[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 129: Thiên hạ duy nhất




Tùy ý hỏi hạ nhân Trương Tĩnh đang ở đâu, không ngoài dự liệu, người nọ quả nhiên đang vội vã bức cung.

Thân thể Phó Hán Khanh rất yếu, bị thương rất nặng, điều này khiến y có thể tránh được rất nhiều tra tấn. Chỉ là, nếu có tâm, muốn tìm được phương pháp không thương tổn thân thể mà giày vò người, tuyệt không tính là quá khó. Kẹp ngón tay, châm hình, khẳng định sẽ không chết người đâu?

Song Địch Cửu vẫn không yên tâm. Người kia có đủ dã tâm, cũng có đủ ngu xuẩn.

Cho nên, y theo hạ nhân chỉ bước về chỗ Phó Hán Khanh, dọc đường tất cả hạ nhân chắc đều được Trương Tĩnh phân phó, không hề có ai đến cản trở y.

Xa xa, nhìn thấy cửa phòng khép hờ, xa xa, nghe thấy Trương Tĩnh gào thét, xa xa, dường như vang lên một tiếng thanh thúy, cực như tiếng bạt tai.

Biết y không sợ đau, thế nhưng Địch Cửu vẫn cảm thấy mình có thể nghe thấy rõ ràng tim mình đập kịch liệt một cái. Nhuyễn kiếm trong tay áo, phảng phất đang phát ra tiếng kêu khóc như rồng ngâm, giãy giụa, nhảy lên, khát vọng chấn tay áo mà ra!

Trong lúc vô ý thức, ngân kiếm trong tay áo nhẹ nhàng trượt xuống lòng bàn tay, chân lực đã lâu không thấy, từ từ chạy khắp toàn thân…

“Được, có cốt khí! Đến nước này rồi cũng không chịu nói, thật cho là ta không có biện pháp với ngươi, phải không?”

Thanh âm lạnh băng từ trong phòng truyền đến, Địch Cửu hơi ngừng bước, đồ ngu kia lại đang làm bộ thâm trầm, sắm vai kiêu hùng.

“Nghe nói lúc trước là ngươi vô lại đòi làm tình nhân của Địch Cửu, đúng không? Ngươi đã trời sinh dâm đãng như thế… Vậy, mấy người các ngươi qua đây! Hầu hạ Phó đại giáo chủ đàng hoàng cho ta…”

Trong ngữ khí lạnh băng, có sự đắc ý không giấu được.

Ánh mắt Địch Cửu nhảy dựng, trong ngực như bị lửa đốt, rồi lại như bị hắt nước đá!

Thủ đoạn bỉ ổi như vậy, không phải tên đần độn kia có thể nghĩ ra được…

Đưa mắt nhìn, ánh mắt thanh minh trầm tĩnh: “Ra đi!”

Bốn phía vắng lặng vô thanh.

Địch Cửu lạnh lùng nhướng mày: “Còn muốn ta gọi phá sao! Dạ Xoa vương!”

Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, Dạ Xoa dung sắc cực mỹ mà thần dung như băng chầm chậm từ chỗ bóng râm dưới hiên đi ra.

“Bị thương nặng như vậy, còn có thể phát giác ta ở đây. Xem ra tai mắt linh mẫn, ứng biến nhanh chóng, hoàn toàn chưa từng yếu đi.”

“Không phải ta tai mắt tốt, là ngươi hôm nay khinh công đặc biệt kém.” Ánh mắt Địch Cửu thản nhiên đảo qua nàng: “Ngươi bị thương.”

Không phải hỏi, mà là khẳng định.

“Tự nhiên là bái vị giáo chủ kia của ngươi ban tặng.” Trong lời nói nhàn nhạt, có thâm thù khắc cốt.

Rõ ràng thắng lợi đã nằm trong tay, nháy mắt biến thành hai bàn tay trắng. Dạ Xoa vương cao cao tại thượng, đến bây giờ, lại phải cùng chỗ với Địch Cửu, như chó nhà có tang, được che chở bởi đồ ngu mà cả họ cũng coi thường.

