Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 80




Rốt cuộc, lúc cửa mở kêu , tích tụ ở giữa mi tâm trên mặt Cảnh Ngọc mới chợt giãn ra.

"Lam tỷ tỷ~"

Thế nhưng, lúc đầu nhìn thấy Cảnh Ngọc, trên mặt Dịch Lam chẳng qua hơi hiện lên chút biểu cảm, ngay sau đó liền khôi phục khuôn mặt lạnh lùng băng sương.

Xem thường Cảnh Ngọc mặt mũi mừng rỡ, xoay người đi vào trong. Trên mặt Cảnh Ngọc chợt lóe lên thất vọng, theo sau lưng cô, thuận tay đóng cửa lại.

Hai tay Dịch Lam cắm vào túi áo khoác trắng, lục lọi móc ra gói thuốc, rút ra một điếu. Ngậm vào miệng,

"Lam tỷ tỷ~ hút thuốc nhiều không tốt."

Mặt Dịch Lam không biểu cảm nhìn cô, tự mình châm thuốc. Cảnh Ngọc lúng túng cười một tiếng, biết rõ Dịch Lam cũng không định gặp mình, xem như cả hai xảy ra quan hệ như vậy, cô có thể cũng chỉ có tình một đêm, cũng không ngại.

"Có chuyện gì?"

Dịch Lam tháo cái chụp mắt trong suốt đeo trước trán xuống, tiện tay ném lên bàn.

"Cái đó muốn hẹn chị ăn cơm."

Cảnh Ngọc cúi đầu ngón trỏ chọt chọt vào nhau, thấp thỏm nói.

"Không rãnh."

Hai chữ lạnh lùng, lòng Cảnh Ngọc trầm xuống.

"Lam tỷ tỷ, mẹ em trở về, cho nên..."

"Gia đình cùng ăn cơm vui vẻ, Cảnh nhị tiểu thư, hẳn nên mang theo chồng tương lai của em, chứ không phải người em chỉ mới gặp dăm ba lần."

"Không phải vậy!"

Cảnh Ngọc bật thốt lên, ngón tay thon dài của Dịch Lam kẹp điếu thuốc, ánh mắt đánh giá cô.

"Lam tỷ tỷ~ em thật sự thích chị, có thể cho em cơ hội được không?"

Cảnh Ngọc kích động nói.

"Thứ lỗi, mạng của tôi đã định trước không có duyên với tình yêu. Cảnh nhị tiểu thư, em tìm người khác để tiêu khiển đi thôi."

Dịch Lam lạnh giọng vừa nói, vừa định chuyển về lại trên bàn, tiếp tục nghiên cứu của cô.

"Mới không phải là tiêu khiển!"

Hai tay Cảnh Ngọc nắm lại thật chặt.

"Em lớn như vậy, cũng chưa từng động tâm với ai, chị là người đầu tiên!"

Cảnh Ngọc tỉnh táo nghiêm túc nói, Dịch Lam từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ làm một người tỉnh táo đứng xem, tựa như cô không phải là người trong cuộc vậy. Mặc dù một trong những nhân vật chính của chuyện này đúng là cô, nhưng đây chỉ là bất ngờ, dựa theo thế giới quan của cô mà nói, chính là ông trời đã giở một trò đùa dai nhỏ bé với cô. Cô bị người tính kế uống ly rượu kia, cùng Cảnh Ngọc có một đêm da thịt gần gũi. Trinh tiết cái lần tiên của người phụ nữ được coi trọng nhất đã cho Cảnh Ngọc, nếu đổi lại là một cô gái bình thường sẽ không thể tiếp nhận hết thảy đi, nói không chừng sẽ treo ngược Cảnh Ngọc lên đập cho một trận. Nhưng với cô mà nói, lớp mô thịt này thì thế nào? Ở trong mắt cô cũng chỉ bình thường như bao bộ phận khác trên cơ thể, xem như người kia không phải Cảnh Ngọc, đổi lại những tên đàn ông khác thì cũng vậy thôi, có điều tỷ lệ mang thai sẽ bị tăng lên.

