặc dù cô có gia thế cường đại cùng người mẹ cưng chiều cô lên đến tận trời, cô vẫn vững vàng muốn giống như người bình thường vậy, không làm đặc thù.

Vậy mà hôm nay, vì liên quan đến gia hỏa thối, mà cô phá vỡ nguyên tắc của mình.

Giờ phút này, khoảng chừng 1h chiều, Mạc Tri Thu đang ôm cô ngồi trên sân thượng phơi nắng.

Trò chuyện về nhân sinh, thảo luận về tình yêu, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn lưu manh một chút.

"Tay chị đang sờ đi đâu vậy?"

Thanh Phượng nắm lên móng vuốt đang bơi trên bụng mình, tức giận liếc cô một cái.

"Xin lỗi, chị cũng không biết nó làm sao liền chạy tới đây của em."

Mạc Tri Thu duy trì vẻ mặt tươi cười vô tội, chọc cho Thanh Phượng một đầu hắc tuyến. Gia hỏa thối nói dối không cần suy nghĩ, còn dáng vẻ như chuyện đương nhiên, thật đáng ghét!

"Người phụ nữ sáng sớm nay là chuyện gì xảy ra?"

Thanh Phượng bỗng nhiên sừng sộ lên, chất vấn.

"Tiểu nha đầu, rốt cuộc là muốn khởi binh vấn tội sao?"

Ánh mắt Mạc Tri Thu hài hước nhẹ lướt trên gương mặt cô.

"Không nói thì thôi! Em phải đi học, trễ giờ rồi."

Thanh Phượng bĩu môi làm bộ muốn đứng dậy,

"Hôm nay không bằng để chị lên cho em một khóa học."

Trong mắt Mạc Tri Thu lóe lên một tia giảo hoạt.

Mạc Tri Thu kéo cô vào lại trong ngực, xoa bàn tay nhỏ bé, đặt bên mép hôn lên.

"Đồ chết tiệt, không cho phép tùy tiện hôn em!"

Thanh Phượng đỏ mặt dời đi tầm mắt, muốn rụt tay về, lại bị Mạc Tri Thu vững vàng cầm lấy.

"Tiểu nha đầu, dáng dấp em thật mê người~"

Mạc Tri Thu bỗng nhiên dịch lại gần, hô hấp nóng hổi phả lên tai Thanh Phượng, Thanh Phượng nhạy cảm run rẩy.

"Đừng dựa vào gần như vậy..."

Thanh âm Thanh Phượng ngày càng nhẹ,

"Chị thích là em~"

Mạc Tri Thu ở bên tai cô nói ra lời tỏ tình động lòng.

"Vô lại... em mới không thích chị..."

Trái tim Thanh Phượng bỗng nhảy nhanh một nhịp.

"Vậy sao?"

"Nhưng nơi này của em hình như không phải nói như vậy~"

Bàn tay Mạc Tri Thu dời về phía ngực cô, cách vật liệu may mặc chậm rãi ma sát.

"A!! Dừng tay!"

Thanh Phượng kinh hoảng thất thố như con nai con đụng loạn, vùng vẫy muốn thoát khỏi Mạc Tri Thu.

"Nhìn đi~ nó là thích chị~"

Mạc Tri Thu mang theo nghĩa khác, rót những lời sắc tình vào tai Thanh Phượng,

"Đồ vô lại!! Lại dám trêu chọc em!"

Thanh Phượng dồn hết sức toàn thân, tức giận một cước đạp về phía cô.

"Ui....."

Mạc Tri Thu bị đá trở tay không kịp, thân người hướng về sau, té ngã trên đất.

Thanh Phượng đứng dậy, miệng mở to hô hấp, nhưng phát hiện người nọ nửa buổi cũng không có dấu hiệu ngồi dậy.

"Đồ chết tiệt?"

Thanh Phượng gọi cô một tiếng, không có trả lời.

Không khỏi lo lắng, Thanh Phượng bước nhanh tới bên cạnh cô, lại thấy chân mày Mạc Tri Thu nhíu thành một đoàn, vẻ mặt thống khổ phát ra tiếng rên nhẹ.

"Chị có sao không."

Thanh Phượng lo lắng nói, lúc này mới chú ý thấy tay Mạc Tri Thu che bụng rất chặt.

"Tri Thu, chị đừng dọa em a!"

"Em không phải cố ý, em đưa chị vào bệnh viện liền!"

Thanh Phượng nghĩ đến một đá của cô lẽ nào đã đá trúng vết thương ban đầu rồi.

Tay Mạc Tri Thu lại nắm quần áo rất chặt,

"Không thể đi bệnh viện..."

