Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 26: Bảo bảo ấm áp




Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài đi từ đồn công an ra liền nhìn thấy cha mẹ Hoắc cùng với mẹ Lạc đang đứng chờ ở ven đường.

Mùa đông đã sớm bắt đầu, nhiệt độ không khí buổi tối rất thấp, mà đồn công an lại vừa vặn ở nơi đầu gió, một vài người đã cảm thấy như đông đá, run rẩy giữa gió lạnh.

Lòng hai cậu con trai tràn đầy áy náy, Hoắc Chu cũng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt cha mẹ.

Cha Hoắc đi đón xe, mẹ Hoắc dịu dàng xoa xoa đầu Hoắc Chu cùng Lạc Thanh Hoài, mỉm cười: "Không có việc gì là tốt rồi."

Trên đường không ai nói gì, quay trở về khu Bắc, Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu tách nhau về nhà riêng.

Hoắc Chu tắm giặt sạch sẽ đi ra, nhìn thấy mẹ Hoắc đang đặt một bao đậu đỏ lên bàn chọn lựa, nhất thời chẳng hiểu gì cả: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Muốn uống canh đậu đỏ sao?"

Mẹ Hoắc chuyên chú chọn những hạt đậu đỏ tròn đầy, bỏ vào trong một bao vải bố màu đỏ: "Cho con xua đi vận đen, đêm nay bỏ xuống dưới gối đi. Ngày mai để mẹ đi tìm lá bưởi nấu nước tắm rửa..."

Đây đều là biện pháp xua vận đen trong truyền thuyết, âu cũng là tâm lý an ủi. Bình thường Hoắc Chu sẽ tuyệt đối không tin, thậm chí còn cười nhạo một trận.

Hôm nay cậu lại không sao cười được, ngược lại mũi chua xót, cảm giác muốn khóc.

Mẹ Hoắc cũng không tin điều này, chỉ là vô cùng lo lắng Hoắc Chu, thà rằng tin là đúng còn hơn.

"Biểu cảm gì đấy?" Mẹ Hoắc ngẩng đầu, liếc Hoắc Chu một cái, "Mẹ nói cho này, người trẻ tuổi đừng có không tin mấy thứ này, như dì Lưu của con ấy, có một đợt xui xẻo vô cùng, sau đó..."

Hoắc Chu đi qua, ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng, "Con tin. Cảm ơn mẹ."

Mẹ Hoắc kinh ngạc, sau đó lại thấy vui mừng, vỗ nhè nhẹ cậu một chút, đưa bao đậu đỏ qua: "Con cầm lấy đi, đặt ở dưới gối đầu, đừng có làm hỏng."

Hoắc Chu vừa nhận thì liền có người gõ cửa.

Cha Hoắc ngồi ở sô pha đứng lên mở cửa.

Lạc Thanh Hoài sợ hãi đứng ngoài đó.

Mấy năm nay, số lần Lạc Thanh Hoài đến nhà Hoắc Chu đếm không xuể, như thể đem nơi này trở thành nhà mình, tuy rằng nó vẫn luôn rất lễ phép nhưng đã sớm không còn cảm thấy câu nệ.

Hôm nay, Lạc Thanh Hoài mẫn cảm hiển nhiên cảm thấy được nó đem đến phiền toái cho một nhà Hoắc Chu, cho nên chần chừ không dám vào cửa.

"Thanh Hoài? Đến vừa lúc, vào đi." Cha Hoắc phản ứng nhanh, vừa cười vừa kéo Lạc Thanh Hoài vào, "Dì có đồ muốn cho cháu."

Lạc Thanh Hoài vào cửa, mắt đã đi tìm Hoắc Chu đầu tiên, vừa nhìn thấy bao vải bố trong tay cậu cùng đậu đỏ trên bàn, sắc mặt không khống chế được liền trắng thêm vài phần.

Nó cũng hiểu được đây là đang làm cái gì.

Nó đương nhiên cũng không trách cha mẹ Hoắc, cảm thấy chính mình chính là vận đen kia, nếu không phải vì nó, Hoắc Chu sẽ không vô tội mà phải tới đồn công an một chuyến.

