Tiểu Kiều Thê

Chương 24: Mượn rượu....




Tử Diên vừa bước tới cửa, đã nghe thấy Lương Chinh lạnh giọng, cả người đều căng thằng, vội vàng lui ra ngoài, “Nô tài lập tức đi!”

Lương Chinh ôm người vào phòng trong, một tay xốc chăn lên, mới cẩn thận khom người đặt lên giường.

Động tác nhẹ nhàng, thật như sợ sẽ làm nàng thức giấc.

Lương Chinh cầm tay nàng, ta thật lạnh lẽo. không nhịn được mà nhíu mày, lập tức kéo chăn lên, đắp kín mít cho nàng.

hắn ngồi bên mép giường, bao chặt bàn tay nhỏ của nàng, như muốn truyền ấm áp cho nàng vậy.

Trước đây, khi hắn còn ở biên quan, mùa đông nơi đó so với chốn kinh thành này còn lạnh hơn, có đôi khi, vì không chịu nổi, đại nam nhân như bọn họ đều uống rượu mạnh cho ấm bụng.

Nha đầu thì ngược lại, uống rượu xong thân mình không ấm, lại càng lạnh lẽo.

Lương Chinh nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, không nhịn được cười.

Tử Diên bước vào, liền mang theo chậu than đỏ rực, để bên mép giường.

Lương Chinh lại phân phó, “đi rót cốc nước ấm lại đây.”

“Vâng, thưa Vương gia.” Tử Diên vừa đáp lời vừa đứng dậy, thầm nghĩ, Vương gia quan tâm cô nương như vậy, chắc là thích thật sự đi?

Dù là đối với Tống Lăng, hay là đối với Tạ gia các nàng, đều là việc cực kỳ tốt.

Tử Diên không khỏi có chút cao hứng, đang chuẩn bị đi rót nước, liền nghe Lương Chinh gọi lại, “Chờ một chút.”

Tử Diên nghe vậy, bước chân ngừng ngay, lập tức quay đầu, “Vương gia còn có gì phân phó sao?”

Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, đột nhiên hỏi, “Tiểu thư nhà các ngươi rất thích uống rượu sao?”

“A?”

“Vừa rồi ở trong cung, A Uyển uống không ít, nhìn bộ dáng này, nàng ở nhà hay uống lắm sao?” Lương Chinh khóe miệng khẽ câu lên, như là tùy ý hỏi một câu.

Tử Diên nghe vậy, cười cười, “Hồi Vương gia, tiểu thư có chút thích uống rượu. Đại phu từng nói, uống chút rượu có thể dưỡng thân, đối với thân thể có lợi. Cho nên tiểu thư mỗi đêm đều uống một chén, uống xong liền lên giường ngủ.”

Tử Diên nghe hắn nói Tống Lăng uống say, liền biết nàng ở trong cung cũng uống không ít, nghe hắnhỏi vậy, liền thuận miệng đáp.

Nàng không ngờ rằng, chỉ một câu nói dối tự cho là đúng, đã bán đứng thân phận của Tống Lăng.

Nếu trước đây hắn là hoài nghi, thì giờ đã hoàn toàn chắc chắn, nữ nhân này của hắn, tuyệt đối khôngphải là thiên kim chân chính của Tạ gia.

Ở trong cung, rõ ràng nàng đã nói, trước giờ chưa từng uống qua rượu. Nhưng nô tài của nàng lại nóikhác hoàn toàn.

Đáy mắt hắn lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Diên.

Tử Diên bị hắn nhìn sợ hãi, tức khắc căng thẳng, “Vương gia…Vương gia, nô tỳ, nô tỳ nói sai điều gì rồi sao…”

Trong lòng sợ phát run, trên mặt lại làm bộ trấn định.

Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, lại không lập tức vạch trần, thu liễm cái nhìn, nói: “không có việc gì, đi lấy bình nước nóng tới cho Vương phi.”

Ngữ khí hắn lành lạnh như thường, nghe không ra bất cứ cảm xúc dao động nào.