Lúc này oán hận đối với Phó Hán Khanh trong lòng Dạ Xoa sâu cỡ nào, có thể đoán ra.

Địch Cửu trào phúng: “Nếu sớm biết như thế, lúc trước sao ngươi không toàn lực trợ ta. Biết đâu chúng ta đại sự sớm định.”

Dạ Xoa lãnh đạm nói: “Trước khi ta dẫn người rút đi, ngươi có từng triệu cao thủ thuộc hạ của ngươi ra tác chiến? Bất quá là ích lợi ở đó, cùng lấy thứ mình cần, nói gì chung hoạn nạn. Ngươi muốn ghi hận ta cũng tùy, nhưng ngươi đừng quên, hiện tại chúng ta đều sa sút thảm hại trở thành đối tượng truy sát của Tu La giáo, lúc này nếu còn không thể liên thủ kháng địch, đồng tâm hiệp lực, thì thật sự chẳng còn gì để trông chờ nữa.”

Địch Cửu chẳng buồn để ý nàng, hừ lạnh một tiếng quay người đi thẳng.

“Ngươi đi đâu?”

“Đi dưỡng thương cho khỏe, bằng không làm sao cùng ngươi ‘đồng tâm hiệp lực’.”

Dạ Xoa lãnh nhãn nhìn y: “Ngươi mang thương đến nơi này, sao lại không vào?”

Địch Cửu nhìn nàng một cái, bước nhanh vài bước, đẩy cửa phòng: “Ta là sợ Tĩnh vương gia không biết nặng nhẹ, làm chết người.” Cửa phòng mở, ánh mắt đảo qua, hết thảy trong phòng thu cả vào đáy mắt: “Hiện tại thấy rồi. Đã có ngươi ở đây, các ngươi cũng còn biết dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch mới tra tấn, xem ra không cần ta nhọc lòng.”

Y thản nhiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên quay người, nhanh chóng mà kiên quyết rảo bước bỏ đi.

Trương Tĩnh phía sau kêu một tiếng: “Địch Cửu…”

Địch Cửu chẳng buồn quay lại, đáp lạnh tanh: “Vương gia cứ bận việc ngươi đi, không cần để ý ta.”

Dạ Xoa lẳng lặng ngưng mắt nhìn bóng dáng y đang thần tốc đi xa, từ đầu chí cuối, ánh mắt y chưa từng có một chút biến hóa, dường như y không hề nhìn thấy Phó Hán Khanh trần truồng bị trói giang rộng tứ chi, trên người bị châm chi chít ngân châm, hai tay mười ngón móng tay đều bị lật lên.

Từ đầu chí cuối, ngữ khí của y chưa mảy may nhấp nhô, dường như y không hề nhìn thấy tráng hán lộ ra hạ thể mà vẻ mặt dâm tà đứng đầy bốn phía Phó Hán Khanh.

Từ đầu chí cuối, nàng không nhìn ra một chút tâm tư của y.

Một lát sau, bên cạnh vang lên thanh âm thoáng do dự kia của Trương Tĩnh: “Y thoạt nhìn không có gì là không đúng cả, có phải ngươi đã quá đa tâm?”

Dạ Xoa trầm mặc.

Là đa tâm sao? Nàng chỉ cảm thấy, người như Phó Hán Khanh, cho dù là Địch Cửu, cũng rất khó hai lần liên tục không chút động dung bán đứng y.

Địch Cửu, quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người hoài nghi.

“Ngươi xem trận thế bên trong này? Nếu y còn một chút dư tình với người kia, khẳng định không nhịn nổi.”

Dạ Xoa hừ nói: “Cho dù y động thủ, với thương thế của y hiện tại, cũng không phải là đối thủ của ta.”

