Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 164: Là Cái Mệnh Khắc Phu






Nam Yên xiết chặt nắm đấm.
Nàng đành phải đỏ mặt, phân phó thị nữ thu thập mảnh sứ vỡ, bản thân lại cẩn thận pha trà lại cho Hoàng thị lần nữa.
Nam Bảo Y chậm rãi ung dung bóc hạnh nhân.
Kiếp trước, Hoàng thị ghét bỏ nàng không xứng với Trình Đức Ngữ.
Sau khi nàng gả vào, Hoàng thị không cho phép nàng đơn độc ở chung với Trình Đức Ngữ, liền ngay cả chung phòng cũng không cho phép.
Ngẫu nhiên có mấy lần Trình Đức Ngữ nổi lên hứng thú với nàng, muốn cùng nàng làm chút gì, nhưng còn chưa bắt đầu, liền đã bị nha hoàn bẩm báo lại với Hoàng thị.
Sau đó Hoàng thị liền bắt đầu các loại chứng bệnh đau đầu nhức óc, còn bắt người con dâu này phải đi cùng hầu bệnh.
Được hai mẹ con Hoàng thị cùng Trình Đức Ngữ nhà này ban tặng, đến chết nàng vẫn là tấm thân xử nữ trong sạch.
Bây giờ nghĩ tới, cũng tính là may mắn.
Nàng không biết kiếp trước Nam Yên cùng Hoàng thị chúng đụng được như thế nào.
Nhưng xem ra hiện tại tựa hồ Hoàng thị cũng rất không hài lòng Nam Yên làm con dâu nàng.
Cũng đúng, nàng là người bắt bẻ, coi Trình Đức Ngữ là cái đại bảo bối cao quý, hận không thể thay thế con dâu cùng nhi tử sống hết đời, cho dù là hắn có cưới công chúa, nàng cũng sẽ không hài lòng.
Nam Bảo Châu bỗng nhiên chỉ vào sân khấu kịch, sợ hãi thán phục:" Các ngươi mau nhìn, dung mạo của cái ác bà bà này cùng thái thú phu nhân thật là giống nhau nha!"
Đám người nhìn lại.

Trên sân khấu, lão phụ đóng vai ác bà bà cũng không biết Hàn Yên Lương tìm được từ ngõ ngách nào ra, vậy mà lại có ba phần giống Hoàng thị.
Nàng khiêu chân ngồi bắt chéo trên ghế, chờ đợi con dâu dâng trà.
Nhân vật con dâu cung kính trình lên nước trà, lúc bưng qua không cẩn thận đổ nhào trên mặt đất.
Thế là lão phụ kia nhảy dựng lên liền cho nàng hai cái tát," Không mở to mắt ra mà nhìn, ngay cả bưng trà cũng không xong?"
Ngay sau đó, lão phụ lại mắng:" Ngươi còn dám trừng ta? Thứ không biết quy củ, thật không biết nhị lang nhà ta làm sao lại chọn ngươi!"
Lời kịch này, vậy mà cùng những lời vừa rồi Hoàng thị nói không khác gì nhau, một chữ cũng không sai!
Nhã tọa yên tĩnh.
Ánh mắt quỷ dị của mọi người đều nhìn về phía Hoàng thị.
Hoàng thị tức giận không chịu nổi, giận mắng" Đây là cái hí gì, diễn rối tinh rối mù!"
Trên sân khấu, lão phụ đi ra mắng theo:" Cái quái gì, đem trong phủ làm cho rối tinh rối mù!"
Hoàng thị triệt để tức điên lên!
Nam Yên lấy lòng cười nói:" Bá mẫu đừng tức giận, các nàng chỉ là đang diễn đến chỗ này thôi, không có ý trào phúng ngài.

Ngài nếm thử dưa này đi, rất ngọt đó."
" Lấy đi, ta ghét nhất là ăn dưa ngọt." Hoàng thị không cao hứng.
Nàng thấy Nam Yên liền phiền.
Nàng đều nghe nói, cái nha đầu chết tiệt này vì muốn cho nương nàng có danh phận, ngày tất niên kêu nhị lang nhà nàng tới Nam phủ làm chỗ dựa cho nàng.

Lại đá đến khối sắt Trình Diệp Nhu kia, hại nhị lang nhà nàng mấy hết mặt mũi!
Còn chưa qua cửa liền đã đem vận rủi cho nhị lang, có thể thấy được Nam Yên là cái mệnh khắc phu.
Nàng bắt bẻ đánh giá Nam Yên.(ahr)
Trước đó không có chú ý, hiện tại nhìn kĩ, nha đầu này dung mạo lại mị như thế, tư thái tinh tế, xem xét chính là cái không ra gì.
Nhị lang làm sao có thể hết lần này tới lần khác coi trọng loại nữ nhân này!
Trong lòng nàng bực bội, lại đánh giá Nam Bảo Y.
Lúc tới Nam phủ từ hôn, nàng đều nghe người ta nói, căn bản nha đầu này không phải thể hàn, chắc chắn là lang băm đem bệnh.
Mặc dù bây giờ nàng còn chưa trưởng thành, nhưng nhìn ra được tương lai là cái mắn đẻ.
Nhị lang thích Nam Yên, để nàng làm thế là được rồi.
Nhưng Trình gia còn phải phát dương quang đại hương hỏa, không bằng đem Nam Bảo Y cùng nhau cưới vào cửa, để nàng làm thiếp.

