Tiểu Nam Phong

Chương 37




Tháng bảy, kỳ thi đến như đã hẹn, do Chu Lạc luôn có thành tích học tập tốt nên Lâm Quế Hương cũng không lo lắng mấy, hai ngày thi nhanh chóng trôi qua.

Cuối cùng, Lâm Quế Hương cũng không nén được tò mò mà dò hỏi Chu Lạc kết quả thi cử thế nào, Chu Lạc nói:"Mẹ đốt vàng mã cảm tạ tổ tiên đi là vừa."

Sau đó, Chu Lạc nhận được đán án đề thi, so sánh với bài thi mình đã làm, cậu thấy kết quả còn tốt hơn hẳn so với dự tính của bản thân, vì thế cậu đã đăng kí học ngành kỹ thuật của trường đại học bách khoa tốt nhất cả nước trong tờ giấy nguyện vọng.

Lâm Quế Hương biết được chuyện này, người đổ đầy mồ hôi, hỏi:"Chọn trường đó thật à?"

Chu Lạc gật đầu:"Bà Lâm Quế Hương à, bà mau chuẩn bị tiệc ăn mừng đi."

Lâm Quế Hương đưa tay đập một phát lên đầu cậu, mắng:"Điểm con tự tính cũng chưa chắc chắn đúng, lỡ không đủ điểm vào trường thì sao?"

Chu Lạc xoa xoa đầu, bước lại ôm lấy mẹ:"Vậy học lại một năm nữa, dù sao con cũng không lỡ rời xa cha mẹ."

Lâm Quế Hương làm gì có tâm tư ngồi nói giỡn với cậu, đưa tay đánh người cậu:"Mau đi sửa giấy nguyện vọng đi."

Tin tức này nhanh chóng được truyền ra.

Nam Nhã cười ngặt nghẽo khi nghe cậu kể lại đoạn đối thoại trên cùng Lâm Quế Hương:"Học lại một năm? Cậu đang đùa sao?"

"Dù sao chị ở đâu thì em ở đó, chẳng sợ!" Chu Lạc ngồi trên ghế cưỡi bập bênh:"Chị yên tâm, em tự có tính toán, không quá hai tháng nữa, chị sẽ thu dọn hành lí đi theo em."

Trái tim Nam Nhã khẽ run lên, không rõ là chờ mong hay thấp thỏm. Cô lảng sang chuyện khác:"Cậu nói như thế với mẹ mà không bị đánh sao?"

"Bà làm sao nỡ đánh đứa con trai ngoan ngoãn giỏi giang này chứ? Mẹ em vui đến mức thiếu chút nữa là đưa tay lên hôn mặt em đấy." Chu Lạc nghiêng người cúi mặt xuống nhìn cô:"Chị không muốn hôn một cái ư?"

Nam Nhã đưa tay đẩy mặt cậu ra:"Suốt ngày nghĩ đến chuyện hôn hít, cậu không nghĩ được chuyện gì khác sao?"

Chu Lạc đáp:"Còn muốn ngủ nữa đấy!"

Nam Nhã mắng:"Toàn mấy chuyện đen tối xấu xa."

Chu Lạc không vui:"Chuyện này rất bình thường, có gì mà không tốt chứ?"

Nam Nhã:"Mặc xác cậu!"

Nói xong cô quay người rời đi. Chu Lạc nắm lấy cổ tay cô kéo lại:"Chị nghe em nói đã, hai đứa bạn em là Dương Tiểu Xuyên và Sử Giai Lệ hiện giờ đã có con rồi đấy, chúng nó ăn nằm với nhau hồi năm ngoái."

Gò má cô ửng đỏ, quay mặt sang chỗ khác.

Chu Lạc đứng dậy, vòng tay từ phía sau ôm lấy cô, làm nũng:"Em đã tốt nghiệp rồi, là sinh viên đại học, còn phải đợi tới khi nào? Điều này ảnh hưởng không tốt đến khả năng phát dục của em đấy, biết không?"

