Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 32: Trần ai lạc định




Editor: Lãng Nhược Y

Hoàng Bộ Noãn vừa dứt lời, mọi người lập tức dời ánh mắt về phía Mộ Dung Tiên, sắc mặt Mộ Dung Tiên phút chốc trở nên trắng nhợt.

Mà Hoàng Bộ Noãn lúc này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nếu nàng không nói thì nàng chính là thủ phạm, sau này phủ Liêm Thân Vương sẽ không thể đứng vững ở kinh thành, Nhiếp Chính Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, mà nàng cũng sẽ bị phụ vương đánh chết. Nếu nói ra, nàng cũng chỉ can tội biết mà không báo, huống hồ nàng cũng là người bị hại, tội sẽ ít hơn rất nhiều.

Giằng co một lúc, trong lòng đã có quyết định, không đợi Mộ Dung Tiên mở miệng, đã nói: “Hôm nay mời Mạc cô nương đến đây, vốn là vì ta ngưỡng mộ tài năng của Mạc cô nương, muốn gặp mặt một lần. Không ngờ trong buổi tiệc, nha hoàn hầu hạ lại lỡ tay làm ướt y phục của Mạc cô nương. Khi Mạc cô nương đi thay y phục, Tiên nhi tiểu thư nhân cơ hội kêu ta rời khỏi vị trí, đến nơi không có ai mới nói cho ta biết, rằng làm ướt y phục của Mạc cô nương, đều là do một tay nàng ấy sắp xếp. Trước kia Tiên tiểu thư thường tới phủ của ta làm khách, cho nên biết mặt nha hoàn kia, hôm nay cố ý cho nha hoàn kia chút bạc, muốn nha hoàn kia động tay trong yến hội.”

“Sau khi nghe xong ta rất không vui, chất vấn vài câu, ai ngờ nàng ấy lại dùng chuyện này uy hiếp ngược lại ta, nói là cho dù không phải ta làm thì cũng chẳng có ai tin, dù sao nha hoàn đó cũng là người của vương phủ, bát nước bẩn này đương nhiên sẽ hắt lên người ta.”

“Ta nghĩ nha hoàn kia cũng đã bị trừng phạt rồi, nên không tiếp tục truy cứu nữa. Dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của tổ phụ, trong yến hội mà gây náo loạn thì cũng không tốt, nên chỉ nói với nàng ấy không nên sinh sự trong yến hội mà thôi. Nhưng Tiên tiểu thư lại nói đây là chuyện riêng của phủ Nhiếp Chính Vương, cho dù xảy ra chuyện, thì cũng không liên quan đến phủ Liêm Thân Vương. Còn nói Mạc Hàn Hàn chỉ là một nô tài trong phủ Nhiếp Chính Vương, đại ca nàng ấy chỉ xem như chó mèo mà nuôi dưỡng, cho dù Mạc Hàn Hàn có chết, Vương gia cũng sẽ không quan tâm. Ta nghe thấy nàng nhắc tới Nhiếp Chính Vương, quả thực sợ hãi, dù sao nàng cũng là muội muội của Vương gia, vạn nhất hôm nay ta từ chối, chỉ sợ sẽ đắc tội nàng mất. Hơn nữa Tiên tiểu thư nói chỉ cần cho nàng ấy mượn một nha hoàn là được, còn lại không cần ta quản, ta nhất thời hồ đồ nên đã đồng ý, không ngờ nàng lại nghĩ ra chuyện độc ác như vậy……”

Câu từ có chút hỗn loạn, nhưng ý tứ trong đó mọi người vẫn hiểu. Tóm lại là nàng ta ngại thân phận của Mộ Dung Tiên, không thể không đồng ý rồi dung túng Mộ Dung Tiên tính kế Hàn Hàn, nhưng đối phương tính kế thế nào, từ đầu đến cuối đều không biết.

Lúc này Liêm Thân Vương phi cũng đã đi đến đây, nghe Hoàng Bộ Noãn nói xong, vành mắt lập tức đỏ lên: “Con đúng là đứa nhỏ ngốc, người khác nói cái gì cũng đều tin. Chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ của tổ phụ con, sao có thể không liên quan đến vương phủ chúng ta cơ chứ. Nào có chuyện đến tiệc mừng thọ nhà người khác để xử lý chuyện riêng, con dễ dàng tin người như vậy, còn hại chính mình trúng dược….” Vừa nói nước mắt vừa rơi như mưa, ôm Hoàng Bộ Noãn mà khóc, "Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, mẫu phi biết phải sống như thế nào đây!”

