Tiểu Nhân Ngư Liên Hôn Kí

Chương 13




“Anh không cần lo lắng, ba ba sẽ không để cho người khác, sẽ cho anh làm.”

Đại hoàng tử vô lực bóp mặt hắn, “Cảm ơn em.”

Tiểu nhân ngư: “Không khách khí.”

Đại hoàng tử thật cẩn thận mà đem người ôm lấy, lo âu thở dài, nghe nói nhân ngư sinh đứa nhỏ đều là chín phần chết một phần sống, hy vọng nhà hắn có hồn châu có thể kiên cường một chút.

“Đúng rồi.” Tiểu nhân ngư nói: “Bụng em có chút đau, anh có thể xoa xoa cho em được không?”

“Được.” Đại hoàng tử xoa nhẹ vài cái, sờ xuống một chút, một tay toàn nước, rống giận hỏng mất: “Tiểu hải sản nước ối của em vỡ rồi sao không nói!?”

Tiểu nhân ngư vô tội nhìn hắn, “Nước gì?”

Đại hoàng tử: “……”

Tiểu nhân ngư cấp tốc được đẩy vào phòng sinh, nhân ngư không giống người, bọn họ sinh sản ở trong nước, bình thường so với người đều chậm hơn mười mấy giờ. Đại hoàng tử đã chuẩn bị tốt qua đêm ở bệnh viện, đi WC trở về mới ngồi xuống không bao lâu, thầy thuốc đã đẩy cửa ra, cười nói: “Chúc mừng điện hạ, là long phượng thai.”

Đại hoàng tử giật mình sửng sốt, hỏi: “Của tôi?”

Thầy thuốc: “…..”

Thầy thuốc cúi đầu xác nhận tên, nhân ngư trong phòng sinh chẳng lẽ không phải là hoàng phi sao!

Tiêu nhân ngư sinh ra một tiểu công chúa cùng một nhân ngư nho nhỏ, tiểu công chúa nằm ở trên giường trẻ con mút ngón tay, nhân ngư nhỏ nhỏ ở trong chậu ngâm nước, thỉnh thoảng đầu lại thò ra nhìn đại hoàng tử.

Nhân ngư nho nhỏ giống tiểu nhân ngư, khí lực rất lớn, đuôi cá vung một cái thành chậu liền có thêm một cái khe, mỗi ngày đều đánh nát chậu thành công vượt ngục.

Tiếng cảnh bảo lập tức liền vang vọng cả tòa nhà, mọi người hoang mang rối loạn chạy đi tìm cá, chỉ thấy nhân ngư nho nhỏ quỳ rạp trên mặt đất đuôi cá ra sức trườn tới bể bơi, trước một giây tiến vào trong nước liền bị cha hắn túm chặt đuôi cá nhấc lên.

“Muốn chạy đi đâu?”

“A a a a…..” nhân ngư nho nhỏ nhỏ giọng kêu, giãy dụa muốn chui vào bể bơi.

Thân hình nho nhỏ, hướng tới biển rộng!

Đại hoàng tử chậc chậc, quả nhiên giống mẹ.

Bốn tháng sau, nhân ngư nho nhỏ rốt cục được phê chuẩn cùng tiểu nhân ngư ở trong bể bơi chơi, vô cùng hưng phấn, vỗ bọt nước vang phành phạch. Tiểu công chúa nhìn có chút hâm mộ, liều mạng đánh tay cha nàng, ê a không ngừng.

Muốn đi.

“Không được.” Đại hoàng tử tàn nhẫn cự tuyệt, “Con ngâm sẽ bị nhăn mặt.”

“Không có việc gì ngồi ở trên người ta là được.” Trong bể bơi tiểu nhân ngư ôm lấy tiểu công chúa đặt lên lưng mình, bơi hai vòng, nửa đường lại có thêm hành khách nhân ngư nho nhỏ.

Đại hoàng tử xử lý công việc xong trở về thấy bọn họ vẫn còn đang chơi, lập tức bất mãn, “Ăn cơm.”

Vừa nghe ăn cơm, tiểu nhân ngư lập tức quay đầu lại nhìn hắn, mau đưa đứa nhỏ ôm đi nha!

Đại hoàng tử xách hai đứa nhỏ giao cho hạ nhân, chính mình cởi quần áo nhảy vào bể bơi, một phen lao qua muốn tóm lấy tiểu nhân ngư muốn chạy trốn, “Muốn đi đâu?”

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn hắn, “Không phải ăn cơm sao?”

