Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 29: Yến vô hảo yến




Editor: Lãng Nhược Y

Hàn Hàn đi theo Hoàng Bộ Chân, Hoàng Bộ Noãn và mấy nha hoàn bọn họ dẫn theo vòng qua một con đường nhỏ. Chớp mắt đã đến một sân nhỏ, còn chưa vào trong, đã ngửi thấy một hương thơm theo gió bay đến, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nữ tử truyền ra.

“Đến rồi.” Hoàng Bộ Chân cười giữ chặt tay Hàn Hàn, “Bên trong có rất nhiều người, đều gần tuổi với chúng ta cả, có người ngươi đã gặp qua rồi, cho nên không cần căng thẳng, chỉ cần đi theo ta là được.”

Hàn Hàn cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy phải làm phiền Chân quận chúa rồi.” Không ngờ lời dặn dò của Mộ Dung Ý lại có ích, khi gặp mặt lần trước, sắc mặt vị quận chúa này còn cao cao tại thượng, bây giờ lại tỏ ra thân thiết như tỷ muội.

Hàn Hàn cũng không phải kẻ không biết thức thời, người ta đã tỏ vẻ thân thiết, nàng cũng phải phối hợp thật tốt, thêm một người bạn vẫn hơn một kẻ thù mà.

Hoàng Bộ Noãn nhìn động tác của Hoàng Bộ Chân, đáy mắt trầm xuống, khóe môi nở nụ cười, “Ta thường nghe Chân nhi nói Mạc cô nương có tài, nhưng lần trước đến Nhiếp Chính Vương phủ lại không có cơ hội nhìn thấy, nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp mặt cô nương, một lát nhất định phải lãnh giáo một phen, Mạc cô nương không được từ chối đâu nhé.” Vừa nói, vừa dẫn các nàng vào cửa.

“Noãn quận chúa quá khen, ta nào có tài cán gì, chẳng qua chỉ là may mắn nên đối đáp được đôi câu mà thôi.” Hàn Hàn cười nhạt, đôi mắt khẽ liếc nhìn vào trong viện, quả nhiên bên trong có rất nhiều nữ tử đang ngồi.

Các nàng vừa vào cửa, lập tức có người đứng lên cười đón: “Mọi người đã trở lại rồi sao, bọn ta đều đang chờ quận chúa đấy.” Lại nhỏ giọng hỏi, “Nhiếp Chính Vương đến thật sao?”

Từ trước đến nay Nhiếp Chính Vương vẫn luôn từ chối lời mời tham dự yến hội, tiệc mừng thọ lão Vương gia năm trước cũng không thấy ngài ấy đến, không ngờ năm nay lại đồng ý tham gia. Lúc nghe được tin bọn họ còn không dám tin, nên mới nhờ Chân quận chúa và Noãn quận chúa đi tìm hiểu thực hư, không thể ngờ lại là sự thật.

Hoàng Bộ Noãn gật đầu: “Đúng vậy, Vương gia đến cùng với Mạc cô nương, sân viện dành cho khách nam không thể sắp xếp chỗ cho cô ấy, nên kêu ta dẫn đến đây.”

Nàng kia liếc mắt nhìn Hàn Hàn một cái: “Đây là tiểu trù nương kia à?”

Hoàng Bộ Noãn gật gật đầu, nhưng lại không có ý định giới thiệu nàng ta với Hàn Hàn.

Hoàng Bộ Chân kéo tay Hàn Hàn cười nói: “Vị này chính là tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công, Trương Giai Nhuỵ.”

Hàn Hàn nhìn về phía Trương Giai Nhuỵ. Nàng ta mặc một chiếc váy Nguyệt hoa sợi bạc ánh kim thêu hồ điệp, trên đầu cài trâm mẫu đơn bằng vàng ròng đính ngọc, ngũ quan có phần cương nghị, mắt hạnh có chút kiêu căng, cười gật đầu: “Trương tiểu thư.”

