Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 10-2




Tuy nói diện mạo dáng vẻ của hắn rất quyến rũ, nhưng hơi thở sát phạt cả người là do kinh nghiệm mười năm ở trên chiến trường luyện thành, phát động hung ác lúc này, mấy gia đinh kia đâu chịu được, lập tức phun ra toàn bộ như hạt đậu vậy: "Biết, hắn chính là người đã xúi giục công tử nhà ta tìm phiền toái cho ngài, nếu không phải là do hắn xúi giục, thì cho dù chúng ta có mượn mười lá gan, chúng ta cũng không dám chọc Lão Nhân Gia ngài đâu! Oan có đầu, nợ có chủ, muốn đánh muốn giết ngài chỉ nên tìm hắn thôi, van ngài giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho công tử nhà ta!" Vừa nói, vừa mạnh mẽ dập đầu xuống đất.

"Quả nhiên là ngươi!" Trong mắt Mộ Dung Lân xẹt qua tia hung dữ, mắt phượng quyến rũ lập tức nhướn lên, "Ngươi cho là đồ bỏ như ngươi có một muội muội làm quý tần thì ta sẽ không dám động tới ngươi hả, lão tử thật sự muốn xem lão tử động tới ngươi thì lão tử có thể bị làm sao đây." Mắng xong rồi đá xuống một cước, Tào Ngu cút ra xa một trượng nhanh như chớp, thân thể căng lên ngất đi, chỗ kín chậm rãi rỉ ra vết máu nhạt.

Đá hắn xong xuôi, cuối cùng tâm tình Mộ Dung Lân cũng thoải mái rất nhiều, đáy giày đi từ từ trên mặt đất, xoay người rời đi.

**

"Ngươi nói là, màu sắc của linh hồ sẽ thay đổi sao?" Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý giống như gió băng xẹt qua Mộc Phong.

Trong bụng Mộc Phong căng thẳng, kéo da mặt cười cười: "Cái đó, ta cũng chỉ dựa theo ghi chép bản tự của sư phụ mà nhìn thôi, cũng không thấy qua, cho nên cũng chưa nói với ngươi." Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Ý quét tới, vội nói tiếp: " Nhưng nửa năm trước ta đã thấy một con linh hồ như này, đúng là màu xám tro, giống như con chuột vậy!"

Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt: "Linh hồ trừ móng vuốt có độc, nước miếng có thể giải độc bên ngoài, còn có cái gì đặc biệt khác không?"

Cái đặc biệt khác sao? Mộc Phong gãi gãi đầu: "Đúng rồi, linh hồ còn thích ăn dược liệu, càng là dược liệu hiếm có càng thích!"

"Dược liệu sao?" Một tay Mộ Dung Ý gõ gõ cái bàn, "Bổn vương biết, đi xuống đi."

Nghe Mộ Dung Ý lên tiếng, trong bụng Mộc Phong buông lỏng, trên mặt hiện ra nụ cười quen thuộc, ngó ngó ở bên trong chung quanh phòng: "Dù sao phòng của ngươi lớn như vậy, không bằng để ta ở lại nhé, chờ bắt đầu biểu diễn, ta còn có thể giải thích cho ngươi."

"Ngươi chắc chắn muốn lưu lại sao?" Ánh mắt lãnh mị quét tới, Mộ Dung Ý nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.

"Ách. . . ." Sau lưng Mộc Phong chợt lạnh, con ngươi chuyển động, "Bản công tử thích náo nhiệt, ta vẫn nên đi nơi nhiều người thôi." Nói xong quay đầu bước đi. Nhìn nét mặt khốn kiếp này sẽ không chuyện tốt, trừ phi hắn ngu mới lưu lại!

Rót một ly trà cầm ở trên tay từ từ uống một hớp, Mộ Dung Ý cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm rơi vào thuyền hoa tinh xảo hoa lệ Thập LÍ Đàm.

Chưa qua một giây, đã thấy Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly mang theo Tình Không Bích Tiêu đi từ trên thuyền hoa xuống.

Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt: "Khi nào thì bắt đầu biểu diễn?"

"Bẩm chủ tử, khắc bốn giờ Mùi bắt đầu."