"Mau tới đây." Mẹ Hoắc từ trong túi lấy ra một bao vải đỏ khác, bên trong đã chứa đầy đậu đỏ, "Dì còn tính ngày mai để Chu Chu đem cho cháu, bây giờ cháu cầm lấy đi. Buổi tối khi đi ngủ đặt ở dưới gối, về sau sẽ không gặp cái loại bệnh thần kinh này nữa. Ca ca cũng được thả rồi, cháu còn bày đặt cái gì."

Hốc mắt Lạc Thanh Hoài đỏ ửng, cúi đầu chín mươi độ với cha mẹ Hoắc, "Cháu rất xin lỗi."

Nó cảm thấy bản thân gây phiền hà tới Hoắc Chu, làm hại cha mẹ Hoắc lo lắng hãi hùng nên mới muốn lại đây giải thích với bọn họ.

Chẳng sợ bị ghét bỏ hay bị mắng, nó vẫn vô cùng cảm kích.

Nhưng cha mẹ Hoắc cũng không ghét bỏ nó, lại càng không mắng nó, ngược lại còn muốn giúp nó xua đi vận đen, Lạc Thanh Hoài vừa cảm động lại vừa khổ sở.

"Cháu làm gì vậy?" Mẹ Hoắc vội vàng kéo Lạc Thanh Hoài, dịu dàng xoa xoa đầu nó, "Đây cũng không phải là cháu sai, cháu không cần tự trách. Cháu rất dũng cảm, Chu Chu cũng rất dũng cảm, cả hai đứa đều phải được khen ngợi."

Lạc Thanh Hoài đã không nói nổi lên lời.

Mẹ Hoắc cầm hộp chocolate đi ra, đưa cho Hoắc Chu: "Thưởng cho hai đứa này."

Hoắc Chu vui vẻ mở hộp, đầu tiên chọn một viên đút cho Lạc Thanh Hoài, lại bóc vỏ hai viên khác nhau cho cha mẹ, cuối cùng mới đến lượt bản thân.

Chocolate rất ngọt mà lại không gắt, mùi vị thơm ngát, ánh mắt Hoắc Chu sáng lên, "Đây là loại lần trước ăn ở nhà bà nội phải không ạ? Không phải bà đưa hết cho Hoắc Tưởng rồi sao?"

Đến bây giờ, ở Hoắc gia Hoắc Chu vẫn là đứa nhỏ không chớp mắt, bà nội có thứ tốt đều đưa anh cả cùng đứa út trước. Chocolate lần trước, Hoắc Chu vẫn là không có phần.

Nhưng mà Hoắc Tưởng càng ngày càng sùng bái Lạc Thanh Hoài, nó nhận chocolate còn nhớ rõ để một ít cho Lạc Thanh Hoài.

Lạc Thanh Hoài hiển nhiên sẽ đưa cho Hoắc Chu, vì thế Hoắc Chu cũng đã ăn qua.

"Ừ, chính là loại này." Cha Hoắc nói, "Một đồng nghiệp trong công ty đi công tác nước ngoài mang về."

Hoắc Chu vừa nghe, nổi tính trẻ con lên nói với Lạc Thanh Hoài, "Nhìn xem, mua ở nước ngoài, ăn còn ngon hơn loại của Hoắc Tưởng."

Lạc Thanh Hoài gật đầu, "Vâng, ăn rất ngọt."

Hoắc Chu liền đưa cả hộp cho Lạc Thanh Hoài, "Cho em này."

Lạc Thanh Hoài đương nhiên không cần, hai người tranh nhau nhường cho người kia.

Mẹ Hoắc nhìn không được, "Đứa nào cầm thì có gì khác nhau chứ?"

Đúng là vậy, Hoắc Chu cười rộ lên, cũng không miễn cưỡng nữa.

Lại nói một lúc, Lạc Thanh Hoài cũng phải về nhà.

Hoắc Chu nhìn mẹ Hoắc, chớp chớp mắt: "Mẹ, con đưa Hoài Bảo về."

Mẹ Hoắc bất đắc dĩ: "Đi đi."

Lạc Thanh Hoài ngượng ngùng, "Gần như vậy, anh không cần đưa về đâu."

Hoắc Chu cũng không thanh minh, kéo nó ra cửa mới nói, "Anh đến nhà em ngủ."

Cậu nghĩ, Lạc Thanh Hoài hôm nay bị kinh sợ, buổi tối e là lại gặp ác mộng, ngủ cùng em ấy còn có thể an ủi.