“Nữ nhi nhất thời hồ đồ, chỉ cho là chuyện nhà của người ta, nên không tiện nhúng tay, cũng không nghĩ nhiều như vậy…… Ai ngờ lại hại chính mình, nữ nhi thật sự hồ đồ!” Hoàng Bộ Noãn cũng khóc không ngừng, dáng vẻ như hoa lê dưới mưa, yếu đuối không nói nên lời.

Hàn Hàn vừa xem vừa tấm tắc khen, đây mới là nữ tử của đại gia tộc, tốc độ biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn diễn viên điện ảnh, biểu cảm lại càng chuyên nghiệp. Thật không biết phản ứng của Mộ Dung Tiên và tiểu bạch hoa Tằng Lăng Nhi sẽ như thế nào đây.

Ánh mắt to tròn hàm chứa ý cười khi thấy người gặp họa nhìn về phía Mộ Dung Tiên, cảm giác quan sát chó cắn chó này, thật sảng khoái nha!

Ngoại trừ Hàn Hàn, ánh mắt mọi người khi nhìn Mộ Dung Tiên đều thay đổi. Đầu tiên là kinh ngạc, không ngờ tiểu thư cao quý con vợ cả của gia tộc Tằng thị và muội muội của Nhiếp Chính Vương lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để đối phó với một nữ tử, sau khi kinh ngạc thì lập tức biến thành khinh thường.

Sát khí trong mắt Mộ Dung Ý càng đậm.

Lúc này Mộ Dung Tiên có giận nhưng không thể nói, lúc trước bọn họ đã bàn với nhau rõ ràng, rằng sẽ gọi tiện nhân Mạc Hàn Hàn kia đến vương phủ, sau đó sẽ hung hăng làm nhục ả một phen. Nhưng không ngờ sau khi đến đây, đám người Hoàng Bộ Chân lại bất ngờ đổi quẻ, xảy ra chuyện lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng! Quả thực buồn cười!

Trương Giai Nhuỵ thấy tình hình không đúng, lặng lẽ tránh xa Mộ Dung Tiên một chút, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ngàn lần vạn lần đừng kéo mình theo!

Tằng Lăng Nhi cũng muốn tránh ra xa một chút, nhưng nếu nàng ta né tránh ngay lúc này, sau khi trở về, cô mẫu tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng. Nàng ta không được mẫu thân sủng ái, cũng không được phụ thân yêu thương, nếu không được cô mẫu chống lưng, nàng ta cũng chẳng còn là đại tiểu thư của gia tộc Tằng thị. Cho nên lúc này, nàng ta chẳng những không thể trốn, mà còn phải thay Mộ Dung Tiên thu dọn cục diện rối rắm này.

Vươn tay giữ chặt cánh tay Mộ Dung Tiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, một bên trấn an, một bên nhìn về phía Hoàng Bộ Noãn, ngữ điệu vẫn ôn nhu mềm nhẹ như cũ, khó hiểu hỏi: "Nếu Noãn quận chúa không có liên quan, sao lại cho thuốc mê vào ly rượu của Chân quận chúa?”

Vừa nghe thấy những lời này, Hoàng Bộ Chân quả thật kinh sợ, nhìn thẳng về phía Tằng Lăng Nhi: “Ngươi nói cái gì? Chén rượu của bổn quận chúa bị hạ thuốc mê?!”

"Nếu không như vậy sao quận chúa lại cảm thấy choáng váng đầu? Ta tham dự yến tiệc cùng với quận chúa không phải chỉ một hai lần, đối với tửu lượng của quận chúa cũng xem như có chút hiểu biết, quận chúa là người có tửu lượng không tồi, sao lại say nhanh như vậy? Huống chi hôm nay là rượu trái cây. Chẳng lẽ quận chúa không hoài nghi chút nào sao?” Tằng Lăng Nhi giải thích một phen.

Nghe hết những lời này, Hàn Hàn cũng rất đồng ý gật gật đầu: “Ngươi nói như vậy, quả thật có chút kỳ quái.” Đám lửa này, nàng quyết định thêm dầu vào. Những người tính kế nàng hôm nay, một người cũng đừng mong sống tốt.

Hoàng Bộ Chân nhìn Hoàng Bộ Noãn, lại nhìn Tằng Lăng Nhi, vẫn không tin: “Không thể nào, người rót rượu cho ta là nha hoàn của ta….”