"Bảo các nàng mau lên."

"Vâng."

Vì chuẩn bị cho cuộc tranh tài này, Thập Lí Đàm đã dung gậy trúc và cọc gỗ làm thành đài trình diễn phía trên mặt nước từ sớm, người đứng ở phía trên rất vững vàng, giống như đứng trên mặt đất bằng phẳng.

Hàn Hàn trở lại gian phòng bao đúng lúc buổi biểu diễn bắt đầu.

Nhìn những sân khấu thiết kế hiện đại công nghệ cao quen rồi, nhìn lại những sân khấu bình thường lộ liễu này, Hàn Hàn đỡ lấy đầu, buồn ngủ.

Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, hắn tới đây vì sợ tiểu nha đầu này ở trong phủ rất buồn bực, mới đưa nàng ra ngoài giải sầu, kết quả tiểu nha đầu này lại xem biểu diễn mà có thể ngủ thiếp đi, còn gạt hắn sang một bên.

Đưa tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng một phen: "Không cho ngủ, nếu ngủ thì trở về phủ ngủ."

Hàn Hàn còn buồn ngủ, đưa tay chạm vào bàn tay đang làm loạn ở trên mặt mình: "Này, để cho ta ngủ một lát."

Bỗng dưng, dưới quán rượu truyền đến hàng loạt tiếng ồn ào, tiếp theo tiếng người gào khóc mắng chửi, Hàn Hàn cả kinh, tỉnh hơn nửa cơn buồn ngủ, nghiêng đầu ngó ngó ra ngoài: "Tình huống gì vậy, đánh nhau hả?"

Lông mày Mộ Dung Ý chau chau, liếc mắt nhìn Ám Nhất: "Chuyện gì xảy ra?" Hắn khó khăn lắm mới có được một lần mang tiểu nha đầu ra ngoài, tên nào không có mắt lại gây chuyện lúc này!

Ám Nhất ra ngoài cửa hỏi đôi câu, quay lại gian phòng bao: "Công tử nhà Trấn Quốc Công không biết bị ai đánh, thương thế rất nặng, người kêu khóc ở phía dưới là cơ thiếp hắn mang tới."

"Trương Viễn Sơn?" Mộ Dung Ý nhíu nhíu mày, di3nd3nl3q3yd3n hắn cũng đã nghe nói qua về cháu trai này của Thái hậu, cả ngày trầm mê nữ sắc, nam nữ đều ăn, không có việc xấu xa nào không làm, vì có núi dựa Thái hậu này, nên không ai dám tùy tiện động đến hắn, người nào to gan như vậy, ngay cả hắn cũng dám đánh?

"Mộ Dung Lân ở đâu?" Có thể là tên Mộ Dung Lân không sợ trời không sợ đất kia.

Ám Nhất sững sờ, nghĩ đến tính tình gây họa của Lân công tử, chuyện này tám phần đúng là do hắn làm, cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ lập tức đi điều tra."

Mộ Dung Lân? Hàn Hàn nhớ tới nam tử có diện mạo dáng vẻ quyến rũ kia, lòng hiếu kỳ nổi lên: "Ngươi nghi ngờ là do Mộ Dung Lân làm sao?"

"Ừ." Mộ Dung Ý đáp một tiếng, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn, "Còn muốn xem không? Không xem thì chúng ta trở về."

Hàn Hàn lắc đầu một cái: "Không xem nữa." Một bài hát rầm rì xướng lên nửa ngày, có nghe nữa, nàng lại thật sự ngủ thiếp đi mất.

Thấy Hàn Hàn thật sự không có hứng thú, Mộ Dung Ý phân phó một tiếng, trở về vương phủ với nàng.

**

Hoàng cung - Ngự Thư Phòng

"Hoàng thượng, ngươi phải làm chủ cho vi thần, vi thần chỉ có một con trai trưởng như vậy." Tào Thuận quỳ trên mặt đất khóc, nước mắt nước mũi tèm lem.

Buổi chiều hắn đang ngồi ở nhà, thấy bọn sai vặt mang Tào Ngu máu me khắp người trở lại, nhất thời bị sợ đến hồn bay phách tán, nhất là nhìn đến vết máu trong quần hắn, đã biết rõ sợ rằng đứa con trai này của hắn bị phế rồi.