Tai Nam Nhã nóng ran, vội vàng đáp:"Cậu còn nhỏ."

Chu Lạc cau mày:"Em không còn nhỏ, chị còn muốn nuôi em lớn đến mức nào mới chịu dùng?"

Nam Nhã xấu hổ:"Ai nói cái đó chứ!"

Cô vùng khỏi cậu định chạy trốn, Chu Lạc không chịu buông, ôm chặt lấy cô, bắt lấy tay của Nam Nhã, bỏ vào quần mình, cười xấu xa:"Em biết ý chị là gì rồi, không có nhỏ đâu, chị sờ thử xem!"

Tay Nam Nhã tức thì chạm phải một vật nóng hổi, mềm mềm. Cô vừa đụng một cái, nó lập tức cứng rắn cương lên, giống hệt một sinh vật sống được nhét trong quần, nháy mắt chọc vào mông cô.

Nam Nhã đỏ bừng mặt, liếc nhìn cái lều dựng đứng dưới đũng quần cậu, thoáng cái giật tay lại, đẩy cậu ra, trợn mắt lườm:"Tự cậu đi mà sờ!"

Chu Lạc mặt dày mày dạn, vẫy vẫy tay, nói với theo:"Có muốn xem thử bản lĩnh của em không?"

Cô ném đống vải may lên người cậu, đứng dậy vém rèm đi sang gian phòng bên cạnh.

...

Kỳ nghỉ hè này của Chu Lạc trôi qua quá thoải mái, không phải học tập nên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Nam Nhã phải trông tiệm, ban ngày không thể gặp mặt cậu nhưng ngược lại có nhiều bạn học lúc trước không mấy thân thiết, bỗng giờ lại hay gặp mặt hẹn tụ tập chơi bời, tình cảm trở nên gắn bó. Thời gian chia tay sắp đến, mối quan hệ giữa các bạn cùng trang lứa bỗng khắng khít hơn nhiều, chỉ tiếc không biết chút tình cảm này có thể duy trì được bao lâu?

Trần Quân chậm rãi đi tới, một lần nữa hòa mình cùng mọi người. Nhưng cậu ta đã thay đổi, không giống như trước đấy, thích ru rú trong nhà nhiều hơn.

Trương Thanh Lý lại thường hẹn Chu Lạc đến nhà chơi với cậu ấy.

Trần Quân ngồi chơi game trong nhà, trên chiếu bày la liệt bánh kẹo và nước ngọt, quạt trần quay vù vù trên đỉnh đầu, thế nhưng cậu ta vẫn đổ đầy mồ hôi.

Thấy Chu Lạc và Trương Thanh Lý đến, Trần Quân lên tiếng:"Lạc, chơi không?"

Chu Lạc cầm lấy máy game, cậu vốn không có hứng thú với mấy trò này, chơi bừa một chút, nhường phần thắng cho Trần Quân. Trần Quân cũng chẳng hào hứng gì khi thắng như vậy:"Cậu chơi gà quá!"

"Phòng cậu sao nóng vậy?" Chu Lạc bỏ máy chơi game xuống, nhìn xung quanh:"Như vậy còn không mở cửa sổ?"

Trương Thanh Lý nghe vậy bèn đứng lên mở cửa sổ ra, bỗng nhiên thấy tội nghiệp, quay lại ngồi xổm xuống chiếu nói:"Mới đó đã sắp hết hè rồi, thời gian trôi qua nhanh thật!"

Trần Quân cũng thở dài, ngã nằm xuống chiếu:"Đúng vậy, nhìn xem, đã giữa hè rồi... Lạc, rảnh thì chơi bóng rổ đi!"

Chu Lạc nói:"Ừ."

Trần Quân nói:"Điểm thi cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ đậu vào trường đại học tốt nhất."

Chu Lạc cười cười:"Mới điền giấy nguyện vọng thôi, vẫn chưa công bố điểm ra mà."

