[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 165: Sĩ biệt ba ngày




Khi quân báo đại binh Trần quân công Tần truyền vào cung đình Yên quốc, trong kinh thành Đại Sở quốc, trong thư phòng phủ Nghị Chính vương, cũng chính là một phiến trầm túc.

Tần Húc Phi ánh mắt trầm định nhìn phong thư trong tay.

Phong thư này, kỳ thật không phải dài, y lại đã im lặng bất động mà nhìn đủ non nửa canh giờ.

Trước án, một người trung niên phong trần mệt mỏi quỳ gối cúi đầu, lấy một tư thái cực hèn mọn mà quỳ mọp dưới đất, trán gần như dán sát đất, hắn bảo trì tư thế này, lặng lẽ chờ đợi, cũng đã đủ non nửa canh giờ.

Tần Húc Phi vẻ mặt nghiêm nghị, không thấy buồn vui. Người đang quỳ, đầu sụp xuống đất, khó thấy khuôn mặt. Chỉ có Kỳ Sĩ Kiệt đứng hầu một bên, trong mắt chừng như phải bốc lửa, vẫn nhìn chằm chằm kẻ quỳ dưới đất kia.

Hai tay hắn gắt gao nắm thành quyền bên người. Nếu không phải cố kỵ trước mặt Tần Húc Phi, không thể thất lễ làm bậy, Kỳ Sĩ Kiệt sợ là đã sớm xông lên báo người này bằng quả đấm.

Ngay trong sự trầm mặc kỳ dị này, Tần Húc Phi rốt cuộc khẽ thở dài một tiếng: “Sĩ Kiệt.”

Kỳ Sĩ Kiệt vừa nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục một khắc không ngừng mà căm hận nhìn chằm chằm người đang quỳ kia, vừa theo tiếng đi đến trước án.

Tần Húc Phi đưa tay chuyển phong thư qua.

Kỳ Sĩ Kiệt nhận thư, nhanh chóng lướt từ đầu đến cuối, nhịn không được cười lạnh ra tiếng: “Hiện tại lại biết đến cầu người rồi. Năm đó cần gì phải làm đến không còn đường sống như vậy?”

Nam tử phục lạy dưới đất vẫn không dám ngẩng đầu, thanh âm lại coi như bình tĩnh mà vang lên: “Chuyện năm đó, bệ hạ vẫn rất lấy làm tiếc, lúc nào cũng hối hận…”

Tần Húc Phi cười lạnh lùng, Kỳ Sĩ Kiệt nghe ra y không vui, rốt cuộc chẳng khắc ý kiềm chế áp lực mình nữa. Sải bước tiến lên, một cước ra sức đá: “Được rồi, lời này đi mà lừa quỷ ấy! Hắn hối hận? Hắn hối hận sao ngần ấy năm qua, không một lần nào thấy hắn phái người tới đón điện hạ trở về?”

Người nọ bị đá ngã lăn ra đất, rồi lại lập tức quỳ ngay ngắn. Chỉ là không cúi đầu hành lễ thấp nữa, mà lớn gan nhìn về phía Tần Húc Phi: “Tiểu nhân cũng không dám giảo biện nữa. Nhưng trước nay tranh đoạt đế vị, thắng làm vua thua làm giặc, vốn chẳng có nhân nghĩa đáng nói. Từ xưa đến nay, việc nhà đế vương, hẳn là như thế, lại có thị phi gì đáng nói?”

Kỳ Sĩ Kiệt nghiến răng cười lạnh, một bạt tai hung hãn giáng tới: “Bớt nói những quyền mưu đế vương, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc này của ngươi cho chúng ta nhờ, ta chỉ biết trước mắt ngươi đang nằm trên tay chúng ta, do chúng ta muốn giết thì giết, muốn giảo thì giảo. Trình Phổ!”

Kỳ Sĩ Kiệt mắt lộ sát khí: “Ta biết ngươi là mưu sĩ tâm phúc của hắn, từ lúc điện hạ mới lập chiến công, ngươi đã giúp đỡ chủ tử kia, không ngừng ngáng chân điện hạ, đâm sau lưng những tướng sĩ liều mạng đổ máu tại tiền phương chúng ta! Sau khi chúng ta công vào Sở quốc, các ngươi lập tức chặt đứt toàn bộ đường lui, chủ ý này chắc cũng là ngươi ra giúp hắn nhỉ!”