Nghe nói sau khi Mộ Dung Lân ra tay, hắn lập tức ngồi xe vào cung, xin hoàng thượng chủ trì công đạo.

"Đúng vậy hoàng thượng, mẫu thân ta thật đáng thương đã nhiều tuổi rồi mới có được hai người là ta và ca ca, hôm nay ca ca bị tặc nhân gây thương tích, nhất định trong lòng mẫu thân cực kỳ đau khổ, kính xin hoàng thượng thông cảm cho tấm lòng của người làm cha mẹ, chủ trì công đạo cho ca ca thần thiếp." Tào Thải Phượng mềm mại không xương tựa vào bên cạnh Hoàng Bộ Thần Minh khóc lên khóc xuống, bi bi thiết thiết.

Hoàng Bộ Thần Minh trấn an vỗ vỗ sau lưng của Tào Thải Phượng: "Được rồi, ái phi đừng khóc, trẫm có chuyện cần nói với Tào Thượng Thư, nàng cứ tạm đi ra ngoài trước đi."

Tào Thải Phượng không dám chống lại, nhu nhu đáp một tiếng thật nhỏ, được cung nữ đỡ lã lướt lượn lờ bước ra.

Cửa Ngự Thư Phòng đóng lại lần nữa, Hoàng Bộ Thần Minh ngồi ngay ngắn ở trên long y, cúi đầu liếc mắt nhìn Tào Thuận: "Ngươi nói người đả thương Tào Ngu chính là Mộ Dung Lân?"

Tào Thuận thu nước mắt, gật đầu một cái: "Chính là hắn" .

"Vậy vì sao hắn lại động thủ?" Mặc dù sau khi Mộ Dung Lân hồi kinh đã đánh không ít người, nhưng không có lần nào là cố ý gây chuyện thị phi, hôm nay Tào Ngu bị đánh, tám phần là chọc tới hắn rồi.

". . . . . ." Nghe hoàng thượng vừa hỏi như vậy, nhất thời Tào Thuận không biết nói thế nào.

Từ trong miệng người hầu thân cận của Tào Ngu hắn biết Tào Ngu vậy mà dám đặt bẫy Mộ Dung Lân, lại ngu xuẩn bị Mộ Dung Lân phát hiện, lúc này mới bị đánh, biết rõ Mộ Dung Lân không thể chọc, hắn còn tiến lên trước để trêu chọc, sau khi biết chuyện ngọn nguồn, Tào Thuận hận không được kéo Tào Ngu từ trên giường xuống đánh một trận nữa.

Mặc dù tức muốn chết, nhưng mặc kệ nói thế nào, di0ndanl0quyd3n Tào Ngu cũng là con trai ruột thịt của hắn, bây giờ tự nhiên bị người phế sinh mạng đi (mệnh căn của đàn ông), nếu hắn có thể nhịn cơn giận này xuống, về sau sẽ không thể đặt chân ở trên triều đình này nữa.

Khẽ cắn răng, Tào Thuận quỳ trên mặt đất, cũng không đoán được lúc này hoàng thượng nghĩ như thế nào, nhưng vẫn có một chút khẳng định, giờ nào khắc nào hoàng thượng cũng nghĩ tới việc diệt trừ Nhiếp Chính vương, độc chưởng quyền lớn, mà Mộ Dung Lân vừa đường đệ Nhiếp Chính vương, còn là một mãnh tướng thủ hạ chính của hắn. . . . . .

Trong mắt xẹt qua tia sáng, Tào Thuận dập đầu trên đất một cái: "Hoàng thượng, ban đầu Hiển Vũ tướng quân không muốn vào kinh, đó là miệt thị hoàng quyền, bệ hạ nhân đức, không tính toán với hắn, ai ngờ hắn không biết cảm ơn, ba lần bốn lượt gây hấn gây chuyện, đánh toàn bộ hoàng thân quốc thích trong kinh thành một lần, khiến tiếng oán than của mọi người dậy đất, cứ thế này mãi, sợ rằng sẽ kích động đến sự phẫn nộ của dân chúng, đề phòng cẩn thận, vi thần đề nghị tạm thời bắt giữ Hiển Vũ tướng quân, trừng phạt nhỏ để răn đe, tỏ rõ hoàng ân." Nói tới chỗ này, khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoàng thượng, nhỏ giọng nói, "Nếu Hiển Vũ tướng quân yếu ớt nhiều bệnh, chẳng may ở trong ngục . . . ."