Chật vật run rẩy phát ra mấy chữ này.

"Tại sao?"

Bởi vì nóng lòng, Thanh Phượng quên mất thân phận của Mạc Tri Thu, nếu đi bệnh viện không thể nghi ngờ sẽ chọc vào phiền toái không cần thiết. Cũng vì vậy cô đã quên vết thương của Mạc Tri Thu điều dưỡng đã vài tháng, theo lý đã không có gì đáng ngại.

"Em chính là bác sĩ của chị~"

Trong mắt Mạc Tri Thu lóa lên tinh quang, dùng sức ôm eo cô, chặn lên bờ môi.

Đầu lưỡi linh hoạt dò vào bên trong, câu dẫn trúc trắc một đầu khác, Thanh Phượng bị cô hôn đến gần như không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng không phản kháng.

Cho đến hồi lâu, Mạc Tri Thu rời khỏi bờ môi cô, chưa thỏa mãn thè lưỡi liếm lên khóe miệng một cái.

Tiếp theo sau Thanh Phượng thở dốc, xấu hổ trợn mắt nhìn người trước mặt.

"Đồ bịp bợm!"

Thanh Phượng dùng sức đẩy cô một cái, Mạc Tri Thu chẳng qua chỉ cười thô bĩ.

"Người phụ nữ kia cũng coi là người ái mộ của chị, theo đuổi chị đã rất lâu."

Mạc Tri Thu bộc phát vui mừng cười.

"Nghe khẩu khí của chị, người theo đuổi chị có rất nhiều?!"

Thanh Phượng khó chịu nói, trong giọng nói tràn đầy vị chua.

"Cho là như vậy đi."

"Cái gì gọi là cho là như vậy!"

Thanh Phượng nhào tới,

"Đồ vô lại! Tên bịp bợm! Đã có bạn gái còn tới trêu chọc em!"

Đối mặt với quả đấm nhỏ của Thanh Phượng, Mạc Tri Thu một chút đều không cảm thấy đau, ôm lấy cô thật chặt.

Nhẹ điểm một cái lên chóp mũi cô,

"Nhưng mà chị không thích các cô ấy~"

"Chị chỉ thích một mình em~" Mạc Tri Thu nghiêm túc nói.

"Bịp bợm, em mới không tin chị!"

Sắc mặt Thanh Phượng có chút hòa hoãn,

"A?! Chị làm gì?"

Mạc Tri Thu lại nắm tay cô đặt lên ngực mình, dọa Thanh Phượng giật mình.

"Em sờ một cái xem, hoặc là hôn nó cũng được. Hỏi nó có phải chỉ thích một mình em!"

Mạc Tri Thu không biết xấu hổ cười nói,

"Mạc Tri Thu! ! ! !"

Tiếng giận dữ của Thanh Phượng vang khắp toàn bộ sân thượng.

"Cô ấy tên Hạ Hinh Nghiên, là lão đại tổ chức 'Độc Xà'."

Thanh Phượng làm sao cũng không nghĩ thông, tại sao đến cuối cùng bản thân lại ngoan ngoãn nghe lời cô ấy về nhà, hơn nữa còn cùng cô ấy cùng nhau nằm trên giường. Không sai, giờ phút này Thanh Phượng đang dựa vào ngực Mạc Tri Thu.

"Nghe thật dọa người!" Thanh Phượng chẹp chẹp lưỡi,

"Là một tổ chức lính đánh thuê, chỉ cần trả nổi tiền, bất kỳ ai bọn họ cũng có thể giết được." Mạc Tri Thu bình tĩnh nói.

"Nè! Có thể có liên hệ với một người phụ nữ như vậy, lai lịch lão đại của chị cũng không nhỏ phải không?"

Thanh Phượng nhanh chóng tỉnh ngộ.

"Haha, tiểu nha đầu~ quả thật thông minh."

"Chỗ của chị gọi là bang Lão Hổ, cũng được xem là người đứng đầu ở Hồng thành."

"Ây dô! Làm xã hội đen còn vinh quang!"

Thanh Phượng chọt chọt cái đầu dưa của cô.

"Đây không phải là người trong giang hồ thân bất do kỷ sao~~"

Mạc Tri Thu cười haha,

"Bớt giả bộ cho em, thành thật khai báo chị rốt cuộc là ai?"

Mạc Tri Thu hơi biến sắc,

"Quả nhiên bị em phát hiện..."

"Đó là đương nhiên!"

Hai tay Thanh Phượng khoanh trước ngực,

"Nếu thật sự là một tên côn đồ cắc ké không danh không tiếng, người khác sẽ đuổi giết chị sao~"

"Lão đại Độc Xà sẽ vừa ý một nhân vật bé nhỏ?"

