Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 88




Anh hai với Vương Mân rốt cuộc là quan hệ thế nào?

☆ ☆ ☆

Cúp điện thoại, Tiếu Lang xoay qua nói “Mẹ, lát nữa Vương Mân bảo lát nữa lại đây thăm con.”

Tiếu mẹ nhíu mày nói “Trễ như thế còn đến? Tối có trở về trường không?”

“Không về trường, để cậu ấy ở lại nhà chúng ta ngủ một đêm cũng được, ngủ ở phòng hồi trước của con ấy.” Nói xong, Tiếu Lang hơi hơi giật cánh tay của mình, cắn răng hít hà một cái, mới hỏi “Con phải nằm bệnh viện bao lâu nữa a, vết thương ở lưng nghiêm trọng lắm sao?”

Tiếu mẹ không trả lời, mà hai người còn lại cũng không trả lời, không khí nháy mắt trở nên có phần xấu hổ.

Trong phòng bệnh im ắng đến cực độ, Tiếu Lang thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đây là phải nằm viện hoài như vậy sao? Không phải đâu, bộ nghiêm trọng tới như vậy sao? Chẳng qua là bị bàn trà đập lên một cái (…) thôi mà!

Ờ thì, nhớ tới trong mấy bộ phim võ hiệp trên truyền hình, các võ lâm cao thủ chỉ cần đánh cho một chưởng, lập tức khiến người ta bị đánh tới miệng phun ra máu, còn có mấy bộ phim điện ảnh máu me chỉ cần dùng lợi khí nện vào lưng một cái, nhân vật liền ngay tại chỗ tử vong… Tiếu Lang bỗng cảm thấy sợ tới mức toàn thân trở nên cứng đờ, cậu yếu ớt gọi một tiếng “Mẹ…”

Tiếu mẹ chỉ nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cánh tay Tiếu Lang, không nói chuyện.

Tiếu Lang lúc này mới có điểm hoảng hốt sợ hãi, khiến cơn đau trên lưng vốn dĩ cũng không đau nhiều lắm đột nhiên trở nên đau kịch liệt, giống như chỉ cần cử động mạnh một chút, xương cột sống sẽ bị vỡ thành từng đoạn từng đoạn vậy… Đáng sợ quá đi!

“Là nhà của Tiếu tiên sinh phải không?” Chợt có hai vị bác sĩ mặc áo blou trắng đẩy cửa bước vào, một trong số hai người trên tay cầm them một tấm phim X-quang.

Tiếu ba lập tức đứng dậy nói “A, bác sĩ Trương, bác sĩ Dương.”

Bác sĩ Trương là một khách hàng quen thuộc trong việc làm ăn của Tiếu gia, công tác ở bệnh viện số 2 C thị, bởi vì là đồng hương, lại thường hay nhờ Tiếu gia mang theo vật phẩm gửi về quê nhà, nhiều lần như vậy đâm ra cũng coi như quen biết, bởi vì lúc bình thường Tiếu ba Tiếu mụ hay giúp đỡ, cho nên những khi trong nhà có người sinh bệnh, tìm một người quen làm bác sĩ hỗ trợ cũng tiện hơn.

Lần này Tiếu Lang bị bàn trà đập trúng khiến ngất xỉu ngay tại chỗ, Tiếu mẹ liền lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Trương, sau đó vội vàng mang con trai đến bệnh viện số 2, bác sĩ Trương dẫn bọn họ đến khoa chỉnh hình khám gấp, từ chụp hình đến hiện tại vẫn luôn theo cùng cả nhà họ.

Mà vị bác sĩ đứng bên cạnh chính là bác sĩ khoa chỉnh hình mà bác sĩ Trương đã giới thiệu cho Tiếu gia, vị này họ Dương.

Bác sĩ Dương cầm tấm phim X-quang trên tay nhìn xem, nhăn mày cả giận nói “Các người làm ba làm mẹ dạy dỗ đứa nhỏ, tại sao lại đánh vào lưng như vậy!”

