Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 7




Hóa ra tất cả vừa rồi đều là giả bộ, phát súng kia không đơn giản chỉ giống như vết thương ngoài da. Cảnh Lang cắn môi, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc.

"Hồng phu nhân" ngơ ngác nhìn hết thảy những thứ này, muốn di động, nhưng cuối cùng là đứng lại.

"Đáng đời cô!"

Ngẩng đầu lên, hừ lạnh một câu.

"Này!"

Thấy đối phương thủy chung vẫn mắt lạnh đứng đấy, không cho mình một tia sắc mặt tốt. Chợt thấy bản thân cô làm tất cả mọi chuyện là vì điều gì chứ. Tức giận lan tràn, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người phụ nữ cao ngạo kia.

"Cô muốn thế nào đây?"

"Hồng phu nhân" khinh thường hỏi một câu.

"Hôm nay hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi. Cô hình như lại rất ghét tôi."

Giằng co một lát, cuối cùng, lúc ánh mắt cô vô tình chạm đến cái chụp mắt màu đen của cô ấy, thì bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu một cái.

"Hừ! Đến nơi này dù là ai cũng đều như nhau cả thôi."

"Hồng phu nhân" trong mắt lan tràn sự căm ghét.

"A! Thế mới vừa rồi cô còn vội vã muốn nhào vào lồng ngực Long đại thiếu gia, há chẳng phải rất buồn cười sao!"

Đôi mắt xanh dương trong veo lạnh lẽo của Cảnh Lang nhìn chăm chú cô, giọng điệu hết sức ngả ngớn.

"Dù sao thân thể này đều đã dơ bẩn, cũng phải mất đi thôi. Ít nhất, tôi có quyền lựa chọn khách cho mình. Tướng mạo Long thiếu gia anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, để cho phụ nữ trông thấy, đều sẽ bị mê hoặc."

"Hồng phu nhân" dù là thản nhiên nói, chẳng qua vẫn bị Cảnh Lang nhìn thấy nét khổ sở trong ánh mắt. Vốn lại bị cô chọc giận, nhưng lại gắng gượng ép xuống.

"Dáng dấp tôi không đẹp sao?"

Cảnh Lang cũng không cắn ngược lại lời cô, ngược lại mở miệng hỏi.

"Cô?"

Ánh mắt "Hồng phu nhân" quét một vòng trêи người cô, cố ý không được tự nhiên nói.

"Nhìn cô chẳng qua cũng chỉ là hàng ngoại quốc cao cấp thôi."

"Hah, Cảng Lang tôi dù không có quyền lực lớn như Long Thất, cũng không có tiền như hắn. Nhưng dù gì tôi cũng là tổng tài một tập đoàn. Bàn về tướng mạo, năng lực, tài lực, quả thật tôi không thua hắn. Huống hồ, hôm nay là đêm đầu tiên của cô đi. Tôi tin tưởng kỹ xảo trêи giường của mình, tuyệt sẽ không thua kém Long Thất."

Cảnh Lang tự tin nói.

"Phụ nữ luôn ôn nhu hơn so với đàn ông. Tôi thấy cô chẳng qua chỉ tự ti thôi."

Cảnh Lang thấy đối phương không nhúc nhích, lại nói tiếp.

"Nhưng tôi cương quyết sẽ không chiều theo mong muốn của cô! Phụ nữ chúng tôi bị đàn ông hà hϊế͙p͙ đã đành, hôm nay tôi lại lưu lạc đến nỗi bị một người phụ nữ xâm phạm, tôi tuyệt đối không có chuyện thỏa hiệp đâu."

Hai tay "Hồng phu nhân" nắm chặt, bả vai không ngừng run rẩy, nhìn thấy được trong mắt cô sự quyết tuyệt. Cảnh Lang nhìn chằm chằm nét mặt cô một lúc lâu, hơi cuối thấp đầu.

"Cô là một người con gái có lòng tự trọng chỉ mạnh mẽ quá thôi. Cảm thấy mọi thứ của mình đều là thân bất do kỷ, không cách nào được quyền lựa chọn. Cho nên cô mới càng bài xích tôi là phụ nữ đó sao?"

Cảnh Lang đưa tay sờ bả vai trái dính máu của mình, máu đã đông lại, đau đớn cũng bớt đi rất nhiều so với vừa rồi. Trong thân thể cô có dòng máu Lang tộc, dẫn đến cô có năng lực tự phục hồi khác với người thường, như ngoại thương chẳng hạn, cũng không cần tốn quá nhiều thời gian liền có thể hồi phục như cũ, nhưng còn đạn đã cắm vào trong, nếu một lát người phụ nữ này phát hiện sự khác lạ của mình, nên giải thích thế nào đây?

"Đúng như cô nói thì đã sao. Đám người trời sinh vừa chào đời đã sống trong gia đình giàu sang các người, làm sao hiểu được những khổ nạn của lớp người dưới đáy xã hội chúng tôi chứ."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng người MC ban nãy. Cảng Lang chống đỡ thân mình, dứng dậy mở cửa. Nhận lấy hộp y tế.

"Đến sáng mai mới ngừng, tôi mong không có người đến quấy rầy chúng tôi."

MC cười hiểu ý, sau đó liền rời đi.

Sau khi khóa cửa lại, Cảnh Lang nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Đến giúp lấy viên đạn ra cho tôi đi."

"Cái gì? Tôi không biết làm."

"Hồng phu nhân" kinh ngạc mở miệng, cũng không có ý tiến lại.

"Tôi kêu cô qua!"