Lạc Thanh Hoài không biết nghĩ tới cái gì, nháy mắt cơ thể cứng ngắc, đi đường biến thành cùng tay cùng chân.

Hoắc Chu nhìn biểu cảm quái dị của nó, đột nhiên phản ứng lại, "A, em không phải là có chuyện muốn nói với mẹ sao, anh đưa em đến cửa thì quay về vậy."

Thế mà cậu quên mất, mẹ Lạc nhất định cũng sẽ rất sợ hãi.

Hơn nữa xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lạc Thanh Hoài chắc chắn muốn nói với mẹ rất nhiều, không phù hợp để cậu nghe.

"Không không không." Lạc Thanh Hoài vội vàng nắm chặt cánh tay Hoắc Chu, sợ cậu cứ như vậy liền đi, "Nhà em đã nói chuyện xong rồi."

Đã nói xong rồi?

Cậu chỉ tắm có một lúc mà đã nói xong rồi?

Tuy rằng biết Lạc Thanh Hoài không nói chuyện với mẹ nhiều lắm, Hoắc Chu vẫn rất kinh ngạc.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã tới cửa nhà Lạc Thanh Hoài.

Hai mắt mẹ Lạc vẫn còn hồng hồng, hẳn là vừa khóc, nhưng cũng không khóc quá nhiều.

Hơn nữa mặt cô cũng rất trấn tĩnh, nhìn thấy Hoắc Chu thì hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã dịu dàng chào hỏi: "Chu Chu đến đấy à? Hôm nay thật sự rất cảm ơn cháu, cha mẹ cháu không mắng cháu chứ?"

Ấn tượng bình thường của người khác đối với mẹ Lạc là vừa dịu dàng lại vừa nhút nhát, quán ăn của cô cũng thường xuyên gặp một ít phiền toái không lớn không nhỏ, số lần Lạc Thanh Hoài ra mặt còn nhiều hơn cô, tất cả mọi người đều cảm giác cô là một người vô cùng yếu đuối.

Nhưng hôm nay, Hoắc Chu đột nhiên cảm thấy được, mẹ Lạc có thể không yếu ớt như vậy, chỉ là cô đang cố che giấu thôi.

"Bọn họ không mắng cháu, còn khen cháu dũng cảm." Hoắc Chu cười nói, "Dì yên tâm, về sau có Hoài Bảo bảo vệ dì, cả cảnh sát và cháu cũng sẽ bảo vệ dì, sẽ không có ai đến gây chuyện với dì nữa đâu."

Mẹ Lạc ngẩn ra hai giây, nở một nụ cười dịu dàng, "Cảm ơn Chu Chu, cháu đúng là một đứa nhỏ ngoan."

Lạc Thanh Hoài đúng lúc nói, "Mẹ, hôm nay ca ca ngủ cùng con."

Mẹ Lạc có chút bất ngờ, nhưng cũng không nhiều lời: "Chu Chu đã tắm rửa chưa? Để dì đi đun nước nóng cho hai đứa."

"Cháu tắm rồi ạ." Hoắc Chu quen thuộc đi vào phòng ngủ Lạc Thanh Hoài, "Hoài Bảo đi tắm đi."

Cậu nghĩ, có lẽ Lạc Thanh Hoài còn có chuyện muốn nói với mẹ, cậu nên tự giác để thời gian cùng không gian cho bọn họ.

Nhưng không bao lâu, Lạc Thanh Hoài tắm rửa xong liền đi vào.

Tóc nó vẫn còn nhỏ nước, gương mặt tái nhợt cả ngày cuối cùng cũng bị khí nóng hấp hơi thành trắng trắng hồng hồng, áo ngủ không cài cúc trên, xương quai xanh tinh xảo vốn được giấu kín nay lại như ẩn như hiện.

Hoắc Chu có loại xúc động muốn đi lên lột sạch áo ngủ Lạc Thanh Hoài.

Cậu vội vàng dời mắt, nhìn sang máy sấy đầu giường: "Hoài Bảo lại đây, anh giúp em sấy tóc."

Lạc Thanh Hoài cầm khăn lông xoa lung tung, "Không cần sấy đâu."