Ngoại trừ Tiếu Lang, ba người còn lại của Tiếu gia toàn bộ đều cúi đầu, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kém.

Bác sĩ Dương mắng “Dùng tay đánh cũng thôi đi, đằng này dùng bàn trà chọi vào người nó, các người đây là muốn đánh chết con mình sao!? Thương tổn đến thần kinh sẽ gây ra tê liệt! Không thể khống chế được đại tiện tiểu tiện, phải nằm trên giường cả đời! Có cái gì không thể từ từ nói mà phải đánh đến mức như vậy hả!?”

Mọi người “…” Thật đáng sợ.

Bác sĩ Dương này bình thường phản cảm nhất là lối giáo dục dùng bạo lực của mấy vị cha mẹ, mỗi khi gặp gỡ loại chuyện giống như vậy thông thường sẽ nói quá lên một chút, đe dọa họ một phen, ông nhìn thấy sắc mặt của mọi người, cảm giác không khí hơi quỷ dị, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm thán mỗi nhà đều có một quyển kinh nan niệm a, đối phương không chịu nói, bản thân mình muốn tò mò cũng không có cách nào.

Bác sĩ Trương vỗ nhẹ bả vai của vị đồng nghiệp đang kích động, bác sĩ Dương chỉ đành thở dài, bỏ đi vậy.

Kỳ thật vết thương của Tiếu Lang cũng không phải nghiêm trọng dữ lắm (đối với xấu nhất là tê liệt mà nói), chẳng qua là xương cột sống bị nứt ra (…) mà thôi. Bong gân gãy xương một trăm ngày, cở bản chỉ cần đeo một cái đai lưng cố định, nằm úp trên giường tĩnh dưỡng, mỗi ngày bôi thuốc thoa, lau nước thuốc, chú ý ẩm thực, tránh ăn cay này kia…

Mọi người thở ra một hơi, Tiếu Lang liếc mắt trừng Tiếu Mông, vừa rồi người nào nói không thể làm kịch liệt vận động này kia hù tao sợ hả!?

Tiếu Mông buồn bực : mới nãy lúc người ta nâng hai mình tiến vào phòng cấp cứu thì, ở chỗ mấy ông bác sĩ nghe mấy ổng mắng như vậy, nói anh hai mình sẽ bị tê liệt, khiến cho nguyên một nhà sợ tới mức…

Nói xong mấy lời này, bác sĩ Dương lại nói “Các người đừng tưởng chỉ như vậy là được rồi, xương cột sống nứt ra để lại di chứng không phải ít đâu, trong vòng ba năm không được phép làm những vận động kịch liệt, về sau đi đứng còn có khả năng chậm hơn người khác một nhịp (…), cũng không loại trừ khả năng sau này có tuổi rồi sẽ bị phong thấp, viêm cột sống, có đủ khổ để chịu!

Mọi người “…”

Tiếu Lang : cái rì, không phải chứ! Cái đó có khác gì so với phế nhân đâu a?

Bác sĩ Dương thấy sắc mặt hai bậc cha mẹ lại bắt đầu trở nên kinh hoàng, cả giận “Mấy người nên may mắn là còn mình chưa bị tê liệt!”

Tiếu ba Tiếu mẹ lúc này đã là không biết phải nói cái gì mới đúng.

Bác sĩ Dương bước đến cạnh giường bệnh của Tiếu Lang, nhìn người nào đó sợ tới mức sắp sửa khóc òa lên, hòa ái nói “Cảm giác thế nào, có khá hơn chưa?”

Tiếu Lang vẻ mặt thảm thiết “Hu…”

Bác sĩ Dương “Nhìn tuổi cháu có cỡ mười sáu nhỉ, sang năm lên năm hai hay năm ba?”

Tiếu Lang “Năm ba.”