Cảnh Lang gần như dùng giọng điệu ra lệnh, lạnh giọng quát. "Hồng phu nhân" vô cùng không tình nguyện xê dịch chân, bước đến. Cảnh Lang chỉ chỉ hộp dụng cụ y tế.

"Giúp tôi lấy đầu đạn ra!"

"Cô điên rồi!"

"Hồng phu nhân" lắc đầu.

"Nếu cô muốn ở đây nhìn tôi nằm một chỗ mất máu cho đến chết, thì cứ đứng yên đó đi."

Cảnh Lang cởi bỏ áo khoác, cởi cúc áo sơ mi, vết thương trêи đầu vai thủng một lỗ lớn, nhìn rất khủng khϊế͙p͙.

"Chết là đúng."

"Hồng phu nhân" nói một câu vô tình.

"Tôi chết, liền không còn ai có khả năng đưa cô rời khỏi đây."

Cảnh Lang đổ thuốc sát trùng mạnh lên. Ánh mắt "Hồng phu nhân" vội vàng nhìn về phía Cảnh Lang.

"Tôi biết, cô nhất định rất muốn rời khỏi đây. Tôi đáp ứng cô, sẽ không đụng vào cô."

Cảnh Lang khép mắt lại, nghiêm mặt nói.

"Cô…"

Đường nét trêи mặt "Hồng phu nhân" trở nên nhu hòa, nhìn chằm chằm vết thương của cô một hồi.

Đưa cái nhíp cho cô ấy, cầm rượu rửa xung quanh vết thương. "Ưhm." cô đau đến nhíu hai mày.

"Đạn không sâu lắm đâu, đến đây."

Cảnh Lang dựa vai lên cửa, tựa để đầu ngửa ra sau. "Hồng phu nhân" do dự nhận lấy cái nhíp, lặp đi lặp lại nhìn chằm chằm lỗ máu đỏ tươi thật lâu, nhếch môi, không biết nên xuống tay thế nào.

Cảnh Lang bắt lấy cổ tay cô, mở mắt ra, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng.

"Tôi dạy cô."

Kéo tay cô chậm rãi đưa đến miệng vết thương. "Hồng phu nhân" tránh đầu đi kháng cự.

"Nhìn kỹ lấy, đây là vết thương vì cô mà có."

Cảnh Lang cưỡng ép cô thà đối mặt còn hơn.

"Tôi không hề ép cô, không hề bắt cô làm bất cứ chuyện gì vì tôi cả!"

"Hồng phu nhân" quật cường nhìn chằm chằm cô, không chịu thỏa hiệp.

"Chính là ánh mắt đó, tốt lắm. Bây giờ giúp lấy đầu đạn ra cho tôi đi."

Cảnh Lang dẫn đầu dời mắt đi, nắm tay cô, đưa cái nhíp thăm dò vào miệng vết thương. "Ưhm" hít lấy một hơi lạnh buốc, vết thương sẽ khép miệng, không có nghĩa là không đau, Cảnh Lang cố nhịn đau.

"Khoan khoan."

"Hồng phu nhân" không đành lòng nhìn cảnh tượng đó, chỉ có thể nhỏ giọng nói một câu.

"Cô nhanh lên chút đi!"

Cảnh Lang thúc giục, người con gái này quả thật là khắc tinh của đời cô, cô như vậy rốt cuộc là do đâu đây, cho đến bây giờ cô làm việc luôn có mục đích, hành động luôn có lý do, nhưng hết thảy tối nay đều vượt ra ngoài dự liệu của cô. Cô biết, mình đã mất đi lý trí, hết thảy cô lèo lái đều là dựa trêи cảm tính mà thôi.

"Hồng phu nhân" cũng là lần đầu làm loại chuyện này, tuy nói ở Dạ Mị những năm qua cô thường nhìn thấy cái chết, nhưng tiếp xúc cảnh tượng máu chảy dầm dề ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng thật rất run sợ. Giây phút dò vào miệng vết thương, Cảnh Lang cắn chặt quai hàm, giọng vang lên lạnh lẽo.

"Cô đang tính trả thù tôi sao? Nhanh lên chút đi!"

Thấy toàn thân Cảnh Lang run rẩy, lòng dạ "Hồng phu nhân" mềm nhũn, nhanh chóng đem đầu đạn kia lấy ra ngoài, ném vào trong măm. một tiếng, cuối cùng Cảnh Lang như thoát khoải gánh nặng, thả lỏng người, thở mạnh, trêи trán đầy mồ hôi lạnh. Cảnh Lang tự xử lý cho vết thương, băng bó một chút, đứng dậy, bước đi hướng về phòng vệ sinh.

"Hồng phu nhân" thấy dáng cô loạng choạng, do dự trong chốc lát, tiến lên đỡ lấy cô.

"Tôi giúp cô."

"Tôi muốn lau người, cô cũng theo sao?"

Nghiền ngẫm nhìn cô một lúc, "Hồng phu nhân" thả lỏng tay. Cảnh Lang cười cười, tiến về trước. Sau khi đóng cửa lại, "Hồng phu nhân" ngồi lên giường lớn màu đỏ, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết đang suy tư chuyện gì.Sáng mai, cô thật sự có thể rời khỏi đây không? Rời khỏi đây rồi, cô lại có thể đi đâu đây? Làm gì để có thể sống, chợt một loại cảm giác hư vô mờ mịt dâng lên từ đáy lòng. Lôi lấy tấm ra giường mà siết chặt,trong lúc vô tình ánh mắt cô liếc thấy một thứ đồ ở xa trông giống như một cái điều khiển.