Trong mắt Hoàng Bộ Thần Minh sáng lên, phất tay một cái: "Chuyện này ngày mai lên triều đình bàn lại."

"Thái hậu nương nương giá lâm ——" Ngoài cửa vang lên tiếng tiểu thái giám cung kính nói.

Hoàng Bộ Thần Minh sững sờ, nhanh chóng đi xuống từ trên long ỷ, đi nhanh hai bước, thì thấy cửa Ngự Thư Phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Thái Hậu cả người tơ vàng Thải Phượng thêu trên giấm nhiều màu sắc được chúng cung nữ vây đỡ đi tới, đi theo phía sau Thái hậu là Trấn Quốc Công Trương Nghị.

"Mẫu hậu, tại sao ngài cũng tới? Có chuyện phân phó thì nói nhi tử một tiếng là được rồi, cần gì tự mình đi một chuyến chứ?" Hoàng Bộ Thần Minh vội nghênh đón, đưa tay vịn cánh tay Thái hậu dìu đến ngồi xuống một bên.

"Vi thần Tào Thuận tham kiến Thái hậu." Tào Thuận cũng vội vàng cung kính hành lễ.

Mặt Thái hậu giận dữ ở ngồi xuống một bên, nghe Tào Thuận nói chuyện, ánh mắt sắc bén lập tức quét qua, cười lạnh một tiếng: "Tào Thượng Thư thật sự đã nuôi một Nhi Tử tốt, ngay cả cháu trai ai gia cũng dám lợi dụng."

Tào Thuận cả kinh, mồ hôi lạnh trên trán ngay lập tức chảy xuống: "Khuyển tử ngu ngốc, xúc phạm Thái hậu, kính xin Thái hậu thứ tội!" Mặc kệ có tội hay không, tội danh Thái Hậu trước hết luôn đúng. Trở về nhất định hỏi một chút, nghiệt chướng kia trừ tính toán Mộ Dung Lân, còn đã làm gì nữa.

"Ngu ngốc? Ai gia thấy hắn cũng thật thông minh!" Thái hậu hừ lạnh một tiếng, "Nợ lần của hắn sẽ nhớ kĩ, sau đó Bổn cung sẽ thanh toán với ngươi." Nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Bộ Thần Minh, "Bây giờ Viễn Sơn lại bị Hiển Vũ tướng quân đánh trọng thương, bây giờ còn nằm ở trên giường không rõ sống chết, hoàng nhi ngươi định làm như thế nào?"

Hoàng Bộ Thần Minh cả kinh: "Viễn Sơn cũng bị đánh sao?" Khi còn bé Trương Viễn Sơn từng làm bạn cùng học với hắn, từ nhỏ đi theo Thái hậu lớn lên, tình cảm với Thái hậu tình cảm rất tốt, thảo nào Thái hậu tức giận như thế.

"Hừ! Viễn Sơn dù không thành tài, nhưng đó cũng là cháu trai ai gia, biểu đệ của ngươi, phạm sai lầm thì sẽ có ai gia quản thúc, sau khi Hiển Vũ tướng quân hồi kinh, bản lãnh khác không có, nhưng bản lãnh gây chuyện cũng không nhỏ, hôm nay lại đánh hoàng thân quốc thích trước mặt mọi người, miệt thị hoàng quyền, nếu không quản thúc, ngày mai còn đánh đến trên đầu ai gia! Hoàng nhi, cái người này lần nhất định phải trừng phạt hắn một phen thật tốt mới được!"

Hoàng Bộ Thần Minh liếc mắt nhìn Trấn Quốc Công đứng ở sau lưng Thái hậu, Trấn Quốc Công quỳ xuống: "Cựu thần tham kiến hoàng thượng."