Bác sĩ Dương nhướng nhướng mày, vỗ vỗ mu bàn tay của Tiếu Lang, trấn an nói “Đừng sợ, cháu vẫn còn trẻ, xương cốt dù bị nứt ra, cũng sẽ khôi phục rất mau, nếu như cố gắng tĩnh dưỡng cho thật tốt có lẽ sẽ không có vấn đề gì, bảo mẹ cháu hầm canh xương heo cho cháu uống thường xuyên một chút, ăn gì bổ nấy, sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học đâu.”

Mọi người “…”

Lúc sau, bác sĩ Dương lại cùng Tiếu ba Tiếu mẹ nói phải mua thuốc uống, Tiếu mẹ liền đi theo bác sĩ lĩnh thuốc trả tiền, Tiếu ba cũng đi ra ngoài, Tiếu Mông ngây ngốc đứng tại chỗ, vẻ mặt áy náy nhìn anh hai của mình.

Tiếu Lang thốt lên “Ra ngoài nói xin lỗi với ba đi.” Tiếu Mông gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

☆ ☆ ☆

Một lát sau, Tiếu Lang nhận được tin nhắn từ Vương Mân, nói mình đã đến bệnh viện, ngay sau đó ngoài cửa phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa, Tiếu Lang hưng phấn nói “Vào đi!”

Cửa mở ra, Vương Mân nhìn thấy Tiếu Lang nằm úp người trên giường bệnh, trầm mặc bướ tới, cả người vẫn là cố hết sức thở dốc, có lẽ là vừa xuống xe đã lập tức chạy vào.

Vương Mân hết sức nhẹ nhàng bước đến cạnh giường bệnh, vẻ mặt đầy nét lo lắng cùng đau lòng.

Tiếu Lang rụt rụt chân mình vào, ý bảo Vương Mân ngồi xuống “Anh…” cậu gọi một tiếng, giọng điệu như đang làm nũng.

Vương Mân “ừ” đáp trả, hai tay nhẹ nhàng xoa lấy lưng Tiếu Lang, lúc nãy trong điện thoại nghe Tiếu Lang bảo là bị thương, nhưng lại không biết là bị thương có nặng lắm hay không, cho nên không dám dùng sức, chỉ hỏi “Đau không?”

Ngay khoảng khắc bị tay Vương Mân chạm vào lưng, toàn thân Tiếu Lang đột nhiên đầy mẫn cảm run rẩy, thanh âm của cậu mang theo một chút nức nở “Đau, đau muốn chết ~!”

Vương Mân vội vàng rút tay của mình về, không biết phải đặt ở đâu mới phải, Tiếu Lang vươn tay kéo tay của Vương Mân lại ôm lấy.

Vương Mân cảm thấy trái tim của mình giống như bị ai đó xiết lại một chút, hỏi “Sao lại bị thương vậy? Nghiêm trọng lắm sao?”

“Ba em đánh thằng Mông, tức giận dùng bàn trà ném vào nó, em đỡ lại, cho nên nguyên cái bàn trà nện vào lưng, xương cột sống bị nứt.” Tiếu Lang khái quát kể lại một chút, Vương Mân nghe vào tai lại cảm thấy trong lòng chấn động.

Tiếu Lang hừ hừ rên một chút “Đau…”

Vương Mân quả thực hận không thể ôm Tiểu Tiểu vào lòng an ủi một phen, Tiếu Lang bảo đau, Vương Mân liền cảm giác giống như lưng mình cũng đang đau… Vương Mân phẫn hận nghĩ thầm, ba của Tiếu Lang đánh mất lý trí cũng quá mức đi, tại sao có thể dùng bàn trà ném vào người khác chứ! (…)

Trái tim, buồng phổi của con người đều là được xương sườn bảo hộ, vạn nhất bàn trà đè nặng lên làm gãy xương sườn ảnh hưởng đến khí quan nội tạng, hoặc giả là làm cho tế bào mạch máu phế bộ bị phá vỡ, vậy là Tiểu Tiểu…