Trương Giai Nhuỵ hờ hững lướt qua người Hàn Hàn, tựa như không hề nghe thấy, ánh mắt nàng ta dừng trên bàn tay đang kéo tay nàng của Hoàng Bộ Chân, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Lúc đầu, Hoàng Bộ Chân muốn kéo tiểu trù nương này đến đây, chính là vì có ý định sẽ nhục mạ nàng, điểm này nàng ta vô cùng rõ ràng, thậm chí các nàng cũng đã nghĩ kĩ lý do thoái thác với Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng đã nghĩ kỹ rồi.

Nhưng Hoàng Bộ Chân vừa ra ngoài một lúc, thái độ lại thay đổi hoàn toàn, còn nhiệt tình với tiểu trù nương kia như vậy. Yyd.d.l.q.d Cho dù làm như thế là để tiểu trù nương kia mất cảnh giác, nhưng cũng có vẻ đã làm hơi quá mức rồi?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, Trương Giai Nhuỵ vẫn cho rằng Hoàng Bộ Chân có sắp xếp khác, cười một tiếng nói: "Ngồi không vô vị, chi bằng chúng ta hãy noi theo cổ nhân, uống rượu ngâm thơ, pha trà làm vui. Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ hai người ngồi vào chủ vị thôi.”

Hoàng Bộ Chân nhìn nàng ta cười nói: “Ta và Noãn nhi vừa ra ngoài một lúc, các ngươi đã nghĩ ra nhiều thứ như vậy…… Uống rượu ngâm thơ cũng là một thú vui tao nhã, nhưng đừng uống nhiều quá, kẻo làm loạn khiến người khác chê cười.”

“Sao lại có thể như thế chứ. Chúng ta đã nghĩ đến vấn đề này từ sớm, tất cả rượu dùng hôm nay đều là rượu ủ từ trái cây mà gia nhân của Noãn quận chúa mang đến, phối hợp với hoa lê vừa nở, hương thơm dịu dàng, lại ngọt thanh ngon miệng, quả thật làm say lòng người.” Lại có thêm một nữ tử mặc váy dài Khinh Dung Sa đỏ thẩm, khuôn mặt hình quả trứng đi tới, cười nói, “Các người chỉ lo đứng ở cửa thì thầm với nhau, mọi người vẫn còn chờ đây này.”

Hoàng Bộ Noãn dùng đầu ngón tay chọc vào trán nàng kia, cười mắng một tiếng: “Ngươi là tiểu quỷ chỉ biết gây họa, số tuyết lê kia vừa được chuyển từ Thượng Nguyệt thôn trang đến đây, ta cảm thấy mới lạ, nên sai người lấy một ít chôn dưới tàng cây phía trước sân, chỉ chờ đến mùa đông năm sau thưởng thức thành phẩm tuyết lê hương. Bây giờ có có tuyết lê hương, ngược lại tất cả tuyết lê đều chui vào bụng của ngươi.” Vừa nói, vừa kéo tay nữ tử kia đi vào.

Hàn Hàn chỉ cảm thấy nàng kia rất quen mắt, nhíu mày lại nghĩ vẫn không ra đã từng gặp qua ở đâu, nhịn không được lại nhìn thêm một lần.

“Nàng ấy là tam tiểu thư của gia tộc Lâm thị, Lâm Thải Điệp.” Hoàng Bộ Chân thấy Hàn Hàn có vẻ không hiểu, cười giải thích, “Ngày thường rất thân thiết với Noãn nhi.”

Hàn Hàn chợt hiểu ra, khó trách nàng lại cảm thấy quen mặt như vậy, hóa ra là muội muội của Lâm Vũ Dương mà nàng đã từng gặp qua một lần ở Bách Xích trấn. Nhớ khi đó nàng ta phải lòng Mộ Dung Ý, còn ồn ào muốn xin Hoàng Thượng tứ hôn, nói là để xung hỉ cho Mộ Dung Ý. Lúc ấy nàng còn thầm bội phục nữ tử này gan lớn, không ngờ sau một thời gian, lại có thể gặp lại nàng ta ở chỗ này.

