[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 13: Bích ngọc hàn băng




“Tu La điện?” Xa xa trông đến điện vũ đấu củng mái cong, khí phái phi phàm phía trước kia, Phó Hán Khanh đọc ra ba chữ trên tấm biển.

“Đúng vậy, Tu La điện, chỗ Tu La vương ở, dù rằng từ sau khi dựng xong, chưa bao giờ có chủ nhân.” Dao Quang cười khẽ giải thích, dẫn Phó Hán Khanh rảo bước đến gần, miệng giải thích tỉ mỉ “Giáo ta lấy bát vương làm tôn, chư vương đều có chỗ ở, nhưng chỉ có chỗ của Tu La vương chưa bao giờ có chủ nhân vào, bởi vì từ sau giáo chủ đời thứ nhất, Huyết Tu La Địch Phi, chức vị Tu La vương vẫn luôn bỏ không, mà Tu La điện cũng từ chỗ người sống ở biến thành phần mộ của người chết.”

Đang nói chuyện thì đã tới trước điện, Bích Lạc và Tiêu Thương một trái một phải đẩy cửa điện nặng nề, tiếng kim thạch ám ách truyền đến, cửa điện cao lớn này, lại như dùng kim loại chế thành, vô cùng nặng nề.

Trong điện trống vắng, một vùng ám trầm.

Dao Quang từ từ dẫn Phó Hán Khanh tiến vào điện: “Thiên Ngoại thiên là cấm địa của thế nhân, Cửu Trùng thiên là cấm địa của Thiên Ngoại thiên, nhưng chỉ có Tu La điện này, mới là cấm địa cao nhất của thần giáo ta. Trừ chư vương bất cứ ai cũng không thể bước vào một bước, đến cả chư vương chúng ta, cũng không thể vô cớ mà tùy tiện vào đây, bởi vì đây là chỗ các đời giáo chủ giáo ta yên giấc.”

Tòa đại điện này sâu rộng đến thần kỳ, mọi người đi thẳng vào trong, trừ tiếng thuyết minh nhẹ nhàng của Dao Quang thì cũng chỉ có tiếng bước chân trống vắng, đây lên kia xuống.

Điện vũ quá rộng rãi, hành lang quá sâu xa, khiến người ta không tự giác cảm thấy hàn ý cực nặng nề.

Ngay khi cơn lạnh không tên này xuyên tâm nhập thịt, Địch Cửu đã lập lòe đồ lấy lửa, trong ánh lửa yếu ớt, phía trước là một tượng thần to lớn dữ tợn ngang nhiên mà đứng. Tượng thần kia sáu tay ba đầu, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, bốn tay khác chỉ tứ phương đông nam tây bắc, ba đầu, khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, đều cực kỳ dữ tợn khủng bố. Song rõ ràng là một mô một dạng, ngũ quan lẽ ra dữ tợn đáng sợ, lại bởi vì vẻ mặt bất đồng, mà làm cho người ta có cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Một khuôn mặt trông phương xa, trên mặt vô bi vô hỉ, lãnh đạm như băng thủy, lại khiến người vừa trông thấy trong lòng vô cớ bi thương ảm đạm, không thể tự kiềm chế. Một khuôn mặt là bừng bừng nổi giận, lẫm liệt sinh uy, kim cương trừng mắt, uy nghi bức người, khiến người vừa thấy, nhất định phải không cầm nổi mà lui ba bước, trong lòng kinh sợ, một khuôn mặt khác, lại là cực bi cực thống, cực khổ cực thương, rõ ràng là ngũ quan dữ tợn đáng sợ, lại có thể biểu đạt những đau thương sầu bi lớn nhất nhân thế, dù là người không liên quan, chợt trông thấy một lần, cũng sẽ bỗng nhiên nhớ lại việc đau khổ thê lương nhất trong đời, từ trong bi mà đến.

Trong bóng tối, khuôn mặt quỷ dị của thần tượng dưới ánh lửa hơi chập chờn, Địch Cửu ngửa đầu ngóng nhìn một lúc lâu, giống như cũng bị sự túc sát và lạnh lẽo vô hình này ảnh hưởng.

Bích Lạc nhẹ nhàng nói: “Ngươi đăng vị Thiên vương không lâu, nơi này, cũng nên là lần đầu tiên đến nhỉ.”

