[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 18: Tự hỏi




Nghe giáo sư nói xong, A Hán trầm mặc rất lâu, rất lâu, rất lâu, sau đó chợt hỏi: “Thực nghiệm như thế có thật sự cần thiết không? Khảo thí của chúng ta có thật sự cần thiết không?”

Y từ từ ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn giáo sư Trang ánh mắt kinh ngạc: “Em có thể không xin đổi luận đề nữa, mà trực tiếp xin bỏ kiểm tra thế này luôn không?”

“Em nói cái gì?” Giáo sư Trang không thể tin mà bật ra câu hỏi vô vị.

“Luôn nói khoa học quá mức tiên tiến, khiến chúng ta không biết yêu hận, không biết sự quý giá của sinh mệnh, không biết cuộc sống hạnh phúc hiện tại có được không hề dễ dàng cỡ nào. Để chúng ta đến cổ đại lý giải nhân tính, nhân tâm, cùng tình cảm của những người bình thường, nhưng…” A Hán thanh âm bình tĩnh trầm thấp “Chúng ta thật sự có thể lý giải sao?”

“Giáo sư, em ngu xuẩn, vô cảm, hời hợt, không hề biết bảo vệ mình. Nhưng vì sao em phải biết tất cả những điều đó, cuộc sống của chúng ta hiện tại, khoa học và chế độ hoàn thiện, làm cho chúng ta căn bản không cần vì bảo vệ mình mà lo lắng. Trước kia như thế, về sau cũng là như thế, vì sao em nhất định phải học tập, hoài nghi, ngờ vực, phòng bị, đối kháng, trả thù, vì sao em lại nhất định phải tiếp nhận tình cảm của người khác, cảm thụ tâm ý của người khác? Đúng là trong thế giới này, sống như em, khó tránh sẽ bị thương tổn, nhưng thế giới em sống vốn không phải nơi này, nơi này, bất quá là một cuộc thi, một lần trắc nghiệm, một nơi mô phỏng tạm thời, sau này em vẫn sẽ trở về thế giới của mình, tại sao em lại nhất định phải vì một trò chơi một giấc mộng này mà triệt để thay đổi bản thân?”

Câu hỏi của A Hán sắc bén như thế, bức người như thế, lại hoàn toàn tương phản với tính tình trong dĩ vãng như thế, dị biến thế này khiến giáo sư Trang ngẩn người, nhất thời lại căn bản vô lực trả lời.

“Thầy cho là, các học trò khác thật sự đã học được bao nhiêu, lại thay đổi bao nhiêu từ trong mô phỏng thế này? Đây chỉ là một cuộc mô phỏng, mỗi người đều hiểu rõ, cho nên em mới có thể lười nhác như vậy, cho nên em mới có thể khoan dung, không so đo với mỗi một người từng tổn thương em. Cho nên Khinh Trần mới có thể tùy hứng làm xằng như vậy, cho nên Tiểu Dung mới có thể hết lần này đến lần nọ tha thứ cho người đã phụ mình. Giáo sư, thầy luôn nói, để mọi người dựa theo tâm tư bình thường, đứng ở góc độ công bình đối diện với mô phỏng, đối mặt với thế nhân, nhưng mỗi một học sinh trong Tiểu Lâu, kể cả giáo sư luôn miệng dạy bọn em thái độ nhân sinh chính xác, có ai là thật sự công bình công chính nhìn những thế nhân ấy, có ai lại thật sự đối đãi họ như người ngang hàng. Thầy thật sự cho rằng, chúng ta có thể từ trong mô phỏng như vậy, học được thứ gì sao?”

Câu hỏi của A Hán có sự sắc bén hoàn toàn không hợp với bản tính của y: “Cũng giống như chúng ta quan sát lũ kiến, chúng ta biết tất cả phương thức hành động của chúng, nhưng chúng ta vĩnh viễn không thể lý giải cảm thụ của chúng, cũng như xem phim cách màn hình, vô luận bi hoan ly hợp, sinh ly tử biệt bên trong cảm động chúng ta cỡ nào, đó cũng chỉ là một bộ phim. Chúng ta có thể vì người trong màn hình mà thở dài, tức giận, rơi lệ, phẫn nộ, nhưng cách một lớp màn hình, chúng ta vẫn không thể chân chính hiểu rõ tâm tình của họ, chúng ta vẫn biết, đây chỉ là một bộ phim, chỉ là một lần giải trí, một hồi tiêu khiển. Giáo sư, thầy thật sự cho là, chúng ta lẫn vào thế nhân, là có thể hoàn toàn tiếp nhận cách sống của họ, kiểu suy xét của họ, hoàn toàn cảm thụ được hỉ nộ ái ố của họ sao? Hoặc là em lãnh đạm lười biếng, không quản việc ngoài thân, cũng không giao lưu với bất cứ ai, hoặc là Khinh Trần kiêu ngạo tùy hứng, tình cảm yêu cầu cực đoan, hoặc là Tiểu Dung luôn lượng thứ cho người, suy nghĩ vì người, nhưng trong xương cốt, tất cả đều là một kiểu. Bọn em chưa từng có ai thật sự quên, chúng ta là ai, chúng ta đến từ đâu, chúng ta bất đồng với người khác, chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, bọn em mới làm những chuyện người bình thường vĩnh viễn sẽ không làm đó.”