"Cữu cữu xin đứng lên." Hoàng Bộ Thần Minh khiêm tốn đỡ lên.

Trương Nghị thong dong đứng lên: "Hoàng thượng, Hiển Vũ tướng quân xem kỷ luật như không, sau khi tự hồi kinh đã mấy lần động thủ đả thương người, hôm nay lại vì tranh cãi nhất thời, đánh khuyển tử trọng thương, khuyển tử cứ thế mà hôn mê bất tỉnh đến nay, một đường sống chết, kính xin hoàng thượng trừng phạt ác nhân thật nặng, trả lại kinh thành một mảnh an bình."

**

Bên trong Nhiếp Chính vương phủ

"Hôm nay ngươi lại động thủ đả thương người rồi hả ?" Mộ Dung Ý ngồi ở sau án thư, con ngươi hẹp dài nhìn về phía Mộ Dung Lân.

Mộ Dung Lân chẳng hề để ý lắc lư đầu: "Hôm nay là con cẩu không có mắt đó đụng phải lão tử, nếu không lão tử còn lười phải đánh hắn đó, còn có tên khốn Tào Ngu kia, lại dám đặt bẫy lão tử, không cho hắn chút dạy dỗ, tên khốn kia thật sự cho rằng lão tử là quả hồng mềm dễ khi dễ!"

"Cho nên ngươi liền phế đi mệnh căn của hắn sao?" Giọng nói Mộ Dung Ý nhàn nhạt không phân biệt vui buồn.

"Phế Sinh mạng sao?" Mộ Dung Lân cả kinh, ngay sau đó trong mắt xếch quyến rũ xẹt qua một tia hả hê, "Lão tử đá một cước đã phế sinh mạng tên khốn kia? Phế mới phải, giảm bớt việc hắn đi ra ngoài gieo họa cho người khác."

"Vậy ngươi có biết người khác mà ngươi đánh là ai hay không?"

"Lão tử đâu có biết, chắc cũng bất quá là một tên tiểu bạch kiểm, đánh cũng đã đánh rồi, có gan, hắn ra ngoài đánh một trận với ta." Trong mắt Mộ Dung Lân xẹt qua vẻ khinh thường.

Ngoài cửa sổ một bóng đen thoáng qua, Ám Nhất đi tới, nhận lấy một tờ giấy từ trong tay bóng đen đưa cho Mộ Dung Ý.

Mở tờ giấy ra liếc mắt nhìn, khóe miệng Mộ Dung Ý xẹt qua tia khát máu: "Người của bổn vương muốn đánh người nào thì đánh người đó, chỉ bằng bọn họ cũng dám vọng động! Thông báo cho người phía dưới, ngày mai trên triều đình Bổn vương muốn thấy được bằng chứng phạm tội của Tào Thuận."

"Dạ." Ám Nhất đáp một tiếng, đi ra ngoài phân phó.

"Sao vậy, đại ca? Có người dám buộc tội lão tử sao?" Mộ Dung Lân ngồi thẳng người, dựng lỗ tai lên nhìn về phía Mộ Dung Ý.

Mộ Dung Ý liếc nhìn hắn một cái: "Làm việc không động não, cũng biết gây chuyện thị phi, cút ra ngoài luyện quyền 300 lần cho Bổn vương, để tỉnh lại thật tốt."

"300 lần?" Mắt xếch quyến rũ của Mộ Dung Lân lập tức trừng lên, "Đại ca ngươi muốn làm ta mệt chết à!"

"Cút ra ngoài!"

"Cút ra ngoài thì cút ngay ra ngoài!" Mộ Dung Lân không kéo thời gian tốn hơi thừa lời, không dám phản kháng lời nói của đại ca, lại có một chút không nghĩ ra, "Tuy tính khí lão tử hơi nôn nóng vội vàng, nhưng cũng đọc thuộc binh pháp, làm việc nghĩ sâu tính kỹ, không động não chỗ nào?"

"Nhổ cỏ không trừ rễ, giữ lại khẩu cung để lộ ra ngươi, không phải là không động não thì là cái gì! Cút nhanh lên!"