[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 17: Gặp lại




Trong lòng Lư Đông Ly đã hiểu được tai họa vì đâu mà đến, đang tính kế thoát thân, Lư Đông Giác lại nhịn không được kêu lên: “Lại là vì chuyện đó, toàn là hiểu lầm thôi, đại biểu ca trước giờ chưa từng nhận hối lộ, chuyện nhận lễ chỉ là tin đồn nhảm.”

“Tin đồn nhảm, nói thật nhẹ nhàng, coi chúng ta là đồ ngốc chắc.” Thanh đao kề trên cổ gã lại nặng nề nhấc lên, sắp sửa đánh xuống.

Lư Đông Ly đã trúng hai phát, biết hai kẻ này ra tay rất nặng, Lư Đông Giác là một đứa trẻ còn chưa hoàn toàn trưởng thành thì làm sao chịu được, buột miệng nói luôn: “Ta dẫn các ngươi đi lấy là được.”

Thanh đao ngừng lại giữa không trung, thanh âm hung ác cũng hơi hiền lành hơn: “Bây giờ mới thức thời, chúng ta cũng chẳng qua mưu tài, ngươi nộp tiền ra đây, chúng ta sẽ tha mạng cho các ngươi.”

Lư Đông Ly đến lúc này đã hơi khôi phục trấn định: “Ta sợ tiền tài gây chú ý, cho nên đã giấu ở chỗ khác, ta dẫn các ngươi đi lấy.”

Không đợi y đứng dậy, một bàn tay to lớn đã nhẹ nhàng túm áo xách y lên: “Được, dẫn đường. Nếu ngươi dám giở trò, cẩn thận cái mạng chó của ngươi.”

Lư Đông Ly định thần, nhìn Lư Đông Giác bên cạnh cũng bị kéo lên: “Một mình ta dẫn đường là được rồi, biểu đệ ta sợ hãi, để nó lại được không?”

Hai kẻ áo đen cùng cười rộ: “Để lại cho nó đi báo quan sao?”

Lư Đông Ly thản nhiên nói: “Ta đang ở trong tay các ngươi, chẳng lẽ lại không tiếc tính mạng? Nó còn nhỏ như vậy, có thể biết gì, lại có thể có chủ trương gì? Các ngươi giang hồ hào kiệt, hiệp đạo một phương như vậy, ngay cả một đứa trẻ cũng phải cố kỵ sao? Nó cũng sợ thành như vậy rồi, thật dẫn theo nó, đường rất xa, còn không phải thêm gánh nặng.”

Hai người nhìn sang Lư Đông Giác, đại nam hài này quả thực sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, đoán chừng đứng cũng chẳng vững, thật muốn dẫn theo, sợ là dọc đường không kéo thì chẳng đi được nửa bước.

Lư Đông Ly thấy hai người chần chừ, lại nói: “Nếu các ngươi ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha, ta đã đồng ý dẫn các ngươi đi lấy tiền, các ngươi còn muốn giải nó cùng đi, chỉ sợ có mối hiềm giết người diệt khẩu, ta cũng rất khó tin tưởng, các ngươi sau khi được tài vật sẽ thật sự chịu thả chúng ta, nếu như thế, chẳng bằng liều mạng, ta chết rồi các ngươi đừng mong có được gì.”

Một tên giận dữ: “Tên cẩu quan ngươi, còn dám uy hiếp chúng ta sao.” Hắn vung đao ra vẻ muốn chém.

Nhưng tên kia đã đè tay hắn, đôi mắt cố định nhìn Lư Đông Ly một hồi, mới quả quyết nói: “Để tên vô dụng kia lại, dẫn cẩu quan này đi.”

Nói rồi dùng sức đẩy một cái, Lư Đông Giác hai chân mềm nhũn lại bị đẩy ngã xuống đất, hắn khẽ quát Lư Đông Giác một tiếng: “Nếu muốn biểu ca ngươi sống thì đừng có làm gì. Bằng không, y không sống nổi, ngươi cũng chạy không thoát.”

Lư Đông Giác sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, cũng chẳng biết rốt cuộc có nghe thấy hay không.

Lư Đông Ly than thầm trong lòng, ôn hòa nói: “Đông Giác, đừng sợ, họ chẳng qua cần tiền, lấy được tiền rồi sẽ thả ta về, đệ cứ về Tế Huyện đợi ta là được.”

Lư Đông Giác thoáng run lên, chợt phục hồi *** thần, hét lớn: “Biểu ca, tiền của huynh ở đâu ra, huynh dẫn họ đi đâu lấy tiền?”

Hai người bịt mặt ngạc nhiên nhìn nhau một chút, Lư Đông Ly đột nhiên chấn động trong lòng, thầm kêu không tốt, đang chưa biết dùng lời gì để che giấu Lư Đông Giác nóng lòng nói thật, chợt nghe một tiếng cười chẳng nói rõ được là có mấy phần phóng đãng mấy phần cao ngạo, lại có mấy phần không đếm xỉa, đột nhiên vang lên bên tai.