Đoàn người vào chỗ ngồi, Hoàng Bộ Chân và Hoàng Bộ Noãn đương nhiên ngồi vào ghế chủ vị, Hàn Hàn nhanh chóng nhìn khắp sân một lượt, chỉ thấy oanh oanh yến yến ngồi kín chỗ, chung quanh có vài nha hoàn khẽ lướt qua, hết thảy mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, chỉ là…… Ghế ngồi đều đã kín người, căn bản không hề dư ra vị trí nào, tuy có hai chỗ không có ai ngồi, nhưng phía trên lại có một ít đồ vật, hiển nhiên đã có người đặt trước.

Gửi thiệp mời lại không chuẩn bị ghế cho mình, Hàn Hàn cười lạnh trong lòng một tiếng. Nàng đã sớm biết buổi tiệc hôm nay không có ý tốt gì, không biết phía sau còn có thứ gì đang chờ nàng đây.

Tình Không và Bích Tiêu cũng nhận ra điểm này, mặt lập tức trầm xuống, vừa muốn lên tiếng, đã nghe Hoàng Bộ Chân nói: “Hàn Hàn còn đứng đó làm gì, mau tới đây ngồi cùng với ta.” Một bên mắng nha hoàn đứng phía sau, “Đồ không có mắt, ngươi không thấy Mạc cô nương vẫn còn đứng sao, còn không mau chuẩn bị một bộ ghế.”

Hoàng Bộ Chân vừa nói xong lời này, sắc mặt mấy nữ tử  đang ngồi trên ghế lập tức trở nên quái dị.

Khóe mắt Hàn Hàn khẽ lướt qua người bọn họ, trong lòng đã có suy tính, trên mặt lại giữ nguyên nụ cười, đi về phía chủ vị: “Vậy ta đành hưởng nhờ hào quang của quận chúa vậy.” Biết đối phương không có ý tốt, nàng cũng không cần phải tỏ vẻ khiêm tốn làm gì.

“Nói cái gì đấy, Vương gia đã giao ngươi cho ta, đương nhiên ta phải chăm sóc ngươi một chút, không thể để ngươi chịu thiệt thòi. Lại nói, lần trước ta vừa nhìn thấy ngươi thì đã cảm thấy rất hợp ý, nên muốn thân thiết với ngươi một chút. Nhưng ngươi là người Vương gia nhìn trúng, mỗi ngày đều rất bận rộn, nên ta cũng không tiện quấy rầy. Hôm nay là cơ hội khó có được, vừa hay chúng ta có thể trò chuyện nhiều một chút.” Hoàng Bộ Chân cười vô cùng chân thành, “Con người của ta rất dong dài, một lát có lỡ miệng hỏi nhiều, ngươi cũng đừng lấy làm phiền nha." Vừa lúc có thể mượn cơ hội này để tìm hiểu sở thích của Nhiếp Chính Vương, nói không chừng về sau sẽ có khi dùng đến.

Hàn Hàn không biết suy nghĩ thật của Hoàng Bộ Chân, nghe nửa câu đầu của nàng ta, có vẻ sẽ không gây khó xử cho mình, tuy nói là vì mặt mũi của Mộ Dung Ý, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Không có nhân vật như nàng ta gây khó dễ, khi ứng phó với bọn họ sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng nghĩ, ý cười trên mặt càng thêm chân thành: “Ta thường nghe mọi người nói quận chúa nhân phẩm cao quý, đoan chính thanh cao, trong lòng vẫn luôn ngưỡng mộ, nay có cơ hội nhìn thấy, vừa lúc được đền bù tâm nguyện bấy lâu, sao lại cảm thấy phiền chứ.”

Buổi nói chuyện hôm đó, Hoàng Bộ Chân vô cùng nhiệt tình, đối đãi với Hàn Hàn lại càng chu đáo hơn.

Khóe mắt Hoàng Bộ Noãn giật giật, thấy Hoàng Bộ Chân quan tâm tiểu trù nương kia như vậy, trong lòng cảm thấy có chút không vui. Tuy Nhiếp Chính Vương điện hạ đích thân mở lời bảo bọn họ chăm sóc nàng ta, nhưng chỉ cần không để nàng ta chịu uất ức là được, có cần phải thân thiết như vậy không? Thật là mất thân phận.