Địch Cửu nhìn chăm chú thần tượng một lúc lâu: “Phải, ta cũng là hai ngày trước nghe Long vương nhắc tới những điển cố này, mới biết được những ẩn mật trong giáo này.”

Y nhìn thần tượng hồi lâu, bất giác khẽ thán phục: “Thật là búa quỷ thần công, rõ ràng là ngũ quan giống nhau, dung nhan giống nhau, nhưng thần dung hình thái, hoàn toàn không tương tự, lấy vật gỗ đá chạm trổ đả động lòng người như vậy, quả thực là bản lĩnh thiên nhân.”

“Năm đó Đại Minh vương đời đầu tham khảo rất nhiều miêu tả dung mạo thần Tu La trong truyền thuyết điển tích, triệu tập tất cả thợ khéo thiên hạ, cùng với họa sư xuất sắc nhất, phí khoảng thời gian mười năm, mới chế ra tôn tượng Tu La này, tự nhiên là không tầm thường.” Tiêu Thương nói nhàn nhạt “Mỗi người đều nói giáo chủ đời đầu của chúng ta là kỳ nhân, ta lại cảm thấy, Minh vương đời thứ nhất mới là kỳ nhân, giáo chủ đời thứ nhất sáng lập Tu La giáo, giúp Tu La giáo sống sót trong cuộc vây quét của người thiên hạ, nhưng Minh vương đời đầu, lại làm cho Tu La giáo tiếp tục tồn tại, cũng dần lớn mạnh. Đương nhiên trong giáo chúng ta, những quy củ kỳ lạ đó đều là ông ta truyền xuống, năm ấy ông ta phí bao nhiêu nhân lực vật lực như thế, điêu thần tượng, kiến cung điện chết cho Tu La vương, thật không biết là vì cái gì? Để bảo đảm di ngôn của giáo chủ đời đầu có thể mãi truyền xuống, lại phải ra quy tắc quỷ tắc như vậy hòng hạn chế quyền lực của chư vương và giáo chủ, người này, đúng là quái vật.”

Dao Quang cười cười buông Phó Hán Khanh ra, tự quỳ xuống một trong năm bồ đoàn trước tượng thần, Mạc Ly, Tiêu Thương, Bích Lạc cũng đều quỳ xuống, Địch Cửu chần chừ một chút, rốt cuộc quỳ xuống theo.

Dao Quang ngẩng đầu nhìn Phó Hán Khanh mà cười: “Chư vương chúng ta không thường đến đây, nguyên nhân lớn nhất chính là vì điều này, cơ quan nơi đây, phải có ít nhất năm người cùng quỳ lạy ba lượt, mới có thể mở ra.”

Tiêu Thương ở bên nói thầm một tiếng: “Thật là cơ quan đáng giận nhất thiên hạ, một ngày nào đó, ta sẽ đập tan nó.”

Nhìn lại, Bích Lạc, Tiêu Thương và cả Địch Cửu, thần sắc cũng đều không thể nói là dễ nhìn.

Đủ thấy chư vương Ma giáo vô pháp vô thiên này đối với chuyện quỳ xuống kiểu này, trong lòng cực không vui.

Mạc Ly miễn cưỡng cười cười, nói: “Mọi người bất tất không thống khoái, đây dù sao cũng là lão tổ tông, tổ sư gia của chúng ta, cứ coi như là cho họ một chút kính ý đi.” Lập tức cầm đầu lễ bái, bốn người khác cũng đành phải làm theo.

Năm người lạy ba lạy trước tượng thần, tượng thần vĩ đại kia lại im hơi lặng tiếng trượt sang bên, lộ ra một thông đạo con con chỉ cho một người đi qua, một luồng khí lạnh thấu xương từ trong thông đạo ùa ra ngoài.

Phó Hán Khanh dưới sự dẫn dắt của năm người, bước vào thông đạo nho nhỏ, lại đi một quãng đường rất dài rất dài, luồng khí lạnh kia róc da đục cốt, mỗi người đều không thể không vận khí nội lực hộ thân, cũng may Phó Hán Khanh cái khác không tốt chứ nội công thì thật sự là thiên hạ đệ nhất, cho nên y từ đầu chí cuối, lại như vô sự.

Cuối con đường, là thế giới băng, vô số tảng băng lập lòe ánh sáng chói mắt.

