[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 196: Nhân sinh như mộng




Địch Nhất trợn mắt há mồm nhìn Dung Khiêm, một nhân vật truyền kỳ vô cùng, bản thân thập phần coi trọng, vạn phần phòng bị, đột nhiên biến thành phế nhân trước mắt, loại chênh lệch trên tâm lý này, đả kích bất ngờ quả thật đủ lớn.

Huống chi tình trạng thân thể Dung Khiêm quỷ dị như vậy. Ngoài mặt hành động không khác người thường, kỳ thật mỗi một gân mạch, mỗi một tấc xương cốt, đều hết sức yếu ớt, không chịu nổi mảy may chấn động. Chỗ chân lực y qua, chỉ cảm thấy trong cơ thể Dung Khiêm nơi nơi đứt quãng, nơi nơi bị trở, lại không hề có kháng lực, như thể châm vào bông nát vậy.

Đổi người bình thường, sợ là chỉ có thể cả ngày nằm bẹp trên giường, còn thống khổ đến mức hận không thể sớm chết đi cho rồi. Nhưng người này còn có thể nói cười tự nhiên, nếu không phải tự bộc lộ, sợ là căn bản chẳng một ai có thể ngờ rằng nhân vật đáng sợ này đã suy yếu đến mức tùy tiện một thiếu niên là có thể đánh ngã.

Địch Nhất cả đời này kiến thức lịch duyệt không ít, vắt hết óc cũng chẳng thể nghĩ minh bạch, có thương tổn ra sao, có thể khiến thân thể người biến thành thế này.

Y đâu biết, rõ ràng là một loại lực lượng cường đại không thuộc nhân gian bộc phát ra giữa cái xác máu thịt phàm nhân này của Dung Khiêm, cơ hồ hoàn toàn phá hủy tất cả gân mạch xương cốt. Tuy rằng sau đó có Phong Kính Tiết mang theo thần dược thời đại này không nên có, miễn miễn cưỡng cưỡng, chắp chắp vá vá đem gân mạch đứt đoạn nhất nhất nối lại, chung quy đã không thể so với người khỏe mạnh.

Cũng may Dung Khiêm có sức chịu đựng với đau đớn vượt xa người thường cùng nghị lực kinh người, trải qua quá trình phục kiện thập phần gian nan, mới miễn cưỡng xem như gần giống người bình thường. Nhưng đây chỉ là bề ngoài, sự vỡ nát bên trong, đau đớn tra tấn, cũng chỉ có bản thân y mới hiểu nhất.

“Sao ngươi lại biến thành như vậy? Ai có thể khiến người trong Tiểu Lâu các ngươi thương thành như thế?”

Dung Khiêm mỉm cười: “Người trong Tiểu Lâu không hề là thần. Chúng ta có được một ít lực lượng cường đại, hiểu được một ít tri thức thế nhân không biết, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. A Hán võ công vô địch thiên hạ, còn có thể bởi đủ loại nguyên nhân mà bị thương bị hại, hiện giờ say ngủ không tỉnh. Thế thì, ta trọng thương đến tàn, không thể thi triển võ công nữa, cũng chẳng phải việc đáng ngạc nhiên lắm.”

Địch Nhất im lặng.

Đúng vậy, chỉ nhìn tao ngộ của A Hán là biết, người trong Tiểu Lâu cũng là người, cũng sẽ bị lừa bị thương bị phụ, cũng sẽ không thể làm gì, cũng sẽ thân ở tuyệt cảnh. Tiểu Lâu không phải thần cảnh, mà thế nhân bao gồm mình, lại luôn dùng tâm tính không gì làm không được, đi ảo tưởng nơi thần kỳ kia.

Kỳ thật, người trong Tiểu Lâu, thật sự có bản lĩnh cứu được A Hán sao?

Dung Khiêm chỉ là bị thương nặng, còn chưa dở sống dở chết say ngủ không tỉnh. Nếu cả bản thân mà y cũng chẳng cứu được, thì làm sao có biện pháp đi đánh thức A Hán?

Nói là Tiểu Lâu nhất định có thể cứu A Hán, phải chăng chỉ là một ảo tưởng mà mấy người họ, dưới sự tuyệt vọng, tự an ủi mình? Chỉ là, trừ điều đó, họ lại còn có thể làm gì nữa? Mong gì nữa?