Y ngưng mắt nhìn giáo sư Trang: “Giáo sư, có ý nghĩa không? Mô phỏng như thế? Thật sự có cần thiết tiếp tục không? Em có thật sự cần phải học tập những cái gọi là phương thức bảo vệ mình và phương thức giao lưu câu thông với người, đáp lại tình cảm của người ta, mà trong cuộc sống sau này của em, căn bản không dùng đến và vốn cũng chẳng định dùng hay không?”

Giáo sư Trang kinh ngạc nhìn A Hán, lần đầu tiên bị chấn động sâu, ông tuyệt đối không ngờ được, A Hán luôn lười nhác, không muốn nói nhiều một chữ, sẽ nói một mạch ngần ấy lời, sẽ có suy xét sâu sắc như thế với mô phỏng của họ, đây quả thực không hề giống chuyện A Hán có thể làm.

Mô phỏng như thế, có ý nghĩa không? Chí ít cũng khiến A Hán không ai có biện pháp làm khó kia, chân chính đi suy xét một số chuyện chăng.

Không biết vì sao, giáo sư Trang vẫn chỉ cảm thấy bi ai. Ông dùng ánh mắt đen diệu như đá kia mà nhìn chăm chú cậu học trò của mình: “Từ khi chế độ mô phỏng khảo thí thành lập tới nay, vẫn chưa từng có học sinh nào, nghĩ lại chuyện tiến hành mô phỏng của chúng ta như vậy, vô luận cách nhìn của em là đúng hay sai, ít nhất, có suy nghĩ như thế, chính là một chuyện tốt. Chính như lời em nói, chúng ta ở thời đại này, hết thảy học được, cảm nhận được, ở thế giới ban đầu của chúng ta, có lẽ căn bản không dùng đến. Nhưng chúng tôi hy vọng các em đến thế giới này, hy vọng các em đi cảm thụ, không phải vì để các em học tập bản lĩnh gì càng tài ba hơn, mà là hy vọng, trong môi trường công nghệ cao, các em vẫn có thể có những yêu hận trong nhân tính, có cảm xúc mạnh, cùng chí tiến thủ nhân loại riêng có, có nghị lực và chấp nhất không sợ thất bại, không sợ hiểm trở của nhân loại. Chúng ta tin chắc, chỉ có sâu trong nội tâm chúng ta vẫn giữ được hết thảy những điều này, nền văn minh của chúng ta mới không chết cứng trong chiếc lồng khoa học kỹ thuật ấm áp. Mà bất luận quan điểm của bọn tôi với em rốt cuộc ai chính xác, có thể chế độ mô phỏng đích xác có lý do nên cải tiến, thậm chí xóa bỏ, nhưng hiện tại, em vẫn ở trong chế độ, em bất mãn chế độ, có thể yêu cầu sửa đổi chế độ, song trước khi chế độ hủy bỏ, em vẫn phải tuân theo, cho nên…”

Giáo sư Trang trầm tĩnh nói: “Tôi sẽ không đồng ý cho em sửa luận đề, tôi đương nhiên càng không thể đồng ý hủy bỏ mô phỏng.” Ông thận trọng nói “A Hán, vì sao đến bây giờ em vẫn không thể nghĩ lại? Vì sao em chỉ nghĩ đến việc sau đó đi sửa luận đề mà không nghĩ lại, khi em quyết định luận đề đã khinh suất cỡ nào. Em có thể lười biếng, có thể tùy tính, có thể không suy xét vấn đề, nhưng em dù sao cũng là một người trưởng thành, em phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Lúc trước khi Trương Mẫn Hân giật dây, em chắc gì đã không phát hiện là không thích hợp, nhưng bởi vì lười nghĩ nhiều, chỉ muốn qua loa cho xong mà đáp ứng, thế thì, em phải gánh vác việc này.”

A Hán trầm mặc hồi lâu, mới chầm chậm nhắm mắt, vẻ sắc bén và lạnh lùng trên mặt dần dần dịu đi, biến thành vẻ mặt buồn ngủ, trời sập cũng không để ý bình thường: “Xin lỗi, giáo sư, là em xúc động, em chỉ hơi mệt, không muốn tiếp tục nữa, em chỉ là…” Thanh âm của y nhỏ dần, dường như rất buồn ngủ.

Giáo sư Trang nhìn y rất lâu, rất lâu, lại không tìm thấy một chút sơ hở nào, cảm xúc bỗng nhiên kích động vừa rồi kia hệt như một giấc mộng, một ảo giác, người trước mắt mới là A Hán chân chính, từ trước đến nay, y thậm chí đã bắt đầu ngáy.

Giáo sư Trang lắc đầu, ấn đường vẫn hơi nhíu lại, lẳng lặng đứng dậy rời khỏi.