Trời ạ! Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Vương Mân dùng sức cầm lấy bàn tay của Tiếu Lang, ngồi quỳ xuống bên cạnh giường, dùng môi khẽ hôn lên mu bàn tay, nói “Tiểu Tiểu…”

Tiểu Tiểu đáng thương của anh, Tiểu Tiểu yếu ớt, dễ dàng bị thương của anh…

Thấy vẻ mặt Vương Mân còn muốn thống khổ hơn so với cả mình, Tiếu Lang bất giác cảm thấy trong khổ có vui, cười nói “Anh nhìn xem, em hồi học năm nhất chơi bóng rổ với anh thì bị té làm bị thương xương cụt, đến năm hai thì lại bị nứt xương cột sống, đều là tai nạn về xương cốt, mệnh em đúng là nhiều gập ghềnh a! Anh đoán thử xem tới chừng em lên năm ba, có khi nào bị…” đột nhiên bị Vương Mân đưa tay bịt miệng lại.

“Đừng nói bậy, sẽ không đâu!” Vương Mân lớn tiếng quát cắt ngang “Em cái miệng quạ đen!”

Tiếu Lang chớp chớp mắt hai cái, nghe Vương Mân nói “Anh sẽ bảo vệ em”, tuy là lời hứa hẹn này rất không thực tế, Vương Mân cũng không nhất định có thể thực hiện được, nhưng Tiếu Lang vẫn là cảm động ừ một tiếng.

Cậu kéo bàn tay của Vương Mân lại, gác mặt mình lên mu bàn tay của đối phương, nằm úp ngước mắt nhìn đối phương, sau đó chậm rãi kể lại chuyện của Tiếu Mông.

Tuy là bản thân Tiếu Lang tự nhận mình không phải là người thấu hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhiều lắm, nhưng ít nhất cậu biết rõ, phải tôn kính ba mẹ mình. Việc mà Tiếu Mông làm đối với ba mẹ mặc dù cậu không thể phân tích ra cái nào đúng còn cái nào sai, nhưng chung quy trong lòng cậu vẫn rõ ràng… Dù cho bản thân bị thương, nhưng quan hệ giữa em cùng với người nhà không chừng có thể bởi vì vậy mà cải thiện hơn, nếu như thật sự là vậy, thì quá tốt rồi.

Bởi vì thân thể bị thương uống thuốc sẽ dần khỏe lên, nhưng nếu là vết thương trong lòng, sẽ khó có thể chữa khỏi được, đạo lý này Tiếu Lang hiểu rất rõ, chẳng qua cậu không rành biểu đạt nó ra bằng lời mà thôi.

Vương Mân nghe Tiếu Lang ngắt quãng nói hết cả câu chuyện, một mặt nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, khẳng định những suy nghĩ của cậu, khi nghe Tiếu Lang nói đến việc lo lắng sau này có thể lưng sẽ bị lưu lại di chứng, liền nhoẻn cười một chút, an ủi nói “Cũng không sao, sau này những việc nặng nhọc anh sẽ làm, em cứ ở không đi, hoàng tử bé của anh.”

Tiếu Lang cười loan cả ánh mắt “Ai là hoàng tử bé của anh chứ…”

☆ ☆ ☆

Tiếu Mông nghe lời anh hai của mình, ra khỏi phòng bệnh liền đi tìm Tiếu ba nói xin lỗi.

Tiếu ba đứng ở cuối hành lang bệnh viện, yên lặng hút thuốc, Tiếu Mông đứng ở cách ông một đoạn hành lang, không dám đến gần.

Sợ hãi, bất an, rồi lại kiêu ngạo, không cách nào bước ra bước đầu tiên… Loại mâu thuẫn giãy dụa giữa lòng tự trọng này khiến Tiếu Mông cảm thấy thống khổ vô cùng, cậu không biết phải nói thế nào.