"Mọi người trên trấn đều nhìn vào cậu, đừng để rớt thật." Trần Quân cười, lại nói:"Có điều, trước nay cậu làm gì cũng cân nhắc kỹ lưỡng, khẳng định không thành vấn đề. Sau này sợ không có cơ hội chơi bóng cùng nhau rồi, có lẽ tình cờ gặp nhau trên đường cũng không nhận ra."

Chu Lạc nói:"Nghỉ hè tớ sẽ về thăm nhà mà."

Vừa nói lại cảm thấy chột dạ, nghỉ hè cậu phải đi làm thêm kiếm tiền nuôi vợ con, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

"Trở về cũng không còn thân thiết nữa." Trương Thanh Lý nói, miễn cưỡng cười:"Đến lúc đó đều có bạn mới."

Chu Lạc gãi đầu, cười gượng, cậu không thể thốt ra câu "vĩnh viễn là bạn tốt" được. Bởi vì cậu biết rõ, lời này quá giả tạo. Cậu cũng hơi bi ai, tính luôn cả Trần Quân với Trương Thanh Lý thì bạn bè của cậu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiện giờ bọn họ ngồi chung một chiếu, cậu sẽ luyến tiếc sẽ nhớ nhung, có thể khi rời đi sẽ viết thư gọi điện cho họ, nhưng sau này thì sao?

Đi qua mỗi giai đoạn cuộc đời sẽ gặp những ngã rẽ khác biệt và biến hóa, làm sao để đảm bảo chắc chắn điều gì đó trong tương lai?

Cậu thở ra một hơi thật dài.

"Đúng rồi, Chu Lạc, hôm nay sinh nhật cậu phải không?" Trương Thanh Lý hỏi.

"Ừ."

"Buổi tối cùng nhau ra ngoài chơi nhé? Làm tiệc sinh nhật cho cậu!"

Chu Lạc lại có dự định khác, vội nói:"Trong nhà có mở tiệc mừng có lẽ tớ không đi được, ngày mai nhé?"

Trần Quân đồng ý, Trương Thanh Lý lại tỏ ra tức giận, thừa dịp mọi người vui vẻ bèn mặt dày nửa đùa nửa thật hỏi:"Thế còn cô bạn gái cậu thích thì sao? Cô ta có ở cùng cậu không?"

Chu Lạc đắc ý cười:"Có."

Có Trương Thanh Lý ở đây, Trần Quân chỉ có thể tỏ ra không biết gì, đập lên vai Chu Lạc:"Sướng nhỉ?"

Chu Lạc liếc mắt nhìn cậu bạn một cái, cười không đáp.

Trương Thanh Lý lại hỏi:"Cô ta cũng thi điểm cao nhỉ?"

Chu Lạc từ chối cho ý kiến, chỉ cười.

Trương Thanh Lý oán giận:"Cậu kín miệng thật đấy, rốt cuộc là ai, mau nói đi!"

Chu Lạc đáp:"Lúc cần biết sẽ biết thôi."

Lúc này có mấy đứa bạn khác đứng dưới lầu gọi vọng lên:"Chu Lạc! Thầy đang tìm cậu đấy, bảo mau về nhà đi, điểm được công bố rồi, 693 điểm!"

Chu Lạc sửng sốt:"Ôi mẹ ơi!"

Cậu lập tức chồm dậy, bay đến trước cửa sổ, Trần Quân và Trương Thanh Lý cũng kích động nhảy dựng lên, ba cái đầu từ cửa sổ chen ra ngoài:"Thật hả?"

"Thật!" Mấy đứa bạn đứng dưới lầu lại nhao nhao cả lên:"Thủ khoa toàn trấn, toàn huyện, toàn thành phố đều là cậu đấy! Chủ tịch trấn, thầy hiệu trưởng và các thầy cô giáo đều đến nhà cậu cả rồi."

Trần Quân và Trương Thanh Lý hét vang:"A!!!"

Chu Lạc cũng mừng rỡ như điên, xoay người chạy xuống lầu.

Một đám thiếu niên vui mừng la hét, băng qua những phiến đá xanh lót trên vỉa hè.