Tựa như người sắp chết đuối, dù cho phát hiện tấm gỗ cuối cùng kia không có tác dụng, có thể làm, sợ cũng chỉ là nắm chặt mà thôi.

Dung Khiêm ôn hòa nói: “Các ngươi chấp niệm quá sâu, một lòng muốn A Hán tỉnh lại, mà bất luận mọi người có bản lĩnh làm y tỉnh lại hay không, dù là thật, các ngươi cảm thấy, để y tỉnh lại, đối mặt với hết thảy, thật sự là tốt sao?”

Địch Nhất thấp giọng nói: “Y không biết chân tướng, mãi đến cuối cùng y còn tưởng là Địch Cửu lại bán đứng y, y…”

Dung Khiêm than nhẹ lắc đầu: “Vậy y tỉnh lại, biết Địch Cửu không bán đứng y, thì thế nào đây? Chẳng lẽ họ có thể tiêu tan hiềm cũ, xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, khoái khoái lạc lạc sống bên nhau?”

Địch Nhất không nói gì.

Loại sự tình này, A Hán không làm được, mà Địch Cửu, sợ là căn bản chẳng thèm làm.

“Nếu sau khi tỉnh lại, chẳng qua là một hồi giải thích lạnh băng, một lần ly biệt lạnh băng, y tỉnh lại, thật sự tốt ư? Huống chi…” Dung Khiêm ngưng mắt nhìn y: “Địch Cửu còn có thể sống bao lâu đây?”

Địch Nhất hơi chấn động, nhưng không nói gì. Tình trạng thân thể Địch Cửu, y và Địch Tam trong lòng ít nhiều cũng biết.

“Y không chết, chẳng qua là bởi vì A Hán chưa tỉnh, cho nên gắng gượng không chịu chết mà thôi. Ta tin, chỉ cần A Hán tỉnh lại, hết thảy đều nói rõ ràng rồi, chuyện đầu tiên y làm, chính là cáo từ rời đi, sau đó tìm một xó xỉnh không ai có thể phát hiện, im lặng chờ chết. Mà A Hán, có lẽ không thông việc đời, nhưng kỳ thật không hề ngu, nếu thật sự có tâm, vị tất không thể phát hiện chân tướng.”

Dung Khiêm thở dài thườn thượt: “Ngươi cảm thấy, tận mọi lực lượng để A Hán tỉnh lại, để Địch Cửu không vướng bận mà đi chết, lại để A Hán đối mặt với cái chết của Địch Cửu, như vậy, với A Hán thực sự tốt sao?”

Địch Nhất trầm mặc rất lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi… Đều biết cả?”

“Chúng ta không hề vô tình như ngươi tưởng. A Hán là bạn chúng ta, trong quy tắc vào đời lịch luyện Tiểu Lâu cho phép, chúng ta luôn tận lực chú ý y. Chúng ta không cứu tỉnh y, cố nhiên là bởi vì đủ loại nguyên nhân, không thể làm được, cũng là bởi vì chúng ta thực sự cảm thấy, đánh thức y biết đâu ngược lại là một việc tàn nhẫn.”

“Nhưng mà y hiện tại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cách nào cảm giác, chẳng lẽ không phải tàn nhẫn sao!”

“Chân gấu của Giáp là thạch tín của Ất. Ngươi đã thân cận với A Hán thì nên biết, trong mắt người Tiểu Lâu chúng ta, sinh tử chẳng qua là một lịch trình. Thương tổn thân thể, tồn tục sinh mệnh, với chúng ta mà nói đều là chuyện rất bình thường. A Hán chưa bao giờ coi bị thương là gì, A Hán cũng không sợ chết. Ai có thể xác định, cuối tử vong, không phải một cuộc đời mới khiến người kinh hỉ? Nguyện vọng lớn nhất đời A Hán, chẳng qua là khoái lạc, không bị quấy rầy ngủ ngon thôi. Hiện tại hết thảy với y mà nói, cũng chưa hẳn là họa sự tai kiếp.”

Địch Nhất trầm giọng nói: “Sinh tồn, tử vong, loại chuyện này, xưa nay trí giả triết nhân đều có thể nhìn thông nhìn thấu, không để tâm sinh tử, người trong Tiểu Lâu các ngươi có cách nghĩ như vậy ta cũng không kỳ quái. Nhưng mà, bản thân ta là một tục nhân, đối với người ta quan tâm để ý, ta có thể lựa chọn, cũng là bảo hộ của tục nhân, kiên trì của tục nhân.”

