Tiểu Ôn Nhu

Chương 87: Ngoại truyện ba: Ngả bài




“Trừ khi anh muốn cởi quần của em ra kiểm tra.”

Lúc nhận được điện thoại của Lạc Dĩ Nam, Hướng Nam mới từ canteen ra, trên miệng còn ngậm ống hút sữa bò.

“Sao vậy nhóc con, đã nói ở trường không có việc gì đừng tìm tôi cơ mà, hửm, gió thoảng bên tai?”

“Anh à, em đang ở phòng giáo vụ.” Lạc Dĩ Nam nhỏ giọng: “Anh có thể…”

“Điện thoại của ba tôi là 1892382973*.”

“Anh.” Giọng của cô rất bất lực.

Hướng Nam bất đắc dĩ bóp mi tâm, ném hộp sữa bò vào thùng rác, xoay người đi tới tòa nhà giáo viên.

Khi anh đi vào phòng giáo vụ, bất ngờ phát hiện mẹ con Ôn Mạn.

Nhà họ Ôn và nhà họ Hướng là quan hệ thế giao (chơi thân nhiều đời), quan hệ giữa ba mẹ hai nhà rất thân thiết, Hướng Nam và Ôn Mạn đương nhiên cũng là quen biết từ nhỏ, Ôn Mạn rất thích Hướng Nam, luôn theo đuôi anh gọi anh là anh trai.

Có điều Hướng Nam không thích chơi với con gái, cũng vô số lần nhắc nhở cô ta: “Tôi không phải anh trai cô, đừng có gọi linh tinh.”

Khi còn bé Ôn Mạn có thể không thèm để ý, chỉ là lớn rồi, lòng tự trọng của con gái khiến cô ta không làm được chuyện mặt dày gọi anh trai, dần dần cũng không gọi nữa. nhưng cô ta rất thích Hướng Nam, cũng hi vọng sau này quan hệ hai nhà “tiến thêm một bước.”

Bà Ôn thấy người bước vào là Hướng Nam, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: “Hướng Nam đến à, là đến xem Mạn Mạn nhà chúng ta phải không, cháu nhìn một chút, Mạn Mạn nhà ta bị cái con nhóc chết tiệt này bắt nạt thành dạng gì.”

Ôn Mạn cũng đỏ hồng mắt, ra vẻ đáng thương: “Anh Hướng Nam.”

“Thật ra, cháu tới đón cô ấy.”

Hướng Nam bất đắc dĩ nhìn Lạc Dĩ Nam đứng phạt ở một góc hẻo lánh, trên đường đến đây, anh đã nghe Lạc Dĩ Nam nói đầu đuôi sự việc, biết chuyện này là cô bị oan ức.

Trên mặt cô không có biểu tình gì, đứng bên tường, không tranh luận cũng không tố khổ, lại khiến trong lòng Hướng Nam dâng lên một cơn khó chịu.

Anh đi tới bên cạnh Lạc Dĩ Nam, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Lúc này Lạc Dĩ Nam mới lấy máy nghe nhạc cầm tay từ trong balo ra, đưa cho Hướng Nam nhìn: “Hỏng rồi.”

Hướng Nam kiểm tra máy, nói: “Hỏng thì thôi, tôi sẽ giúp cô mua cái khác.”

Anh dừng một chút, dường như nói vậy có chút thân mật, thế là sửa lời: “Tôi bảo ba mua giúp cô cái khác.”

Bà Ôn kinh ngạc không thôi: “Hướng Nam, đây là sao, sao cháu lại quen biết loại con gái này.”

“Dì Ôn, cô ấy coi như là em gái cháu.”

“Cái gì?” Bà ôn quá sợ hãi: “Hướng tổng lúc nào có con gái lớn như vậy, cái này… đây đúng là hồng thủy xông vào miếu Long vương (*)…”

(*) 大水冲了龙王庙: Tuy là người trong một nhà nhưng lại không biết nhau, hoặc không muốn thừa nhận quan hệ, không muốn quen biết nhau, không biết nhau nên phát sinh hiểu lầm hoặc xung đột không đáng có. Link nguồn: Magic Bean

“Là đứa trẻ mẹ nhỏ cháu giúp đỡ.” Hướng Nam giải thích: “Vì để thuận tiện cho việc học cấp ba, đưa đến nhà chăm sóc.”

Lạc Dĩ Nam nghe anh gọi người phụ nữ kia là mẹ nhỏ, trong lòng không hiểu sao sinh ra một tia ấm áp, dạng gia đình như này, bình thường con trai đều cực kỳ bài xích mẹ kế, đặc biệt là loại phụ nữ vừa nhìn đã biết là hám tiền.