"Lại đây nhanh lên." Hoắc Chu kéo Lạc Thanh Hoài qua, bật máy sấy thổi lên, "Không sấy khô thì ngủ sẽ đau đầu, em cứ ngồi đây đừng nhúc nhích."

Ngón tay thon dài của cậu luồn vào đỉnh đầu Lạc Thanh Hoài, nhẹ nhàng xoa xoa tóc.

Đầu ngón tay xẹt qua da đầu, cảm giác tê tê dại dại khiến tâm người ta rộn ràng, tim Lạc Thanh Hoài theo tiếng máy sấy mà đập điên cuồng, ngoan ngoãn cúi đầu, thuận theo động tác của Hoắc Chu.

Thiếu niên tóc ngắn nên rất nhanh đã khô, Hoắc Chu có chút tiếc nuối mà buông tay.

"Để anh xem." Ngón tay Hoắc Chu thuận thế trượt xuống, nâng mặt Lạc Thanh Hoài lên.

Đầu ngón tay truyền tới xúc cảm nóng bỏng, mặt Lạc Thanh Hoài đã đỏ ửng như cà chua.

"Em nóng à?" Hoắc Chu buông tay, "Bị trúng gió sao? Tại sao lại không nói?"

Lạc Thanh Hoài vội ho một tiếng, "Ngủ đi."

Nói xong liền bò lên giường, cẩn thận nhét bao đậu đỏ xuống dưới gối.

Hoắc Chu cũng tắt máy sấy, tắt đèn, bò theo lên giường.

Giường Lạc Thanh Hoài là giường đơn, hai người ngủ có chút chật chội, chỉ có thể dán chặt với nhau.

Tuy rằng không đến mức tiếp xúc da thịt, nhưng cánh tay vẫn như bị lửa thiêu đốt.

Không khí yên tĩnh thích hợp nhất để tạo cảm giác ái muội, tim hai người đều không tự chủ mà đập nhanh hơn, trong đêm tối vang hết đợt này đến đợt khác như thể đang thi đấu.

Hoắc Chu cảm giác tay chân không tự nhiên thì đột nhiên Lạc Thanh Hoài lên tiếng.

"Ca ca, hôm nay anh nói chân tướng là có ý gì?"

Hôm nay ở cục cảnh sát Lạc Thanh Hoài bị giữ lại, còn chưa kể cụ thể, Hoắc Chu cũng đúng lúc muốn hỏi nó một vài chuyện trong quá khứ.

Cậu đem những gì mình biết nói ra, chỉ giấu việc cha Hoắc giúp Lạc Thanh Hoài đến trường học.

Lạc Thanh Hoài nghe xong liền hỏi: "Cho nên là chú Hoắc giúp em đi học, phải không?"

Hoắc Chu cả kinh: "Làm sao em biết?"

"Em đoán." Lạc Thanh Hoài khẽ cười một tiếng, "Nhưng mà phản ứng này của anh chứng minh em nói đúng rồi."

Hoắc Chu: "... Hoài Bảo, em học hư rồi."

Lạc Thanh Hoài lại cười, "Cũng không phải tùy tiện đoán đâu, trước khi tới khu Bắc em cũng từng gặp chú Hoắc rồi.

"Hả?" Hoắc Chu lại kinh ngạc, "Khi nào?"

"Khi bà nội em qua đời." Giọng Lạc Thanh Hoài trầm xuống, "Không phải anh tò mò Cao Ngọc Thụ là ai sao? Hắn chính là hung thủ hại bà em."

Lạc Thanh Hoài phảng phất nhớ lại sáu năm trước.

Cha đã qua đời, không ai để ý tới một nhà Lạc Thanh Hoài như thế nào, bọn họ trở thành kẻ tội đồ, nhận hết mọi khinh rẻ tủi nhục, cuối cùng bị bắt dọn về nhà bà nội ở nông thôn.

Nhưng tránh né như vậy cũng không làm cho lời đồn đãi mất đi, thậm chí còn đi theo tới tận quê, một nhà Lạc Thanh Hoài vẫn là đối tượng để người khác công kích ác ý như cũ.

Có một ngày, một người đàn ông say khướt xông tới, đập hết đồ đạc trong nhà.

Gã đàn ông này chính là Cao Ngọc Thụ. Hắn vốn là một công nhân trong phòng thí nghiệm, sau khi bị sa thải không tìm được công việc. Người trong nhà đều ghét bỏ hắn, mắng hắn vô dụng, thậm chí những đứa trẻ trong nhà cũng cách thật xa.

