Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

Chương 49: Để cho tôi đi !




Sáu đôi mắt thuần chân mà vô tội rưng rưng nhìn y, như những chú nai con dính bẫy sắp bị giết, tràn ngập sợ hãi nói không nên lời, Mộ Dung Cương càng nhìn càng thấy đau lòng.

Y muốn cứu mấy đứa bé này, vô luận như thế nào, y cũng muốn cứu chúng!

“Tăng tiên sinh, tôi xin anh, lấy mấy miếng vải bịt miệng bọn trẻ ra đi. Bọn nhỏ đều không thở nổi nữa rồi, nếu còn tiếp tục nữa thì chúng sẽ chết ngạt mất!”

Mộ Dung Cương ép bản thân tỉnh táo lại, đàm phán với lại gã đàn ông đang điên cuồng kia,“Anh phải biết, nếu như bất kì đứa trẻ nào xảy ra chuyện thì đừng nói đến chuyện anh chạy không được. Ngay cả Tiểu Bân cũng không còn ai muốn cứu nữa. Thử hỏi, có ai hảo tâm muốn hiến tủy cho con trai của một kẻ giết người chứ?”

Khi nghe nhắc đến con trai, thần trí của Tăng tiên sinh cũng khôi phục lại một chút, nhưng mà lại như điên dại mà vừa khóc vừa cười bi thương hỏi lại,“Quyên thì dùng được sao chứ? Cũng không tương thích, không một ai tương thích với nó cả. Tiểu Bân sắp chết, sắp chết rồi!”

“Không!” Mộ Dung Cương lớn tiếng cắt ngang lời anh ta,“Chỉ cần còn sống thì còn hy vọng! Khi tôi vừa mới đến nơi, đã nói chuyện với cảnh sát rồi, bọn họ đang kêu gọi qua truyền hình, hy vọng có thêm nhiều người hảo tâm đến bệnh viện tiến hành kiểm tra, vạn nhất có cốt tủy thích hợp thì sao? Chẳng lẽ anh muốn tuyệt đường sống của con trai anh sao?”

Tăng tiên sinh nghe vậy cả người chấn động, nửa tin nửa ngờ nhìn y,“Anh……anh nói thật sao?”

“Tôi có thể lấy sinh mạng của mình ra mà cam đoan!” Mộ Dung Cương quả thật không có lừa anh ta, biện pháp này vừa rồi đúng là y đã thương lượng với bên cảnh sát, để ổn định cảm xúc của Tăng tiên sinh, đồng thời để tranh thủ thời gian nghĩ cách cứu viện,“Nếu như anh không tin thì có thể mở ti vi lên.”

Tăng tiên sinh do dự một chút, vẫn là đem ánh mắt hướng lên ti vi treo trên tường, chần chời nói,“Vậy……vậy anh mở ra đi.”

Mộ Dung Cương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tín hiệu truyền hình ở chỗ này đã bị cảnh sát theo dõi. Trước đó do bọn họ vẫn không thể đàm phán với Tăng tiên sinh, Tăng tiên sinh cũng không mở ti vi lên nên hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài.

Cảnh sát đã nói với y, chỉ cần có thể bắt anh ta mở ti vi lên thì bọn họ sẽ nghĩ cách để truyền hình ảnh của người nhà Tăng tiên sinh đến, nói không chừng sẽ phá được phòng tuyến tâm lý của anh ta, để anh ta chủ động đầu hàng.

Bên ngoài, trên xe cảnh sát, viên cảnh sát nghe lén bọn họ đàm phán nghe thấy muốn mở ti vi, thở phào một hơi, lập tức phân phó,“Chuẩn bị tín hiệu, liên tiếp!”

Khi Mộ Dung Cương mở ti vi lên, ti vi nhảy ra kênh tin tức, ngay trước cửa bệnh viện của y, là một phát thanh viên đang liên tục kêu gọi.