Dung Khiêm cười khổ: “Như vậy, ta quả thật không có năng lực cứu y, ngươi muốn thế nào đây?”

Y nhìn Địch Nhất, thoáng chua xót mà buông tay: “Giết ta?”

Địch Nhất ngược lại ngớ ra vì câu hỏi của y.

Trong dự liệu của y, Dung Khiêm là quyền quý Yên quốc, là người trong Tiểu Lâu, bản lĩnh cao cường, quyền cao thế đại. Mình cho dù dùng hết thủ đoạn, sợ cũng khó mà chiếm được nửa phần tiện nghi. Chẳng qua đây đã là một cơ hội cuối cùng của A Hán, cho dù liều tính mạng, cứ phải tận một phân lực cuối cùng.

Thế nhưng, cố tình Dung Khiêm hiện tại cả một người thường cũng không bằng. Cố tình Dung Khiêm chẳng chút che giấu mà tỏ rõ hết thảy, cố tình Dung Khiêm cùng những người trong Tiểu Lâu trước kia từng gặp đều bất đồng, không có một chút lạnh lùng, mảy may kiêu ngạo, ôn hòa khẩn thiết nói chuyện với y. Trong ngôn ngữ, cũng có sự quan tâm sâu sắc với A Hán.

Hiện tại, y còn có thể làm sao đây?

Giết Dung Khiêm? Hay là nghiêm hình bức cung?

Y còn đang ngẩn người, Dung Khiêm lại đã cười, thay y phân tích: “Chúng ta chưa bao giờ để tâm chuyện sinh tử, dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không hận ngươi, những người bạn khác cũng sẽ không đặc ý đến tìm ngươi báo thù. Đương nhiên, ngươi phải cẩn thận, đừng tự mình đâm đầu vào tay họ là được. Ngươi cũng có thể thử dùng các loại phương pháp bức bách ta, chỉ là, toàn thân ta đều bị thương. Thứ nhất, không chịu nổi khổ hình, thứ hai, ta có thể mang theo loại thương này chịu đựng đến hiện tại, sợ là nhân gian hình pháp nào đều không thể khiến ta có nhiều cảm giác lắm. Về phần thuật uy bức lợi dụ khác, chỉ sợ cũng vô hiệu. Người trong Tiểu Lâu chúng ta, vào đời chỉ vì lịch luyện, hết thảy người và việc trải qua, đều chỉ là quá trình lịch luyện, chưa bao giờ vì bất cứ người nào, bất cứ việc nào mà thay đổi nguyên tắc của mình, điểm này ngươi cũng nên hiểu.”

Địch Nhất quả thật không thể phủ nhận, năm đó ở cùng A Hán, đã biết nguyên tắc không chịu giết người, không chịu nói dối, không chịu không giữ lời kia của A Hán, dường như chưa bao giờ chịu đổi.

Y nơi này nỗi lòng hỗn loạn, quả thật là không nghĩ ra có biện pháp nào có thể đối phó Dung Khiêm.

Nếu Dung Khiêm đủ cường đại, y còn có thể thử không từ thủ đoạn, cố tình Dung Khiêm lại suy yếu như thế, ngôn ngữ thái độ hòa khí thong dong như vậy, ngay cả y cũng không tiện trở mặt vô tình.

Về phần lợi dụng Yên Lẫm bên cạnh để uy hiếp Dung Khiêm, ý nghĩ này y lại chưa từng nghĩ tới.

Người trong Tiểu Lâu tình cảm đạm mạc, rất khó chân chính đầu nhập đi để ý một người. Mà gọi là thân phận cao quý của vua chúa vương tướng, với họ mà nói, lại có gì bất đồng với dân lao động? Bắt được Yên Lẫm chỉ là một việc bất ngờ, tự dưng chọc phải một Hoàng đế đã là chuyện khiến người cực đau đầu, cũng chẳng cần thiết rước thêm càng nhiều phiền toái nữa.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì thân phận Yên Lẫm quý trọng quá mức, cho dù là to gan lớn mật như Địch Nhất, đối với việc phải chăng cần mạo hiểm tày trời, lợi dụng con tin như thế, cũng không thể lập tức hạ quyết tâm.

