[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 79: Hối hận quá muộn




Đẩy ra cánh cửa điện nặng nề, bước vào sâu trong điện vũ trầm tịch âm ám. Ngẩng đầu, là tượng thần Tu La cao lớn hùng vĩ, nhưng lại bi hỉ khó phân kia.

Mọi người không nói không rằng quỳ xuống hành lễ, phát động cơ quan, nhìn tượng thần đồ sộ kia im hơi lặng tiếng trượt sang bên, lộ ra hành lang sâu thẳm mà hẹp dài.

Bước trên con đường tối om đằng đẵng, cảm thấy hơi lạnh phía trước càng lúc càng sâu càng lúc càng nặng. Hành trình nặng nề mà tịch mịch như thế, vẫn không có ai nói một câu, ra một tiếng. Mọi người im lặng tiến bước giữa tăm tối và lạnh băng dài lâu phảng phất không có điểm cuối nọ, cho đến khi quang hoa sáng rực trước mắt, tiến vào thế giới băng tuyết lưu ly kia.

Yêu cầu đầu tiên Phó Hán Khanh đưa ra sau khi về đến tổng đàn là, muốn vào băng thất một lần nữa.

Vào cái ngày chân chính trở thành giáo chủ này, đến băng thất yết kiến các đời tổ sư, đây dường như là một nghi thức hoàn toàn hợp tình hợp lý, song hầu như mọi người đều nhìn ra từ trong vẻ mặt y lúc nói câu này, mục đích đến băng thất, chẳng mảy may liên quan với biến hóa địa vị của y bây giờ.

Dao Quang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cố định y, nhẹ nhàng hỏi: “Đi băng thất làm gì?”

Phó Hán Khanh không dùng lý do tốt nhất thích hợp nhất có sẵn, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta muốn nhìn Địch Phi.”

Chư vương đều trầm mặc nhìn y.

Người này là không hiểu, hay là không thèm, trong trả lời thản nhiên như vậy, lại không có một chút che giấu tối thiểu, y không nói ta muốn nhìn các đời tổ sư, y chỉ nói, ta muốn nhìn Địch Phi.

Y gọi ông ấy – Địch Phi!

Tân nhiệm giáo chủ Tu La giáo bảy trăm năm sau, gọi thẳng tên tổ sư gia bảy trăm năm trước tự nhiên như vậy.

Từ lần trước lúc vào băng thất, mọi người đã biết Phó Hán Khanh và Địch Phi bảy trăm năm trước đích xác có mối liên hệ kỳ dị vượt khỏi tưởng tượng của mọi người. Song thời không lưu chuyển bảy trăm năm, lại vẫn có thể có mối quan hệ kỳ diệu, thần kỳ đến mức thời gian cũng không thể chặt đứt. Chuyện này nói cho cùng thật sự vẫn khiến người không thể không cảm thấy chấn động mạnh.

Sau một hồi trầm mặc đáng kể, vẫn là Dao Quang mở miệng hỏi: “Tại sao?”

Phó Hán Khanh không nói không rằng, một lúc lâu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta muốn nhìn.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau một thoáng, không ai động đậy, không ai nói gì.

Bí ẩn bảy trăm năm, truyền kỳ bảy trăm năm, kéo dài bảy trăm năm, ai có thể không động tâm, ai có thể không muốn tìm ra chân tướng trong đó. Ai chịu bỏ qua cơ hội bức hỏi ra sự thật đã đưa đến cửa này một cách uổng phí.

Phó Hán Khanh biết mọi người có rất nhiều nghi ngờ, rất nhiều khó hiểu, nhưng mà y không thể trả lời dù là một câu, chân tướng của Tiểu Lâu không thể thuật rõ, chuyện năm đó, y cũng chẳng muốn thuật lại với bất cứ ai.

Y chỉ muốn nhìn, chỉ thế mà thôi.

Sau khi ra khỏi cái xác bảo hộ mình kia. Sau khi y rốt cuộc đã chịu mở mắt nhìn thế giới này, có một cố nhân, có một đoạn cố sự, y nhất định phải đi đối mặt.

Y không muốn bức bách bất cứ ai, không muốn làm bất cứ chuyện gì miễn cưỡng người khác. Song khoảnh khắc này, y không thể không kiên trì, cùng mọi người giằng co trong trầm mặc.

Y muốn gặp ông ấy, y muốn gặp Địch Phi, y muốn nhìn rõ khuôn mặt trong bảy trăm năm tuế nguyệt, vẫn chưa từng phai màu nhạt đi trong đầu.