“Ừ.” Đại hoàng tử ôm eo nhỏ của hắn dán lên người chính mình, hôn môi nóng bóng không ngừng ở trên tai, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, “Ăn cá.”

Tiểu nhân ngư khống chế không được biến ra hai chân trắng noãn quấn ở trên thắt lưng hắn, “Em đây thì sao?”

“Cho em uống sữa trước.” Đại hoàng tử cắn tai hắn cười khẽ.

Tiểu nhân ngư phồng miệng, rất mệt.

Nhiều năm sau, đại hoàng tử đăng cơ, người một nhà chuyền vào trong cung, tiểu nhân ngư sửa sang lại đồ vật phát hiện có một bình trân châu, lập tức sụp đổ.

Không phải là trân châu của nhân ngư khác chứ!

Thế nhưng còn nhiều như vậy!

Kẻ lừa đảo!

Nam nhân cặn bã!

Tiểu nhân ngư ôm chứng cứ rầm rầm xông vào thư phòng, đại hoàng tử đang mở tần số nhìn hội nghị,  hắn tuy rằng tức giận, nhưng vẫn là hiểu chuyện đứng đợi.

“Trước cứ như vậy, chuyện còn lại ngày mai lại bàn.” Đại hoàng tử chấm dứt hội nghị nói: “Sao lại chạy tới đây, không chơi cùng hai nhãi con kia?”

Tiểu nhân ngư hừ một tiếng, đem bình thủy tinh dùng sức đặt ở trước mặt hắn, hung ác hỏi: “Đây là cái gì?”

Đại hoàng tử: “Trân châu.”

Tiểu nhân ngư: “Của ai?”

Đại hoàng tử: “Em.”

Tiểu nhân ngư tức giận trợn to mắt, anh không biết xấu hổ thế nhưng còn vu oan cho em.

“Nói bậy! trân châu này vừa vàng lại nhỏ, khó coi chết đi được, này không  phải của em.” Tiểu nhân ngư tủi thân trách móc hắn, “Anh nhất định là ở bên ngoài có cá khác.”

Đại hoàng tử dở khóc dở cười, này là cái gì cùng cái gì.

“Anh chỉ có nuôi hai con cá là em cùng nhóc con kia, không có con cá khác.” Hắn lấy ra một viên trân châu đặt ở trong lòng bàn tay, “Của chính mình mà cũng không nhận ra sao?”

Tiểu nhân ngư trái nhìn phải nhìn, không lên tiếng đem ném đi.

Đại hoàng tử: “……”

“Ba ba, người ngoại tình sao?” ở cửa có hai cái đầu nhỏ, chớp chớp mắt nhìn người lớn ở bên trong.

“Cha là một con cá rất đáng thương nha, mau đi tìm mùa xuân thứ hai thôi?” Tiểu công chúa chân thành đưa ra đề nghị, “Lão sư ở nhà trẻ của con đặc biệt đẹp trai, còn biết kể chuyện xưa nữa.”

Nhân ngư nho nhỏ ở bên liều mạng gật đầu.

Đại hoàng tử bị hai đứa trẻ phá làm đau đầu, quay đầu tức giận nói: “Đi qua bên cạnh chơi đi!”

“Được được được.” hai người làm cái mặt quỷ, nhấc chân nhỏ chạy đi.

Đại hoàng tử xoa xoa thái dương, đảo mắt thấy tiểu hải sản nhà mình mắt đỏ hoe, rất là đáng thương.

“Chậc, tiểu hải sản ngu ngốc là do em quên đi, tất cả thời gian đều dành cho một con cá là em đây, làm gì còn có con cá khác.” Đại hoàng tử không khỏi thanh minh đem người ôm vào lòng ngực, nghĩ muốn lau nước mắt cho hắn, lại bị tiểu nhân ngư cản tay lại không cho.

Tiểu nhân ngư tủi thân một viên trân châu lăn xuống, cầm cho hắn xem: “Tròn không?”

“…..” Đại hoàng tử nói: “tròn.”

“sáng không?”

“Sáng.”

“Của em.” Tiểu nhân ngư kiêu ngạo trịnh trọng đưa cho hắn, “Anh phải lấy cái này, không cần cái kia.”

Tiểu nhân ngư tự ghen với chính mình quả thực làm cho đại hoàng tử cả đáy lòng đều thích, buồn cười đùa hắn, “Được, nếu tiểu hải sản không vui, vậy chút nữa liền ném đi.”