"Người mà phụ nữ như vậy coi trọng, ít nhất phải là người ngang hàng với cô ta."

Thanh Phượng nói liên tục.

"Tiểu nha đầu, chị yêu em chết được~"

Mạc Tri Thu nhào tới, ôm Thanh Phượng vừa hôn vừa gặm.

"Ê ê ê ê! Chị đừng có hôn bậy bạ a!"

"Bảo bối~ chị liền thích em thông minh như vậy~"

Mạc Tri Thu vừa nói vừa hôn thật mạnh một cái lên mặt cô.

Dù Thanh Phượng ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ.

"Đừng nói sang chuyện khác, chị với Hạ Hinh Nghiên quen biết thế nào?"

Hai ngón tay thon thả của Thanh Phượng bóp ngang thịt trên mặt của cô, Mạc Tri Thu đau đến kêu thành tiếng,

"Ui! ! !"

"Bảo bối, nhẹ một chút."

"Chị với cô gái này không hề có tình cảm gì hết, tự nhiên đâu nhớ quá nhiều chuyện liên quan đến cô ta."

Ánh mắt Mạc Tri Thu làm bộ đáng thương.

"Xì~"

Thanh Phượng khó chịu liếc cô một cái,

"Huống hồ vào một ngày đẹp cảnh đẹp như vậy, chúng ta không phải hẳn nên làm một vài chuyện càng thú vị hơn sao~"

Mạc Tri Thu trừng mắt Thanh Phượng,

"Em không quen biết chị!"

Thanh Phượng cố ý nghiêng người sang, cách xa Mạc Tri Thu.

"Bảo bối~~"

Mạc Tri Thu cọ người qua,

"Tránh ra đi!"

Thanh Phượng lại dời sang bên cạnh một chút, gắt giọng.

Đang lúc Mạc Tri Thu chuẩn bị cọ người qua lần nữa,

"Đùng" một tiếng, trong phút chốc phát sinh một tiếng nổ kịch liệt.

Thanh Phượng không chút suy nghĩ dùng thân thể bảo vệ Mạc Tri Thu, ngã xuống đất.

Trong căn phòng lầu một, trên cửa sổ có một lỗ thủng rất lớn do bị nổ.

Đến khi khói súng tan đi, Mạc Tri Thu từ ván giường ngồi dậy,

"Thanh Phượng! ! !"

Cô khẩn trương hét lớn,

"Ưhm....."

Thanh Phượng choáng váng trả lời, khắp nơi trên người đều là vết phỏng, Mạc Tri Thu nhất thời mù quáng.

"Bảo bối! ! Tỉnh lại đi! ! !"

Cô dùng sức vỗ gương mặt Thanh Phượng,

"Bảo bối! ! !"

Mạc Tri Thu vội vàng hô lên.

"Ưh... em chưa có chết..."

Thanh Phượng từ từ mở mắt, vốn còn muốn quở trách Mạc Tri Thu vài câu, nhưng khi nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của đối phương, thì ngây ngẩn.

"Tri Thu..."

Mạc Tri Thu mù quáng, nước mắt chậm rãi từ khóe mắt nhỏ xuống.

"Tốt quá rồi..."

Cô ôm chặt lấy Thanh Phượng.

"Cái đó... Tri Thu, em không sao."

Trong lòng Thanh Phượng tràn đầy đều là ngọt ngào, đưa hai tay ra sau ôm trở lại Mạc Tri Thu.

"Chị lập tức gọi xe cứu thương!"

Vừa nói, Mạc Tri Thu vừa định đứng dậy,

"Đừng."

Thanh Phượng kéo tay cô lại.

"Vết thương trên người em..."

Mạc Tri Thu ngốc lăng nhìn Thanh Phượng trước mặt, vết thuơng trên người cô lại kỳ tích khép lại.

"Liên quan tới chuyện này..."

Thanh Phượng ngượng ngùng quay mặt đi, chọt chọt đầu ngón tay.

"Em là rắn...?"

Nghe Thanh Phượng trần thuật, Mạc Tri Thu đến lúc này vẫn chưa tỉnh táo lại. Cô nhìn ngang nhìn dọc, tiểu nha đầu trước mặt nào có nửa điểm dáng vẻ của xà tinh.

"Xác thực mà nói là con của loài người và tộc rắn..." Thanh Phượng thấp thỏm nói.

"Mẹ em là rắn?"

"Một con rắn?"

Mạc Tri Thu còn đưa tay ra dấu.