Giữa sự yên lặng, đầu ngón tay hơi lạnh khiến y ngạc nhiên quay đầu. Còn chưa nhìn rõ mặt Địch Cửu, đã bị kéo rảo bước đi.

Phó Hán Khanh kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Đồ ngốc, đương nhiên là đi Tu La điện.” Địch Cửu không hề quay đầu kéo y đi vội.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì, ngươi là giáo chủ, ngươi thích đi đâu thì đi, thích nhìn ai thì nhìn, còn cần ai đồng ý hay sao. Bọn họ thích đi cùng hay không thì mặc, không phải là cơ quan cần năm người lạy mới có thể mở sao? Họ không đến, chúng ta tùy tiện túm mấy giáo chúng đến giúp.” Địch Cửu không chút khách khí quở trách y “Chút vấn đề như vậy cũng chỉ biết ngẩn người, chờ người khác gật đầu, nếu không có ta, giáo chủ nhà ngươi phải làm thế nào?”

Phó Hán Khanh nhịn không được bật cười, dùng sức nắm chặt tay y, nhẹ nhàng nói: “Có ngươi mà…”

Thanh âm ấm áp mà vui mừng như vậy, làm Địch Cửu có một nháy mắt giật mình, y quay đầu nhìn khuôn mặt cười xán lạn quá mức, xán lạn đến độ cơ hồ hơi ngốc nghếch, nghe thanh âm ngô nghê kia nói: “Ngươi sẽ mãi bên cạnh ta, phải không?”

Địch Cửu thoáng ngẩn ngơ, lại không lập tức trả lời. Sau một hồi trầm mặc, y nhàn nhạt nhướng mày, nhìn chư vương nhanh như gió theo qua phía sau một cái, lạnh lùng cười nhẹ một tiếng, lúc quay đầu lần nữa, Tu La điện đã đến.

Bước vào điện vũ trầm tịch thanh lãnh, đi qua mật đạo lạnh lẽo âm u, một lần nữa đến thế giới băng tuyết lưu ly này, Phó Hán Khanh lại chỉ ngơ ngác đứng ở lối vào băng thất, cả buổi cũng chưa hề động đậy.

Cho đến khi vai bị một bàn tay vững vàng đáng tin nhẹ nhàng đè lên, đẩy một cái, Phó Hán Khanh chưa tiến lên, lại thoáng đờ đẫn quay đầu.

Địch Cửu ngưng mắt nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Muốn nhìn thì đi nhìn, nếu không muốn nhìn thì chúng ta về.”

Phó Hán Khanh chỉ ngơ ngẩn nhìn y.

Y kỳ thật không biết gì cả, y cũng là đột nhiên nghe Phó Hán Khanh đưa ra nguyện vọng này.

Thế mà y không hỏi lời gì khác, y không làm chuyện gì khác. Y chỉ làm một chuyện, ủng hộ mình.

Cũng như những việc trải qua trên đường từ khi rời tổng đàn, bất cứ thời điểm nào, y đều ở đó, chỉ cần quay đầu là có thể thấy y bên cạnh, cho dù sắc mặt chưa hẳn đã dễ nhìn. Bất cứ ải khó nào đều có thể nương nhờ, chỉ cần ra tiếng, y sẽ luôn trả lời, cho dù ngữ khí cũng không hề khách khí.

Hết lần này đến lần khác, người kia trước nay chỉ ủng hộ y. Cho dù mỗi lần đập bàn quát hai chữ phản đối vang nhất chính là y, nhưng đến cuối cùng, luôn ủng hộ mình, chưa một lần vứt bỏ.

Phó Hán Khanh lăng lăng nhìn Địch Cửu hồi lâu, đột nhiên có dũng khí, quay đầu bước vào thế giới băng tuyết, thiên địa lưu ly.

Trong từng cỗ quan tài băng thủy tinh, ngưng tụ thời gian bảy trăm năm qua chưa từng trôi đi. Tất cả những người đang ngủ say không tỉnh, đều có khuôn mặt cực kỳ tương tự.

Phó Hán Khanh chỉ đi thẳng về phía trước, y không cần tìm kiếm, không cần nhớ lại, không cần phân biệt.

Y nhớ rõ, Địch Phi ở đâu, y nhớ rõ dung nhan Địch Phi.

Y chưa bao giờ nhận sai bất cứ ai. Cho dù những dung mạo đã mất đi đó thoạt nhìn, gần như hoàn toàn giống nhau.

Y cúi đầu ngưng mắt nhìn người yên giấc đã bảy trăm năm trong bích ngọc hàn băng kia. Cố nhân dung nhan đã già, truyền kỳ cười bình yên mà mất kia, cùng bá chủ một phương kiêu ngạo tịch mịch như cô lang trong trí nhớ của y, phảng phất cách nhau rất xa rất xa.