Mộ Dung Tiên trừng Hoàng Bộ Noãn một cái, sau đó nhìn Hoàng Bộ Chân đầy châm chọc, đột nhiên cười lạnh: “Sao lại không thể? Đừng quên, nha hoàn của ngươi đã dẫn Mạc Hàn Hàn đi thay y phục, còn người hầu hạ ngươi, chính là nha hoàn của Hoàng Bộ Noãn…. Nếu không tin, có thể kêu nha hoàn kia đến đối chất! Đúng rồi, mê dược này là Trương tiểu thư chuẩn bị đấy!”

Hàn Hàn hoàn toàn im lặng, quả là ngu xuẩn, đến lúc này cũng không quên kéo thêm kẻ địch cho bản thân! Nhìn tiểu bạch hoa thông minh Tằng Lăng Nhi mà xem, chỉ nhắm vào một mình Hoàng Bộ Noãn, thuận đường còn kéo Hoàng Bộ Chân làm đồng minh. Mượn tay Hoàng Bộ Chân để chất vấn Hoàng Bộ Noãn, một chiêu trai cò đấu nhau này, cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng lại bị Mộ Dung Tiên phá hỏng tất cả.

Quả nhiên, lực chú ý của Hoàng Bộ Chân lập tức chuyển từ người Hoàng Bộ Noãn tới người Trương Giai Nhuỵ: “Trương tiểu thư, là thật sao?” Trong tiềm thức, nàng vẫn không hy vọng Hoàng Bộ Noãn sẽ tính kế nàng.

Sắc mặt Trương Giai Nhuỵ lập tức thay đổi, sau đó khó chịu trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiên: “Tiên nhi tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy. Ngươi gây chuyện thì thành thành thật thật thừa nhận là được rồi, tội gì phải vu khống người khác? Ta không hề quen biết Mạc cô nương, vô duyên cớ vô hại nàng ấy làm gì?”

Phụ thân nàng và Nhiếp Chính Vương là đối thủ, nên thứ mà Mộ Dung Ý để ý, bọn họ đều hận không thể phá huỷ toàn bộ. Trong lúc vô ý nghe thấy kế hoạch của Mộ Dung Tiên, nàng liền định đục nước béo cò, nhìn xem đến lúc đó có thể chen vào một chân hay không, nên đã chuẩn bị sẵn thuốc mê.

Nhưng nàng dám tính kế người của Nhiếp Chính Vương, không đại biểu nàng dám thừa nhận trước mặt Nhiếp Chính Vương, đặc biệt là lúc Nhiếp Chính Vương lạnh lùng và đầy sát khí như bây giờ, áp bức nàng đến mức đứng không vững, chỉ muốn chạy nhanh khỏi nơi này.

“Ngươi đối nghịch với đại ca ta, nên phàm là vật có liên quan với đại ca ta, ngươi đều hận không thể phá huỷ đi. Mạc Hàn Hàn được đại ca ta xem trọng, ngươi muốn hại nàng ta cũng là chuyện bình thường.” Mộ Dung Tiên cắn răng, đây cũng là nguyên nhân lúc trước mình tin tưởng nàng ta.

"Buồn cười, nếu nói ta muốn phá hủy những thứ có liên quan với Nhiếp Chính Vương, vậy ngươi là muội muội ruột thịt của Nhiếp Chính Vương, là người thân cận nhất. Nếu phải hại, ta chỉ cần hại ngươi là được, ta đi hại một tiểu trù nương làm gì chứ? Phải biết muội muội chỉ có một, mà nữ đầu bếp thì lại có rất nhiều.” Trương Giai Nhuỵ nhìn Mộ Dung Tiên như nhìn một kẻ ngốc, “Tiên nhi tiểu thư, ta khuyên ngươi không nên nói lung tung, chúng ta tới đây nửa ngày cũng đã mệt mỏi, nên chấm dứt sớm một chút, cũng để chúng ta trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

"Chỉ là, dù sao đây cũng là chuyện riêng của các vị, không liên quan gì đến người ngoài như chúng ta, xin cáo từ trước.” Trương Giai Nhuỵ vừa nói như vậy, những người còn lại lập tức phụ họa theo, tuy những người ở đây có danh vọng nhưng dù sao cũng là nhân vật nhỏ, cho dù là Nhiếp Chính Vương, hay là Liêm Thân Vương, đều không phải người bọn họ có thể đắc tội.

Muốn xem náo nhiệt, cũng phải chọn đối tượng. Náo nhiệt nhà Vương gia, không nên xem thì hơn, vạn nhất lại làm liên lụy đến bản thân, vậy chẳng khác nào là tự tìm phiền toái.