“Xin mọi người chú ý! Kẻ gây ra sự kiện bắt cóc con tin lần này chỉ là một người cha quá yêu con. Bởi vì không tìm được tủy sống thích hợp mà bí quá hoá liều. Anh ta nguyên bản chưa từng muốn tổn thương bất kì ai, chỉ muốn cứu lấy sinh mệnh của con trai mình. Vì thế, chúng tôi cầu xin toàn thể mọi người, nếu như có lòng thương, xin hãy đến bất kì bệnh viện nào ở nơi gần nhất tiến hành đăng ký quyên tặng tủy sống. Không chừng một chút việc nhỏ của các vị có thể cứu được sinh mạng của một đứa bé……”

Mộ Dung Cương nhìn thấy Tăng tiên sinh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình ti vi, nước mắt từ từ trào ra. Y nhẹ giọng hỏi,“Xin anh đấy, có thể cởi trói cho mấy đứa bé kia có được không?”

Tăng tiên sinh sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại,“Không phải mở trói, chỉ được lấy giẻ trong miệng bọn nó ra thôi!” Anh ta thì thào tự nói, trên mặt lại có vài phần tiếu ý,“Vạn nhất tôi thả bọn chúng, sẽ không có ai đến hiến tặng nữa. Đúng! Tôi phải giữ bọn chúng lại, giữ càng lâu thì càng nhiều người đến hiến tặng. Như vậy Tiểu Bân…… Tiểu Bân sẽ được cứu, được cứu rồi……”

Mộ Dung Cương thực đau lòng. Tăng tiên sinh thật sự không phải người xấu, anh ta chỉ là một người cha quá yêu con. Nhưng mà yêu con mình thì yêu, không thể hận con của người khác được, bởi vì mấy đứa bé đó đâu có phải là thủ phạm thương tổn con trai anh ta đâu.

“Để cho tôi vào! Tôi là người nhà của viện trưởng!” Đường Mộ Dương cuối cùng chạy tới cửa bệnh viện, nhưng mà cảnh sát không cho hắn đi vào.

May mắn, một số người nhà của viện trưởng đã ở bên trong, một cú điện thoại gọi ra, cảnh sát mới cho hắn đi vào, Rihanna cũng lẽo đẽo theo sau.

“Mộ Dương?” Đường Mộ Thần và Kì An Chi chuẩn bị tiền xong, cũng chạy đến, đột nhiên nhìn thấy Đường Mộ Dương, rất là ngoài ý muốn.

Đường Mộ Dương không rảnh giải thích, chỉ hỏi,“Bên trong ra sao?”

“Tiểu Cương đã khiến cho Tăng tiên sinh kia bỏ giẻ bịt miệng mấy đứa bé ra rồi, cảnh sát đã tìm được vợ của anh ta, đang điều chỉnh tín hiệu truyền hình. Nói không chừng kiên trì một chút nữa là có thể cứu người ra.”

Đường Mộ Dương vừa nghe, không nói hai lời, quay đầu định phóng đi.

“Em định làm gì vậy?” Đường Mộ Thần lôi em trai mình lại,“Đừng gây thêm phiền được không?”

“Em nào có thêm phiền?” Đường Mộ Dương gấp đến độ ngũ tạng câu đốt,“Tiểu Cương một mình ở trong đó rất nguy hiểm!”

“Vậy em đi thì có giải quyết được gì không? Em có thể một mình đem Tiểu Cương và tất cả bọn trẻ đều bình an mang ra sao?”

“Nhưng mà……”

Hai anh em đang cãi nhau, đột nhiên, một người bác sĩ hoang mang rối loạn chạy vào,“Không tốt! Tiểu Bân lại một lần nữa trở nên nguy kịch, lần này không biết có thể chống đỡ được nữa hay không.”

Cảnh sát cũng giật mình không nhỏ, vấn đề này có thể rất nghiêm trọng. Vạn nhất không cứu được đứa bé đó, Tăng tiên sinh mất hết hy vọng, rất có khả năng phát cuồng, gây ra tội lỗi không thể bù đắp được.

“Lập tức thông báo với Mộ Dung viện trưởng, chúng ta sẽ tấn công vào!”

