[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 154: Dung tướng cứu mạng




Dung Khiêm buồn bực thở rõ dài.

Sự tình khi không bức đến trước mắt, hôn nhân đại sự của y, sao cứ hấp dẫn đám người này quan tâm đến thế? Thanh Cô thì cũng thôi, nếu như Hoàng đế Yên Lẫm này nhúng tay, đó lại là chuyện phiền toái lớn.

Tâm niệm thoáng chuyển, y chỉ đành nói: “Vô Kỵ, ngươi vào cung một chuyến, thay ta truyền một câu cho Hoàng thượng, cứ bảo Hoàng thượng nếu có thời gian, phiền đến phủ quốc công một chuyến.”

An Vô Kỵ cười meo meo nhìn y, làm ra vẻ đầy sùng bái: “Dung tướng, ngài thật đủ uy phong, lại bảo ta truyền lời, kêu Hoàng đế tự mình chạy tới gặp ngài.”

Dung Khiêm âm thầm chán nản. Nếu không phải quyền quý toàn kinh thành đều lom lom mắt hổ theo dõi phủ quốc công này của y, thời điểm khẩn cấp thế này, y đương nhiên phải vội công khai tỏ ý trước khi Yên Lẫm kịp làm chuyện gì không thể vãn hồi, hấp tấp tiến cung ngăn trở. Hiện tại không còn cách nào, đương nhiên đành phải bảo họ An ngươi chạy hộ. Y nơi này hung hãn trừng một cái: “Còn không mau đi.”

An Vô Kỵ nhăn nhở nhảy dựng lên: “Dung tướng đừng nóng, lên núi đao, xuống biển lửa, còn không phải chuyện một câu của ngài sao.” Trước khi Dung Khiêm không nhịn nổi nữa mắt thấy sẽ đạp tới một cước, hắn đã nhảy đi, theo quy củ cũ, cửa chính không đi, trèo tường lặng lẽ chuồn biến.

An Vô Kỵ vừa mới nhảy ra tường cao phủ quốc công, một phong mật tín sáu trăm dặm khẩn cấp đến từ Tần quốc, cũng đã im lặng đưa vào ngự thư phòng của Hoàng đế Đại Yên quốc.

“Cuối cùng cũng nhịn không được, ra bảng giá rồi.” Yên Lẫm hơi cười khẩy đưa thư cho Sử Tịnh Viên.

Sử Tịnh Viên đọc nhanh như gió, lập tức xem xong: “Chỉ cần Đại Yên ta xuất binh, tương trợ trừ gian, sau khi đại sự thành, cắt ba tòa thành trì, ngàn dặm ruộng đất đền đáp…”

Y khẽ cười lạnh một tiếng, để lá thư lại trên ngự án: “Mức giá này nếu là bình thường cũng coi như không tồi. Chỉ là đặt dưới thế cục hiện giờ lại quá rẻ rồi.”

Yên Lẫm cũng cười lạnh lùng: “Không sao, có phong thư này, cho chúng ta xuất quân có danh, lấy thân phận hữu quân tiến vào Tần quốc là được. Chỉ cần quân đội chúng ta thật sự đánh vào Tần quốc, công chiếm kinh thành, đến lúc đó, muốn lấy bảng giá bao nhiêu ra để đuổi chúng ta, đã không phải người Tần nói là được.”

Tần quốc hiện giờ, sau một chuỗi hoàng tử đoạt đích, chư vương tranh đấu, đã hỗn loạn kinh khủng, các vương tử Vương gia, đều đã từ nội tranh thuần túy lúc đầu, phát triển đến đều tự nỗ lực mời viện trợ bên ngoài.