Cao Ngọc Thụ cảm thấy tất cả đều là lỗi của cha Lạc Thanh Hoài, cho nên hắn tìm đến nhà nó, nghĩ muốn tìm được chỗ tốt, nếu không tốt thì liền đập phá đồ đạc để phát tiết.

Bà nội Lạc Thanh Hoài người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vốn đã vô cùng tuyệt vọng, lại ngày ngày bị hàng xóm chỉ chỉ trỏ trỏ đã sớm chán đời.

Bà nội liền liều mạng cùng Cao Ngọc Thụ.

Cao Ngọc Thụ bị rượu sai khiến, cầm viên gạch đập lên đầu bà nội.

Máu tươi trong nháy mắt tràn ra, Lạc Thanh Hoài trơ mắt nhìn thấy bà nội ngã xuống, rồi không thể đứng lên nữa.

Báo cáo pháp y nói, nguyên nhân tử vong của bà là chấn thương sọ não.

Hơn nữa bà nội là người động tay trước, khi Cao Ngọc Thụ muốn dừng tay để rời đi, bà tiếp tục đánh người, không cho hắn đi.

Dù sao, đến cuối cùng, Cao Ngọc Thụ chỉ bị phán thi hành án tù bốn năm.

Hắn ở trong tù biểu hiện không tốt, lại chịu thêm hai năm tù nữa, bây giờ mới ra tù.

Trong lúc Cao Ngọc Thụ trong tù, vợ hắn ly hôn, mang theo con nhỏ cao chạy xa bay.

Sau khi ra tù, cha mẹ cũng không muốn nhận hắn.

Cao Ngọc Thụ tay trắng, tâm lý lại càng vặn vẹo, hắn cho rằng tất cả đều nhờ cha Lạc Thanh Hoài ban tặng, cho nên mới muốn ăn vạ nhà nó.

Kỳ thật trước hôm nay, hắn đã đến quấy rầy mẹ Lạc được một thời gian.

Mẹ Lạc không muốn Lạc Thanh Hoài lo lắng nên không nói gì với nó.

"Thật đáng giận." Hoắc Chu nắm tay huơ huơ, hối hận trước đó không đánh Cao Ngọc Thụ thêm vài cái.

Lạc Thanh Hoài nói, "Chính là lúc bà nội mất, em đã thấy chú Hoắc."

Khi đó Lạc Thanh Hoài còn nhỏ, cầm viên gạch dính máu trong tay, trong lòng dâng lên vô số ý niệm ác độc.

Cha Hoắc tình cờ ở đó, giúp nó báo án, thời điểm cảnh sát điều tra thì mới biết Lạc Thanh Hoài là ai.

Không lâu sau đó, Lạc Thanh Hoài liền nhận được lời mời nhập học của trường tiểu học trực thuộc.

Vì thế hai mẹ con mới dọn tới khu Bắc, thời điểm biết cha Hoắc là xưởng phó, Lạc Thanh Hoài liền đoán được là chú đã giúp mình. Chẳng qua cha Hoắc cho tới bây giờ cũng không nhắc tới việc này, cũng thể hiện như không hề biết nó, Lạc Thanh Hoài không biết nói ra có đem đến phiền toái cho cha Hoắc hay không, cho nên cũng không kể cho ai.

Hoắc Chu đau lòng không chịu nổi, nghĩ tới Lạc Thanh Hoài từ nhỏ không có cha đã rất thảm, không nghĩ trong chuyện này còn có mệnh của bà nội nữa.

Cậu xoay người kéo Lạc Thanh Hoài vào trong lòng, an ủi, "Yên tâm, án tử của cha em sẽ điều tra lần nữa, chân tướng rất nhanh sẽ rõ ràng."

Lạc Thanh Hoài ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Hoắc Chu, có chút tâm viên ý mã(*): "Vâng."

(*) Tâm viên ý mã: Đứng núi này trông núi nọ

Hoắc Chu vỗ vỗ lưng Lạc Thanh Hoài, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Nghe thấy án tử của cha mình sẽ điều tra một lần nữa, vì sao Lạc Thanh Hoài lại phản ứng bình thản như vậy?