Khoảng cách năm mét, người nam nhân xoay lưng về phía mình đứng kia, là ba của mình… Ông ấy không to lớn, lưng thậm chí có chút còng… ông không cao, nhiều nhất chỉ một mét bảy mươi tám là cùng.

Tiếu Mông chợt phát hiện, hình như mình đã cao hơn ba từ lúc nào rồi…

Trước đây, nếu như ai đó muốn mình khái quát vài từ về ba, có lẽ mình sẽ không ngần ngại nói ra : cao lớn, tính tình không tốt, yêu gia đình, không văn hóa, thô tục, cổ hủ, truyền thống, ở nhà hiếm khi nói chuyện, bên ngoài lại hô phong hoán vũ…

Tổng thể mà nói, coi như là một người cha đúng chuẩn, nhưng là, xa hơn vẫn chưa đủ…

Là vì bản thân mình muốn nhiều quá sao?

Buổi sáng lúc trở về C thị, mẹ bảo với mình, rằng bản thân đang sống trong phúc mà lại không biết phúc, nói mình ương bướng không hiểu chuyện, làm ra chuyện sai lầm, nói rất nhiều rất nhiều, vừa khóc vừa mắng… còn ba thì không nói một lời nào, yên lặng lái xe, không nói một lời, vào nhà liền đánh…

Bản thân mình thực sự làm ra chuyện tày trời như vậy sao? Nếu mọi người đã không thích một đứa như con, vì sao lại còn đến tìm con?

Tiếu ba hút hết điếu thuốc, xoay người trở lại, liền nhìn thấy đối diện mình là đứa con nhỏ, thoáng ngẩn ra.

Tiếu Mông hoảng hốt phát giác, mái tóc của ba mình đã có đôi chỗ lấm tấm tóc bạc, một cái chớp mắt, khóe mắt đột nhiên cay xè.

“Ba…” Tiếu Mông nhút nhát kêu lên một tiếng, cậu đột nhiên ý thức được một điều, hóa ra, ba mình cũng sẽ có lúc già đi.

Tiếu ba đã hai ngày một đêm không hề nằm xuống nghỉ ngơi, lúc nãy Tiếu Lang vẫn còn hôn mê chưa tỉnhh, ông mới tranh thủ ngồi ở khu dành cho thân nhân bệnh nhân ngủ một giấc ngắn mười mấy phút, thức suốt như vậy, dù có là người sắt cũng phải suy sụp, huống hồ gì Tiếu ba chỉ là một trung niên gần năm mươi tuổi, không còn trẻ nữa.

Những ủy khuất mà một mình phải chịu đựng lúc ở bên ngoài đột nhiên như nước lũ ào đến, ngay giờ phút này, Tiếu Mông đột nhiên cảm thấy, những thứ mà mình gọi oán khí cái gì, lý tưởng cái gì, tất cả đều tan biến.

Ba, mẹ, anh hai, thứ mà những người này cho mình, mới là thứ dễ dàng chạm vào trái tim mình nhất…

Nghệ thuật là cái gì chứ, ước mơ là cái gì chứ? Nếu anh hai thật sự tê liệt, nửa đời sau bởi vì vậy mà không cách nào khỏe mạnh, có khả năng sinh hoạt như người bình thường được nữa, vậy mình còn có thể như bây giờ, vô tâm vô phế đứng tại chỗ mà lớn tiếng tuyên cáo phải theo đuổi ước mơ của chính mình không?

Tuyệt đối không thể nào…

Giờ phút này đây, Tiếu Mông mới phát hiện bản thân mình ích kỷ tới như vậy.

Có rất nhiều sự tình, những khi còn mê mang luôn luôn nang ngược tùy hứng đến không có đạo lý; lại có rất nhiều đạo lý, đột nhiên ập đến khiến người ta thông thấu, đến mức trở tay không kịp.

Nước mắt không kềm được tràn ra khỏi hốc mắt của Tiếu Mông, cậu hối hận kêu “Ba…”

Tiếu ba cũng đỏ cả hốc mắt, môi ông run rẩy, cái gì cũng không nói được thành lời.

