Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 123: Nụ cười của Ngôn ca ca, giống như đông qua xuân đến, trăm hoa đua nở




An Hữu Trân tỉnh lại, Diệp Thiên, Ngọc Phi và Ngụy gia cũng không tranh cãi nhau giành nhận tội nữa, ba người theo bản năng nhìn về phía An Hữu Trân đã mở to mắt, ngây ngẩn cả người.

An Hữu Trân ho khan hai tiếng, thét to: "Ngươi giỏi lắm Diệp Thiên, hôm nay ta nhất định phải làm cho biểu ca vứt bỏ ngươi!" Nàng chớp chớp mắt, lúc này mới thấy Dự vương đang ở ngay bên cạnh, liền cố gắn giãy dụa ngồi dậy nhìn hắn, "Biểu ca, nếu huynh không vứt bỏ Diệp Thiên đi, ta sẽ đem tất cả bí mật của cô cô nói ra cho mọi người đều biết!" Nàng nắm được một nhược điểm quan trọng như vậy ở trong tay, tin tưởng biểu ca nhất định sẽ phải hoàn toàn nghe theo mình thôi.

Trong đôi mắt phượng tối đen như mực của Tiêu Ngôn Phong hiện lên một tia sát ý lạnh như băng, nếu phải xem ở chút quan hệ máu mủ của họ với mẫu phi, hắn đã sớm đem người một nhà này đuổi ra khỏi kinh đô rồi, không nghĩ tới bọn họ còn không biết an phận kẹp đuôi làm người, ngược lại còn liên tiếp kiếm chuyện không ngừng nhảy lên nhảy xuống, lần này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cho An Hữu Trân nữa, kể cả Xa Dũng Hầu phủ. Hắn cũng sẽ không bỏ qua cho, cánh tay vung lên, một sống dao xuất hiện trong tay bổ vào gáy An Hữu Trân, hai mắt nàng ta trợn ngược, lại lăn ra hôn mê lần nữa.

Tiêu Ngôn Phong nắm chặt tay Diệp Thiên quay sang nói với hai người bên cạnh, "Mẫu phi, con đưa Thiên Thiên đi trước, một lát nữa sẽ có người đến xử lý chuyện An Hữu Trân." Trong Hoàng cung có rất nhiều người của hắn, tùy tiện tìm một người đến đem An Hữu Trân ra khỏi chỗ này, đợi đến đêm khuya tĩnh mịch lại đem ra khỏi cung là được rồi.

Ngọc Phi gật gật đầu, nàng biết con trai đã an bài, sắp xếp không ít người của mình ở trong cung. Diệp thiên lại liếc nhìn An Hữu Trân đang hôn mê không biết gì nằm trên mặt đất mở miệng nói, "Khoan đã Ngôn ca ca, An Hữu Trân là nghe theo lệnh của Hoàng Hậu mà đến đây, Hoàng Hậu nếu đã nổi lên lòng nghi ngờ, Ngụy thúc tiếp tục ở lại nơi này sẽ không an toàn." An Hữu Trân không trở lại yến hội, mà lại không chút động tĩnh "Rời khỏi" Hoàng cung, chắc chắn Hoàng Hậu sẽ biết Ngưng Ngọc cung đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tìm một cái cớ để đến Ngưng Ngọc cung tra xét, nguy cơ Ngụy gia bị bại lộ thật sự rất lớn.

Ngọc Phi và Ngụy Tễ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng sớm đoán ra Dự vương đã biết được bí mật của hậu hoa viên này, quả nhiên là thế, hơn nữa nếu Diệp Thiên đã gọi ra một tiếng "Ngụy thúc" thì rõ ràng cũng đã biết thân phận thật sự của hắn rồi.

Bước chân của Tiêu Ngôn Phong ngừng lại, "Một khi đã như vậy, Ngụy thúc không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, con sẽ thay đổi một người khác vào đây. Mẫu phi, con đưa Ngụy thúc ra ngoài, người cứ yên tâm, chỉ cần đợi thêm hai ba năm nữa thôi, hai người sẽ có thể có được tự do chân chính." Xem ra, hắn phải tiến hành kế hoạch nhanh hơn mới được, Hoàng Hậu phái An Hữu Trân đến dò xét mẫu phi, cũng là muốn nhằm vào hắn, dù sao thì hiện tại hắn ở trong triều rất có danh vọng, hơn nữa đại cữu ca còn trở thành Hoàng Đế Đại La, thái tử nhất định là đã cảm giác được sự uy hiếp cho ngôi vị của hắn.