Trình Phổ bị một bạt tai này tát lảo đảo chực ngã, nửa khuôn mặt tức khắc sưng tấy, môi cũng rướm máu, lại vẫn có thể thảm đạm cãi: “Ăn lộc của quân, việc trung quân, ta đã phụng bệ hạ làm chủ, thế dốc lòng dùng mưu cho bệ hạ, diệt trừ hết thảy địch nhân, vốn là việc thuộc phận sự. Mưu sĩ như ta, tất nhiên là sẽ dùng quỷ kế âm ty, làm việc ti tiện… Nhưng ngay cả ta, mặc dù không thể tính là người tốt gì, còn biết đại nghĩa quốc gia.”

Hắn đưa tay lau vết máu bên môi: “Gặp lúc này gia quốc nguy vong, loại tiểu nhân sâu kiến ta đây, cũng không dám tự tiếc xác hèn. Ta ngàn dặm xa xôi, mạo muôn chết đến khẩn cầu điện hạ, là vì cả Đại Tần, vạn dân bách tính!”

Hắn tái nhợt mặt, hướng về Tần Húc Phi, đầu dập thật mạnh xuống đất: “Tiểu nhân năm đó đắc tội điện hạ, hôm nay tự chui đầu vào lưới, vốn đã xả thân này, mặc giết mặc giảo. Vô luận điện hạ trả thù thế nào, tiểu nhân đều tuyệt không oán ngôn. Nhân vật ti tiện như ta đây, còn biết xả thân vì nước, thiết nghĩ điện hạ anh hùng cái thế, quyết không có đạo lý vì tư oán mà bỏ quốc gia không nhìn…”

Kỳ Sĩ Kiệt vốn đã xắn tay áo giơ chân, chuẩn bị vừa đánh vừa đá, nện cho thống khoái, không ngờ vị đại khốn nạn được Tần vương cậy như tâm phúc mưu thần, từng ra vô số chủ ý nham hiểm hãm hại họ này, lại đột nhiên trở nên đại nghĩa lẫm liệt, thiết cốt boong boong như vậy. Khiến Kỳ Sĩ Kiệt nhất thời không thể tùy ý trút giận, chỉ đành buồn bực quay đầu xem ý tứ Tần Húc Phi.

Tần Húc Phi nhìn người đang quỳ với ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

Trình Phổ theo tiếng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt bình tĩnh lạ thường, bỗng nhiên toàn thân run lên.

Không có lửa giận, không có phẫn hận. Bình tĩnh lãnh đạm như vậy, lại khiến mưu sĩ của Tần vương này, trong lòng không dưng phát rét.

“Ngươi không cần ra vẻ quật cường đến thế trước mặt ta. Ngươi biết ta thức anh hùng trọng anh hùng, ngươi cũng biết ta có nhược điểm vô cùng rõ ràng. Vị kia…” Tần Húc Phi khe khẽ thở dài nói tiếp: “Vị đại ca kia của ta biết lòng ta có hận, không phái một người đến cho ta trút giận sợ là không thể bình ổn lửa giận của ta. Hơn nữa các ngươi cũng tin tưởng, chỉ cần ngươi bày ra thái độ đủ cứng rắn vô tư, tên ngốc có thể lấy lý mà lừa ta đây, sẽ có khả năng cực lớn, bởi vì kính trọng cốt khí của ngươi mà không báo thù ngươi nữa. Nếu ngay cả ngươi ta cũng có thể buông tha, tự nhiên đối với y ta cũng sẽ không truy cứu nhiều hơn nữa, phải không?”

Trình Phổ từ từ tái nhợt mặt, lại vẫn cắn răng không ra tiếng.

Tần Húc Phi vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu ta còn là võ tướng chỉ biết dẫn binh xung sát đánh trận kia, có lẽ thật sẽ xem ngươi là nghĩa sĩ trung thành mà kính trọng. Chỉ tiếc, các ngươi đã quên, ta chủ chính Sở quốc cũng hai ba năm rồi. Tuy nói từng làm sai chuyện, rẽ nhầm đường, chung quy cũng có thể rút ra chút giáo huấn. Ta biết chu toàn cùng nhân sĩ các phương, hiểu được đạo lý gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ta cũng đã học được sát nhan quan sắc, biết làm sao phân biệt lời thật và giả dối. Cho nên, thiết cốt boong boong của ngươi không lừa được ta, chính nghĩa lẫm liệt của ngươi cũng chẳng kích động nổi ta, nên làm thế nào, bản thân ta sẽ có quyết đoán, mà với ngươi…”

Tần Húc Phi nhìn Trình Phổ, trong mắt không có một chút tình cảm: “Với ngươi, vô luận ta làm gì, đều là trả thù hợp lý, không có bất cứ ai có thể chỉ trích ta. Cầu xin của ngươi không thể làm ta mềm lòng, đại nghĩa của ngươi cũng sẽ không làm ta hổ thẹn. Ta chỉ là đang hành sử quyền lực của mình, đòi bồi thường ta nên được. Cho dù là chủ tử của ngươi, đại ca của ta, sau đó cũng sẽ tuyệt không nói nhiều một câu vì tính mạng ngươi. Hiện tại…”

Y hơi nhô người về phía trước, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chăm thân thể run rẩy phía dưới kia: “Ngươi phải chăng vẫn muốn nói với ta, muốn giết muốn giảo, tuyệt không oán ngôn? Nếu ngươi nói ra, ta nhất định sẽ cho ngươi như nguyện.”