"Thanh Thủy! Thanh Thủy!"

"Chu Lạc! Chu Lạc!"

"Chu Lạc của thị trấn Thanh Thủy!"

Bọn họ điên cuồng hò hét kêu gào, cười ha ha, quậy phá như muốn cho cả thế giới biết bọn họ đang hăng hái, người qua lại trên đường thấy bọn họ hô hào cũng mỉm cười vui lây, nhìn các thiếu niên chạy vù vù như cơn gió.

Khi sắp chạy đến ngõ hẻm nhà Nam Nhã đột nhiên Chu Lạc tỉnh táo lại trong cơn vui mừng điên cuồng, chuyện gì cũng mặc kệ, ông to bà lớn nào đang chờ ở nhà cậu cũng không gặp! Cậu cố gắng bỏ xa các bạn lại sau lưng, thừa dịp không ai chú ý liền rẽ ngang vào con ngõ nhỏ, chạy ào vào trong rừng cây rồi mất hút.

Nam Nhã đang quét dọn trong bếp thì nghe thấy tiếng hò hét của đám học sinh đi ngang qua, có dự cảm hồi hộp đang định đi ra ngoài lắng nghe thì bọn họ đã đi xa. Trái tim cô đập thình thịch, nhanh đến mức không thể khống chế được, cô đưa tay ấn lên ngực, cố ép nó bình tĩnh lại thì nghe tiếng sột soạt trong rừng cây, một cái bóng từ trên cây trượt xuống.

Nam Nhã lập tức chạy ngược ra phía cửa sau, vừa mở cửa ra, Chu Lạc đã lao vào, quay người đóng sầm cửa lại, đẩy ngã cô lên ván cửa, hai tay giữ chặt mặt cô, ấn xuống một nụ hôn thật sâu.

Người cậu ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng mãnh liễn, kích động đến mức làm cô run rẩy theo, nụ hôn của cậu vừa thô bạo vừa nóng bỏng như muốn nghiền nát cô, khiến cô gần như hít thở không thông, nghiêng đầu sang chỗ khác, khó khăn gọi một tiếng:"Chu Lạc, buông ra đã."

Cậu không buông, cúi đầu đuổi theo cắn mạnh vào tai cô, cổ cô, liên tục liếm mút, kéo tay ôm cô đi lên lầu, đặt xuống giường.

Ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây hoa phượng vĩ chiếu lên người cô, cô thấy đầu óc mình choáng váng, hai mắt hoa đi, hít thở khó khăn. Nụ hôn cuồng dã khiến thần trí cô mơ hồ, run rẩy. Cô sợ, cố níu kéo chút lí trí cuối cùng để đẩy cậu ra.

"Chu Lạc..." Cô khẽ gọi.

Chu Lạc dường như không nghe thấy, sốt ruột vội vàng cởi nút áo của cô, sườn xám được trút ra quá nửa, da thịt lộ ra trắng như tuyết, cậu cẩn thận vuốt ve làn da mềm mịn, toàn thân cô đều rất mềm.

"Cậu đừng..." Cô ngăn lại.

Chu Lạc nắm lấy tay cô, ấn lên trên mặt mình:"Chị, hôm nay là sinh nhật em."

Ánh mắt Nam Nhã long lanh ướt át, bối rối một hồi:"Chị không biết, chị chưa chuẩn bị quà gì cho cậu cả."

"Cho em." Cậu khẽ cười, cúi đầu cắn lên nụ hoa hồng thắm trên đỉnh núi tuyết. Cô thở hắt ra một hơi, cậu muốn xông lên, dồn hết tất cả cho cô, muốn được chuyển động trên người cô.

"Không được... Như vậy không được..." Cô khẽ nói, quay đầu đi chỗ khác. Chuyện này không hợp với đạo đức.

Cậu quay mặt cô lại, nụ cười trên môi càng rạng rỡ:"Ngốc, vẫn chưa hiểu sao? Em đủ tuổi rồi."

...