Không ngờ suy nghĩ của Hướng Nam thoáng như vậy, ngay cả mẹ nhỏ cũng gọi.

Anh nhất định là một chàng trai có nội tâm cực kỳ ấm áp.

“Ồ, thì ra là cô ta.” Trên mặt bà Ôn lộ ra mấy phần khinh miệt, bà ta rất chướng mắt mẹ kế Tần Hoan của Hướng Nam.

Chủ nhiệm giáo vụ mở miệng nói: “Lạc Dĩ Nam, tôi bảo em gọi người lớn đến, em gọi anh trai em tới làm gì.”

Lạc Dĩ Nam nhìn Hướng Nam xin giúp đỡ.

Hướng Nam quay lại nói: “Thưa thầy, ba em đang đi công tác ở nơi khác, không kịp trở về, em là người giám hộ của em ấy, có chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm.”

Hướng Nam là học sinh có thành tích tốt số một số hai trong trường, thận trọng chững chạc, nhiều lần được chọn làm đại diện cho học sinh lên phát biểu trước lễ chào cờ, cho nên lãnh đạo trong trường đều biết anh, cũng rất thích anh.

“Lạc Dĩ Nam động thủ đánh Ôn Mạn, chuyện này gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, nếu như em này vẫn không chịu xin lỗi, chúng tôi sẽ cho thôi học, cho nên chỉ sợ em không giải quyết được, gọi người lớn đến đây đi.”

Còn đánh người?

Trong lòng Hướng Nam nhủ thầm, con nhóc này quả nhiên không phải kẻ tầm thường.

“Thưa thầy, dù sao cũng phải nghe một chút người trong cuộc nói gì chứ.” Hướng Nam kéo Lạc Dĩ Nam qua, vỗ lưng cô nói: “Em cứ nói thật, đừng sợ, anh trai ở đây.”

Ôn Mạn nhìn biểu cảm dịu dàng bên đó của Hướng Nam, trong lòng cực kỳ mất hứng, bọn họ đã quen nhau từ nhỏ, anh cũng chưa từng nói lời dịu dàng như vậy với cô ta đâu.

Đương nhiên, chẳng qua Hướng Nam đang giả vờ làm anh trai tốt trước mặt mọi người, anh biết, Lạc Dĩ Nam mới không sợ, cô là ai, cô sợ cái gì.

Nhưng Hướng Nam vừa dứt lời, khóe mắt Lạc Dĩ Nam vậy mà chảy ra một giọt nước mắt, theo gương mặt trượt xuống.

“Cậu… cậu ta làm vỡ máy nghe nhạc cầm tay của em, em chỉ có cái này cái này… là bớt tiền ăn tiền mặc mua…”

Cô khóc sụt sùi, nói: “Em thật sự không phải cố tình đánh cậu ta, em cũng rất khó chịu, bởi vì em mua không nổi cái thứ hai…”

Hướng Nam trợn mắt há mồm.

Cái này mẹ nó… diễn viên phái thực lực à!

Thế nhưng vì sao, vì sao anh lại cảm thấy đau lòng, cho dù biết rõ nước mắt của cô là giả vờ, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Có lẽ ngày bình thường nghe cô gọi “anh, anh”, không tự giác thật sự coi cô là em gái.

Hướng Nam quỷ thần xui khiến thế nào lại ôm cô gái vào lồng ngực của mình, dùng ngón tay cái lau nước mắt vương trên khóe mắt cô: “Khóc cái gì, nói rõ ràng là được, anh trai ở đây.”

“Em muốn nhảy, nhưng bọn họ bá chiếm phòng tập, đuổi em ra ngoài, nói em… nói em là cứt chuột.”

Hướng Nam nhìn về phía Ôn Mạn, sắc mặt lạnh xuống: “Cô nói như vậy sao?”

Lúc này, ngay cả bà Ôn cũng kinh ngạc: “Mạn Mạn, sao con có thể nói lời thô lỗ như vậy! Con là thục nữ, không thể so với loại con gái dân dã không có giáo dục bên ngoài được!”

Ôn Mạn vội vàng giải thích: “Con không có! Cậu ta hãm hại con! Phòng tập nhảy vẫn luôn là của mọi người dùng chung, con có quyền gì mà không cho cậu ta dùng, nữ sinh trong câu lạc bộ đều có thể chứng minh giúp con! Hơn nữa con cũng không nói câu đó, mẹ biết mà, xưa này con không nói lời thô tục!”