Cắn răng nỗ lực cùng Tần Húc Phi nhìn nhau trong nháy mắt cực ngắn, Trình Phổ đã sụp đổ. Nếu Tần Húc Phi như Kỳ Sĩ Kiệt, biểu hiện ra phẫn nộ thù hận không hề cố kỵ, hắn còn có thể tiếp tục cố ra vẻ xương cứng. Trước nay anh hùng dễ bị tiểu nhân lừa, người dễ dàng xúc động thường cũng dễ dàng bị đả động. Song thái độ lạnh băng ngoài dự liệu của Tần Húc Phi, khiến đáy lòng hắn phát lạnh.

Người này, đã không còn là dũng tướng đơn thuần nội chiến ngoài nghề, ngoại chiến trong nghề nhiều năm trước kia nữa rồi. Tâm chí ý niệm của y sẽ không chịu bất cứ dao động nào, thủ đoạn nào, giả tượng ngụy trang sợ đều không thể gạt được mắt và tâm lạnh băng như vậy. Đã như thế, chẳng bằng cứ trực tiếp biểu lộ hết sự khiếp đảm yếu đuối của mình ra cho xong.

Trình Phổ vứt bỏ đấu tranh, mặc cho cảm xúc kinh hoảng khống chế mình: “Điện hạ, điện hạ, tha mạng, tha mạng! Ta… Ta chỉ là một tiểu nhân vật, hết thảy ta làm, đều là phụng mệnh làm việc. Đều là bệ hạ không dung được điện hạ, việc không liên quan đến ta…”

Kỳ Sĩ Kiệt ngạc nhiên, tiếp đó giận dữ đá một phát: “Còn tưởng ngươi thật có chút cốt khí anh hùng. Không ngờ, toàn là cố giả vờ! Chỉ bằng chút can đảm tẹo teo như vậy mà cũng dám tới gặp điện hạ!”

“Hắn cũng không muốn đến, chỉ là trốn không nổi, cuối cùng mới cố giả anh hùng liệt sĩ, muốn lừa chúng ta tiếc thương và kính trọng thôi.”

Tần Húc Phi nhàn nhạt nói: “Trình Phổ, tại sao Trần quốc vừa mới động thủ khai chiến, Đại Tần vẫn chưa lộ ra vẻ thất bại, y đã viết thư cầu ta quay quân tương trợ? Ta vốn tưởng, y không đến vạn bất đắc dĩ, là sẽ tuyệt đối không cầu ta cơ.”

“Nếu như đợi khi Trần quân chiếm hết thượng phong, liên quân chư quốc nhao nhao bước vào quốc cảnh, lại cầu trợ điện hạ, chỉ sợ đã quá muộn.” Trình Phổ vẻ mặt đau khổ, thành thành thật thật đáp.

Tần vương vốn là người thông minh, cục diện không thể không nhìn rõ. Chỉ cần còn một con đường đi được, y làm sao chịu cúi đầu trước Tần Húc Phi.

Chỉ tiếc, trước đó hết thảy cố gắng của y đều đã thất bại.

Bất kể là phái người đi sứ bốn quốc, ngon ngọt hậu lễ, tận lực du thuyết, hay là nghĩ hết biện pháp, sai người khơi mào ly gián giữa chư quốc, đều không được tác dụng lớn. Lợi ích trước mặt, nhân nghĩa đạo đức gì cũng là giả. Ai chịu từ bỏ cơ hội tốt chia cắt Tần quốc này? Trước mắt có cám dỗ lớn như vậy, những xung đột nhỏ nhặt, tranh chấp cỏn con chẳng đáng kể y có thể khơi mào đó, cũng quyết không thể làm họ dừng tay.

Tần vương cũng không dám thật sự trông mong những thủ đoạn này có thể có hiệu quả, chẳng qua là tận lực kéo dài thời gian để điều binh khiển tướng hàng loạt, gia tăng phòng thành, song bất kể dốc hết toàn lực như thế nào, sau cùng lấy chiến lực quốc gia ra phân tích, hết thảy những nỗ lực này, chẳng qua có thể làm cho thời gian bại vong cuối cùng sau này chậm lại một khoảng thời gian, chỉ thế mà thôi.