Hoàng Bộ Chân thấy chân mày Hoàng Bộ Noãn giật giật, biết đối phương không vui, đợi nha hoàn nâng một bộ ghế đến cho Hàn Hàn, Hàn Hàn dẫn hai nha hoàn ngồi xuống, lúc này mới nghiêng người nói nhỏ với Hoàng Bộ Noãn: “Mọi thứ chuẩn bị hôm nay đều bỏ hết đi, ta vốn tưởng rằng Nhiếp Chính Vương chỉ nhất thời sủng hạnh tiểu trù nương này, giống như chó mèo qua mấy ngày sẽ chán. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới biết không phải như thế, chúng ta nghĩ sai rồi. Không nên vì một tiểu trù nương mà chọc giận Vương gia, thủ đoạn của Vương gia không phải muội không biết, vạn nhất khiến vương phủ gặp họa, đó mới là lợi bất cập hại." Khóe mắt thoáng thấy Hàn Hàn nhìn qua bên này, vội dừng miệng, mỉm cười.

Hoàng Bộ Noãn vốn không có thù oán gì với Hàn Hàn, lúc trước định mượn tiệc mừng thọ để trừng trị Hàn Hàn cũng chỉ vì Hoàng Bộ Chân nêu chủ ý.

Từ trước đến nay, sinh hoạt khuê các vẫn rất nhàm chán, hôm nay có sẵn một món đồ chơi để bọn họ tìm niềm vui, hơn nữa đối phương lại là một thường dân, cho dù chọc ghẹo nàng thì cũng không có gì ghê gớm, nghĩ Nhiếp Chính Vương điện hạ chắc sẽ không vì một hạ nhân mà gây phiền toái cho vương phủ các nàng, nên mới đồng ý.

Ai ngờ vừa rồi nhìn thấy Nhiếp Chính Vương vừa sủng ái vừa đau lòng thân mật kéo tay tiện dân kia, nàng ta lại cảm thấy đau lòng, không kiềm được ý nghĩ muốn nhục mạ tiện dân kia trong bữa tiệc một phen. Nhưng hiện giờ nghe xong lời của Hoàng Bộ Chân, trong lòng lại có chút do dự. Nếu chỉ vì nhất thời vui vẻ mà khiến vương phủ gặp hoạ, quả thật là không đáng giá, nhưng Nhiếp Chính Vương thật sự sẽ ra mặt vì một nữ đầu bếp sao?

Trái lo phải nghĩ một hồi, nhất thời trong lòng có chút do dự không yên.

Hoàng Bộ Chân nói xong cũng không nhìn Hoàng Bộ Noãn nữa, những gì nên nói đều đã nói rồi, Hoàng Bộ Noãn có nghe hay không nàng ta cũng không thể quản được, nàng ta chỉ cần bảo đảm Hàn Hàn không chịu uất ức gì dưới mí mắt mình là được.

“Các người đều đã tới rồi sao? Chẳng qua ta chỉ cảm thấy mẫu đơn nở trong viện khá đẹp, nên đứng lại ngắm thêm một lúc, không ngờ lại trở thành người đến cuối cùng, xem ra đã chậm một bước thật rồi.”

Một giọng nói thanh tú truyền đến, Hàn Hàn ngẩng đầu về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy Mộ Dung Tiên và Tằng Lăng Nhi cùng mấy nha hoàn từ ngoài cửa bước vào.

Mộ Dung Tiên cùng Tằng Lăng Nhi vừa bước vào, lập tức thu hút chú ý của mọi người.

Một người là muội muội của Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, một người tiểu thư con d.dlq@d vợ cả của gia tộc Tằng thị, bất luận là người nào cũng đều có thân phận tôn quý.

Hoàng Bộ Noãn đứng lên cười đón tiếp: “Khó trách ngươi thích như vậy, những cây mẫu đơn đó đều là do cữu cữu biết ta thích hoa, nên cố ý từ tuyển chọn từ Lạc Dương đến đây cho ta. Nếu ngươi cảm thấy thích, một lát ta sẽ cho người đem qua phủ cho ngươi một ít.”