“Để cho tôi đi!” Đường Mộ Dương chạy ra tự đề cử mình,“Tôi và Tiểu Cương đều d được huấn luyện võ thuật chuyên nghiệp, hơn nữa hai chúng tôi đối với cách đánh của đối phương đều vô cùng quen thuộc. Vị Tăng tiên sinh kia bất quá chỉ là người thường chứ không phải là khủng bố, chúng tôi phối hợp với nhau, cơ hội khống chế hắn ta sẽ cao hơn rất nhiều.”

Này……viên cảnh sát chỉ huy có chút do dự. Đường Mộ Dương nóng nảy, đột nhiên ra chiêu, tấn công viên đặc công đứng gần đó.

Chỉ qua hai ba chiêu, viên đặc công kia liền kết luận,“Chỉ huy, kỹ thuật của anh ta rất tốt, có thể thử một lần!”

Được rồi! Viên cảnh sát chỉ huy thông qua, để cho vài viên đặc công cùng Đường Mộ Dương lặng lẽ tiến lại gần khu vực giam giữ con tin.

Mộ Dung Cương mượn cớ làm kiểm tra cho mấy đứa bé, trong đầu suy tính kế sách hợp lý.

Vì phòng ngừa cảnh sát xông vào cứu người, Tăng tiên sinh đem sáu đứa bé trói vào sáu nơi khác nhau, mấy đứa bé sợ tới mức khóc không nổi, chỉ run rẩy ngồi một góc, hết sức đáng thương.

“Không phải sợ, không phải sợ, anh sẽ mang các em ra ngoài.” Mộ Dung Cương chỉ có thể dùng khẩu hình đưa lưng về Tăng tiên sinh nói chuyện với mấy đứa bé.

Khi đến trước mặt Tiểu Tĩnh Tĩnh, cô bé con bỗng nhiên giật giật cái miệng nhỏ nhắn, dũng cảm trả lời ba chữ,“Em không sợ!”

Thanh âm tuy nhẹ, nhưng đã bị Tăng tiên sinh nghe được.

“Tao hận nhất chính là mày!” Anh ta bỗng dưng tóm lấy cô bé con lôi qua, dùng dao chỉ vào mặt bé, ánh mắt tràn ngập cừu hận,“Vì cái gì mày lại may mắn như thế, vì cái gì mày nhanh như vậy đã được quyên tặng?”

“Tăng tiên sinh!” Mộ Dung Cương cố gắng làm cho anh ta bình tĩnh,“Anh biết không? Cha mẹ của Tĩnh Tĩnh luôn âm thầm giúp đỡ cho cha con anh, bọn họ đem tất cả phí trị liệu chuẩn bị cho Tĩnh Tĩnh đưa cho cha con anh! Nếu không anh sao có thể chỉ cần kí vài chữ ở chỗ tôi liền dễ dàng lĩnh được một khoản tiền lớn như vậy?”

Nhưng nghe thấy chuyện này, Tăng tiên sinh càng thêm nổi điên,“Tao không cần bọn chúng đồng tình! Nếu như con của tao tốt thì tao cũng có thể quyên tiền cho chúng nó!”

Mộ Dung Cương không nghĩ tới lộng xảo thành chuyên, ngược lại càng kích thích Tăng tiên sinh, nhìn con dao sáng lóe lên bên cổ Tỉnh Tĩnh, cô bé sợ tới mức trào nước mắt, nhưng không dám bật khóc thành tiếng, khiến cho y khẩn trương đến sắp hít thở không thông! Phải làm sao đây?

Đột nhiên, tín hiệu trên ti vi thay đổi, Tăng phu nhân xuất hiện trên ti vi, đây là cảnh sát muốn làm quấy nhiễu lực chú ý của Tăng tiên sinh.

“A Cường, sao anh lại ngu ngốc đến thế? Anh đừng làm chuyện điên rồ mà!” Tăng phu nhân ở trên ti vi khóc đến thương tâm “Em không hề muốn ly hôn với anh, thật sự không có!”

“Cô gạt người!” Tăng tiên sinh kích động mắng to,“Con đàn bà lòng lang dạ sói, ngay cả con ruột của mình cũng vứt bỏ, cô có còn là con người không?”