"Cảnh nhị tiểu thư, em xem phim thần tượng nhiều quá rồi."

Dịch Lam quay đầu lại cuối thấp người, một con mắt ngắm vào kính hiển vi.

"Lam tỷ tỷ, chị đối với em không có một chút cảm giác nào sao?"

Cảnh Ngọc vô lực thả lỏng nắm đấm, cô hiểu, bất luận bản thân nói gì đi nữa, Dịch Lam chính là vẫn loại đó chỉ cho rằng mình đúng, vẫn là người sẽ không vì người khác giải thích hay biểu hiện mà thay đổi dự tính ban đầu. Bất luận đối với công việc hay tình cảm, cô vẫn giống như cố chấp. À không, là khăng khăng, Dịch Lam là một người chỉ khăng khăng cuồng sống trong thế giới của mình, cô có thể cả ngày ở trong phòng thí nghiệm đối mặt cỗ thi thể thối rữa, chỉ để lấy được kết quả mà cô mong muốn.

"Nếu như em nằm trên đó, trở thành 'tư liệu thí nghiệm thực tế' của tôi, có lẽ tôi sẽ có chút xíu hứng thú."

Dịch Lam bình tĩnh chỉ chỉ về phía bàn mỗ một bên.

Cảnh Ngọc cúi đầu, trầm mặc. Vào lúc Dịch Lam cho rằng Cảnh Ngọc rốt cuộc sẽ rời đi thì,

"Được!"

Cảnh Ngọc cúi đầu, bước nhanh đến trước bàn mỗ, bắt đầu cởi quần áo.

Dịch Lam ngẩng đầu lên, tựa vào một bên bàn, hai tay khoanh lại, đánh giá Cảnh Ngọc.

Khi Cảnh Ngọc chỉ còn lại áo nịt ngực, cô dừng lại, cùng Dịch Lam tầm mắt chạm nhau.

Tuy không nhìn ra được bất kỳ biểu lộ gì trên mặt Dịch Lam, nhưng khóe miệng cô đang cong lên.

"Tiếp tục đi, sao không cởi?"

Đối với phụ nữ trần như mộng, cô cho rằng không khác gì thi thể. Cho nên dù vóc người Cảnh Ngọc có khá hơn nữa, cũng không thể hấp dẫn chút sự chú ý nào của cô.

Cảnh Ngọc cắn môi, cố nén cỗ xúc động muốn rời đi. Đây là đang làm nhục cô, mang huyết thống dòng dõi vương thất Lang tộc, Cảnh Ngọc cũng có ranh giới cuối cùng của mình, cô kiêu ngạo. Cô biết, Dịch Lam sẽ không coi bất kỳ ai ra gì, dù có một con yêu quái xuất hiện sờ sờ trước mặt cô ấy, cô ấy cũng đều có thể không hề nhúc nhích.

Thế nhưng giờ phút này, ánh mắt Dịch Lam không hề có một xíu nhiệt độ, lời nói thì pha cười, mà lại như có lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào tim cô. Thì ra cô ở trong mắt Dịch Lam giống một hạt bụi trần nhỏ bé như vậy.

Ánh mắt Cảnh Ngọc kinh ngạc nhìn Dịch Lam, động thủ cởi ra nút thắt sau áo nịt ngực. Dịch Lam thấy được trong mắt cô ấy lộ ra vẻ cầu khẩn, cô tự động lựa chọn xem thường.

Cuối cùng món che đậy cuối cùng cũng rơi trên mặt đất, Cảnh Ngọc nằm lên bàn mỗ. Khóe miệng Dịch Lam cong lên một cái, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt dễ dàng nhìn thấy. Cầm lên dao giải phẫu, cô không nhanh không chậm đi tới trước người Cảnh Ngọc.

"Cảnh nhị tiểu thư, hôm nay em tới đây tìm tôi là hy vọng tôi sẽ làm gì với em đây?"

Tay đặt dao mỗ lạnh như băng lên cổ Cảnh Ngọc, sống dao nhẹ nhàng vạch qua, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Cổ họng Cảnh Ngọc khẽ nhúc nhích,

"Muốn hẹn chị về nhà em cùng ăn cơm."