Hoàng Bộ Chân cũng cười nói: “Khó trách không thấy ngươi ngồi trên ghế, hóa ra là chạy đi ngắm hoa.”

“Thôi đi, quân tử không đoạt món yêu thích của người khác, ngày nào đó ta cảm thấy thích, sẽ tự mình đến chỗ ngươi ngắm hoa, ngươi sẽ không từ chối ta đó chứ?” Mộ Dung Tiên kéo tay Hoàng Bộ Noãn, một tay nắm tay Hoàng Bộ Chân, đôi mắt khẽ liếc qua Hàn Hàn, hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười đi về phía ghế ngồi của mình.

“Sao lại để nàng ta ngồi ở chủ vị?” Mộ Dung Tiên nhỏ giọng hỏi Hoàng Bộ Noãn, rõ ràng không có chuẩn bị ghế cho tiện tì kia mà.

“Không thể xem là chủ vị, ta chỉ cho nàng ấy ngồi gần ta một chút mà thôi.” Hoàng Bộ Chân cười giải thích, nàng ta không biết Mộ Dung Tiên và Hàn Hàn có xích mích gì, chỉ biết Mộ Dung Tiên rất không thích tiểu trù nương này, “Hôm nay Nhiếp Chính Vương điện hạ tự mình phó thác nàng ấy cho ta và Noãn nhi, nên chúng ta phải nể mặt đại ca ngươi mà chăm sóc nàng ấy, ngươi nói đúng không?” Xem như giải thích cho hành vi của mình.

Mộ Dung Tiên không nói lời nào, tinh ý phát hiện khi Hoàng Bộ Chân nhắc tới Hàn Hàn thì Hoàng Bộ Noãn không hề lên tiếng, tâm tư khẽ động, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Mộ Dung Tiên và Tằng Lăng Nhi đương nhiên cũng ngồi ở chủ vị, vị trí ngay phía dưới Hoàng Bộ Noãn, vừa hay chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Hàn Hàn.

Mộ Dung Tiên bưng ly rượu lên nhấp nhẹ một ngụm, ánh mắt dừng trên người nữ tử cách đó không xa.

Nữ tử ngồi phía dưới đã khó chịu vì Hàn Hàn ngồi ở chủ vị từ sớm, nhưng lại do Chân quận chúa sắp xếp, nên khó mà mở miệng nói gì, nay được Mộ Dung Tiên nhắc nhở, cũng cầm lấy ly rượu nhấp nhẹ một ngụm, sau đó cười nói: “Rượu tuy ngon, nhưng lại không đủ lửa, làm hương hoa lê không thể nấu ra hết, nên hương rượu hơi mỏng một chút. Ta nghe nói Mạc cô nương tinh thông việc nấu nướng, nên mới được Nhiếp Chính Vương gia xem trọng, đoán là kỹ thuật nấu rượu cũng không kém, không bằng nấu cho chúng ta hai bình rượu, cũng coi như một phần tâm ý của cô nương vì ngày sinh lão Vương gia, thế nào?”

Hàn Hàn không nói lời nào, bưng ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười với Noãn quận chúa: “Ta lại cảm thấy hương vị của rượu này rất ngon, có lẽ là kiến thức của ta có hạn, nên không biết có loại rượu tốt hơn. Chỉ là Hàn Hàn có một chút khó hiểu, lão Vương gia mừng thọ là chuyện lớn, đáng lẽ nha hoàn nấu rượu của quý phủ phải được bồi dưỡng tỉ mỉ chứ? Sao lại làm vị tiểu thư này cảm thấy không ngon, chẳng lẽ thực sự có nơi nấu rượu thơm hơn quý phủ? Sẽ không thể có chuyện này thật đó chứ?”