Nếu thật muốn tìm người uy hiếp Dung Khiêm, cá nhân y trái lại cho rằng, thôn cô bình thường từng cứu Dung Khiêm, gọi nhau huynh muội, mà vẫn ở trong phủ quốc công kia, biết đâu hữu hiệu hơn, phiền toái cũng ít hơn một chút.

Y tự nhiên không biết, Dung Khiêm vẫn đề tâm chu toàn với y, sợ nhất chính là để y tra ra tầm quan trọng của Yên Lẫm với mình.

Cho nên, y vừa không dám quá coi trọng Yên Lẫm, cũng không dám biểu hiện quá hờ hững với Yên Lẫm, từ đầu đến cuối chỉ rất tùy ý mà nhìn Yên Lẫm vài lần.

Thái độ Dung Khiêm đối đãi y tốt hơn nhiều đám Phương Khinh Trần, cố nhiên là bởi vì Dung Khiêm tính tình ôn hòa, cũng là bởi vì lúc này, thật sự không dám chọc giận y.

Dung Khiêm vừa tận lực biểu hiện sự quan tâm với A Hán để động lòng, vừa cố ý cho thấy bí mật lớn nhất của thân thể mình, để chấn động Địch Nhất, lại nhắc tới sinh tử của Địch Cửu để khuấy tung tâm tình Địch Nhất, cũng là muốn cho nỗi lòng y hỗn loạn, không thể suy xét lý tính hơn.

Lúc này thấy vẻ mặt Địch Nhất chần chừ bất định, trong lòng Dung Khiêm âm thầm thở phào, nhẹ nhàng nói: “Đừng lãng phí thời gian làm chuyện vô vị nữa. Những năm gần đây, ngươi đi khắp thiên hạ, cầu hết mọi người, mà Địch Tam vì A Hán cũng tìm khắp kỳ dược linh phương, nguy hiểm vô số, kết thù vô số. Trong nhân thế này nếu thật sự có biện pháp có thể cứu A Hán thì đã sớm bị các ngươi tìm ra rồi. Đã là đến bây giờ vẫn không được, các ngươi cũng đã tận lực, khỏi cần miễn cưỡng mình nữa. Về đi thôi, bồi A Hán thêm, cũng bồi thê tử ngươi thêm, đừng…”

Thanh âm thoáng ngừng, ngữ kèm than thở: “Đừng để Địch Cửu những năm tháng cuối cùng quá mức cô đơn.”

Địch Nhất cười khổ một tiếng: “Ta lại có mặt mũi nào để về đây. Không cứu được A Hán, về nhìn y chết dần sao? Địch Cửu cũng chẳng hiếm lạ có người làm bạn hay không, huống chi…” Y lạnh lùng lướt qua Yên Lẫm ngất xỉu: “Ta đã đắc tội Hoàng đế Đại Yên quốc, nói đi là có thể đi dễ dàng như vậy sao.”

Dung Khiêm cười: “Chuyện của y, có thể giao hết cho ta, dù sao không đến mức lưu lại ẩn hoạn gì cho ngươi là được. Chỉ là sau khi y tỉnh lại, khó tránh khỏi sẽ nổi trận lôi đình, tìm khắp toàn thành, tất cả những người lai lịch không rõ, thân mang võ công, hoặc là không có hộ tịch kinh thành, sợ đều phải bị kiểm tra truy hỏi. Để tránh phiền toái, ngươi nên sớm rời kinh, mau chóng thoát thân là tốt.”

Y nói thành khẩn thản nhiên, toàn là thái độ tính toán cho Địch Nhất, ngữ khí thong dong thẳng thắn, cứ như thể chưa từng nghĩ, Địch Nhất có khả năng không buông tha cho Yên Lẫm, ngược lại khiến Địch Nhất hơi ngẩn ra. Lúc này nếu như nói, mình còn định tiếp tục túm Hoàng đế Yên quốc xui xẻo đụng phải này không buông, dường như hơi không thỏa đáng.

Đang chần chừ, Dung Khiêm chợt hơi chau mày đứng dậy, Địch Nhất phản ứng thoáng chậm, nhưng cũng lập tức nhảy lên, lướt thẳng ra. Cơ hồ trong một hai nhịp thở, y đã một trái một phải, kẹp hai thị vệ quay lại phòng. Mà Dung Khiêm cũng lập tức nhẹ nhàng thổi tắt nến.

Lại qua một lát, ngoài cửa viện mới truyền đến tiếng bước chân rõ ràng mà gấp rút.