Tử Diên bồn chồn trong lòng, trời chắc cũng không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, cũng không dám dừng lại nữa, lập tức chạy đi rót nước cho Tống Lăng.

Trong phòng an tĩnh trở lại, hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn kiều thê nhà mình.

Ánh mắt sâu thẳm, như muốn nhìn thấu người con gái trước mắt này.

thật lâu sau, bỗng nghe thấy hắn mở miệng, “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

âm thanh trầm thấp, như đang nói chuyện, lại như đang tự hỏi.

Nhưng mà, Tống Lăng không nghe được, nàng còn đang say ngủ.

Tống Lăng chỉ mơ hồ thấy ai đó kêu nàng, đầu nàng đau lắm, thân thể thì nặng nề.

Khó khăn lắm mới duỗi tay được ra, nắm cổ áo, “Đau đầu quá, nóng quá a…”

Lương Chinh nhìn nàng, một lúc sau mới duỗi tay nắm tay nàng lại.

Tống Lăng mơ màng, vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt.

Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm, “Vương gia……”

Lương Chinh nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng, thấp giọng hỏi, “Kêu ta cái gì?”

Tống Lăng đau đầu, trước mắt có mấy cái mặt a, “Tướng công….”

Lương Chinh hơi cong khóe môi, tay phải giữ mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng, ‘ân’ một tiếng, “Ngoan.”

Nhưng nào biết, hắn vừa dứt lời, nàng đã hàm hồ nói, 

không….ngươi không phải tướng công của ta.”

Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, gằn từng chữ, “Ta không phải tướng công của ngươi, vậy ta là ai?”

Lương Chinh chỉ lắc đầu, choáng váng, “Ngươi không phải tướng công của ta, ta cũng không phải…”

Đồng tử hắn co rụt, lập tức truy vấn, “không phải cái gì?”

Tống Lăng nói đến lúc mấu chốt liền dừng. Hăn không khỏi sốt ruột, nắm lấy tay nàng, lực đạo khôngtự giác tăng thêm vài phần, ngữ khí truy vấn dồn dập, “Ngươi vừa nói cái gì không phải?”

“không phải, không phải…” Tống Lăng choáng váng, đôi mắt mờ mịt nhìn nóc giường, môi vừa động, lại không phát ra âm thanh gì nữa.

Lương Chinh cúi thấp đầu, lỗ tai lại gần miệng nàng, muốn nghe rõ ràng hơn.

Nhưng mà, dù dựa thật gần, cũng không nghe được âm thanh gì cả.

hắn không khỏi thấp giọng hỏi lại lần nữa, “A Uyển, ngươi vừa mới nói gì, cái gì không phải?”

hắn hỏi xong, nghiêng tai đợi chốc lát, đáp lại hắn là tiếng hít thở đều đều của nữ nhân dưới thân.

Lương Chinh: “……….”

Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm nửa ngày.

Cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại không ngăn được tia ý cười.

Tử Diên rót bình nước nóng cho Tống Lăng, trên đường đi về không khỏi thấp thỏm. Nghĩ tới ánh mắt vữa nãy của Vương gia, nàng cảm thấy, giống như đã bỏ xót điều gì đó. Nhưng nếu hắn phát hiện, hẳn là sẽ lập tức vạch trần thân phận của các nàng chứ?

Tử Diên vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ lòng càng loạn, đành tự trấn an mình. Chỉ cần Vương gia không cho người bắt các nàng lại, hẳn là vẫn an toàn đi.

Nàng cầm bình nước trở lại, đã thấy hắn đang đứng cởi ngoại bào. Bèn đứng bên ngoài rèm cửa, thấp giọng, “Vương gia, nước nóng đã tới.”

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, thuận miệng đáp, “Đặt ở bên ngoài.”

Dứt lời, phân phó, “đi phòng bếp nhìn xem canh giải rượu thế nào rồi, thuận tiện kêu người mang nước tắm lại đây.”

“Vâng, Vương gia.” Tử Diên đáp lời, liền đem bình nước đặt trên bàn, liền lập tức xoay người ra ngoài.