“Đúng là đồ thư sinh bách vô nhất dụng, Trạng nguyên lang tương lai của Triệu quốc chúng ta, hóa ra có thể ngốc đến bước này, biểu ca vĩ đại của ngươi còn đang ngu xuẩn chơi trò hy sinh bản thân cứu đệ đệ, ngươi lại chuyên môn phá đám y.”

Mắt Lư Đông Ly chợt sáng ngời, lại nhấp nhoáng có quang mang sáng chói, là y!

Hai kẻ bịt mặt đồng thời cảnh giác lưng tựa lưng, vung đao ra vẻ: “Kẻ nào, ra đây!”

“Ta không phải đã sớm ra đây rồi sao? Là các ngươi mắt mù, không nhìn thấy ta thôi.” Người nói chuyện đang ở ngay trước bàn, ngay dưới đèn.

Cả phòng hỗn độn bừa bãi, y lại như trí thân trong gian phòng phồn hoa tươi đẹp, nơi ôn nhu phú quý, cười nói vui vẻ, lại tự mình ở trước bàn tự rót tự uống.

Đêm dài, nhà nhỏ, rượu ngon thuần hương, tức khắc khiến người chực say.

Một khắc trước, trước bàn rõ ràng không một bóng người, dưới đèn rõ ràng thanh thanh tịch tịch, cửa vốn đóng chặt, cửa sổ cũng chẳng có bất kỳ ai nhận thấy động tĩnh. Nhưng chỉ một khắc sau, một người sống sờ sờ lớn như vậy, cùng một bầu rượu to, hai ba cái chén ngọc, cứ thế đã đến trước mặt.

Vẻ thảnh thơi và tự tại không nói nên lời đó, lại như đã ở dưới đèn trước bàn, vừa rót vừa uống một thời gian rất lâu.

Phản ứng đầu tiên của hai kẻ bịt mặt dưới sự kinh ngạc, lại không phải bổ lên liều mạng, mà là nhún người nhảy vọt, một kẻ chạy về phía cửa phòng, một kẻ nhảy đến cửa sổ.

Những người đi lại giang hồ đã lâu, sẽ tuyệt không giống những người qua đường phụ trợ nhân vật chính trong vô số câu chuyện, thấy một cao thủ siêu cấp xuất hiện còn không hề tỉnh ngộ, ngu ngốc xông lên chịu chết.

Hai người này kinh nghiệm giang hồ phong phú, chỉ nhìn Phong Kính Tiết thản nhiên hiện thân, trước đó họ lại không mảy may phát hiện được, đã biết thực lực hai bên cách xa như trời đất, bèn lập tức quyết định, cả trường diện đến nói cũng không được một tiếng đã lập tức chạy trốn, để gia tăng cơ hội chạy thoát, lại chia ra hai đường, một trái một phải, một trước một sau, khiến người nhìn đây mất kia.

Tiếc rằng thực lực cách quá xa, không thể dựa vào sách lược đúng đắn này để kéo lại gần.

Cho nên, Lư Đông Ly chỉ thấy Phong Kính Tiết thản nhiên nâng chén, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, hai bóng người chia ra trái phải mà chạy như bay, sau đó nữa liền bịch một tiếng cùng ngã nhào xuống đất.

Bởi vì thời gian ngã xuống hoàn toàn như nhau, cho nên ngay cả hai tiếng rơi xuống đất, nghe cũng chẳng qua một tiếng.

Thế nhưng, Phong Kính Tiết đang ngồi trước bàn, dường như chưa hề nhúc nhích một chút rốt cuộc làm sao khiến cho hai nam nhân kẻ chạy kẻ nhảy ngã xuống, Lư Đông Ly không thể nhìn rõ. Y chỉ thấy sau khi hai người áo đen ngã xuống, rốt cuộc không thể động đậy, trên vạt áo hai người phân biệt rơi xuống hai nửa chén ngọc. Mà chén trên bàn Phong Kính Tiết, từ ba đã biến thành hai.

Cả sự kiện chỉ xảy ra trong chớp mắt, sau đó, Phong Kính Tiết vẫn như không việc gì, tiếp tục uống rượu. Từ đầu đến cuối ngay cả mắt cũng chẳng nhìn hai kẻ áo đen kia một lần.

Lư Đông Ly ngơ ngác đứng một hồi, nhìn Phong Kính Tiết bên cạnh không người, căn bản chẳng có ý định chào hỏi y, sau đó quay người đỡ Lư Đông Giác không biết là sợ hay giật mình, còn đang ngơ ngẩn dậy, ôn hòa nói: “Được rồi, được rồi, không sao rồi.”

Lư Đông Giác đăm đăm nhìn Phong Kính Tiết, hồi lâu mới ấp úng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi làm sao có được bản lĩnh này.”

Phong Kính Tiết liếc gã một cái: “Không ngờ chứ gì, tên chủ đất ta đây, không chỉ ngoại hình anh tuấn, còn có một thân bản lĩnh hù chết người.”

Lư Đông Giác vẫn nhìn y lăng lăng: “Ngươi có bản lĩnh như vậy, lúc đó sao lại bị mấy nha dịch nhốt vào tử lao.”

