Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 7-1: Nam nữ thụ thụ bất thân (1)




"Rầm rầm rầm. . . . ;" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập.

Hàn Hàn bịt lỗ tai lật người, ầm ĩ muốn chết..., ngủ một giấc cũng không yên ổn!

"Cô nương, Vương Gia phải vào triều sớm, đang chờ ngươi qua thay quần áo đấy." Bích Tiêu nói qua cánh cửa.

"Biết rồi." Hàn Hàn lật người ngồi dậy, vò vò đầu, "Ta đến đây." Nói xong, há mồm ngáp một cái, xoa xoa mắt, màn màu xanh lá trên cửa sổ che khuất ánh sáng, nhìn đồng hồ cát trên bàn, giờ dần khắc bảy, còn chưa tới năm giờ.

Tuy nói "Một ngày tính theo buổi sáng", nhưng sớm như vậy đã phải vào triều, không khỏi quá biến thái chứ? Chẳng lẽ các đại các hoàng đế cổ đại đều không ngủ nướng sao?

Hàn Hàn đưa tay vỗ vỗ mặt, cố gắng để cho mình tỉnh táo chút, cam chịu đứng dậy cầm y phục trên thành giường mặc vào.

Vừa mặc, vừa không nhịn được bóp lỗ mũi.

Trừ ngày thứ nhất mình tới vương phủ được ngủ yên ổn, ba ngày nay buổi tối ngày nào cũng bị lệnh cưỡng chế tắm ngâm dược nửa canh giờ mới được ngủ.

Không biết bên trong là cái gì, một mùi tanh nông nặc xông lên khiến cơm đêm qua nàng ăn thiếu chút nữa phun ra. Cũng đã ngâm xong dược tắm rồi, nhưng mùi tanh vẫn còn, làm cho nàng bây giờ chỉ ngửi thấy mùi này.

Nhưng không ngờ, nàng lại ăn cực kì tốt.

Mặc quần áo tử tế ra cửa, tỷ muội Tình Không đã cầm đồ rửa mặt chờ ở bên ngoài đã lâu.

Hàn Hàn nhận lấy chậu nước, xoay người vào phòng Nhiếp Chính vương.

Mộ Dung Ý đang mặc quần áo màu trắng ngồi ở đầu giường, thấy Hàn Hàn đi vào, trong con ngươi hẹp dài xẹt qua một chút ý cười: "Phục vụ Bổn vương thay quần áo."

Hàn Hàn để chậu nước trong tay xuống, "Dạ, Vương Gia!" Cầm y phục đầu giường lên nhận lệnh đi đến. Trong lòng liếc mắt xem thường, người quyền quý ở cổ đại thật biết hưởng thụ, sáng sớm gọi mình từ trên giường xuống chỉ vì mặc quần áo cho hắn.

Trang phục cổ đại rất rườm rà, các lớp quần áo đều rất tinh xảo khéo léo, mặc vào rất mất sức, vóc người Mộ Dung Ý lại cao, mặc dù cố gắng chiều theo Hàn Hàn, nhưng Hàn Hàn mặc triều phục phức tạp tinh xảo này vào cho Nhiếp Chính vương vẫn tốn không ít thời gian, nhất là khi cài vạt áo trước ngực, đầu nàng như đâm vào trong ngực Nhiếp Chính vương.

Rất lâu mới mặc xong quần áo cho Nhiếp Chính vương, trên mặt Hàn Hàn đã rịn một tầng mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hiện lên một tầng màu phấn, đỏ bừng mê người.

Vẻ mặt Mộ Dung Ý khẽ động, vội nghiêng đầu đi: "Trên bàn có toa thuốc, ngươi đi sắc trước, rồi trở lại để Bổn vương uống..., Bổn vương uống xong sẽ dẫn ngươi đi thuyền hoa."

"Thuyền hoa?" Hàn Hàn kinh ngạc, sao người này đột nhiên nhớ đên mang nàng đi thuyền hoa chứ?

"Hôm nay nơi đó có ca múa, lâu rồi Bổn vương chưa đi qua, ngươi đi cùng bồi Bổn vương." Mộ Dung Ý mất tự nhiên quay đầu, rửa mặt trong chậu nước, dùng muối tinh chà răng một chút, lúc đi không quên dặn dò, "Đừng quên sắc thuốc trước."

Hàn Hàn cầm phương thuốc từ trên bàn lên ngó ngó theo dặn dò của Mộ Dung Ý, trong mắt lộ ra nghi ngờ, toa thuốc này là bổ khí dưỡng sinh, Nhiếp Chính vương nhìn thì tốt, uống làm cái gì? Chỉ uống thuốc? Nếu trong phương thuốc này tăng thêm một vị hoàng liên, hình như hiệu quả gan với dạ dày tốt hơn chút đó. . . . . .

Trong lòng đã có chủ ý, Hàn Hàn nhanh chóng dọn dẹp phòng một lần, cầm lấy phương thuốc đi kho thuốc lấy thuốc.

Vừa ra khỏi cửa, một bóng dáng lửa đỏ lập tức chạy đến trong ngực nàng, "Chi chi." Đầu nho nhỏ của tiểu hồ ly từ từ nhô lên ở trong ngực Hàn Hàn, tư thế này thật thoải mái, quả nhiên, trong ngực nữ nhân này vẫn thoải mái nhất!

Hàn Hàn cười híp mắt đưa tay vuốt thuận lông cho nó, "Nhớ ta chứ?" Mấy ngày nay vì Nhiếp Chính vương không thích, nên tiểu hồ ly vẫn do Tình Không nuôi, tối ngủ cũng bị nhốt ở ngoài cửa, con hồ ly đơn độc ở ngoài.