Lúc này Liêm Thân Vương chỉ ước bọn họ có rời khỏi đây thật nhanh, nếu còn tiếp tục ở lại, người mất mặt cũng chỉ có người của phủ Liêm Thân Vương mà thôi. Nên vừa nghe Trương Giai Nhuỵ nói như vậy, liền khách khí vài tiếng, bảo thế tử dẫn bọn họ rời khỏi vương phủ.

Người đều đã đi rồi, Trương Giai Nhuỵ cũng thừa cơ rời đi, Mộ Dung Tiên muốn ngăn lại, nhưng bị Tằng Lăng Nhi giữ chặt.

Hoàng Bộ Chân vịnh tay Xuân nhi nhìn phu thê Liêm Thân Vương: “Hoàng thúc, hoàng thẩm, hôm nay ta uống rượu quá nhiều, cũng về trước nghỉ ngơi, ngày khác sẽ đến thăm hai người.”

Nàng là người thông minh, nghĩ một chút đã biết Mộ Dung Tiên không lừa nàng.

Nàng vẫn thường tới phủ Liêm Thân Vương, nên không chú ý nhiều, mỗi lần đến đây đều chỉ dẫn theo một mình Xuân nhi. Lúc ấy Xuân nhi dẫn Mạc Hàn Hàn đi thay y phục, mà người hầu hạ nàng, quả thật là đại nha hoàn thân cận của Hoàng Bộ Noãn, sau khi Xuân nhi trở lại, đại nha hoàn kia mới lui xuống, ngay sau đó, nàng bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu…… Dựa vào đó mà nghĩ, chắc chắn trong khoảng thời gian Xuân nhi rời khỏi, đại nha hoàn kia đã động tay động chân trong rượu.

Nhưng dù sao nàng và Hoàng Bộ Noãn cũng lớn lên cùng nhau, nàng ấy lại là quận chúa của phủ Liêm Thân Vương, đại biểu cho thể diện phủ Liêm Thân Vương. Tuy tức giận việc Hoàng Bộ Noãn tính kế mình, nhưng chỉ vì điểm này mà khiến hai phủ bất hòa, quả thật là không đáng. Biện pháp tốt nhất hiện giờ là nhắm mắt làm ngơ, nhanh chóng rời khỏi đây, sau này sẽ tận lực không đến phủ Liêm Thân Vương.

"Chân nhi, ngươi thật sự rời đi sao? Ngươi không muốn truy cứu việc Hoàng Bộ Noãn hạ dược ngươi sao?” Mộ Dung Tiên có chút nóng nảy, người đi hết rồi, nàng ta lấy cái gì để kéo Hoàng Bộ Noãn xuống nước đây.

"Sợ là Tiên nhi tiểu thư đã nghĩ sai rồi, bổn quận chúa bị say rượu, không phải bị hạ dược.” Hoàng Bộ Chân lạnh lùng liếc nhìn Mộ Dung Tiên một cái, xoay người rời đi.

Qua hôm nay, Mộ Dung Tiên tất sẽ bị Nhiếp Chính Vương ghét bỏ, mất đi chỗ dựa là Nhiếp Chính Vương, Mộ Dung Tiên cũng chỉ là một đại tiểu thư thế gia, không đáng để nàng xem trọng.

Trong chớp mắt, mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Mộ Dung Tiên, Tằng Lăng Nhi, Hàn Hàn, Mộ Dung Ý và gia đình Liêm Thân Vương.

Không có người ở lại xem kịch, Hàn Hàn cũng mất hứng thú, kéo kéo tay áo Mộ Dung Ý: “Vương gia, chúng ta cũng trở về thôi.”

Bàn tay to của Mộ Dung Ý cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hàn Hàn, đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn Liêm Thân Vương: “Bổn vương đã từng nói qua, vũ nhục Hàn Hàn cũng giống như vũ nhục bổn vương, hậu quả của việc vũ nhục bổn vương, ngươi cũng biết chứ?”

Mặt Hoàng Bộ Noãn trắng bệch: “Vương gia, không phải ta….”

Liêm Thân Vương run rẩy, vung tay lên: “Người đâu, quận chúa nhiễm bệnh hiểm nghèo, cần tĩnh dưỡng, lập tức đưa đến Thanh Tâm Am, cả đời không được rời khỏi đó nửa bước.”

Không gian lập tức tràn ngập tiếng cầu xin. 

Mộ Dung Ý lại như không hề nghe thấy, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tiên, khóe môi cong lên, gợi lên một nụ cười tàn nhẫn….