Tử Diên động tác nhanh chóng, không tới một lát liền mang canh bưng tới, lại phân phó bốn nha hoàn xách nước tắm lại.

Phía sau giường có một tấm bình phong, bình thường là địa phương để Lương Chinh tắm gội.

Nha hoàn đem nước ấm vào, lại đổ nước lạnh vào thử độ ấm, trong chốc lát liền có nước tắm ấm áp.

“Vương gia, nước tắm đã được chuẩn bị tốt.” Tử Diên bẩm báo với Lương Chinh thì thấy hắn đang nâng Tống Lăng dậy, một muỗng lại một muỗng đang uy Tống Lăng uống canh giải rượu.

Nghe được bẩm báo, hắn nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, “Đều lui ra ngoài.”

“Vâng, Vương gia.”

Lương Chinh xưa nay không cần nha hoàn hầu hạ, bọn nha hoàn nghe vậy, lập tức lui xuống.

Tử Diên là người rời đi cuối cùng, nhìn cách Vương gia đút nước cho Tống Lăng, lo lắng cho lòng liền tan thành mây khói.

Vương gia rõ ràng đem Tống cô nương để trong lòng, cho nên, về sau, dù biết thân phận thật sự, có lẽ cũng không trách tội đâu?

Tuy nói trời đất xui khiến, ngược lại là một cọc nhân duyên tốt a.

Tử Diên tưởng tượng vậy, tức khắc lạc quan hẳn, vô cùng cao hứng rời khỏi phòng.

Trong phòng liền dư lại chính là hai vị chủ nhân của Vương phủ này.

Tống Lăng bị ép uống canh giải rượu, rượu tác dụng chậm, làm nàng khó chịu cực kỳ.

Canh giải rượu lại khó uống, Tống Lăng uống vài ngụm lại không chịu uống nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, mắt nhắm thật chặt, đầu cọ vào ngực ai kia mà trốn.

Lương Chinh cực kỳ bất đắc dĩ, nàng như tiểu hài tử, thật khó dỗ mà, “Ngoan, lại uống thêm một chút.”

Tống Lăng lắc đầu, bĩu môi, hàm hồ đáp, “không uống, không uống.”

Đầu nàng thật đau, tránh thoát vòm ngực rắn chắc chui lẹ vào trong chăn.

Nàng lăn lăn lộn lộn, thiếu chút nữa làm đổ bát canh trong tay Lương Chinh.

hắn vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, liền đặt xuống đầu chiếc ghế đầu giường, nhìn nàng che kín đầu, nhịn không được bật cười, “sẽ không uống loạn, giờ mới biết lợi hại sao?”

Tống Lăng cong lưng, cuộn tròn trong chăn, đôi mắt nhắm tịt, không phản ứng lại.

Canh giải rượu không chịu uống nữa, Lương Chinh đành kệ nàng, xốc chăn, bế người dậy, cởi giúp nàng ngoại bào, bên trong còn một thân trung y màu trắng.

Bế người ra sau trướng, giúp nàng lau mặt mũi.

Đại nam nhân như hắn, ngày thường đều dùng lực mạnh, thực không cẩn thận lau mặt cho nàng cũng vậy =.=

Tống Lăng say rượu, so với bình thường còn kiều khí hơn, vừa thấy đau mặt, mũi đã nhăn lại, một cái tát chụp thẳng bàn tay đang đặt trên mặt mình.

Tiểu cô nương uống say, sức cũng không lớn, chính là đêm khuya vắng lặng, tiếng ‘bang’ phát ra thậtmạnh mẽ.

Lương Chinh cúi đầu nhìn tay mình, lại ngước mắt nhìn kẻ đầu sỏ thật vô tội kia.

Nhìn một lát, lại nhất thời, không biết nên là cái biểu tình gì để biểu đạt tâm trạng của mình nữa.

Lương Chinh hắn đây, sống hai mươi bốn năm, lần đầu tiên hầu hạ người, lại là một nữ nhân, cư nhiên bị ăn một cái tát?

Lại nhìn nàng đang nhắm mắt ngủ ngon lành, hắn bật cười thoải mái.