Bà Ôn nói với chủ nhiệm giáo vụ: “Tôi tin tưởng con gái tôi, con bé tuyệt đối không nói loại lời này, con nhóc kia không chỉ đánh người, còn nói láo thành tính, thầy giáo, thầy nhất đinh phải phạt nghiêm.”

Hướng Nam nói: “Em gái cháu không phải người như vậy, cháu tin tưởng em ấy.”

“Ôi, Hướng Nam, biết người biết mặt không biết lòng, Mạn Mạn lớn lên với cháu từ nhỏ, con nhóc dân dã kia mới ở trong nhà cháu mấy ngày, cháu liền dám chắc nó là loại người gì sao?”

Lạc Dĩ Nam siết chặt góc áo Hướng Nam.

Hướng Nam nhíu mày, anh đúng là không biết Lạc Dĩ Nam là loại người gì, thậm chí còn luôn nghi kỵ, ngờ vực cô.

Nhưng không biết vì sao, lúc cô bị hãm hại, theo bản năng anh muốn che chở cô, dù sao, cô cũng gọi anh một tiếng anh trai.

Tay Lạc Dĩ Nam run rẩy lấy điện thoại di động của mình ra: “Thật ra, em có ghi âm.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Ôn Mạn lập tức trở lên trắng bệch, bà Ôn cũng kinh ngạc.

Lạc Dĩ Nam giải thích: “Trước kia bị người ta hãm hại không chỉ một lần, cho nên theo bản năng em sẽ đề phòng những người có địch ý với em.”

Hướng Nam nhìn di động của cô, trong lòng tự nhủ, em gái mình đúng là quá xuất sắc!

Dạng girl cơ trí phái thực lực như này, nếu sau này muốn tranh gia sản với anh, không chừng anh thật sự không phải là đối thủ của cô nàng ấy chứ!

Bởi vì xuất hiện ghi âm, vở kịch phát sinh theo hướng ngược lại, do Hướng Nam kiên trì và chuyện Ôn Mạn ở phòng tập nhảy mắng chửi người, cô ta phải công khai xin lỗi Lạc Dĩ Nam, đồng thời cam đoan sau này không cản trở Lạc Dĩ Nam sử dụng phòng tập nhảy.

Về đến nhà, Lạc Dĩ Nam nói cô muốn nấu cho Hướng Nam một bữa cơm, cảm ơn anh hôm nay giúp đỡ.

Hướng Nam ngồi trên ghế sô pha không yên lòng chơi game một lúc, sau đó đi đến phòng bếp, nghiêng người dựa vào cửa, hỏi: “Đã có ghi âm, vì sao không lấy ra sớm một chút?”

Lạc Dĩ Nam xắn tay áo xào rau, nói: “Nếu lấy ra sớm, hai mẹ con kia khẳng định sẽ có lý do thoái thác, em người ít không đánh lại số đông, chủ nhiệm giáo vụ rõ ràng nghiêng về phía bọn họ, cuối cùng hiển nhiên em sẽ phải cúi đầu xin lỗi.”

“Cho nên cô gọi tôi tới?”

Chắc chắn như vậy, anh sẽ đứng về phía cô?

“Ngộ nhỡ tôi mặc kệ cô thì sao?” Hướng Nam hỏi.

Lạc Dĩ Nam quay đầu, đôi mày dài nhỏ liếc nhìn anh, cười nói: “Không biết, bản tính anh tốt, nhất định sẽ giúp em.”

Hướng Nam ngượng ngùng gãi đầu, đỏ mặt quay người về phòng khách.

Anh tốt bụng sao?

Hừ, cho nên cô mới sáo lộ (*) anh, coi anh là đồ đần, nghĩ rằng anh sẽ mắc câu.

(*) Chỉ hành động mặt dày tìm mọi cách để lừa đối phương.

Hướng Nam vẫn oán thầm, xem cô còn có trò vặt gì.

Có điều nghi ngờ thì nghi ngờ, mặc dù anh từ thề son sắt tuyệt đối không ăn đồ ăn cô làm, không cho quân địch bất cứ cơ hội sấn hư nhi nhập (nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập). Thế nhưng, khi đồ ăn đặt lên bàn, Hướng Nam vẫn gắp thức ăn cho mình, ăn đến nhiệt tình.

Ừm, thơm thật.

“Tay nghề của cô cũng tốt đó, vậy mà biết nấu cơm.”

“Kỹ năng sinh tồn cần thiết khi ở một mình.” Lạc Dĩ Nam gắp đồ ăn cho anh: “Anh, ăn từ từ thôi.”

“Cô ở một mình?”