“Nhưng người của ta cũng giám thị y rất chặt, y đến nay chưa từng quan tâm tình hình của Phó Hán Khanh, cho dù là nghe hạ nhân nhắc đến họ Phó ở trên tay ta thảm thế nào, y cũng chưa từng biến sắc mặt. Hơn nữa với thương thế của y hiện tại thì có thể làm gì? Nếu muốn cứu người, cũng nên cầu trợ bên ngoài, nhưng mấy ngày qua y chưa từng thử liên hệ với người bên ngoài.”

Dạ Xoa trầm ngâm một hồi, rốt cuộc chậm rãi gật đầu: “Không sai, hiện tại y và ta đều như nhau, đều là trên đời toàn địch, cho dù y không cam lòng, tạm thời hẳn cũng sẽ không có ý nghĩ gì khác, lựa chọn thế nào là tốt nhất cho mình, y phải rõ ràng nhất, hy vọng…” Trông phương hướng bóng dáng Địch Cửu biến mất, trong lòng than nhẹ một tiếng “Hy vọng, chỉ là ta đa tâm đi.”

“Được rồi được rồi, hiện tại mây trời đều tan rồi. Ta nói, không có người xem kịch, bên trong cũng nên tan hết chứ? Bức đến nước này rồi, tiểu tử kia còn không nói, ta đúng thật không chịu nổi nữa.” Trương Tĩnh mặc dù không cam tâm, vẫn không thể không thừa nhận mình ý chí mềm yếu. Tuy nói chuyện xấu từng làm không ít, hạ nhân hoặc bách tính nhìn không vừa mắt, cũng từng cho người đánh chết tươi, nhưng đó chẳng qua là chuyện thuận miệng một câu, không cần hắn động thủ.

Hắn chính là kẻ thấy máu là váng đầu buồn nôn, tâm tư vô cùng mềm yếu.

Vì bức cung, vì thử Địch Cửu, dưới sự khuyên bảo của Dạ Xoa, hắn không thể không cố gắng tự tay cầm châm đi châm cái tay đang yên lành của người khác đến máu thịt mơ hồ, còn lật móng tay lên, thảm trạng đó, mùi máu tanh đó, khiến hắn nhũn nhão tay chân, suýt nữa nôn ra.

Tuy nói hắn đâm hai ba cái là không chịu được, bèn kêu nhân tài chuyên môn am hiểu dụng hình dưới tay động thủ, bản thân chỉ đứng bên cạnh xem, rốt cuộc vẫn quá mệt mỏi quá vất vả. Càng chết người là, vì kích thích Địch Cửu, hắn còn không thể không giả làm một kẻ biến thái, để mười mấy tráng hán cởi quần lộ ra hạ thể trước mặt mình, trên mặt còn phải giả bộ rất thưởng thức và rất đắc ý.

Trời ơi, đây nào phải việc người làm.

Mười mấy hộ vệ đồng thời cởi quần áo, đám người thô kệch này đều mười ngày nửa tháng không tắm rửa, trong phòng lập tức hôi muốn chết. Hơn nữa hạ thể của không ít kẻ vừa nhìn vẫn có không ít chỗ bẩn, cũng chẳng biết rốt cuộc là thứ gì, chỉ là khó coi đến cực điểm, gai mắt đến cực điểm!

Trả cái giá lớn như vậy, kết quả đã không hù được Phó Hán Khanh phải thú nhận toàn bộ, cũng chẳng thử ra Địch Cửu có tâm địa gian giảo gì, uổng phí khiến một trái tim nam nhân bình thường của hắn bị thương tổn cực lớn. Nếu không mau mau đi tìm mấy thị cơ xinh đẹp an ủi tâm linh bị thương một chút, chỉ sợ về sau thấy nam nhân là sẽ buồn nôn mất.

“Đương nhiên tan, chẳng lẽ còn thật sự cho người cưỡng dâm hắn hay sao? Cho dù là có ngân châm hộ mạch, thân thể hắn hiện tại giày vò như vậy cũng nhất định không sống được.” Nói đến Phó Hán Khanh, ngữ khí của Dạ Xoa thoáng không tự nhiên.