Nhưng vật nhỏ này cực kỳ khôn khéo, mỗi lần sau khi Mộ Dung Ý đi, đều sẽ tới đây với nàng.

Ôm tiểu hồ ly ra khỏi lạc huy uyển, Hàn Hàn khoanh tay mem theo hành lang đi tới kho thuốc.

Lúc này bọn hạ nhân vương phủ đã bắt đầu quét viện, mọi người ai làm việc nấy, không có lớn tiếng ồn ào, di ễnđa nlee qu ýyđô ôn một đường đi thẳng, tất cả mọi người biết Hàn Hàn là nữ đầu bếp riêng của vương gia, vừa là nha hoàn cận thân, địa vị không bình thường, đứng ở một bên rất cung kính hành lễ.

Kho thuốc ở phía sau vương phủ, phải đi ngang qua một cánh rừng trúc xanh, vừa đi dọc theo rừng trúc, tiểu hồ ly trong ngực Hàn Hàn lập tức cảnh giác nâng đầu lên, đôi con ngươi hồ ly chuyển động cảnh giác nhìn chung quanh.

"Sao vậy?" Hàn Hàn xoa xoa đầu tiểu hồ ly cũng nhìn chung quanh một chút.

Thấy thấp thoáng ở bên trong rừng trúc, một bóng dáng màu đen thon dài đang chuyển động, lá trúc bay lượn cuồn cuộn nổi lên khắp nơi, trông rất đẹp mắt.

"Người nào tới nơi này luyện võ sớm như vậy?" Hàn Hàn buồn bực, ôm tiểu hồ ly muốn đi qua.

"Chi chi." Hai móng vuốt của tiểu hồ ly lộ đạp loạn ở bên ngoài, kháng cự không cho qua đấy.

Hàn Hàn ngừng bước chân lại một chút: "Ngươi sợ người kia?"

"Chi chi." Ta mới không sợ hắn, ta sợ con ưng lớn kia! Không được qua đấy!

"Chậc chậc, hắn thật hào phóng với ngươi, mười ba con Hải Đông Thanh, lại cho ngươi một con." Giọng nam mang theo một ít hâm mộ vang lên, Hàn Hàn nhíu lông mày, sao giọng nói này nghe quen tai thế?

"Tất nhiên, cũng không nhìn xem lão tử là ai chứ, lão tử là đệ đệ hắn, ban đầu lão tử không muốn, nếu lão tử muốn sớm một chút, đại ca đã cho ta từ lâu rồi." Giọng nam thô lỗ không cần đoán cũng biết là Mộ Dung Lân.

"Mà sao ta lại nghe nói, là do con Kim Nhãn ưng đầu bạc của ngươi bị con hồ ly nhỏ của Mạc Hàn Hàn cắn chết, hắn mới bồi thường Hải Đông Thanh cho ngươi?" Giọng nói cực kì nghi ngờ.

"Thúi lắm, tên khốn kiếp kia nói hưu nói vượn sau lưng ta! Ưng lão tử nuôi sao có thể bị một con hồ ly cắn chết? Đó là lão tử thích Hải Đông Thanh, không muốn con ưng kia nữa. . . . . ."

"A —— hoá ra là như vậy . . . . . ."

"Này, nét mặt ngươi như thế là có ý gì, có tin lão tử đánh ngươi hay không. . . ." Bóng màu đen chợt đâm đến, là trúc bay đầy trời đột nhiên thổi vể một bên.

"Này nha, quân tử động khẩu không động thủ. . . . Bản công tử chỉ hỏi một chút. . . . Ngươi nổi giận cái gì!" Một bóng dáng màu trắng né tránh xung quanh rừng.

Trong lòng Hàn Hàn tò mò, lại đến gần một chút xem, chỉ thấy trên một mảnh đất trống giữa rừng trúc, Mộ Dung Lân một cước đạp trên mông bóng dáng màu trắng kia, bóng dáng màu trắng kêu rên một tiếng, lộ ra vẻ mặt ai oán của Mộc Phong: "Hai huynh đệ các ngươi quả thật khinh người quá đáng, dù gì Bản công tử cũng là thần y, thần y đó! Các ngươi không thể khách khí với bản công tử một chút sao?"

"Khách khí cái rắm! Chỉ bằng ngươi cũng được tính là thần y sao?" Trên mặt quyến rũ phong lưu của Mộ Dung Lân lộ ra vẻ khinh thường, nhấc tay một cái, một con Hải Đông Thanh hơn một thước đậu trên cánh tay hắn.

Nhìn thấy Hải Đông Thanh tiểu hồ ly cả kinh, hai mắt nhắm lại, đầu nhanh chóng lẩn vào trong ngực Hàn Hàn, cái đuôi hồ ly cũng áp sát vào trên người.

Lúc thấy Hải Đông Thanh, rốt cuộc Hàn Hàn cũng biết tại sao tiểu hồ ly sợ, trời sinh cảm giác động vật khá nhạy bén với nguy hiểm, huống chi là con tiểu hồ ly thông minh linh tính như thế, có lẽ cảm thấy chung quanh có bóng dáng Hải Đông Thanh, nên mới kháng cự đến đây như vậy.

Trấn an sờ sờ đầu của tiểu hồ ly, giơ tay áo che lên tiểu hồ ly.

May nhờ tay áo bây giờ rộng rãi, che nên tiểu hồ ly không hiện ra tí nào.