"Thế à?"

Dao giải phẫu trượt thẳng vào cái rãnh sâu giữa hai luồng cao ngất,

"Vâng!"

Cảnh Ngọc không nhịn được kêu thành tiếng. Cảm giác lưỡi dao cùng da thịt dính sát vào nhau khiến cô giật mình, huống hồ mới vừa rồi dường như còn là điểm nhạy cảm của cô.

"Sao vậy?"

Dịch Lam đột nhiên nhích đến gần bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ. Hơi nóng thở ra lập tức khiến cho da thịt bại lộ trong không khí nổi lên phản ứng. Tay Dịch Lam không hề chờ đợi, tiếp tục dọc theo hai ngọn núi xê dịch xuống dưới,

"Cảnh nhị tiểu thư, em có thân thể rất khỏe mạnh."

"Cảm ơn."

Cảnh Ngọc bị trêu đùa trên khuôn mặt cũng sớm đã hiện lên đỏ ửng, gắng gượng bật ra hai chữ.

"Không biết bên trong sẽ có hình dạng gì nhỉ."

Cặp mắt Dịch Lam qua lại quét trên thân thể Cảnh Ngọc, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên tỉ mỉ một lần, lộ ra vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

"A?"

Bỗng nghe thấy những lời này, khiến người ta rợn tóc gáy. Chẳng qua trong phút chốc Cảnh Ngọc liền hiểu ánh mắt của Dịch Lam, cô ấy thật chỉ đơn thuần xem mình là một cổ thí nghiệm thực tế để nghiên cứu. Nghĩ tới đây, một cổ cảm giác tức giận, bi thương, không cam lòng ưu phiền dâng lên.

Đợi đến khi phát hiện được, hốc mắt đã ươn ướt.

"Hửm?"

Dịch Lam phát giác tâm trạng Cảnh Ngọc biến hóa, dao giải phẫu thoát khỏi thân thể, tay lanh lẹ để lên gò má của cô, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Giọt nước mắt trong suốt chiếu vào mắt Dịch Lam, xuyên thấu qua giọt nước, cô có thể nhìn thấy bên đầu còn lại hiện ra đôi mắt ngậm nước của Cảnh Ngọc.

"Khóc à?"

Dịch Lam hỏi không một chút nhiệt độ, hoàn toàn đánh tan phòng tuyến cuối cùng của Cảnh Ngọc.

"Lam tỷ tỷ chị là một tên đại khốn kiếp!"

Cảnh Ngọc thút thít, ngồi dậy.

"Haha."

Dịch Lam sao cũng được ném dao giải phẫu về chỗ cũ. Xoay người,

"Em có thể đi được rồi, tôi đối với thân thể của em không chút hứng thú."

Lời nói lạnh như băng kích thích nước mắt của Cảnh Ngọc, khóc càng dữ dội hơn.

"Lam tỷ tỷ, tại sao vậy?"

"Tôi không ngại em về nhà tìm chị hai kể lể khóc lóc, nhưng thứ lỗi nơi này là chỗ làm việc, có thể đừng quấy nhiễu tôi được không?"

Mắt thấy môi Dịch Lam hợp lại, rất sợ cô ấy sẽ tiếp tục nói những lời lạnh lùng độc ác, Cảnh Ngọc đi chân trần, đến sau lưng, ôm lấy eo thon của cô.

"Đừng nói nữa!"

"Ờh?"

Dịch Lam thờ ơ,

"Chị có thể không thích em, thậm chí là ghét em. Nhưng đừng lại nói ra những lời cự tuyệt. Cảnh Ngọc này đã nhận định là chị, cho nên chị có thể làm bất cứ chuyện gì với em cũng được."

Gần như hèn mọn cầu xin cũng không thể động đến tâm của Dịch Lam,

"Haha."

Cô cười lạnh một tiếng, lấy tay Cảnh Ngọc ra.

"Cảnh nhị tiểu thư, không cần tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Xem như trả lời một trăm lần, câu trả lời của tôi vẫn sẽ không thay đổi."