Mà mấy tảng băng dài cực to chính giữa, trong băng thể trong suốt, rõ ràng đều có thân người thấp thoáng.

Địch Cửu lần đầu tiên vào đây, trong mắt ẩn ẩn lóe lên hào quang, ngay cả y thanh âm cũng hơi mất bình tĩnh: “Các đời giáo chủ giáo ta, đều ở trong này?”

“Phải, đều ở trong này?” Thanh âm lành lạnh của Bích Lạc vang lên giữa vô số hàn băng “Năm đó giáo chủ Địch Phi đời thứ nhất mất, Đại Minh vương đời đầu lấy hàn băng bảo tồn thi thể ông, mỗi ngày đều dùng khoái mã vận chuyển những tảng băng lớn. Sau biết đảo Quan Kình ở Đông Hải xa xôi có hòm hàn ngọc huyền băng, có thể bảo tồn xác chết, vạn năm không hủy. Liền phái quân đội, phí vô số nhân lực vật lực tài lực, vượt Đông Hải, trải qua ba năm chiến sự, sát thương vô số, đoạt được quan tài này. Quan tài này thoạt nhìn không khác gì những tảng băng bình thường, nhưng thi thể để vào đó thì vĩnh viễn không hủy không hỏng. Cho nên, bảy trăm năm sau, thi thể giáo chủ đời đầu, vẫn như năm đó khi mất, không hề thay đổi. Mà từ sau đó, mỗi một đời giáo chủ, đều sẽ đặc ý lưu lại di mệnh, cũng dùng băng bảo tồn thi thể mình, chỉ là băng không thần kỳ như quan tài hàn ngọc huyền băng, nếu độ ấm hơi cao sẽ tan ra. Cho nên, từ sau đó, tổng đàn giáo ta luôn lựa chọn nơi gió tuyết cực lạnh, chính vì bảo tồn thi thể không hủy. Về sau Địch Tĩnh cũng phái người ở Thiên Ngoại thiên này, dò ra một hàn đầm âm lưu vạn năm không gặp, kiến thành băng thất trên hàn đầm này, bấy giờ mới có thể thuận lợi dời tổng đàn đến đây.”

Địch Cửu rảo bước về trước, dừng lại trước mỗi một quan tài băng, không thể chờ được mà ngưng mắt nhìn những người trong quan tài đó.

Mấy trăm năm thời gian như nước chảy, những nhân vật kinh thế tuyệt diễm trong truyền thuyết đó, những người đúc nên những truyền kỳ vô song đó, đột nhiên đều đã đến trước mặt, điều này sao có thể không khiến lòng người kích động, huống chi Địch Cửu được bồi dưỡng như người thừa kế Thiên vương, dung mạo không khác chi những người trong truyền thuyết này, có khi nhìn người trong quan tài, lại như đang soi gương, cảm giác cực thần kỳ cực quỷ dị này, khiến Địch Cửu trước nay tâm lạnh như băng, cũng bất giác nỗi lòng kích động, thì ra, truyền kỳ đã có thể gần ta như thế, hoặc giả nói, kỳ thật, mình cũng có thể trở thành truyền kỳ như vậy.

So với sự kích động của Địch Cửu, phản ứng của Phó Hán Khanh chỉ là thoáng kỳ lạ. Y chỉ lẩm bẩm nói: “Hóa ra, Thiên Ngoại thiên còn có nơi thế này, trước kia cũng chưa từng có ai cho ta biết?”

“Ngươi mới đến Thiên Ngoại thiên vài ngày, chuyện trừ bát vương tuyệt không ai biết, sao có thể nói với ngươi?” Dao Quang nói vẻ không chút để ý “Ngươi không hiếu kỳ sao? Nơi này đều là những nhân vật truyền kỳ nhất trên giang hồ mấy trăm năm nay. Ngươi cũng không lên nhìn thử à?”

Tiêu Thương cũng cười nói: “Nói đến thì quan tài bích ngọc hàn băng hoàn toàn giống hệt những tảng băng bình thường, ngươi có thể phân biệt tảng nào là bích ngọc hàn băng không?”

Phó Hán Khanh không nói tiếng nào, đi đến trước một quan tài, dường như đều chỉ tùy ý liếc một cái, hầu như không dừng lại đã hướng đến quan tài băng tiếp theo, đến cỗ quan tài băng thứ tư mới đột nhiên dừng bước: “Là đây.”