Hoắc Chu ngẫm nghĩ, kinh ngạc hỏi: "Hoài Bảo, đừng nói em đã sớm biết sẽ có chuyện này?"

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Vâng, mấy năm nay mẹ vẫn một mực nghĩ cách lật lại bản án của cha."

Hoắc Chu sợ ngây người.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu được vì sao mẹ Lạc luôn vội đến không rảnh quản Lạc Thanh Hoài, cùng với vì sao nhà Lạc Thanh Hoài vẫn luôn nghèo như vậy.

Nói như thế, thời cơ lật lại bản án trùng hợp như vậy, đừng nói là cố ý chứ?

"Cho nên, hai người cố ý chờ cha anh từ chức mới bắt đầu điều tra lại phải không?" Hoắc Chu hỏi.

"Trên cơ bản là trùng hợp thôi." Lạc Thanh Hoài nói, "Chỉ là khi biết chú phải từ chức, em giao chứng cứ cho cảnh sát chậm vài ngày."

Mẹ Lạc không tin ai, nhưng Lạc Thanh Hoài tin tưởng cha Hoắc không có liên quan gì tới chuyện năm đó.

Hơn nữa, từ chức cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc điều tra, chỉ là một khi đã bắt đầu, cha Hoắc sẽ không dễ dàng rời khỏi như vây.

Hoắc Chu bắt lấy trọng điểm trong lời của nó: "Em? Chứng cứ?"

Lạc Thanh Hoài dán vào ngực Hoắc Chu, dường như rất lạnh, "Có vẻ ở trong nhà em phát hiện được nửa phương trình "Tử mạn"."

Hoắc Chu không hiểu gì: "Tử mạn là cái gì?"

"Một loại ma túy." Lạc Thanh Hoài nói, "Năm đó khi cha em mất, pháp y kiểm tra phát hiện ra thứ ma túy cha hút chính là loại này."

Hoắc Chu trợn mắt há mồm, một lúc sau cả kinh đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: "Em nói, này, này phát hiện trong nhà, cho nên..."

"Biết được tại sao vụ nổ năm đó lại liên lụy nhiều người như vậy sao?" Lạc Thanh Hoài hiểu được Hoắc Chu khiếp sợ cái gì, "Bởi vì cảnh sát ở hiện trường kiểm tra được dược phẩm cấm, chẳng qua hai án tách ra xử lý, lãnh đạo xưởng 306 liền dùng án tử của cha em để che đi án dược phẩm vi phạm lệnh cấm, hơn nữa sa thải tất cả những người liên quan. Ngay lúc đó xưởng phó Long Phàn nói là tự nhận lỗi xin từ chức, nhưng sau khi ông ta từ chức lại trở thành xưởng trưởng khu chế thuốc, cuộc sống còn tốt hơn cả trước kia."

Hoắc Chu hiểu ra, "Hai người nghi ngờ chú Long... Cha Đại Long? Cho nên thuê nhà họ cũng là cố ý?"

Cậu nghĩ tới khi Lạc Thanh Hoài vừa chuyển đến đây, cậu đi vào trong nhà thấy trên mặt tường đều dán đầy báo cũ, lúc ấy đã cảm thấy kỳ quái.

"Mẹ không tin cha sẽ tự sát, càng không tin ông ấy sẽ hít ma tuý, cho nên một mực nghĩ cách vì ông mà lật lại bản án. Mấy năm nay nhà em tìm được không ít tin tức nên nghi ngờ, rằng dược phẩm vi phạm lệnh cấm năm đó có thể chính là "Tử mạn". Chẳng qua kết quả kiểm tra chỉ ra một chút thành phần, bị xưởng lấy một loại dược phẩm cấm khác gạt qua." Lạc Thanh Hoài nói, "Em đồng ý chuyển tới nơi này, nguyên nhân rất lớn là vì mẹ muốn nghe ngóng được từ người trong xưởng. Lựa chọn thuê nhà này đương nhiên cũng là cố ý, nhưng mà nhà em cũng không nghĩ rằng thật sự tìm ra được chứng cứ."

Nếu không, dù cho cha Hoắc có hỗ trợ, mẹ Lạc cũng không cần thiết mang Lạc Thanh Hoài tới nơi thương tâm này để học hành.

Hoắc Chu cuối cùng cũng hiểu rõ.