Dịch Lam cố ý cùng Cảnh Ngọc kéo ra khoảng cách, cúi đầu bày ra một bộ tư thái tiễn khách. Cảnh Ngọc thất vọng nhìn cô, thế nhưng đáy lòng có một tiếng nói, chính là bất luận thế nào đi nữa cũng không được buông tha người trước mắt này.

"Lam tỷ tỷ, đã không thích em, chúng ta đến làm bạn bình thường cũng không được sao?"

Cảnh Ngọc ngừng khóc.

"Cảnh nhị tiểu thư, tôi không cho rằng thế giới của chúng ta có thể có bất kỳ sự đồng thời xuất hiện nào."

"Chẳng qua chỉ là một bữa cơm thôi mà, ngay cả yêu cầu nho nhỏ này cũng không thể đồng ý với em sao?"

Cảnh Ngọc ánh mắt mong đợi, Dịch Lam né tránh.

"Coi như là em bồi thường cho đêm đó, 'bữa tiệc chia tay'."

Cảnh Ngọc bám chặt tiếp tục nói. Dịch Lam có chút kinh ngạc Cảnh Ngọc nhanh như vậy đã thỏa hiệp, ngước mắt nhìn cô, thấy thân thể cô vẫn trần như mộng đứng đó, trong lòng lại có một loại ảo giác thương hoa tiếc ngọc.

"Thôi được."

Sau khi nói ra chữ này xong, Dịch Lam phút chốc kinh ngạc. Cô thế mà lại đáp ứng. Giữa chân mày Cảnh Ngọc mừng rỡ không tránh được mắt Dịch Lam.

"Sau buổi tối nay, chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa."

Dịch Lam bình tĩnh nói.

"Um?"

Cảnh Ngọc vô cùng không tình nguyện gật đầu một cái.

"Mặc quần áo vào."

Dịch Lam nhặt quần áo dưới đất lên đưa cho cô, Cảnh Ngọc thụ sủng nhược kinh. Trong cái nhìn của cô, đây chính là một loại phương thức biểu đạt quan tâm của Dịch Lam, mặc dù trên mặt cô ấy cũng không lộ ra vẻ gì khác, ngay cả giọng nói cũng nhàn nhạt.

"Lam tỷ tỷ, chị vẫn là quan tâm đến em."

Cảnh Ngọc tự nhủ.

"Hắc! Đừng nhầm lẫn, xem như là thi thể không cần dùng nữa, tôi vẫn sẽ tôn trọng nguyên tắc tôn kính người đã chết, mặc quần áo vào cho cô ấy."

"Bịp bợm."

"Cảnh nhị tiểu thư, có thể nhanh lên chút không, buổi tối tôi còn việc phải làm."

Dịch Lam không nhịn được ngắt ngang lời cô.

Bất kể thế nào, Lam tỷ tỷ cuối cùng đã đáp ứng cùng cô về nhà ăn cơm, là một bước ngoặc tốt. Cô tin tưởng chỉ cần có đầy đủ thời gian, cuối cùng rồi cũng sẽ hòa tan được núi băng này. Trong lòng Cảnh Ngọc nghĩ như vậy, hấp mũi một cái, xóa đi nước mắt trên mặt.

---

"Thật phải đi gặp cha mẹ chị sao?"

Cho đến lúc xuống xe, Lục Hồng vẫn không nhịn được hỏi.

"Xấu hổ?"

Cảnh Lang nghiền ngẫm cười nói, hôn lên mặt cô một cái, cẩn thận đỡ lấy bả vai cô.

"Không phải."

Chẳng hiểu tại sao, khi nghe nói phải cùng Cảnh Lang về nhà ăn cơm với cha mẹ chị ấy, thì trong lòng cô liền một trận khẩn trương. Mặc dù cô biết bữa cơm này cũng không mang ý nghĩa gì, chính là ăn chung thông thường thôi. Nhưng mà đầu óc cô tổng vẫn sẽ không nghe lời lái sang phương hướng suy nghĩ kỳ quái.