Tiêu Thương kêu a một tiếng, Dao Quang khẽ ồ một tiếng, Bích Lạc thần sắc hơi động, Mạc Ly mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Vẫn là Dao Quang nhịn không được: “Ngươi, ngươi làm sao nhìn ra được, mỗi người bọn ta khi mới vào lần đầu, dùng hết tâm tư phân biệt, vẫn chẳng tìm ra tảng nào là bích ngọc hàn băng, sao ngươi thoáng cái đã tìm ra?”

Phó Hán Khanh cúi đầu, ngưng mắt nhìn khuôn mặt vĩnh viễn vĩnh viễn phong giữa bích ngọc hàn băng kia, mãi khi Dao Quang hỏi ba bốn câu, mới nhẹ nhàng nói: “Ta nhận được ông ấy.”

Y nhận được người kia, cho dù bảy trăm năm thời gian nháy mắt trôi qua.

Y nhận được người kia, cho dù lúc ấy khi vĩnh tuyệt, người nọ chưa đầy ba mươi, mà nay phong vào hàn băng, đã ngoài năm mươi.

Y nhận được người kia, cho dù người trong mỗi một cỗ quan tài bốn phía, đều có dung nhan đồng dạng, nhưng y vẫn nhận được người kia.

Dao Quang cả giận: “Ngươi nhận được ông ta, ngươi đương nhiên nhận được ông ta. Trong giáo chúng ta đến bây giờ vẫn còn để thánh tượng của ông ta ở chính điện, Thiên vương của chúng ta, còn cả ảnh vệ, mỗi người ngoại hình đều từ một khuôn mẫu với ông ta, sao ngươi có thể không nhận được? Nhưng người trong những hòm băng khác, diện mạo không phải đều một dạng sao? Tuy rằng giáo chủ đời đầu khi qua đời, tuổi đã rất cao, nhưng ông ta thần công thông huyền, nhìn cũng bất quá là trung niên mà thôi. Các giáo chủ khác của giáo ta khi qua đời phần lớn cũng là trung niên, bình thường rất khó dựa vào tuổi tác để phán đoán ra họ ai là ai, rốt cuộc ngươi làm sao nhìn ra được.”

Phó Hán Khanh không trả lời, y chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn cỗ quan tài băng.

Người dưới lớp băng, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an tường thần kỳ, bên môi dường như còn hàm chứa chút ý cười cực nhạt cực nhạt.

Ông ấy… đã chết!

Bảy trăm năm tuế nguyệt, phảng phất chưa từng tồn tại, người kia từng mỉm cười, từng phẫn nộ, từng ngưng mắt nhìn y, từng bất đắc dĩ lắc đầu, từng cười mắng y: “Đồ ngốc nhà ngươi.” Là bởi vì tinh thần lực của y quá mức cường đại, cho nên trí nhớ không gì sánh được chăng. Ấu thời cố sức cứu người ven sông, thiếu niên kinh ngộ ánh mắt người trong viên, cho nên những phẫn nộ và tàn nhẫn của người, ôn nhu tươi cười từng có, mỗi một màn, mỗi một chớp mắt, kỳ thật đều chưa từng quên. Cũng từng nhớ rõ khi đó hoa đào rực rỡ, khi đó dòng nước trong vắt, người nọ đã hứa với y, rồi sau đó, y máu thịt nát bấy, trơ mắt nhìn người nọ ở chỗ chỉ cách một bức tường, mỉm cười, nói chuyện, uống rượu, chơi cờ, y đã biết đau, lại không biết, vì sao người ta có thể nói không giữ lời.