“Ba.” Đầu gối Tiếu Mông chợt như nhũn cả ra, nhìn biểu tình đáng thương của người đàn ông đứng trước mặt mình, đột nhiên cậu rất muốn quỳ xuống trước mặt ông.

“Con xin lỗi, ba…”

“…Con không có lỗi với ba.” Thanh âm khàn khàn của Tiếu ba vang lên.

“…” Tiếu Mông khóc trong vô thanh, cảm thấy tội lỗi của bản thân không đáng được tha thứ.

“Người con phải xin lỗi là mẹ con, là anh hai của con.” Tiếu ba chậm rãi nói, nhấn mạnh từng tiếng từng tiếng.

Tiếu Mông không để ý hình tượng, lớn tiếng khóc nức nở, cảm giác trên mặt mình nóng rực, còn đau hơn cả so với lúc bị ba tát vào mặt.

Tiếu ba lại vói tay vào túi quần lấy ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm rồi hút một hơi.

Ông mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại, phất phất tay nói với Tiếu Mông “Tự mình về cố gắng ngẫm nghĩ lại đi.”

Tiếu Mông vươn tay chà xát nước mắt trên mặt, xoay người lại, cổ họng nức nở bước về phía phòng bệnh của anh hai mình. Trong lòng thầm nghĩ, mình không cần học vẽ gì nữa, cũng không cần tình yêu cái gì nữa, mình phải cố gắng học lại, cố gắng ôn tập, an phận ngoan ngoãn thi vào trường trung học trọng điểm, về sau vào một trường đại học trọng điểm, không để cho bọn họ phải vì mình lo lắng nữa… chỉ cần bọn họ đều bình an…

☆ ☆ ☆

Dưới chân thong thả từng bước đi đến trước cửa phòng bệnh, tựa hồ như nghe thấy từ bên trong phòng vẳng ra thanh âm như có người đang ríu rít trò chuyện, có lẽ là bạn học Vương Mân của anh hai mình đến.

Tiếu Mông đưa tay đẩy cửa ra, liền nghe thấy Vương Mân hỏi anh hai mình có đau hay không, tiếp theo đó vang lên khẩu khí như đang làm nũng của anh mình, nói đau, đau muốn chết…

“…” Tiếu Mông chợt khựng lại cưới bộ, thân thể hơi hơi lùi về phía sau.

Lúc nãy mình hỏi thì, anh mình rõ ràng bảo không đau, mẹ hỏi, anh hai cũng bảo không đau, vậy tại sao Vương Mân hỏi, anh hai lại nói đau…?

Tiếu Mông đứng ở cửa, nghe lén bên trong thật lâu, nghe thấy anh hai mình kêu Vương Mân là “anh”, nghe thấy anh hai mình không hề đề phòng nói hết mọi thứ cho Vương Mân nghe, nghe thấy những lời đường mật tựa như cả thế giới chẳng có ai ngoài họ.

Có vài lời nói, cơ hồ khiến cho trái tim Tiếu Mông đột nhiên đập mạnh… càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, trong đầu đột nhiên nảy ra một vấn đề, anh hai mình rốt cuộc là quan hệ thế nào với Vương Mân?

Một khi hoài nghi nảy sinh, sự tình lập tức liền trở nên như thật…

Ý niệm vừa toát ra trong đầu, khiến Tiếu Mông sợ tới mức hoảng hốt cả người, hai người họ, hai người họ…

Đang rối rắm, đột nhiên thấy Tiếu mẹ trở lại “Sao không đi vào đi? Anh của con đâu?”

Tiếu Mông cứng ngắc cả người nói “Bạn học của anh hai đến rồi.” thanh âm có hơi cố ý tang âm lượng, giống như muốn nhắc nhở hai người bên trong.