Phong Kính Tiết thở dài, trên mặt chậm rãi hiện lên biểu tình đại nghĩa lẫm liệt, chí khí quyết liệt: “Bản thân ta đương nhiên muốn đi thì đi, nhưng ta đi rồi, không biết phải liên lụy bao nhiêu người, vì sinh tử an nguy của những người khác, ta chỉ đành hy sinh bản thân…”

Thoại âm hơi ngừng, nhìn Lư Đông Giác đang trợn mắt há mồm, đột nhiên lớn tiếng cười dài: “Tiểu hài ngốc, ngươi không tin thật đó chứ.”

Nếu là bình thường, Lư Đông Giác sớm đã nhảy dựng lên giương nanh múa vuốt, lớn tiếng kháng nghị, ai là tiểu hài ngốc. Lúc này chẳng biết có phải kinh hãi quá mức hay không, cư nhiên vẫn nhìn trừng trừng đến ngẩn người.

Lư Đông Ly nhìn vẻ đần độn này của gã cũng cười cười, quên đi, để gã tự khôi phục là được.

Y cũng ngồi xuống trước bàn, không nói cảm ơn, tiện tay cầm một chén khác, tự mình rót cho mình một chén, uống một ngụm. Rượu tự nhiên cực kỳ thuần hương, chỉ là vào miệng lại có một loại ngọt ngào mềm mại, trong rượu hiếm thấy như thế, bất giác cười hỏi: “Đây là rượu gì?”

Phong Kính Tiết mỉm cười: “Ngươi có lộc ăn đấy, rượu này là túy mộng sinh đệ nhất thanh lâu tỉnh thành đặc chế, chỉ có gọi hoa tửu cao nhất mới có thể uống được loại rượu này, một bình nho nhỏ này, mấy tháng bổng lộc của ngươi sợ cũng chẳng mua nổi đâu.”

Lư Đông Ly bất giác cười: “Nói như vậy, vẫn là nhờ phúc của ngươi, ta mới có cơ hội nếm rượu ngon như thế.” Y cười đánh giá Phong Kính Tiết.

Đương nhiên vẫn là thân áo trắng kia.

Nam nhân tuấn tú mà bốc đồng này, vĩnh viễn đều là một thân áo trắng chói lọi sáng ngời, tưởng như chỉ sợ không làm người chú ý, hoặc là sợ người ngoài không biết nhà y có tiền, mặc loại y phục dễ bẩn nhất, một ngày chí ít phải thay năm sáu bộ, mới có thể miễn cưỡng giữ được sạch sẽ này.

Lư Đông Ly thoáng mỉm cười, thản nhiên lắc đầu, loại người nghèo như y đây, chẳng mặc nổi quần áo màu trắng một chút tro bụi cũng đặc biệt thấy rõ này.

Đến cả vị Phong đại công tử tùy thời chuẩn bị hơn chục bộ quần áo chờ thay này, thân xiêm y này cũng vẫn khiến người có cảm giác không dám nhìn.

Trên y phục trắng như tuyết, đông một mảng tây một mảng toàn là vết rượu ngấm bẩn thì thôi, nhưng trước ngực, cổ tay, cổ áo, đều rải rác bao nhiêu vết đỏ, cũng không biết là dấu môi của vị hồng bài thanh lâu, hoặc là phượng tiên hoa trên móng tay hoa khôi phong nguyệt nào.

Vừa suýt chết mà sống sót, khá là kinh hãi, lúc này trên ngực trên vai còn ẩn ẩn đau đớn, bên cạnh còn nằm hai cường đạo hung thần ác sát lúc trước vẫn cầm đao.

Song tâm tình của y chợt an bình lạ thường, chuyện ngoài thân lại chẳng mảy may thèm để ý. Y chỉ ở dưới đèn trước rượu, nhìn người bạch y trước mặt mỉm cười: “Kính Tiết sao lại ở đây?”

Người ngoài nếu vào lúc này, chứng kiến vẻ mặt động tác của hai người cùng ngồi trước bàn, sẽ cho rằng họ là tri giao rất rất nhiều năm. Thế mà trước đó, họ chân chính gặp mặt chỉ được có một lần, chân chính trò chuyện chỉ được có một đêm.

Sau một đêm, chưa từng gặp lại. Trong một đêm, đã biết hai bên chí hướng không hợp. Trong một đêm, lại vẫn có thể làm tri kỷ chi giao.

Họ là người của hai thế giới, không ai muốn tận lực đi kéo gần khoảng cách giữa hai bên, không ai từng nỗ lực dùng ý tưởng của mình để thay đổi đối phương, thậm chí chưa từng gặp lại.

Nhưng lễ vật của Phong Kính Tiết, Lư Đông Ly chưa từng cự tuyệt, Lư Đông Ly ngẫu nhiên nảy sinh cảm khái, cũng rất tự nhiên mà chuyển cho Phong Kính Tiết.

Sau đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Đêm đó mới quen, Lư Đông Ly khách khí gọi Phong Kính Tiết là tiên sinh, mà chỉ sau một đêm, y đã có thể thản nhiên thong dong gọi thẳng “Kính Tiết”.