Ngũ vương tử lấy phụ vương bị gian thần nghịch tử lừa bịp, muốn sát hại con ruột làm danh, trốn đến Trần quốc, cầu tỷ phu Trần vương xuất binh thanh quân trắc. Thập nhị Vương gia ở phiên địa kháng mấy đạo thánh chỉ liền, không chịu vào kinh, tập hợp tư binh, cứ thành trì, ngoài kết Vệ vương để cầu viện trợ. Tần vương Thái tử tham dự trong âm mưu bức phụ thoái vị, cả nhà sao trảm, lại có một người con trốn được, đến cậy nhờ Cửu vương gia trong tay còn có binh quyền. Hai người một mượn binh quyền thúc tổ, một mượn danh phận Thái tử, gắn bó lẫn nhau, lại chính thức gửi thư đến Ngô vương đã cưới em cùng mẹ với Thái tử, cầu người này xuất binh cứu giúp.

Trận này sôi sùng sục, Trần quốc, Vệ quốc, Ngô quốc, ba quốc đều điều động đại binh, trưng phái lương thảo hậu cần tới tấp, đã là bộ dáng muốn dùng vũ lực trắng trợn, chắc hẳn bảng giá mỗi người nêu ra cho họ đều không thấp. Nhưng ba quốc kia muốn, chỉ sợ cũng là một kiểu với Yên quốc, không trên bảng giá họ nêu.

Hiện tại, Tần quốc tứ vương tử có gì học nấy, cũng gửi một phong thư cầu cứu như thế đến Yên quốc. Nếu Yên quân xuất binh theo ý kiến của hắn, chẳng những phải đối mặt với sự chống cự của người Tần, còn phải đồng thời ứng đối quân đội ba quốc khác đang nóng lòng chia một bát canh, cái gọi là bồi thường trên phong thư này, còn chưa đủ dính răng.

Sử Tịnh Viên cười nói: “Chúng ta cần đã chẳng qua là một danh hào xuất binh, không phải có thể trực tiếp lấy phong thư này ra triều nghị, khỏi cần chờ xem ngũ đệ của Tần vương đưa ra điều kiện gì cho bệ hạ?”

Yên Lẫm thoáng suy nghĩ.

“Không ổn. Một khi chính thức cầm ra triều nghị, cả sự kiện tất nhiên sẽ công khai, cho dù có biến động gì, cũng không dễ quay lại. Dù sao việc âm thầm điều động hết thảy binh mã, lương thảo, quân nhu, chúng ta sớm đang tiến hành, không sợ chậm hơn người ta một bước, cứ triệu mấy trọng thần vào cung mật nghị trước rồi hãy nói.”

Sử Tịnh Viên gật đầu xác nhận. Đây là lần dụng binh quy mô lớn với bên ngoài đầu tiên sau khi Yên Lẫm tự chấp chính, tất nhiên là thận trọng như thế nào cũng không quá.

Yên Lẫm lại nói: “Ngươi bảo người dưới chuẩn bị một chút, tối nay ta muốn đi thăm Dung tướng.”

Chuyện lớn như vậy, Sử Tịnh Viên sớm biết y tất sẽ đi hỏi ý kiến Dung Khiêm, nhưng không ngờ y sẽ nóng vội như vậy: “Bệ hạ, xuất cung buổi tối có hơi bất tiện, ngài…” Yên Lẫm hơi lắc đầu.

“Việc này càng sớm xác định càng tốt, ngày mai sẽ phải triệu tập trọng thần mật nghị, cho nên tối nay ta nhất định phải đi gặp y. Dù sao việc xuất binh Tần quốc, xác nhận rồi sẽ không thể sửa nữa…”

Vẻ mặt y bất chợt buồn bã, khi không thở dài một tiếng: “Ta cũng nên nói một tiếng với Lạc Xương.”

Tuy rằng y và Lạc Xương là hôn nhân chính trị mới đi đến với nhau, nhưng y quả thật sớm yêu quý Lạc Xương như thê tử người nhà.

Lạc Xương dù sao cũng là người Tần, lại tâm tư lương thiện, một khi biết tin tức Đại Yên sẽ dụng binh với Đại Tần, chỉ sợ thật sự không biết làm sao tự xử. Nghĩ đến việc này, Yên Lẫm không khỏi âm thầm khổ não.

Sử Tịnh Viên trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng an ủi y: “Kỳ thật xuất binh Tần quốc, nếu thành công, với hoàng hậu là có chỗ tốt.”