Nụ cười trên mặt Hoàng Bộ Noãn cứng đờ, lạnh lùng nhìn về phía nữ tử vừa lên tiếng: “Tuy tài nghệ nấu rượu của nha hoàn quý phủ ta không phải là số một số hai cả nước, nhưng cũng được huấn luyện tỉ mỉ, đến Hoàng Thượng cũng từng mở lời khích lệ. Hôm nay là tiệc mừng thọ của tổ phụ, đương nhiên lại càng không dám sơ sót, tất cả mọi thứ đều dùng loại tốt nhất. Nếu Tôn tiểu thư cảm thấy không ngon, chi bằng mời Tôn tiểu thư nấu một bình rượu, đúng lúc dạy cho đám nha hoàn học không thành tài của ta một chút, tránh cho ngày nào đó lại bị ngươi chê trách.” Nhục nhã tiểu trù nương nàng ta không có ý kiến, nhưng nếu dẫm lên đầu Liêm Thân Vương phủ các nàng để nhục nhã tiểu trù nương này, nàng ta tuyệt đối không cho phép.

Hàn Hàn nghe vậy, lúc này mới quay đầu nhìn về phía nữ tử kia cười nhẹ: “Đúng vậy, kỹ thuật của Tôn tiểu thư tốt như vậy, không bằng hãy nấu một bình rượu, cũng xem như để ta có thêm kiến thức, mở mang tầm mắt. Dù sao ta cũng từ trong thôn đến đây, tầm mắt cũng không được bao xa.”

Vừa rồi lúc Hoàng Bộ Noãn nói chuyện, Bích Tiêu đã nói cho nàng biết về vị Tôn tiểu thư này.

Thì ra vị Tôn tiểu thư này chính là con gái của nguyên Hữu Đô Ngự Sử* Tôn Khiêm - Tôn Tú Tú. Hữu Đô Ngự Sử Tôn Khiêm chính người mà sau sự kiện buộc tội lần trước, Hoàng Thượng vì trấn an phe Nhiếp Chính Vương đã hạ chỉ giáng liền hai cấp, từ quan to nhị phẩm thành Hữu Thiêm Đô Ngự Sử** tứ phẩm. Tuy đều đảm nhiệm chức vụ ở Đô Sát viện, nhưng quyền lực lại như một trời một vực so với ngày xưa.

*Tức là Trưởng quan Đô sát viện

**Mình cũng không biết đây chức gì, tra gg cũng không thấy đề cập nên mình để nguyên hán việt. Nhưng trong quá trình tra, mình thấy có chức Giám Sát Ngự Sử cũng có nhiều điểm tương tự như vậy, nhưng cũng không chắc lắm. Vì vậy, rất mong bạn nào biết hãy nhắn lại cho mình để mình sửa nhé.

Sau khi bị giáng chức, Tôn Khiêm đổi hướng gió, quay đầu nịnh bợ Nhiếp Chính Vương, nữ nhi Tôn Tú Tú của hắn cũng trở thành tùy tùng của Mộ Dung Tiên.

Theo lời nói của Hàn Hàn, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tôn Tú Tú. Sắc mặt Tôn Tú Tú trắng bệch, hoảng loạn nhìn về phía Mộ Dung Tiên, Mộ Dung tiên lập tức quay đầu sang nói chuyện với Tằng Lăng Nhi, nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái.

Gương mặt đẹp của Tôn Tú Tú lại trắng thêm vài phần, cắn cắn môi, gượng cười nói: “Ta nào biết nấu rượu gì đâu, chỉ là nhất thời uống nhiều quá nên nói bậy hai câu, quận chúa chớ trách.”

“Nếu đã say, vậy thì uống ít hai ly đi, thu lại ly rượu trên ghế Tôn tiểu thư.” Không chút khách khí căn dặn một câu, sắc mặt Hoàng Bộ Noãn mới dịu lại một chút. Nếu là trước đây, phụ thân Tôn Tú Tú còn là quan nhị phẩm, thì nàng ta còn có thể cố kỵ một chút, nhưng hiện giờ ông ta chỉ là một quan văn tứ phẩm, lại đắc tội Nhiếp Chính Vương, đương nhiên không cần nể mặt đối phương làm gì.

Hàn Hàn cười, không nói lời nào, khóe mắt thoáng lướt qua chỗ ngồi của một nữ tử phía trước nàng, lúc nhìn kĩ lại, liền thấy khuôn mặt tròn tròn của Tiếu Sắc Vi.