Mặc dù nha đầu này nói ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, nhưng chắc chỉ là nói ngoài miệng.
Nàng nhớ kỹ lúc tổ chức yến hội tại hồ Vọng Tuyết, Nam Bảo Y còn ôm nàng khóc ròng, nói nhất định phải sinh con cho nhị lang.
Nghĩ đến đây, nàng thân thiết giữ chặt tay Giang thị, cười nói:" Không biết việc hôn sự của Bảo Y thế nào? Qua hết năm nàng cũng mười ba, nên đính hôn."
Giang thị ghét bỏ không thôi.
Nàng rút tay về, thái độ lạnh đạm:" Kiều Kiều có đính hôn hay không, không học Trình phu nhân hạo tổn tâm trí."
Hoàng thị vui vẻ càng tăng lên," Tay suy nghĩ, chuyện từ hôn lúc trước là do nhà chung ta lỗ mãng.

Nếu bây giờ Bảo Y chưa có đối tượng, không bằng để nàng cùng tỷ tỷ nàng gả một đường vào Trình gia, hai người làm bạn...!Còn danh phận, nhị lang yêu thích tỷ tỷ nàng, vì vậy làm chính thất không tới phiên nàng.

Không bằng làm thiếp, nhưng chi phí ăn mặc đều ấn định theo chính thất.

Đến khi có hài tử, gửi trên danh nghĩa tỷ tỷ nàng, cũng coi như thân phận đích xuất."
Nàng êm tai mà nói, tự cho là phác họa một bức tranh tương lai tốt đẹp.
Dù sao, cô nương trên đời này nào có ai không yêu nhị lang nhà nàng?
Người Nam gia đều không đổi sắc mặt nhìn nàng.
Kiều Kiều làm chính thất cho Trình Đức Ngữ bọn họ còn không nỡ, Hoàng thị lấy mặt mũi từ đâu, vậy mà kêu Kiều Kiều làm thiếp?
Sinh hài tử, còn nhớ ghi trên danh nghĩa Nam Yên?
Thế sao nàng không lên trời luôn đi?!
Bản thân Nam Bảo Y sợ ngây người.
Xảy ra chuyện gì, vậy mà lại để Hoàng thị sinh ra ảo giác nàng muốn làm thiếp Trình Đức Ngữ?
Làm bà nội cho hắn nàng cũng không thèm, còn làm thiếp, bọn chúng đang mộng xuân sao!
Nơi hẻo lánh, một nhà Liễu gia đồng dạng ngơ ngác.
Liễu đại tẩu kéo Liễu Đoan Chính, nhỏ giọng nói:" Nam Yên biểu muội ngươi nói không phải dự định để ngươi cưới Nam Bảo Y sao? Làm sao hiện tại nàng muốn đi làm thiếp cho người ta?"
Liễu Đoan Chính cũng không rõ.
Nam Yên chỉ gọi hắn đi thông đồng Nam Bảo Y, nhưng cũng không nói cụ thể cho hắn kế hoạch ra sao.
Hiện tại phát sinh tình huống gì, hắn cũng rất hồ đồ.
Liễu đại tẩu gấp, đập xuống gáy hắn, mắng:" Ngu xuẩn! Cô nương nhà chúng ta coi trọng, không thể để người khác cướp đi! Phú quý của nhà đều là trông cậy vào nàng đâu! Ngươi chờ, nương đi đoạt nàng dâu cho ngươi!"
Nói xong, lắc mông đi đến.

Nàng cười nói:" Vị phu nhân này, nghe nó trước kia các ngươi từ hôn Kiều Kiều?"
Nam Bảo Y nhíu mày.(ahr)
Nàng cùng người Liễu gia cũng không có vẻ là thân thiết nhau, làm sao Liễu đại tẩu ngay cả nhũ danh của nàng cũng gọi ra rồi?
Còn một bộ muốn làm chủ cho nàng...
Hoàng thị liếc mắt dò xét Liễu đại tẩu, thất nàng ăn mặc keo kiệt, cười nhạo một tiếng, không phản ứng.
Liễu đại tẩu cười lạnh,"Từ hôn, cũng không thấy ngại tới nhà cầu hôn, còn chỉ cho người ta làm thiếp, cũng không sợ bị người ta cười vào mặt! Ta nhổ vào!"
Nàng đem Liễu Đoan Chính kéo tới bên người, ân cần chuyển hướng Nam lão phu nhân.
Nàng nịnh nọt nói:" Lão phu nhân, Kiều Kiều là cô nương tốt, không có đạo lý đi làm thiếp cho người ta.

Đoan Chính nhà ta tuổi trẻ tuấn tiếu, lại là chịu làm ăn, nếu như ngươi không chê, không bằng đem Kiều Kiều hứa gả cho con ta?"
" Ta cũng đã nghĩ rồi, cho dù vào ở rể, nhưng sau này Kiều Kiều nhất định phải sinh hai đứa con trai.

Đứa thứ nhất lấy họ Nam nhà các ngươi, đứa thứ hai lấy họ Liễu nhà chúng ta, cũng không chặt đứt hương hỏa Liễu gia chúng ta!"
Nhã tọa yên tĩnh.
Nam Bảo Y" răng rắc" cắn nát hạt hạnh nhân.
Hôm nữa đi ra ngoài, nên nhìn hoàng lịch một chút.
Trong nhà phú quý cẩm y ngọc thực, nàng trải qua không vui vẻ sao?
Đùi nhị ca ca, nàng ôm không thoải mái sao?
Lui một vạn bước, dù là không có Nam gia phú quý, dù là không có quyền thần đại nhân làm chỗ dựa, nàng chỉ cần dựa vào tiền chia hoa hồng từ Ngọc Lâu Xuân liền có thể trôi qua vô cùng thoải mái.
Làm gì có phần nàng phải luân lạc tới làm thiếp cho Trình Đức Ngữ, sinh con cho Liễu Đoan Chính?!
Nàng còn không có đến loại trình độ đói bụng ăn quàng như vậy!
Làm tiểu thiếp, sinh con, bọn hắn đi mà làm!.