Lạc Xương là lấy thân phận đế cơ Tần quốc gả đến Yên quốc thông gia. Nếu Yên quốc không xuất binh, ngồi nhìn Tần quốc tan rã suy nhược, thế Lạc Xương sẽ mất đi thân phận làm chỗ dựa. Những quý phi xuất thân bất phàm trong hậu cung ấy, sớm muộn sẽ khơi mào cuộc chiến hậu vị.

Mà nếu Đại Yên xuất binh với Tần quốc, từ đó phân chia được lợi ích… Tần quốc là đại quốc, Trần Vệ Ngô Yên chẳng ai dám nổi lòng tham, khi nước khác như hổ rình mồi, một miếng nuốt gọn Tần quốc to như vậy.

Cho nên, Sử Tịnh Viên lo lắng là, nếu có thể ngoài tằm ăn đất đai Tần quốc, cướp lấy tài vật của Tần quốc, trợ giúp một tân Tần vương thân Yên, tỷ như tứ vương tử này, như vậy thân phận của Lạc Xương sẽ có thể tiếp tục dùng để bảo trì quan hệ thông gia với Tần quốc, trở thành tấm màn và cái cớ áp bách lợi dụng Tần quốc. Nói vậy, địa vị của Lạc Xương ở Yên tự nhiên là không gì phá nổi, Yên Lẫm cũng không cần lo lắng hậu cung cháy, không cần quá mức lo lắng vì dã tâm của ngoại thích, đây là phương pháp nhất cử mà được nhiều.

Yên Lẫm cúi đầu nhìn mật tín trên ngự án, ánh mắt rất đỗi buồn bực.

Dã tâm của y đối với Tần quốc, kỳ thật hơn xa Sử Tịnh Viên nghĩ. Nghĩ đến Lạc Xương, nghĩ đến hài tử trong bụng Lạc Xương, một ý tưởng gần như điên cuồng kia liền sôi trào không ngớt trong lòng.

Chỉ tiếc… Yên Lẫm thở dài lắc đầu. Quan hệ lợi hại trong đây, với tính tình Lạc Xương, chỉ sợ vị tất có thể nhìn thấu. Mà cho dù nhìn thấu, cũng vị tất sẽ bởi vậy mà vui vẻ.

Y không nói không rằng, đưa tay cầm mật tín cất vào trong tay áo.

“Tịnh Viên, ngươi cứ về trước đi, ta đến Cam Tuyền cung thăm Lạc Xương.”

Sử Tịnh Viên cũng không nhiều lời, thi lễ cáo lui, lui thẳng ra ngoài ngự thư phòng, mới nghe trong phòng ẩn ẩn truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ. Y thoáng chần chừ, nhưng chung quy không vào khuyên giải an ủi, chỉ là cũng bỗng dưng thầm than một tiếng, quay người xuất cung.

Khi Sử Tịnh Viên bước ra cửa cung, vừa vặn thấy An Vô Kỵ ở trước cửa cung cầu kiến.

An Vô Kỵ không như Sử Tịnh Viên, muốn vào cung phải ba thỉnh bốn cầu, rất phiền toái. Lúc này vừa thấy Sử Tịnh Viên ra, cao cao hứng hứng lên đón, định đi cửa sau thuận tiện nhất này.

Sử Tịnh Viên cộng sự với hắn thời gian cũng không ngắn nữa, thấy hắn đến, bất giác cười: “An đại nhân có việc gặp giá? Hoàng thượng đi thăm hoàng hậu rồi, nếu không có chuyện quan trọng, vẫn đừng quấy rầy thì hơn.”

“Cũng không có đại sự gì, đã là như thế, vậy ta ngày mai lại cầu kiến là được.”

Kỳ thật An Vô Kỵ căn bản không đặc biệt nhiệt tâm làm việc giúp Dung Khiêm. Hắn lại xấu xa mà rất hy vọng Yên Lẫm mau mau minh phát chiếu chỉ, công khai tứ hôn cho Dung Khiêm, đến lúc đó việc vui phải to lắm đây hà hà.

Chuyện náo nhiệt như vậy nếu thật sự bị Dung Khiêm sớm ngăn lại thì không thú vị biết mấy?