Mẹ Lạc tới khu Bắc là để thám thính. Cho nên cô mới mở quán ăn, một phần là kế sinh nhai nuôi tạm gia đình, một mặt khác để nghe ngóng người khác nói chuyện. Chỉ cần phát hiện một chút dấu vết sự tình, cô liền tổng hợp tin tức chờ đến tin hữu dụng.

Này cũng có thể giải thích vì sao cô vẫn luôn mang dáng vẻ nhu nhược nhút nhát, bởi vì có ai lại để ý một người phụ nữ yếu đuối đơn độc chứ? Ở khu Bắc nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn chịu một vài uất ức, nhưng trên tổng thể mà nói, kỳ thật vẫn rất trôi chảy.

Nếu không phải Lạc Thanh Hoài thật sự đáng yêu, lại còn thành tích tốt, mẹ con hai người chính là một nhà bị xem nhẹ.

Như vậy, tố chất tâm lý của mẹ Lạc nhất định là vô cùng mạnh mẽ, khó trách hôm nay gặp chuyện đáng sợ như vậy cũng chỉ dao động cảm xúc có một chút.

Mẹ Lạc vì minh oan cho chồng mà hy sinh rất nhiều, không hề dễ dàng chút nào.

Chỉ là, cuối cùng lại vất vả cho Lạc Thanh Hoài.

Việc này mẹ Lạc cũng sẽ không nhiều lời. Khi còn nhỏ, Lạc Thanh Hoài cũng sẽ có rất nhiều việc không thể tự giải thích được.

Lạc Thanh Hoài nhỏ như vậy, trong lòng hẳn sẽ có nhiều bất an cùng sợ hãi. Nó ép bản thân phải mau chóng trưởng thành, một bên học hành còn một bên đánh nhau, nó quả thật chịu thiệt quá nhiều.

Hoắc Chu ôm Lạc Thanh Hoài càng chặt, cằm nhẹ nhàng cọ xát trên đỉnh đầu nó: "Hiện tại tốt rồi, có chứng cứ, kẻ xấu rất nhanh sẽ gặp báo ứng."

Hơi thở Lạc Thanh Hoài nặng hơn một chút, cố gắng dời lực chú ý: "Hiện tại chứng cứ chưa đủ, còn phải chờ điều tra kế tiếp."

Hoắc Chu nghĩ tới lời nó nói tìm được phương trình, có chút tò mò, "Làm sao em biết được phương trình "Tử mạn"? Tìm được ở nơi nào?"

"Em không biết, cho nên mới nói là có vẻ." Lạc Thanh Hoài dừng một chút, khai thật với Hoắc Chu, "Thật ra cũng chỉ là đánh cược mà thôi."

Trước khi mẹ Lạc chuyển đến đây liền giữ lại tất cả đồ đạc, dù một mảnh giấy cũng phải cất giữ cẩn thận. Cô biết hy vọng không lớn, nhưng vẫn nghĩ là biết đâu, biết đâu có chứng cứ gì thì sao?

Lạc Thanh Hoài học giỏi nhất là hóa học, nó vẫn luôn muốn nghĩ rốt cuộc chuyện "Tử mạn" là như thế nào.

Hiện tại đương nhiên nó không có năng lực kia, nhưng trong lúc vô ý tìm thấy được một phương trình trong một cuốn sách ngữ văn. Bút tích kia vừa thấy đã nhận ra của người lớn, hơn nữa lại là in lại qua giấy than, kỳ thật đã không còn nhìn rõ.

Có lẽ vì cuốn sách kẹp giấy than mà người viết lại không biết, cho nên mới để lại dấu vết.

Đây đại khái chính là vận mệnh tự an bài.

Lạc Thanh Hoài không biết gì phương trình này, nó chỉ căn cứ vào việc không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, để mẹ đưa cho chuyên gia xem.

Chuyên gia nhận định, đây chính là phương trình "Tử mạn".

Nhưng mà, chỉ bằng chừng này thì không tính là chứng cứ.

Cho nên bọn họ mới cố ý để lộ chút tin tức.

Nếu Long Phàn thật sự có vấn đề, hắn biết cảnh sát lật lại án tử năm đó, lại biết trong nhà mình có phương trình, nhất định sẽ trở về xem xét.