Nhìn vẻ mặt nàng, Trương Tĩnh không khỏi cười nói: “Sát thủ xuất sắc nhất thiên hạ, cũng phải sợ một phế nhân?”

Dạ Xoa trầm giọng nói: “Ngươi ngày đó không có trên Truy Nguyệt phong, cảm giác của ta ngươi không thể hiểu được.”

Trải qua cái oai một quát kia của Phó Hán Khanh, trong lòng Dạ Xoa, Phó Hán Khanh như người mà không phải người, như ma mà không phải ma, cho dù biết rõ y hiện giờ cực kỳ yếu đuối, mặc người tra tấn, nàng cũng vô ý thức không muốn tới gần. Chỉ cảm thấy tùy thời tùy chỗ, cái người yếu đuối vô lực kia sẽ hóa thành thần ma, dễ dàng phá hủy hết thảy.

Cũng chỉ có cái tên tự cho là đúng, hoàn toàn chẳng hiểu biết về võ công cao thâm, càng không tự thân trải qua trận Truy Nguyệt phong, hết thảy biết được toàn là nghe người khác thuật lại như Trương Tĩnh này, mới có thể không hề lo lắng đi tra tấn bức bách Phó Hán Khanh như vậy.

“Ta có gì không hiểu? Chính là ngươi nghĩ quá nhiều, biến sự tình đơn giản thành phức tạp. Cũng như Địch Cửu, vốn đang yên đang lành, ngươi cố tình nghi thần nghi quỷ. Nếu trong lòng y có gian, lúc trước cần gì thản nhiên nói thẳng cho ta biết tình hình của Phó Hán Khanh, vì sao y không nghĩ cách tìm cớ khác lấp liếm. Nếu y thầm ôm ý xấu, vì sao ta vừa hỏi chuyện Truy Nguyệt phong, y liền cho ta biết hết, nội dung hoàn toàn khớp với lời ngươi nói? Ta nói, không phải y có vấn đề, là ngươi bởi vì không toàn lực giúp y, cho nên trong lòng hổ thẹn, mới muốn tìm lỗi của y thôi.” Trương Tĩnh chắp tay: “Ta van hai vị các ngươi! Hiện tại đã là lúc nào, đừng nội chiến được không? Về sau đồng tâm hiệp lực trợ giúp ta được không? Cao thủ như các ngươi, ta nhất định sẽ không bạc đãi.”

Nếu không phải hiện tại thật sự đi đến tuyệt lộ, cực cần cao thủ như Địch Cửu tương trợ, nàng tội gì lo lắng thử như vậy. Trong lòng đã có nghi, ra tay giết người trước là được. Dạ Xoa thở dài trong lòng, trước nay hình thế mạnh hơn người, thôi, cứ tạm thời nhẫn nhục, mượn đồ ngu này che chở. Tu sinh dưỡng tức, hòng tính tương lai đi vậy…

Trong lòng vạn loại ý nghĩ, suy nghĩ còn chưa đến cuối, lại nghe trong phòng truyền ra một chuỗi những tiếng kêu hỗn loạn.

“Ngươi làm gì?”

“Đừng lộn xộn.”

“Ngươi không muốn sống nữa…”

“Ôi trời ơi, mau, mau…”

“Mau gọi đại phu đến…”

Hai người nhìn nhau một cái, nhất tề lao vào phòng!



Địch Cửu từng bước quay về.

Hai tay nắm chặt trong tay áo. Khớp ngón tay bị nắm vang rắc rắc.

Chẳng dễ dàng gì đi đến nơi này, chẳng dễ dàng gì, có thể gần y như vậy, gần như vậy! Phảng phất vừa nhấc tay, là có thể chạm đến!

Khuôn mặt y vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ tươi cười. Thế nhưng những lực lượng sôi sùng sục, gào thét gầm gừ đó, lại ở chỗ không thấy thiên nhật trong cơ thể y, tứ xứ đâm đến máu thịt mơ hồ.