Cho nên hắn lập tức rất vô trách nhiệm ném văng việc Dung Khiêm phó thác, tự cùng Sử Tịnh Viên sóng vai đi, vừa vắt hết óc suy nghĩ xem làm sao từ trong miệng Sử Tịnh Viên moi ra họ rốt cuộc đã thay Dung Khiêm nhìn trúng tuyệt sắc khuê tú nhà ai.

Sử Tịnh Viên nào biết tâm tư ác độc của hắn, trong lòng cũng đang nghĩ, mình vừa cùng Hoàng đế thương lượng hôn sự của An Vô Kỵ, hắn đã chạy tới. Mọi người làm việc chung, chuyện đại hỉ này, lộ ra ẩn ý cho hắn cũng tốt.

“An đại nhân, ngài có biết, vừa rồi Hoàng thượng đang cùng ta thảo luận chung thân đại sự của một thần tử?”

An Vô Kỵ mắt sáng rỡ, đến rồi đến rồi! Không ngờ mình còn chưa mở miệng hỏi, người ta đã trực tiếp bắt đầu nói: “Phải phải phải, Hoàng thượng yêu thương thần hạ, quan tâm chu toàn, người làm thần tử chúng ta, ai không cảm động rơi nước mắt.”

Sử Tịnh Viên cười nói: “An đại nhân có biết, Hoàng thượng muốn thành toàn đại sự hôn nhân của thần tử nào?”

An Vô Kỵ cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt: “Mặc kệ là ai, tự đều phải rất cảm long ân hậu đức của bệ hạ.”

Sử Tịnh Viên gật đầu mỉm cười, rất đỗi vui mừng mà vỗ vai hắn: “An đại nhân trung quân như thế, thật không uổng bệ hạ phí một phen khổ tâm vì An đại nhân!”

An Vô Kỵ ngẩn ra: “Phí một phen khổ tâm vì ta?”

Sử Tịnh Viên thân thân thiết thiết nói với hắn: “An đại nhân, ngài thôi khỏi giả bộ nữa. Ngài đã quên? Việc trà lâu toàn là ta phái người tra. Ngài và Thanh cô nương tình đầu ý hợp, bàn đến hôn nhân, đại sự thế này, từ trà nữ đến khách quen, không người không biết, không người không hiểu. Hiện tại Hoàng thượng chính là có tâm, phong thưởng mạnh, làm một hôn lễ phong phong quang quang cho các người, mà còn tự mình tứ hôn kìa! Vinh quang thế này, không phải bình thường đâu!”

An Vô Kỵ liền như từ mười chín tầng trời rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, mắt cũng đăm đăm: “Đây, đây, không phải… Không phải như vậy… Đây… Lầm…”

“Được rồi, được rồi, ngài đừng xấu hổ nữa. Việc này mọi người lòng hiểu là được.” Sử Tịnh Viên cười nói: “Trước nay cưới vợ cưới hiền, Thanh cô nương mạo không tuyệt sắc nhưng tính tình chân thật, hiền lương nhu thuận, thật là lương phối. Trước nay thê hiền phu bớt họa, Vô Kỵ à, ngài có nhân duyên tốt như vậy, tiền đồ ngày khác không thể hạn lượng.”

An Vô Kỵ mặt như màu đất, hai mắt vô thần, hai hàm răng run lập cập, quả hận không thể ôm Sử Tịnh Viên kêu oan luôn miệng.

Trời ơi, trời ơi, không phải như thế, toàn là hiểu lầm thôi…

Đáng tiếc Sử đại công tử người ta không rảnh quấn với hắn, lại cực thân thiết mà ra sức vỗ vai hắn một phát, cười lớn nói: “Lúc uống rượu mừng, đừng quên ta một phần nha.”

Nói xong khẩn trương chắp tay, sải bước đi mất.

An Vô Kỵ si si ngốc ngốc đứng ngớ ra tại chỗ, cả buổi trời mới kêu thảm thiết một tiếng, co giò chạy thẳng.

Trời ơi!

Dung tướng! Cứu mạng!