Hiện tại Đại Long xuất hiện, đã chứng tỏ rằng có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới Cao Ngọc Thụ đột nhiên nhảy ra.

Khó trách hôm nay Lạc Thanh Hoài vừa nghe thấy "Đại Long" liền nhanh chóng chạy về nhà.

"Đêm nay khi chúng ta ở đồn công an thì có ai vào nhà em không?" Hoắc Chu khẩn trương.

"Có," Giọng nói Lạc Thanh Hoài không giấu được hưng phân, "Nhưng mà bọn họ không tìm được đồ vật, khẳng định sẽ quay lại. Anh yên tâm, nhà em đã liên hệ với cảnh sát, hiện tại cảnh sát theo dõi nhà em 24 giờ."

Hoắc Chu thở phào nhẹ nhõm, có cảnh sát để ý thì cậu sẽ không lo lắng an toàn hai mẹ con Lạc Thanh Hoài, chưa kể phiền toái của Cao Ngọc Thụ cũng sẽ được giải quyết.

Nhưng mà, hiện tại ngẫm lại, Cao Ngọc Thụ tìm đến đây, nói không chừng cũng là bị người châm ngòi.

"Vậy thật sự quá tốt rồi." Hoắc Chu vui vẻ thay Lạc Thanh Hoài, "Chân tướng rất nhanh sẽ rõ ràng."

Lạc Thanh Hoài cùng mẹ cuối cùng cũng có thể được giải thoát rồi.

Lạc Thanh Hoài nhìn Hoắc Chu không vì mình giấu diếm chuyện mà tức giận, cuối cùng cũng hoàn toàn nhẹ nhõm.

Hai người hôm nay đều bị hoảng sợ, thời gian cũng đã khuya, không nói lời nào liền nhanh chóng ôm nhau ngủ.

Lạc Thanh Hoài lại gặp ác mộng.

Ác mộng giằng co nó suốt tám năm, gặp nhiều như vậy nên cho dù là ở trong mơ, Lạc Thanh Hoài cũng có chút ý thức.

Lạc Thanh Hoài trong mộng còn chưa đến sáu tuổi, mỗi ngày vui nhất là buổi tối nhìn cha trở về nhà. Bởi vì cha rất yêu Lạc Thanh Hoài, gọi nó "Hoài Bảo", mua cho nó đồ ăn vặt rất ngon, mua cả những món đồ chơi mới nữa.

Một ngày xảy ra giông tố, Lạc Thanh Hoài chờ cha ngủ quên, đến lúc tỉnh lại lại không thấy người.

Lúc này nó không sợ sấm sét, đứng dậy mở cửa, muốn đón cha trở về.

Đừng mở cửa, đừng mở cửa, Lạc Thanh Hoài ở trong mộng nói cho bản thân.

Nó biết, cửa mở ra thì sẽ nhìn thấy một thi thể bị mưa gió cọ rửa đến trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng lại mờ mịt mở to, giống như đang hỏi thiên đạo vì sao bất công.

Đó là cha, là người cha không bao giờ gọi nó "Hoài Bảo" nữa.

Lạc Thanh Hoài đã nhìn quá nhiều lần, nó không muốn nhìn nữa.

Nhưng bản thân trong mộng lại không thể khống chế, vẫn là chậm rãi mở cửa.

"Hoài Bảo!" Hoắc Chu không biết từ đâu chạy tới chắn ở cửa, che kín mắt Lạc Thanh Hoài, "Bên ngoài trời mưa lắm, đừng đi ra ngoài, chúng ta vào nhà thôi."

Hoắc Chu kéo Lạc Thanh Hoài vào phòng, xoay người đóng cửa.

Lạc Thanh Hoài từ kẽ ngón tay cậu liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, mặt đất phía ngoài cửa sạch sẽ, chẳng có cái gì cả.

Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên thở một tiếng thật dài, giống như ngọn núi lớn đè trong lòng cuối cùng cũng đã vỡ nát.

Hoắc Chu nửa mơ nửa tỉnh nghe được Lạc Thanh Hoài trong lòng nỉ non một câu: "Ca ca..."

Ngữ điệu cao lên, như thể gặp chuyện rất vui vẻ.

Hoắc Chu mơ mơ màng màng hôn lên đỉnh đầu Lạc Thanh Hoài một cái, "Anh ở đây, ngủ đi."