Con người là sự tồn tại kỳ lạ biết mấy, không có tâm, cũng vẫn có thể cười. Cách một lớp da, ai biết được ai tim như đao cắt, ai biết được ai phế phủ thành khói?

Chung quy là, tính sai.

Cho là đều trong dự liệu, cho rằng đều có thể thong dong tiếp nhận.

Thân hình trần trụi bị trói giang rộng tứ chi kia?

Người nọ vinh nhục trong lòng không giống người thường, thì làm sao coi đây là nhục.

Ngân châm đầy mình kia? Những móng tay bị lật lên kia, máu thịt lẫn lộn kia?

Người nọ căn bản chẳng sợ đau, thủ đoạn không thương căn bản thân thể, chỉ khiến người ta đau kiểu này, với y chắc là vô dụng thôi!

Cả đống người cởi quần khắp bốn phía kia?

Thật buồn cười, bằng thân thể của y lúc này, đâu còn chịu đựng được giày vò như vậy, chẳng qua là làm bộ, dọa người chút thôi.

Đã đều là không hề gì, cho dù đối thẳng một màn ấy, y lại có gì không thể bình tĩnh thong dong, không thể hoàn mỹ đối mặt.

Thế nhưng, y không tính đến, ánh mắt A Hán!

Ánh mắt của con heo lười kia, cơ hồ luôn là lười biếng. Cũng từng có hoang mang đối với việc đời, cũng từng có khó hiểu đối với tình đời, cũng từng có khoái ý cùng y chân trời sóng vai, cũng từng có hoan hỉ trong quang ảnh lưu ly pháo hoa rực rỡ, cũng từng có trầm tĩnh lạ thường sau khi xuyên tim, cũng từng có sự bình tĩnh tận lực bảo trì khi nhiều năm sau gặp lại.

Trong ký ức, ngay cả thương tâm y cũng cực ít biểu lộ, ghen tị, phẫn nộ, oán hận… Tất cả những cảm xúc tiêu cực đó, càng chưa từng có.

Nhưng mà, khoảnh khắc đẩy cửa kia, lúc đôi mắt nhìn đến, đau đớn kịch liệt tột cùng! Người kia, là Phó Hán Khanh ư? Là người từng được y gọi vô số tiếng A Hán đó ư?

Mở cửa, bốn mắt giao nhau, y thản nhiên chuyển mắt, thản nhiên nói một câu, thản nhiên quay đầu rời đi.

Thế nhưng nháy mắt ngắn như vậy, ánh mắt kia, vô số lời quát hỏi phẫn nộ đâm thẳng vào thân tâm!

“Vì sao! Vì sao! Vì sao!”

Y không quay đầu, không dừng lại, không nhiều lời, thậm chí không chịu nhìn người kia thêm một lần, trong lòng, lại là kinh đào hãi lãng!

Y tính sai rồi!

Y sẽ không trả lời, cũng không thể trả lời, nhưng mà y hiểu được, người kia sẽ nghĩ như thế nào?

Người kia, trước nay đều biết tính tình công lợi tự tư của y, trước nay cũng không thật sự cho rằng, mình sẽ được đặt cao hơn quan trọng hơn so với bản thân y. Trước nay đều cảm thấy, việc y bán đứng và phản bội là lý đương nhiên.

Y từng lãnh tĩnh lợi dụng người kia, mỉm cười dụ dỗ người kia, bình tĩnh hạ độc thủ với người kia. Lần này, đối mặt với tất cả cứu trợ, tất cả nỗ lực của người kia, y chưa từng bày tỏ một chút thiện ý.

Thế thì, thân ở cảnh này, mắt thấy tình này, người kia sẽ nghĩ thế nào?!