Quá khứ xuân thủy đào hoa kia, cũng mù mịt chừng như không thể nhớ.

Khẽ khàng đưa tay, đặt trên cỗ quan tài bích ngọc hàn băng, cảm giác mát rượi từ đầu ngón tay chầm chậm tràn ngập toàn thân.

Từ sau khi ta mất đi, năm tháng dài đằng đẵng như thế, ông vượt qua như thế nào?

Ông khoái hoạt chứ? Ông hạnh phúc chứ? Ông có từng sau cùng đạt được tình yêu mà ông mong đợi nhất.

Lúc trước ta một mộng sáu mươi năm, sáu mươi năm sau, liền không muốn nhớ lại việc năm đó nữa, không muốn hỏi nhiều xem nhiều bất cứ chuyện gì liên quan đến ông nữa. Sau đó, chính là ngây ngây ngô ngô sáu trăm năm đằng đẵng, ta vẫn cho rằng ta không để ý, ta vẫn cho rằng ta không đau, ta vẫn cho rằng đó chỉ là một cuộc mô phỏng. Hóa ra, kỳ thật không phải…

Chủ nhân, ta đã tỉnh rồi, một giấc này hóa ra ta ngủ không phải sáu mươi năm, mà là ngót nghét bảy trăm năm.

Chủ nhân, ta về rồi, ta kỳ thật đau lắm, ta kỳ thật rất sợ đau, ta kỳ thật… ta kỳ thật hơi oán trách ông, ông biết không?

Y đem cả bàn tay hoàn toàn đặt trên băng quan, mặc cho hàn khí mạnh mẽ kia xâm nhập, hoàn toàn không biết vận công ngăn cản.

“Năm đó, ông ấy sống có tốt không? Ông ấy có cùng Bạch Kinh Hồng hạnh phúc mỹ mãn không, ông ấy oanh oanh liệt liệt khai sáng cơ nghiệp Tu La giáo như thế nào, có phải là vô cùng uy phong, vô cùng tài ba?”

Thanh âm của y trong thế giới băng tuyết tràn ngập hàn băng này, tiếng vọng trống rỗng, bỗng nhiên, y muốn biết rất nhiều rất nhiều chuyện. Bỗng nhiên, y có rất nhiều rất nhiều câu hỏi. Tại sao trước kia y chưa bao giờ chịu hỏi, tại sao trước kia y chưa bao giờ nguyện quan tâm.

Rõ ràng là rất rất để ý, nhưng vì sao lại biếng nhác, không nghe không hỏi không nhìn không muốn biết?

“Ông ấy sống có tốt không? Ai mà biết, hẳn là tốt rồi, lúc đó ông ấy là cao thủ đệ nhất thiên hạ, không còn địch thủ, ông ấy làm đều là những việc kinh thế hãi tục, cực kỳ thống khoái. Nhưng đã qua bảy trăm năm, thời gian sẽ lặng yên xóa đi hết thảy chân tướng, chúng ta nghe được, chẳng qua là cái gọi là truyền kỳ của anh hùng tuyệt thế, truyền kỳ bảy trăm năm truyền qua miệng nhiều người, lại còn được bao nhiêu chân thật đáng nói đây?”

Chư vương lúc này đều đã tiến vào băng thất, lúc này lại là Dao Quang thong thả trả lời.

So với câu trả lời không có nhiều ý nghĩa thực tế lắm của Dao Quang, câu trả lời của Địch Cửu lại chân thực hơn rất nhiều: “Tương truyền ông có một người cực yêu thương, tên là Bạch Kinh Hồng, nhưng không biết vì sao, họ không hề bên nhau đến bạc đầu. Ông tặng sơn trang mình một tay sáng lập cho Bạch Kinh Hồng, bản thân đi lang bạt giang hồ nhiều năm. Về sau nhận khá nhiều đồ đệ, ẩn cư sơn lâm, chỉ chuyên tâm truyền thụ đồ đệ. Ông vẫn không cưới vợ, cũng không có tình nhân nữa. Các đệ tử của ông sáng lập Tu La giáo, phụng ông làm giáo chủ, nhưng ông kỳ thật không hề chân chính quản lý giáo vụ, ông thậm chí chưa từng rời khỏi ngọn núi mình ẩn cư kia ngoài một trăm dặm, cho đến một lần cuối cùng, Tu La giáo gặp phải đại kiếp nạn, ông mới đêm tối gấp rút tiếp viện, lấy sức một người, kháng cự toàn võ lâm bức bách, cứu được tất cả đồ nhi, bản thân lại trọng thương mà chết, trước lúc chết, dặn dò hai đại sự, một là để lại tất cả võ công và kho báu của mình cho Bạch Kinh Hồng, hai là để lại di ngôn về giáo chủ kế nhiệm kia. Cứ nhìn hành động bình sinh, chỉ sợ vị anh hùng cái thế này cả đời cũng chưa chắc khoái hoạt như ý.”