Tần quốc nếu muốn kháng được bốn quốc gia phân lộ công kích, với quân lực trước mắt của Tần quốc, tuyệt đối không thể làm được. Thế trừ cầu viện Tần Húc Phi đã bị đuổi ra ngoài, y đâu còn con đường thứ hai.

Đã sớm muộn phải cúi đầu cầu, thế cầu muộn còn không bằng cầu sớm. Đại quân Tần Húc Phi đến sớm một ngày, Đại Tần quốc cũng có thể giữ lại thêm một phân thực lực.

Tại thời điểm như thế, có thể kịp thời quyết tâm mà quyết đoán như vậy, bản thân Trình Phổ cũng vẫn nguyện ý thừa nhận, vị Hoàng thượng kia của mình, thật sự xem như một nhân vật lợi hại. Đương nhiên, nếu ông ta không chọn mình làm sứ giả xúi quẩy này, vậy thì càng tốt hơn.

Tần Húc Phi như có suy tư, hỏi: “Năm đó y vô tình mưu hại ta, làm sao biết ta chắc chắn chịu ra tay trợ y?”

Trình Phổ ngoan ngoãn nói: “Cả nước đều biết điện hạ là anh hùng cái thế, tự biết chỗ đại nghĩa, lựa chọn như thế nào, khi quốc gia nguy nan, điện hạ tất sẽ không so đo ân oán cá nhân…”

Tần Húc Phi cười nhẹ đôi tiếng, không nói gì nữa, Kỳ Sĩ Kiệt lại cười gằn: “Ghét nhất loại ác ôn coi đại nghĩa là khẩu hiệu mà hô vang rung trời, sau lưng chuyên môn mưu hại tất cả kẻ sĩ đại nghĩa này. Đâm dao sau lưng là hắn, giáp mặt đến cầu người cũng là hắn, phải làm theo lời hắn mới là đại nghĩa lẫm liệt, không nghe hắn thì nhất định để tiếng xấu muôn đời, cái thứ này…”

“Đủ rồi.” Tần Húc Phi nhàn nhạt nói.

Kỳ Sĩ Kiệt giận dữ ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa.

Tần Húc Phi nhẹ nhàng ném phong thư nọ về phía trước, bay lượn rơi xuống trước mặt Trình Phổ: “Trên thư nói, vô cùng xấu hổ việc năm đó, chỉ cần ta chịu quay quân cứu quốc, y nguyện ý lấy chết tạ tội với ta, từ đây mọi việc của Đại Tần quốc, đều do ta một lời mà quyết, ngươi nói, y có phải là nói thật lòng.”

Trình Phổ căn bản không dám nhìn thư, chỉ hai tay cung kính cầm phong thư kia lên, cúi đầu nói: “Lời hứa này của quốc quân, không phải thần tử ta dám nghị bừa. Thị phi thật giả, chỉ sợ điện hạ sớm đã tính sẵn trong lòng, cần gì phải bảo tiểu nhân nhiều lời nữa.”

Tần Húc Phi nở một nụ cười, phất tay: “Đã như vậy, ta cũng không còn gì khác cần hỏi. Sĩ Kiệt, ngươi dẫn hắn ra ngoài đi.”

Kỳ Sĩ Kiệt âm trầm mặt đáp một tiếng, tiến lên kéo Trình Phổ đi thẳng, bên tai chợt truyền đến một câu nhẹ tênh của Tần Húc Phi: “Giữ lại tính mạng là được.”

Kỳ Sĩ Kiệt mắt sáng ngời, làm sao còn có thể không rõ, ý tứ bên ngoài của lời này chính là, chỉ cần không chết người, mọi sự cứ tùy tiện ngươi.

Hắn lanh lẹ đáp một tiếng, cả người đầy sức sống, một tay vội xách Trình Phổ lên, rảo bước ra ngoài.

Trình Phổ sắc mặt biến thảm: “Điện hạ tha mạng…”

Một tiếng chưa kêu xong, mặt đã trúng một cái tát thật mạnh: “Kêu gì mà kêu! Điện hạ không phải đã nói sẽ giữ tính mạng ngươi sao?”

Tần Húc Phi chỉ nghe một trận kêu gào thảm thiết, tiếng quyền đấm cước đá dần dần đi xa, trong lòng lại chỉ hờ hững mà thôi.

Nếu là năm đó, dù phẫn hận bất bình hơn, y cũng sẽ không dung túng thủ hạ, đánh chửi một văn nhân không có năng lực phản kháng để trút hết thù hận như thế.

Chẳng qua, hiện tại… tâm tình sớm đã bất đồng.