“không được.” Tiểu nhân ngư không thể tin nhìn hắn, thốt ra.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Tiểu nhân ngư không chịu cho hắn ném bình trân châu này đi, nhưng cũng không cho đại hoàng tử cất đi ngày ngày nhìn, trong lòng rối rắm không thôi, ôm cổ đại hoàng tử vẻ mặt vô thố, “Em mặc kệ, trân châu này em cũng không nhớ rõ, anh không thể muốn chúng nó….. Em sẽ chảy xuống thật nhiều trân châu đẹp hơn hấp dẫn hơn, anh thích nó có được không…..”

Đại hoàng tử hoảng sợ, hắn chỉ là muốn đùa tiểu hải sản thôi, nào biết phản ứng lại lớn như vậy, nghe hắn đứt quãng nói như vậy, trong lòng lập tức khó chịu cực kỳ.

Tiểu nhân ngư mặc dù mất đi kí ức trước kia, nhưng cũng có thể liên quan đến trong cơ thể hắn cũng có hồn châu, hai người bọn họ vẫn thực thân mật, dần dần hắn cũng đem chuyện mất trí nhớ vứt ở sau đầu.

Đại hoàng tử không thèm để ý, nhưng tiểu nhân ngư lại giống như là có xương cá mắc ở trong cổ họng, biết rõ đều là chính mình, lại vẫn nhịn không được cùng mình trước kia ăn dấm chua.

Mấy ngày sau lễ phục cùng vương miệng chuẩn bị cho nghi thức đăng cơ được đưa đến trước đại hoàng tử, hình thức của vương miệng đã được sửa khác trước kia, ngoại trừ viên hồng ngọc ở giữa tượng trưng cho mặt trời không nhúc nhích, còn lại đều đổi thành trân châu mượt mà sáng bóng. Lễ phục lại lấy trân châu làm chủ đạo, các bảo thạch các chỉ là phụ.

Đại hoàng tử năm tay tiểu nhân ngư nhẹ nhàng vuốt ve từng viên trân châu trên lễ phục, thanh âm ôn nhu lưu luyến, “Thích không?”

Tiểu nhân ngư run rẩy lông mi quay đầu muốn hôn hắn, đại hoàng tử thuận thế cúi đầu, cởi xuống quần áo của tiểu nhân ngư, đem lễ phục màu đỏ khoác lên trên người hắn.

“Không cần như vậy…..sẽ bẩn.” ngay cả thân mình tiểu nhân ngư đều run rẩy.

“Tiểu hải sản ngoan.” Đại hoàng tử trấn an hắn, động tác cũng không ôn nhu, “Hôm nay em khóc chúng ta liền ngừng.”

Màu mắt hồng của tiểu nhân ngư trợn to, muốn ép cho nước mắt chảy ra, lại bị đại hoàng tử che mắt.

“….. đồ vô lại!”

Mấy viên trân châu mượt mà nằm trên lễ phục, đại hoàng tử nhặt lên một viên lớn nhất, hỏi: “Viên này xinh đẹp không?”

Tiểu nhân ngư che mặt không muốn nhìn hắn, “Không biết.”

Đại hoàng tử khẽ cười một tiếng, đem viên trân châu kia cài lên ngực áo của lễ phục.

“Bệ hạ, xin hỏi lễ phục có vừa người không? Cần chúng ta sửa lại không?”  người cấp dưới phái tới hỏi.

Đại hoàng tử không nhanh không chậm thay lễ phục ở trước mặt tiểu nhân ngư, viên trân châu xinh đẹp kia như ý nằm ở trước ngực đại hoàng tử.

“Thực vừa người.” Hắn nói.

“Lão công em nhìn được không?” Đại hoàng tử quỷ một gối xuống trước người tiểu nhân ngư, áo mũ chỉnh tề.

Tiểu nhân ngư nhặt quần áo trên mặt đất che khuất chính mình, mặt đỏ như sắp khóc ra, “Anh không biết xấu hổ!”

“Muốn nó.” Đại hoàng tử nhếch mày cười, lấy vương miện đội ở trên đầu tiểu nhân ngư, thâm tình mà sùng kính hông lên bàn tay trắng noãn của tiểu nhân ngư, đôi mắt si mê nhìn hắn.

“Tiểu hải sản em nghe cho kĩ, anh chỉ nói một lần, quá khứ cùng hiện tại quang vinh của em đều được gắn trên vương miện cùng lễ phục này, cùng ta nhận chúc phúc cùng chiêm ngưỡng của toàn bộ đế quốc. vĩnh viễn.”

Cho nên, trí nhớ trong quá khứ sẽ không quên, mà trí nhớ ở hiện tại càng quý trọng hơn.