Trong lòng ba người Diệp Thiên, Ngọc Phi và Ngụy Tễ đều nhảy dựng lên, ý của hắn là, hai ba năm sau hắn sẽ ngồi trên ngai vị cao quý nhất Đại Tề kia? Đôi mắt Ngọc Phi dần ẩm ướt, con trai nàng không trách nàng không tuân thủ nữ tắc, lòng nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, không nghĩ tới hắn còn thấu hiểu và ủng hộ nàng, thậm chí còn muốn cho nàng sự tự do, chẳng lẽ hai ba năm sau, nàng thực sự có thể cùng phu quân ở bên nhau rồi?

Tiêu Ngôn Phong nhìn Ngọc phi và Ngụy Tễ, "Mẫu phi, Ngụy thúc, hai người nhẫn nại một chút, qua hai năm nữa thôi cuộc sống sẽ tốt lên rồi, ở lại hoàng cung hay là rời khỏi kinh đô, đều tùy theo ý hai người, chỉ là hiện tại, Ngụy thúc phải theo con rời khỏi đây đã."

Diệp Thiên lắc lắc cánh tay Tiêu Ngôn Phong nói, "Ngôn ca ca, chúng ta đến thư phòng ngồi một lát đi, có lẽ Ngụy thúc cũng còn một số đồ vật này nọ phải thu thập nữa mà."

Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, tiểu nha đầu là muốn dành thời gian cho Ngụy thúc và mẫu phi nói lời từ biệt đây mà, cũng phải, đã âm thầm làm bạn bên nhau hai mươi năm rồi, đột nhiên lại phải tách ra, nhất định là rất luyến tiếc, có rất nhiều lời muốn nói với nhau, "Được rồi, không cần phải nóng vội, dù sao yến hội bên kia cũng chưa có kết thúc mà, chờ đến lúc yến hội chấm dứt chúng ta sẽ rời khỏi cung, Ngụy thúc cứ từ từ thu thập mọi thứ đi."

Nói xong, Tiêu Ngôn Phong kéo tay Diệp Thiên rời khỏi hậu hoa viên, hắn đang vội đi xử lý, bôi thuốc cho những vết thương trên tay nàng, vì vậy đi khá nhanh, nhưng bước vài bước lại phát hiện hình như chân trái của nàng không dám dùng sức, "Chân của Thiên Thiên bị thương sao?" Hắn ngồi xổm xuống, cởi vớ của nàng ra, liền nhìn thấy mắt cá chân trái vừa đỏ vừa sưng to lên, "Làm, làm sao lại bị thương như vậy?!" Hắn thật sự đau lòng muốn chết, cánh tay đã bị cào cấu thê thảm đến thế kia, bây giờ cả chân cũng bị thương nữa, "Thiên Thiên còn bị thương ở chỗ nào nữa không?"

Diệp Thiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên u ám giống như bâu trời sắp đổ mưa to, vội vàng mở miệng an ủi: "Ngôn ca ca yên tâm, không còn chỗ nào nữa, chân này là do nhảy từ cửa sổ thư phòng xuống mới bị như thế, cũng không đau lắm đâu mà."

Khung cửa sổ kia cao như vậy so với nàng, tiểu nha đầu thân thể mảnh mai, yếu ớt lại từ chỗ đó nhảy xuống, cũng đều là vì mẫu phi thôi. Tiêu Ngôn Phong yên lặng đứng lên, dùng một tay ôm nàng, chân của Diệp Thiên quả thật là không thoải mái, cho nên cũng không từ chối, cả người tựa hẳn vào trong ngực hắn, mỉm cười.

Hai người đi đến cổng vào của hậu hoa viên, Tiêu Ngôn Phong dừng lại, quay đầu nhìn về một phía, một thái giám mặc áo xanh lập tức đi lại, khoanh tay cúi đầu đứng ở trước mặt Tiêu Ngôn Phong, chờ hắn phân phó.