Thấy nàng nhìn qua, Tiếu Tường Vi dường như rất vui vẻ, chớp chớp mắt nở nụ cười, bưng ly rượu lên uống một ngụm tỏ ý chào hỏi.

Ấn tượng của Hàn Hàn đối với Tiếu Sắc Vi không tồi, thấy Tiếu Sắc Vi uống, cũng bưng ly rượu lên uống một ngụm.

“Không phải nói uống rượu ngâm thơ sao? Rượu đã có rồi, chúng ta nên nghĩ xem nên chọn gì làm chủ đề mới hợp, có nên quy định vần nhịp hay không?” Hoàng Bộ Chân cười hỏi chúng nữ tử.

“Quy định vần nhịp thì có vẻ hơi cứng nhắc, cho dù làm thơ tốt cũng bị vặn vẹo không ra bộ dạng gì. Theo ý của ta, hôm nay là đại thọ của lão Vương gia, chi bằng chúng ta cứ dựa vào sở trường mà làm, thơ thất luật, ngũ ngôn, hoặc từ hoặc phú, lấy vui vẻ cát tường làm chủ đề, như thế nào?” Trần Thu Thủy ngồi cùng hàng ghế với Hàn Hàn, ôn nhu cười nói.

“Ta đồng ý.” Lâm Thải Điệp là người thứ nhất cười nói, “Ta sợ nhất là những khuôn sáo cố định như vậy, có thể tự do phát huy, rất tốt.”

Lưu Như Nguyệt cũng cười phụ họa: “Ta cảm thấy có thể thực hiện.”

Nhất thời người ngồi trên ghế sôi nổi gật đầu.

Hoàng Bộ Chân thấy mọi người không có ý kiến, cười nói với Hoàng Bộ Noãn: “Quyết định như vậy đi.”

Hoàng Bộ Noãn gật đầu: “Như vậy, chúng ta liền lấy thời gian một nén nhang làm hạn định, được không?”

Mọi người sôi nổi tán đồng, Ôn Dung Dung cười nói: “Thật ra chúng ta nhưng không ý kiến gì, chỉ là không biết Mạc cô nương nghĩ thế nào?”

“Mạc cô nương có tài năng uyên bác, chúng ta đều cảm thấy không có vấn đề, sao nàng ta lại có thể cho vào mắt chứ.” Mộ Dung Tiên tiếp lời, nhìn về phía Ôn Dung Dung, “Ngươi nên tự lo cho bản thân đi, bận tâm nhiều như thế làm gì.”

Da mặt Ôn Dung Dung đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, không nói nữa.

Hoàng Bộ Chân cười nhìn Hàn Hàn: “Không có việc gì, nếu cảm thấy miễn cưỡng, ngươi chỉ cần làm qua loa một bài hợp với tình hình là được.” Thấy Hàn Hàn vẫn không nói chuyện, cho rằng Hàn Hàn không thể làm, Hoàng Bộ Chân vội cười trấn an.

Hàn Hàn gật gật đầu: “Cần phải viết ra sao?”

Làm thơ gì đó, nàng không biết, nhưng kiến thức thì vẫn đủ để ứng phó, nhưng nếu phải tự viết thì có chút không ổn. Tuy mỗi ngày Mộ Dung Ý đều buộc nàng phải đến thư phòng luyện chữ, nhưng chữ viết là do quanh năm suốt tháng luyện ra, nàng há có thể luyện thành trong một sớm một chiều? Chữ của nàng hiện giờ, cũng chỉ tốt hơn so với lúc vừa mới học một chút, nhưng chung quy thì vẫn mềm oặt, không có chút lực nào.

“Không cần.” Hoàng Bộ Chân cười cười.

Hàn Hàn thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ly rượu chuẩn bị nhấp thêm một ngụm. Một nha hoàn thấy thế vội đi lên rót rượu, không ngờ bầu rượu trong tay đột nhiên rơi trên mặt bàn, rượu trong bình văng ra, đổ khắp người Hàn Hàn.

Mộ Dung Tiên cúi đầu, ý cười độc ác thoáng qua đáy mắt.