Còn lại mình A Hán, vẫn đại mộng trầm trầm, giống như tất cả thương tổn, khuất nhục, vận mệnh bi thảm từng có, trước sau chẳng qua là một mộng cảnh mờ nhạt không dấu vết.

Vốn mỗi một đời luân hồi với Phó Hán Khanh cũng chẳng qua là một giấc ảo mộng, mộng qua không còn dấu vết, liền lặng yên gác ra sau đầu, tuyệt đối không nghĩ tới, ngày này, giờ này, trong lúc bất ngờ không kịp phòng ngự, bị người một lần nữa vén lên tấm màn che ký ức, khiến y nhớ lại rõ nét như thế, hết thảy chôn giấu tận sâu dưới đáy lòng, tưởng rằng đã dần dần quên lãng, ai ngờ lại vẫn rõ ràng như thế.

Tâm thần Phó Hán Khanh trong khoảng thời gian cực ngắn đó, phảng phất lại trải một lần cảnh mộng, chỉ là ánh mắt nhìn đầu lâu Địch Tĩnh sót lại kia, vẫn đạm mạc bình thường, không cảm khái không thở than không chấn động không kinh ngạc, không bi không hỉ không hận không oán.

Ảo mộng thủy chung là ảo mộng, người trong ảo mộng không đáng để y oán hận, càng không đáng để y ghét, hết thảy từng có, y chưa bao giờ khắc ý khi nhớ.

Y vẫn không hề chần chừ đi theo Dao Quang, cất bước hướng đến cỗ quan tài băng tiếp theo, vẫn không hề nhìn lại cái đầu Địch Tĩnh nữa, y không mảy may cảm khái thở than nghe Dao Quang giảng thuật chuyện vị giáo chủ tiếp theo.

Thẳng đến trước cỗ quan tài băng cuối cùng, nghe Dao Quang chỉ thi thể đã thối rữa phân nửa trong quan tài kia, thản nhiên nói: “Vị này, ngươi tự nhiên đã biết, tiền nhiệm giáo chủ của chúng ta. Lão gia hỏa tiếp nhiệm giáo chủ mới ba năm, đã vì các phái vây quét, chịu thiệt lớn, bỏ lại giáo phái khó khăn trùng trùng không quan tâm, tự mình chạy xuống vách núi không hương hoa điểu ngữ trốn hai mươi năm liền, sau đó biến thành một thi thể. Sau khi nhận được tin tức của ngươi, Bích Lạc ngày đêm kiêm trình chạy đến, đáng tiếc, thi thể vẫn bị hủy hoại một nửa.”

Phó Hán Khanh thản nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Dao Quang, thản nhiên hỏi: “Nói xong rồi?”

“Nói xong rồi.” Dao Quang mỉm cười.

“Ta có thể về ngủ nghỉ chưa?”

Mọi người đều sửng sốt, đúng là không ai có thể đáp lời.

Ánh mắt Phó Hán Khanh lướt qua mọi người, bình thản nói: “Xem ra là có thể.” Sau đó quay người ra ngoài.

Bích Lạc, Tiêu Thương, còn cả Mạc Ly, vẫn đứng ngẩn người ngay cửa thông đạo, kinh ngạc nhìn Phó Hán Khanh, không ai có thể phản ứng.

Phó Hán Khanh đi thẳng đến trước mặt họ, vẫn là ánh mắt bình đạm, ngữ khí bình đạm: “Xin nhường cho.”

Song ánh mắt đạm mạc đến mức không thấy một chút tình cảm, bình tĩnh hệt như không mảy may gợn sóng kia của y, lại cố tình khiến mỗi một người chấn động trong lòng, không tự chủ được phải lui sang bên cạnh nửa bước.

Phó Hán Khanh cứ thế giữa ba người, bình bình tĩnh tĩnh đi qua, một mình cô đơn mà tịch liêu đi vào sâu trong thông đạo.

Mà phía sau y, ngũ vương tối cao của Tu La giáo, đều chỉ có thể kinh ngạc nhìn bóng lưng y ngẩn người.

Ai có thể sau khi trải qua chuyện như vậy, nhìn thấy ngần ấy thi thể của các nhân vật truyền kỳ, nghe ngần ấy sự tích kích động lòng người, nháy mắt đã như không có việc gì mà đi ngủ.

Và ai có thể có ánh mắt bình thản hờ hững như thế, lại cố tình khiến người ta cảm giác được sự mỏi mệt khó tin kia, loại mệt mỏi phát ra từ linh hồn đó, lại có thể chấn động lòng người, chấn động tâm hồn người như vậy.

Họ ở phía sau yên lặng nhìn Phó Hán Khanh chằm chằm, Phó Hán Khanh lại chỉ im lặng đi về trước.

Y không biết có người đang ở phía sau nhìn y chăm chú, y chỉ cảm thấy sự mỏi mệt trước giờ chưa từng có, y chỉ muốn ngủ một giấc, biết đâu ngủ dậy rồi, cảm giác mệt mỏi như vậy sẽ có thể tan biến.

Hóa ra, đi thăm mộ địa một chút, lại có thể là một chuyện mệt đến thế.