Người kia… sẽ không hiểu y, người kia… sẽ không tin y, người kia… sẽ không minh bạch, nỗi khổ của y khoảnh khắc này! Cũng như trong vô số năm tháng trước ấy, y cũng một mực kiên trì không chịu tin tưởng người kia thật sự yêu y, một mô một dạng.

Mãi đến hôm nay, y mới thật sự tin, Địch Cửu y thật sự yêu Phó Hán Khanh, mà Phó Hán Khanh, cũng thật lòng yêu Địch Cửu y. Thế nhưng, ngày ngày nói yêu ngày ngày nói yêu, lại đều không biết, không tín nhiệm nhau, chung quy là một trò cười!

Thế nhưng, y phải là thần! Y phải là thánh! Y phải có thể khoan dung hết thảy! Y phải có thể thương xót thế nhân, chưa từng ghi hận!

Ngươi… Ngươi làm sao lại bởi vì một trò cười thế này, bị thương như vậy…

Đưa tay vỗ nơi nào đó bên ngực trái, Địch Cửu bật cười khe khẽ.

Chưa từng nghĩ tới, ánh mắt y cũng sẽ có hận, chưa bao giờ biết, y cư nhiên cũng sẽ có thời điểm thống hận một người như thế.

Năm đó một kiếm dưới lưu ly tinh quang kia, khi y quay đầu, ánh mắt cũng chẳng thấy mảy may oán hận, chỉ trầm tĩnh lạ thường, một loại trầm tĩnh có rất nhiều rất nhiều thương tâm, rất nhiều rất nhiều bi thống đó.

Nhưng hôm nay, y rốt cuộc đã hận, đã oán, đã phẫn nộ!

Ngươi kiêu ngạo chứ, ngươi tự hào chứ! Ngươi rốt cuộc đã đạt được cái duy nhất ngươi từng canh cánh trong lòng, ngươi rốt cuộc có thể cởi bỏ khúc mắc ngươi vẫn không thể buông xuống!

Tình nhân của y biết đâu có thể là bất cứ ai, bất cứ ai gặp nạn y biết đâu đều sẽ dũng cảm quên mình đi cứu.

Nhưng mà, Địch Cửu!

Trên trời dưới đất, y hận, chỉ một mình ngươi!

Địch Cửu lúc mở miệng cười, mới phát giác miệng đầy mùi máu tanh.

Y đẩy cửa vào phòng.

Kỳ thật, dọc đường làm sao trở về, cũng không nhớ rõ lắm.

Trở tay đóng cửa, bó gối ngã ngồi. Chút chân lực vẻn vẹn điên cuồng xông đến kinh mạch bế tắc các nơi.

Không đủ, không đủ,… Lực lượng, còn không đủ!

Trong bóng tối, có một đôi mắt sáng loang loáng.

Ánh mắt Dạ Xoa trầm định mà tràn ngập ý nhìn kỹ, người ngoài dự liệu này, đã hủy diệt chút hy vọng còm cõi y nỗ lực kiến lập kia.

Nếu vừa nãy không phải kịp thời phát hiện hành tích của nàng ta, hậu quả…

Cắn răng, trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.

Ánh mắt Phó Hán Khanh, kịch liệt phẫn nộ. A Hán, ngươi cuối cùng chịu vì ta mà thay đổi nguyên tắc của ngươi, thay đổi tính tình của ngươi, lại là vào lúc này nơi này, vì nguyên do kiểu này.

Khi nhắm mắt, hai tay hợp lại kết ấn trước ngực lạnh lẽo một phiến.

Ánh mắt Trương Tĩnh, nông cạn mà đắc ý. Thật là nằm mơ cũng không nghĩ đến, một kẻ ngu đần như vậy, sẽ bức y đến nông nỗi này. Chắc là thiên ý ấy nhỉ, trước nay anh hùng thường bị nhục bởi bỉ phu, nếu thật phải vây khốn dưới tay nhân vật kiểu này, ngoan ngoãn cúi đầu, y thật sự tình nguyện chết ở trận chiến trên Truy Nguyệt phong. Ít nhất địch thủ của y đều được tính là nhân vật.