“Thật mà!” Tăng phu nhân được một nữ cảnh sát dìu, nhìn màn hình khóc không thành tiếng,“Em vừa về nhà, đã bị cha và các anh em trai nhốt lại. Bọn họ nói……bọn họ nhất quyết không để cho em ra ngoài. Họ nói chúng ta vì con mà táng gia bại sản, cuộc sống sau này sẽ vô cùng khó khăn! Bọn họ…. bọn họ cũng là không nỡ để em đi theo anh chịu khổ, cho nên mới muốn em ly hôn với anh, tái hôn với một người có gia cảnh tốt…. Anh vẫn biết, bọn họ vẫn đều phản đối em và anh. Luôn chê anh nghèo, vô dụng,,,,Em có cầu xin họ đến đâu cũng không được!”

Tăng tiên sinh run run, cái loại cảm giác nhục nhã càng khiến cho anh ta thêm điên cuồng, “Vậy cô….không phải là cô không cần cha con tôi sao? Giấy ly hôn kia rõ ràng có chữ ký của cô!”

“Không phải như thế!” Tăng phu nhân liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa,“Cha em lấy cái chết ra ép em, nếu như em không chịu ký tên, ông ấy sẽ đi tự tử! Anh biết ông cố chấp đến thế nào rồi, dưới tình huống này, em sao có thể không ký? Nhưng mà em biết, anh nhất định sẽ không đồng ý, cho nên em muốn kéo dài thời gian để cùng anh ra tòa, đợi khi lên tòa án, em sẽ nói rõ trước mặt mọi người. Nhưng mà anh… anh sao lại gây ra chuyện như thế này?”

“Cô nói dối, nói dối! Đợi đến toà án, cô nhất định sẽ ly hôn với tôi!” Tăng tiên sinh càng thêm kích động, nước mắt thế nhưng đã tuôn ra.

Mộ Dung Cương bất động thanh sắc từng chút từng chút tới gần anh ta, tiến vào phạm vi thích hợp để công kích.

“Em không có nói dối!” Tăng phu nhân không biết làm sao để chứng minh sự trong sạch của mình, vừa thương tâm lại khổ sở,“A Cường, anh tự hỏi lại lòng mình đi, mấy năm chung sống, em đối với anh như thế nào?”

Cảm xúc của cô nhất thời không khống chế được mà nói ra sự thật,“Tiểu Bân sắp chết rồi, cảnh sát vừa mới nói với em, con sắp không chống đỡ được nữa. Anh không ở lại bên con, chẳng lẽ còn muốn tạo nghiệt, tổn thương con của người khác, giảm phúc của con chúng ta sao?”

Tiểu Bân sắp chết! Con của mình sắp chết!

Thông tin này khiến cho Tăng tiên sinh hoàn toàn sụp đổ, phát ra tiếng hét thê lương, đột nhiên rút dao đâm về phía Tĩnh Tĩnh!

“Nếu con của tao phải chết, tao muốn chúng mày toàn bộ chôn cùng! Chôn cùng!”

Là lúc này! Mộ Dung Cương bay lên một cước, đá vào bàn tay cầm dao của Tăng tiên sinh.

Dao rơi xuống đất, y cúi người ôm lấy Tĩnh Tĩnh, ném về phía tấm đệm trong phòng, lại ôm một đứa bé gần nhất cũng tính ném về phía tấm đệm.

Nhưng mà, động tác đá chân vừa rồi quá mạnh, bụng quặn đau, làm cho Mộ Dung Cương ngay cả đứng cũng không vững, đừng nói là làm gì khác, chỉ còn cách quỳ xuống, ôm lấy đứa bé che cho nó.

Mà lúc này, từ đằng sau Tăng tiên sinh đã vác con ngựa gỗ lên, hung hăng quật về phía Mộ Dung Cương!

Hết thảy đều phát sinh rất nhanh, cho dù Mộ Dung Cương đã nhận nguy hiểm đằng sau, cũng không có nửa phần khí lực né tránh.

Rầm một tiếng, cửa phòng bật mở, tiểu lưu manh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, máu huyết toàn thân cơ hồ bị đông cứng……