Lạc Dĩ Nam gật đầu: “Sau khi em rời khỏi cô nhi viện, vẫn ở một mình, trước kia dì Tần cũng nhắc qua việc em chuyển đến, em không đồng ý, luôn cảm thấy… ăn nhờ ở đậu, không tốt.”

Hướng Nam có điều suy nghĩ, gật đầu: “Sao bây giờ lại đồng ý?”

Lạc Dĩ Nam gẩy cơm trắng trong bát, thản nhiên nói: “Vì không qua nổi chứ sao.”

Bị cuộc sống dồn ép đến đường cùng, không còn cách nào khác.

Trong lòng Hướng Nam khó chịu, buông đũa xuống: “Tôi với cô ngả bài, tôi đã điều tra cô.”

“Ồ.”

“Ồ?”

Lạc Dĩ Nam lại gắp đồ ăn cho anh: “Chuyện trước kia của em cũng chẳng phải bí mật.”

“Vậy cô có muốn giải thích gì không?”

“Giải thích cái gì?”

“Tại sao lại muốn diễn kịch trước mặt tôi, trước kia cô như thế nào, bây giờ cô như thế nào, chẳng lẽ không cần giải thích sao?”

Lạc Dĩ Nam cúi đầu cười cười: “Anh, bây giờ em ở trong nhà anh, nếu như em còn giống như lúc trước, anh chịu được sao, chúng ta không đánh nhau mỗi ngày mới là lạ! Khẳng định hai ba ngày anh sẽ đuổi em ra ngoài.”

Hướng Nam: …

Hình như mẹ nó cũng có chút đạo lý, anh không phản bác được.

“Người sống dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.”

Đạo lý rất sâu sắc, nhưng Lạc Dĩ Nam nói đến nhẹ nhàng: “Em sẽ không hạ độc vào thức ăn của anh, cũng sẽ không đốt nhà, đốt rồi em ở đâu, đương nhiên càng không muốn quyến rũ anh để anh thích em sau đó lại đá anh đi để anh đau lòng, gia sản của anh em cũng không hứng thú…”

Hướng Nam: Cái đệt, cô nàng này là thần tiên sao, những cái này cũng biết.

“Thật ra, em chỉ muốn có một ngôi nhà, có chỗ đặt chân, nhưng em không muốn ở cùng dì Tần, phá hỏng thế giới của hai người đó, ở đây rất tốt, phòng cũng đủ lớn, không có người quản, anh trai cũng rất hoàn mỹ, không làm cho người ta chán ghét.”

Hóa ra cô còn biết tâng bốc tôi cơ à.

“Em giải thích rõ ràng rồi chứ?” Lạc Dĩ Nam hỏi anh: “Anh còn cảm thấy, em có mưu mô với anh nữa không?”

Hướng Nam cúi đầu bới cơm, khụ khụ, Lạc Dĩ Nam vỗ nhẹ lưng anh: “Ăn từ từ.”

“Ở đây, cũng không phải không có người quản, cô gọi anh một tiếng anh trai, anh liền phải quản cô.” Hướng Nam trầm giọng nói.

“Thế nào cũng được.” Lạc Dĩ Nam nhún vai: “Em cố gắng hết sức nghe anh.”

Sặc, còn hết sức… Quả nhiên có dã tâm.

“Cho nên hình xăm trên người cô là sao?” Hướng Nam trầm giọng nói: “Con gái nhà người ta, một hình xăm hồ điệp thì thôi đi, loại hình xăm kia, thật không hay.”

“Em cảm thấy rất khốc (tàn bạo).”

“Khốc cái…”

Không được nói bậy.

Anh đổi cách khác, hỏi: “Anh bảo cô xóa đi, cô sẽ nghe chứ?”

“Anh, anh đúng là rất thích quản lý người khác.”

“Vậy cô đừng gọi anh là anh trai nữa, anh sẽ mặc kệ cô.”

Lạc Dĩ Nam suy nghĩ, nói: “Được, vậy em sẽ xóa nó đi.”

Thấy cô không do dự thỏa hiệp, trong lòng Hướng Nam dâng lên một chút thỏa mãn, Lạc Dĩ Nam ngang bướng bất tuân, ở trước mặt anh, thật ngoan.

Có một cô em gái, thật ra cũng không có gì không tốt.

“Có điều, cho dù em không xóa, anh cũng không biết mà.” Lạc Dĩ Nam giảo hoạt nhìn anh một cái: “Trừ khi anh muốn cởi quần của em ra kiểm tra.”

Hướng Nam: …

Anh trai này không có cách nào làm!