Trong mấy câu nhàn nhạt, cuộc đời một người liền nhẹ nhàng theo ra.

Sinh mệnh từng tươi tắn tuyệt vời, sinh mệnh từng lưu lại vô số truyền kỳ kia, cuối cùng vẫn chẳng qua là mấy câu bình bình đạm đạm.

Phó Hán Khanh ngơ ngác đứng trước cỗ quan tài băng tuyết, bọn họ, không bên nhau?

Vì sao?

Không phải ông ấy yêu người kia như vậy sao?

Không phải ông ấy vì bảo toàn tình yêu của mình, giao ta vào tay người kia sao?

Vì sao? Đã bỏ ra cái giá như vậy, vẫn không thể bên nhau?

Vì sao? Đã vứt bỏ nhiều như vậy, vẫn không thể hạnh phúc.

Y buột miệng hỏi: “Vì sao họ không bên nhau, vì sao phải xa nhau?”

Chư vương cơ hồ đều nín thở nhìn biểu tình của y, ngầm ghi nhớ lời y, chờ đợi từ trong mấy chữ này, dò ra chân tướng của bảy trăm năm.

Chỉ có Địch Cửu chịu lên tiếng trả lời câu hỏi của y.

“Không biết, không ai biết, ông ấy chưa từng đề cập, hoặc giả từng đề cập, nhưng không truyền lại giữa dòng thời gian bảy trăm năm.”

Y biết không hề nhiều hơn những người khác, với chân tướng trước mắt, y cũng mê mang không hiểu. Song ngữ khí của y rõ ràng, trả lời của y nhanh chóng, vẻ mặt y bình tĩnh, ánh mắt y bình yên.

Bởi vì y muốn biết, cho nên trả lời.

Bởi vì khoảnh khắc này y nhìn có yếu đuối mê mang khắc sâu như thế, cho nên phải kiên định trầm tĩnh, không cần bất cứ nghi vấn nào đến nhiễu loạn.

Phó Hán Khanh cúi đầu nhìn cố định băng quan, vì sao ông có thể một giấc bảy trăm năm liền, vì sao bảy trăm năm sau, bên môi ông vẫn có vẻ tươi cười nhàn nhạt, vì sao ngủ say lâu dài như vậy, ông vẫn an tường như xưa.

Năm đó… Năm đó… Đã xảy ra chuyện gì?

Thời gian bảy trăm năm khúc xạ hồi chuyển trong băng tuyết, khoảnh khắc ấy, y rõ ràng còn trong lòng người nọ, khoảnh khắc ấy, y rõ ràng vẫn nói rành mạch, ta sẽ không chết, ta sẽ sống sót.

Khoảnh khắc ấy, người nọ dùng ánh mắt an tĩnh như vậy mà nhìn y, dùng thanh âm nhu hòa bình tĩnh như vậy mà nói, phải, ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ sống tiếp.

Vẫn luôn cảm thấy ông hẳn là sẽ không đặc biệt thương tâm, lúc ấy ngữ khí của ông trầm ổn là như vậy, mà sau đó, thái độ của ông với Bạch Kinh Hồng lại có thể bình tĩnh như vậy…

Nhưng mà, liệu có thể là… liệu có thể là…

Y chợt ngẩng phắt đầu, nhìn Địch Cửu, lớn tiếng hỏi: “Ông ấy rời khỏi sơn trang từ ngày nào, ông ấy giao sơn trang cho Bạch Kinh Hồng là ngày nào?”

Ngữ khí y bức thiết như vậy, ánh mắt y kinh loạn như vậy, nhưng mà Địch Cửu chẳng cách nào cho y đáp án.

“Không biết, chuyện của bảy trăm năm trước, không ai biết thời gian chính xác, với cuộc đời ông ấy, hiểu biết của chúng ta, chỉ vẻn vẹn là đại khái.” Địch Cửu rốt cuộc hơi nhíu mày, ánh mắt lặng yên nhìn hướng tay y.

Phó Hán Khanh lại hoàn toàn không cảm giác, y cúi đầu, chỉ nhìn quan tài băng lăng lăng.

Chủ nhân, bảy trăm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chủ nhân, ta qua bảy trăm năm, mới muốn biết, có phải là đã quá muộn.