Trên đời lắm chuyện nực cười, chuyện buồn cười nhất mình cuối cùng không cười ra tiếng được nữa.

Đủ loại nỗi lòng, thay phiên kéo đến. Vô luận trầm ngưng tâm chí thế nào, đều không mảy may hiệu quả.

Vật ta đều quên…

Ngoài phòng chợt hỗn loạn, bao nhiêu người chạy như bay, bao nhiêu người hô to gọi nhỏ, bao nhiêu người kích động hỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Còn có thể có chuyện gì, lại là vị kia ra tình hình.”

“Thật không nghĩ đến, người cũng suy yếu như vậy rồi, giãy giụa lại điên như vậy, khí lực lớn như vậy.”

“Nghe nói lúc ấy ở bên cạnh y rất nhiều người, cả đống hộ vệ thân thủ không tồi, còn có cao thủ dụng hình nghe nói trận nào cũng gặp rồi, đều bị dọa ngây ra.”

“Người cũng trói chặt như vậy, sao còn giãy được?”

“Sao có người có thể bất chấp như vậy, liều mình giãy giụa như vậy. Ta chỉ nghe nói có người khi bị trói giãy giụa khiến cổ tay bị thít rách, nhưng chưa từng nghe nói có ai có thể thít rách cả mạch máu trên tay mình.”

“Ôi trời ơi, không phải chứ?”

“Ai biết được? Ta cũng đâu có trong phòng, chẳng qua khi nghe nhiễu loạn bèn chạy đến xa xa dòm một cái, máu kia khẳng định chảy nhiều lắm, ta thấy chỗ kẽ cửa cũng có đó. Bên trong nghe Vương gia đang luôn miệng hô?”

“Những người đưa thuốc các nơi đều bận bù đầu, mấy lão Thái y nghỉ ngơi trong viện đều chạy đến. Còn phái người khẩn cấp lên ngựa vào cung mời đến càng nhiều hơn…”

“Đúng vậy, vị chủ kia đừng chết thật nha, bằng không Vương gia nổi giận lên, mọi người đều không sống yên.”

Là công lực quá sâu, nhĩ lực quá tốt chăng, mấy lời thì thầm cách xa như vậy, có thể nghe rõ ràng như thế.

Cho nên nội tức trong ngực khoảnh khắc này mất khống chế tán loạn, muốn xé toang lồng ngực, dường như cũng là trong dự kiến.

Địch Cửu bình tĩnh đưa tay, một chưởng thật mạnh đánh trên ngực, nghe rõ tiếng xương cốt nứt ra, cảm giác được mùi tanh của máu tươi tuôn lên trong cổ họng.

Há miệng phun ra một búng máu, y cực bình tĩnh đưa tay lau sạch vết máu.

Dục tốc bất đạt, lúc này cảnh này, y đã không thể tiếp tục trấn định liệu thương.

Vừa rồi nếu không phải tự cứu kịp thời, chân khí mất khống chế suýt nữa đã dẫn dắt y đang luyện công khẩn yếu quan đầu tẩu hỏa nhập ma, biến thành phế nhân.

Một phen hành động ý đồ chữa thương này, kết quả cuối cùng lại là thương càng thêm thương, càng không xong là, y đã không thể đợi nữa. Không liên quan đến kiên nhẫn, không liên quan đến định lực. Chỉ là… Phó Hán Khanh… A Hán…

A Hán y, không chờ được.

Y nhắm mắt định thần, hít một hơi thật sâu, thần dung mâu quang lấy lại bình tĩnh, quay người đẩy cửa phòng, nhịp bước ổn định mà thong dong đi ra ngoài.

Có thể thương y hại y phản y phụ y, chưa từng nghĩ chuyện được về y, tay đã buông ra, tâm đã rời đi, tình đã đoạn tuyệt!

Thế nhưng, lại không có nghĩa là, y sẽ dung được người khác, đả thương người kia một chút xíu!