Tiếu mẹ bước vào phòng, trò chuyện vài câu cùng Vương Mân, thấy Vương Mân đến thăm Tiếu Lang, bà rất cao hứng, nhưng là dù gì việc xấu trong nhà không thể tuyên dương với người ngoài, bà không ngờ là chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Tiếu Lang đã kể hết sự tình trong nhà từ đầu tới cuối cho Vương Mân nghe, Tiếu mẹ có chút xấu hổ, trừng mắt với Tiếu Lang, nhỏ giọng mắng “Nhìn xem cái miệng nhanh nhẩu của con, làm mẹ mất mặt không biết phải để đâu cho phải nữa!”

“Dì,” Vương Mân đột nhiên ngắt lời “Lúc nãy những lời Tiếu Lang kể lại với con, con đều hiểu rõ, cũng mong là dì đừng coi coi như người ngoài…” Vương Mân tự nhiên cười cười, ngữ khí nói chuyện không nhanh không chậm, bề ngoài thoạt nhìn thực trầm ổn “Tiếu Mông bản thân cũng phải chịu áp lực rất lớn, dì cũng đừng trách cậu ấy nữa, ha ha, lúc con bằng tuổi cậu ấy, tính tình cũng tùy hứng không kém.”

Sau đó, giống như là đang tán gẫu tiêu thời gian, Vương Mân kể lại với Tiếu mẹ nghe về chuyện chính mình lúc còn học sơ trung thường xuyên cãi lời lại ba mẹ, cũng đơn giản nói sơ về bối cánh gia đình mình.

Hành động này không thể nghi ngờ là triệt để làm cho Tiếu mẹ buông ra cảnh giác đối với Vương Mân, trong lòng bà cảm thấy đứa trẻ này quả thực vừa chính chắn lại vừa hiểu chuyện, gia cảnh lại tốt, không hổ là bạn thân nhất của Lang Lang.

Tiếu mẹ câu được câu không nói với Vương Mân, bắt đầu thả lỏng tùy ý nhắc đến chuyện của Tiếu Mông.

Vương Mân nói “Tiếu Mông cũng chỉ là bỏ thi trung học phải không? Thành tích lúc bình thường, nghe Tiếu Lang hay khoe ra, bảo thành tích em mình tốt lắm.”

Tiếu Mông “…”

Nhưng là trái ngược, Tiếu mẹ lúc này không chút khiêm tốn nói “Trước giờ thành tích của thằng Mông rất tốt, nguyên bản còn nằm trong danh sách tuyển thẳng nữa kìa, có thể trực tiếp lên học ở Nhất Trung! Chỉ là… ai…” càng nói về sau, càng tỏ ra tiếc nuối.

“Này cũng không khó,” Vương Mân nói “Ba con cùng với hiệu trưởng Nhất Trung có quen biết, con về nhờ ông ấy nói vài câu với hiệu trưởng, có lẽ vẫn có khả năng đêr Tiếu Mông trực tiếp ở lại Nhất Trung học cao trung, cũng không cần phải học lại rồi thi lại, vậy quá phiền phức.’

Tiếu mẹ vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên, lại nghe Vương Mân nói tiếp “Lúc trước con cũng là học sơ trung ở Nhất Trung, theo lý mà nói thì Tiếu Mông coi như là đàn em của con, dì với chú cũng đừng quá lo lắng, nhà ai mà không có những chuyện như vậy chứ, nhớ năm đó con làm trái lời ba mẹ, thi vào Hoa Hải, không đi du học, khiến cho ba con ổng giận điên lên được.”

Vương Mân lời nói khiêm tốn, biểu tình lại một bộ ngại ngùng cười cười, mọi người nghe xong lời này, cũng có chút nghèn nghẹn, quả nhiên gia đình bất đồng, cả yêu cầu của cha mẹ đối với con cái cũng bất đồng sao?

Vương Mân quay đầu, đưa tay đặt trên vai Tiếu Lang, ôn nhu nói “Chỉ là lần này lại làm cho Tiếu Lang phải chịu ủy khuất.”