Sườn xám rơi xuống, da trắng như tuyết.

Cô đẹp tựa một bài thơ.

"Lời tôi thủ thỉ, tựa cơn mưa rào, rơi xuống người em, âu yếm ve vuốt.

Bấy lâu nay tôi vẫn mê đắm cơ thể em, ngọc ngà như ánh dương rạng rỡ.

Giờ phút này tôi thật sự tin rằng trong em hàm chứa cả thế gian.

Tôi sẽ trao em niềm lạc thú đến từ đỉnh núi cao, nhành hoa chuông này

Cành phỉ đen nhánh, và nụ hôn thắm đượm màu rừng xanh.

Tôi muốn cùng em sóng cuộn mưa rền

Trên tán anh đào hồng rực sắc xuân."

Cô đẹp đến không sao cưỡng nổi.

Khoảnh khắc tiến vào cơ thể cô, linh hồn Chu Lạc như chìm xuống, chìm vào nơi sâu thẳm ấm mềm nhất dưới đáy lòng cô, dịu dàng như một vòng ôm êm ái.

Cậu thoáng thảng thốt, rốt cuộc cậu cũng có được cô.

Cậu không ngừng run rẩy, không thể khống chế mà điên cuồng tiến công. Nam Nhã không chịu nổi, rên một tiếng.

Chu Lạc dừng lại, ít nhiều có chút không biết làm sao, cùng không nỡ, thở gấp hỏi: "Đau sao?"

"Cậu nhẹ chút." Nam Nhã thấp giọng nói một câu, quay mặt sang chỗ khác, xấu hổ đến độ ngay cả bộ ngực cũng đỏ bừng.

Chu Lạc thả chậm nhịp điệu, dùng môi mơn trớn thân thể cô, hỏi dò: "Thoải mái không?".

Nam Nhã cắn môi, không lên tiếng.

"Thoải mái không?" Cậu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.

Gò má Nam Nhã nóng hổi, đưa tay lên che mắt, trong lòng xấu hổ như muốn vỡ tan. Cô sao lại có thể làm chuyện này cùng một tên nhóc chứ?

"Thoải mái không?" Cậu tiếp tục hỏi, cứ như đang làm bài thi vấn đáp vậy.

"Đừng nói nữa!" Cô thẹn quá hóa giận.

"Sao lại không được nói?" Cậu đẩy tay cô ra.

Dưới động tác lỗ mãng của cậu, thân thể trắng ngần của cô nhấp nhô rung động, mái tóc đen như tảo biển xõa tung. Đau nhức, tê dại, nóng bỏng, khó nhịn, từng loại cảm giác vồ lấy trái tim cô, thần trí cô cơ hồ tan rã, liên tục nỉ non: "Chu Lạc... Chu Lạc..."

"Ừ. Em đây." Chu Lạc thở hổn hển, siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, càng lúc dùng sức càng mạnh.

Cô không chịu nổi, vừa đau vừa nhanh, vùng vẫy đẩy tay cậu, gần như khóc lên: "Không được... Buông ra... Không được..."

Nhưng Chu Lạc làm sao còn khống chế nổi, con thú điên cuồng bị hãm nhốt suốt một năm dưới đáy lòng đã hoàn toàn xổ lồng, tất cả những mơ mộng, hoang mang, xấu hổ, trẻ trung, thèm khát vào giờ khắc này đều phun trào dữ dội.

Gió thổi mây bay, cảnh sắc tươi đẹp.

Kịch liệt dây dưa, triền miên không dứt.

Vầng dương chói lòa dời khỏi nhành hoa phượng, ngọn gió mát lành theo chiều buông thổi tới.

Chu Lạc ngậm lấy cánh môi cô, trằn trọc mà lưu luyến cắn mút. Cậu gầm khẽ, vùi sâu vào người cô lần cuối, mạnh mẽ và quyết liệt, như muốn xuyên thủng cơ thể cô, đâm thẳng vào trái tim cô:

"Em yêu chị! Nam Nhã, em yêu chị chết mất!"