"Mẹ em là mỹ nhân tộc rắn! ! !"

Thanh Phượng nhéo lỗ tai Mạc Tri Thu, dùng sức lôi kéo.

"Chị biết rồi, biết rồi!"

Mạc Tri Thu liên tục xin tha.

"Không cần biết thế nào, em không sao là tốt rồi."

Lòng Mạc Tri Thu vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nếu tiểu nha đầu chỉ là người bình thường, có phải sớm đã chết rồi không.

Nghĩ tới đây, Mạc Tri Thu lại hung hăng ôm cô thật chặt.

"Không cần biết em là ai, chị thích chỉ cần là em thôi." Mạc Tri Thu si ngốc nói.

"Tri Thu..."

Thanh Phượng cảm động nói.

Cũng không biết là ai hôn ai trước, ai động tình trước. Hai người dần dần triền miên, trên giường trong phòng khách, hai người đã vượt qua một đêm khó quên.

Sang sáng ngày hôm sau, Thanh Phượng từ từ thức dậy, chỉ cảm thẩy cả người đau nhức, đặc biệt hạ thể giống như bị người ta xé ra vậy.

Nhưng mà, bên gối sớm đã không còn bóng dáng người nọ, chỉ có một tờ giấy màu trắng.

Phía trên viết hai chữ: Đừng đọc.

"A ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Thanh Phượng tức giận gào thét, cô vò tờ giấy thành một cục ném xuống đất.

Cô mất không chế hiện ra chân thân, quậy long trời lở đất căn phòng, không thua gì trận nổ ngày hôm qua.

"Khốn kiếp ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

"Đi đi! Đi đi! ! ! !"

"Tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại chị! ! ! !"

Sau ngày hôm đó, tính tình Thanh Phượng thay đổi rất lớn, không còn là học sinh ngoan ngoãn trong trường.

Cố trốn học, hút thuốc, công khai lập bang phái trong trường học.

Thậm chí công khai khiêu khích quyền uy của giáo viên, dù vậy cuối cùng cô vẫn đậu đại học với thành tích trội nhất.

Cô cơ hồ chỉ báo danh đại học, từ đó không xuất hiện nữa.

Vài năm sau, cô mở ra "Mỹ Nhân Cư".

Còn cô gái tóc trắng tên Mạc Tri Thu, từ đây bị cô vùi lấp vào đáy lòng chỗ sâu nhất.

Cô không còn, cũng không nguyện ý nhắc lại cái tên này. Cô thậm chí chưa bao giờ dò hỏi tin tức, hành tung của cô ấy.

Liền tựa như người này chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của cô.

Chuyện duy nhất mà cô biết chính là, lão đại 'Độc Xà' đã chết không lâu sau vụ nổ đó.

Khép lại cuốn album, Thanh Phượng đã mơ màng buồn ngủ trong ngực Mạc Tri Thu. Từ sau khi mang thai, Thanh Phượng trở nên dễ ngủ, luôn xem tivi tạp chí một lúc sau, liền nheo mắt ngủ.

Mạc Tri Thu yêu thương hôn lên trán cô một cái,

"Bảo bối~ sau buổi tối hôm đó, chị phát hiện trong cuộc đời mình chị không thể không có em."

"Thế nhưng khi đó, chị thân không được tự do. Ở lại bên cạnh em, chỉ mang đến cho em nhiều nguy hiểm hơn cùng phiền toái."

"Xem như em sẽ không dễ dàng bị thương, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến trận nổ như vậy sẽ còn phát sinh lần nữa trên người em, chị liền không thể tha thứ cho chính mình."

"Cho nên lúc đó chị chỉ có thể lựa chọn rời khỏi em..."

Mạc Tri Thu vừa nói hốc mắt vừa ươn ướt. Lòng bàn tay cô bao phủ lên cái bụng nhô lên của Thanh Phượng,

"Hôm nay chị sẽ thật tốt ở bên cạnh em cùng con."

"Chị thề sẽ dùng cả phần đời còn lại tới bảo vệ cho hai mẹ con em!"

"Ưhm... đồ bại hoại..."

Thanh Phượng động thân người, hai tay khoác lên bên hông Mạc Tri Thu, đổi một tư thế thoải mái hơn nằm trong ngực Mạc Tri Thu.

Cô mím khóe môi, hơi nhếch lên độ cong.

Khóe miệng cô cười chúm chím. Chỉ là động tác nhỏ này, Mạc Tri Thu cũng không phát hiện.

Giờ phút này toàn thân Mạc Tri Thu đều chú ý tập trung phải làm thế nào để làm gối ôm cho vợ yêu dấu.