Bảy trăm năm tuế nguyệt, bỗng trở nên dài dòng vô hạn, xa xôi vô hạn, tồn tại vô hạn, mà khoảng cách không thể vượt qua, đến tận khoảnh khắc này, y mới rõ ràng ý thức được, hóa ra, thật sự đã bảy trăm năm. Bảy trăm năm, với y, bất quá là ngủ vài giấc, bất quá là mơ hồ khốn khổ, qua mấy đời, thế mà người nọ đã chết bảy trăm năm rồi. Nếu không có bích ngọc hàn băng bảo vệ, thi thể sớm đã hóa bụi, hóa bùn, hóa thành tro, dù rằng có bích ngọc hàn băng bảo vệ, vẻ mặt mỉm cười bình yên ấy, cũng chỉ là vĩnh viễn đọng lại tại khoảnh khắc mất đi kia, không thể thay đổi nữa, thân thể lạnh băng cứng đờ ấy, cũng chỉ vĩnh viễn bảo trì tại chớp mắt tử vong nọ, không thể nhúc nhích nữa. Hóa ra, người kia đã chết rồi. Từ sau năm đó, y lại lưu chuyển nhân gian sáu đời, chưa hề nghĩ đến, muốn thăm dò một chút, Huyết Tu La Địch Phi bảy trăm năm trước, cũng chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ đề cập với bất cứ ai về người kia. Cho đến giờ khắc này, tận mắt nhìn thi thể người kia, mới cảm giác được một cách rõ ràng, hóa ra, đã là bảy trăm năm, mới chân chính biết, hóa ra, người kia thật sự, đã chết rồi.

Phó Hán Khanh lẳng lặng đứng thẳng, lẳng lặng ngưng mắt, Dao Quang dường như đang hỏi gì đó, bất quá, y chẳng nghe rõ.

Khi ông ấy chết, đang mỉm cười sao? Lúc ông ấy chết, trong lòng hẳn là vui vẻ? Sau khi ta chết, ông ấy sống khoái lạc lắm sao? Có cùng Bạch Kinh Hồng sống chung thật hạnh phúc không.

Trương Mẫn Hân nói, ta chỉ là vai phụ.

Trong tất cả các câu chuyện, sau khi vai phụ vướng víu chết đi, vai chính sẽ có thể hạnh phúc khoái lạc mà sống tiếp.

Hẳn là như vậy nhỉ, bởi vì sống hạnh phúc, cho nên khi chết đi, mới có thể bình yên mỉm cười.

A Hán năm đó chẳng hiểu gì, đã làm rất nhiều việc ngốc nhỉ? Phó Hán Khanh khẽ nở nụ cười, y hiện tại, ít nhiều đã hiểu kha khá nhân tình thế sự, biết, thì ra lời hứa không phải người người đều có thể tuân thủ đến cùng, biết mọi người làm việc, vĩnh viễn đều phải phân xa gần thân sơ, cho nên năm đó người kia giao y cho Bạch Kinh Hồng, người kia cuối cùng không thủ tín, dường như cũng là rất bình thường, có thể được tha thứ nhỉ?

Dao Quang hỏi mấy tiếng, thấy y không đáp, chỉ nhìn chằm chằm hòm băng, hậm hực ngậm miệng, thôi thôi, người bình thường đến đây đều phải chấn động, đều phải nhìn chằm chằm những nhân vật truyền kỳ đó mà ngẩn người, dù sao cũng là tổ sư gia trong giáo chúng ta, người đã thành thần thành ma trong truyền thuyết giang hồ, ta cứ coi như ngươi chỉ tình cờ đoán trúng là được.

Bích Lạc thì vẫn dùng ánh mắt quan sát kỹ mà nhìn Phó Hán Khanh “Nói đến thì giáo chủ đời đầu đúng là một người quá kỳ quái, chẳng những có rất nhiều chiến dịch sự tích khó tin, hiện giờ đã được truyền thành thần tích, đến cả di ngôn lúc lâm chung cũng quái dị cực kỳ, giáo chủ đời tiếp theo ông chỉ định, cư nhiên là, trong tên có một chữ hán, cá tính rất lười nhác, ánh mắt trong suốt và đã hứa là làm. Nhưng người này đang ở đâu, khi nào sẽ xuất hiện, giáo chủ lại không nói, chỉ nói rằng vô luận qua bao nhiêu năm, chỉ cần có người phù hợp điều kiện này xuất hiện, người nọ chính là giáo chủ đời kế tiếp.”

Những lời này, nàng nói thập phần nhẹ bẫng thong dong, trên thực tế lại thầm lấy nội lực đưa ra, như sấm kinh tâm, như châm chói tai, đưa thẳng vào tai Phó Hán Khanh, câu câu chữ chữ, vô cùng rõ ràng, chấn tâm phách người.

Cho dù là Phó Hán Khanh thoáng xuất thần cũng đột nhiên cả kinh, ngẩng phắt đầu, ánh mắt cuối cùng lộ ra chút mê mang: “Trước nay chưa từng có người cho ta biết chuyện này.”