Tiêu Ngôn Phong thấp giọng dặn dò vài câu, tên thái giám kia liền nhanh chóng rời đi, ra khỏi Ngưng Nọc cung. Diệp Thiên đang dựa sát trong ngực hắn cho nên cũng nghe được rất rõ ràng, hắn phân phó vị thái giám kia đi đi truyền tin cho người ở ngoài cung, phái một người chuẩn bị ăn mặc kỹ càng giả trang thành bộ dáng của Ngụy gia, chờ sẵn trong xe ngựa Dự vương phủ ở cửa cung, rõ ràng là chuẩn bị làm cho người ta tráo đổi với Ngụy gia.

Đại cung nữ của Ngưng Ngọc cung nhìn thấy Dự vương ôm Diệp Thiên tiến đến, kinh ngạc và nghi ngờ chớp chớp mắt mấy cái, Diệp cô nương không phải đang ở trong thư phòng sao, vì sao bây giờ lại từ trong hậu hoa viên đi ra? Nàng lại âm thầm đưa mắt nhìn sang Dự vương, đối diện với ánh mắt bình tĩnh không chút dao động của hắn, không biết vì sao, nàng lại rùng mình một cái, cảm giác rung mình, ớn lạnh lập tức sinh sôi và tràn lan ra khắp cơ thể.

Tiêu Ngôn Phong ôm Diệp Thiên vào thư phòng, đặt nàng ngồi lên một cái ghế dựa lớn, lại tự mình đi tìm hai bình thuốc trở lại, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế của nàng, cẩn thận xoắn hai ống tay áo của nàng lên, nhìn chằm chằm những vết thương sưng tấy, máu me lấm tấm trên hai cánh tay trắng nõn của nàng, không nói một lời, môi mỏng mím thật chặt.

"Ngôn ca ca, không có việc gì, không đau chút nào hết đó."

Tiêu Ngôn Phong ngẩng đầu lên nhìn nàng thật sâu, từ khi hắn sống lại cho đến nay, điều hắn sợ nhất chính là nàng gặp phải thương tổn, kết quả lại để cho nàng bị thương ở ngay dưới mí mắt mình.

Hắn lặng lẽ mở bình sứ nhỏ trên tay ra, múc ra một ít thuốc mỡ màu xanh nhạt, nhẹ nhàng, cẩn thận xoa lên các vết thương trên tay nàng. (@@ không có rửa sạch vết thương hả ta? Nhiễm trùng á!)

"Ngôn ca ca, huynh biết không?" Chân phải của Diệp Thiên nghịch ngợm đá đá hắn cất giọng nói, "Những lúc huynh nhăn nhó, xụ mặt không có đẹp như khi cười, nụ cười của Ngôn ca ca, giống như đông qua xuân đến, trăm hoa đua nở vậy, nhìn Ngôn ca ca tươi cười, so với uống hết một bình Bách Hoa Tửu còn thoải mái hơn nhiều, chỉ là không dám nhìn quá lâu, nhìn quá lâu nhất định sẽ say mèm."

Tiêu Ngôn Phong nghe vậy không tiếp tục nghiêm mặt được nữa, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ cong, mỉm cười.

Diệp Thiên thấy khuôn mặt của hắn không còn dọa người như trước nữa, lúc này mới đem hết chuyện giữa An Hữu Trân và Hoàng Hậu đêm nay thuật lại cho hắn biết. "Ngôn ca ca, rõ ràng là Hoàng Hậu đang muốn ra tay đối phó với Ngọc Phi rồi, nàng ở lại trong cung liệu có an toàn hay không? Muội thấy đại cung nữ cung này cũng không đáng tin cậy chút nào." Bọn họ có thể đưa Ngụy gia đi, thay đổi một người khác vào, vì dù sao cũng chưa có ai từng nhìn thấy dung mạo thật của Ngụy gia, nhưng còn Ngọc Phi thì không thể đưa ra cung được. Vị đại cung nữ kia có thể để cho An Hữu Trân và mình tùy ý đi vào thư phòng của Ngọc Phi, cũng không phái một tiểu cung nữ ở bên xem chừng, một người tính tình không cẩn thận như thế sao có thể canh giữ ở bên người Ngọc Phi?

"Thiên Thiên yên tâm." Đầu ngón tay của Tiêu Ngôn Phong vẫn nhẹ nhàng cẩn thận xoa thuốc mỡ cho nàng, "Ngụy thúc chính là điểm yếu duy nhất của mẫu phi, chỉ cần có thể đưa Ngụy thúc ra khỏi đây, mẫu phi sẽ không còn nhược điểm gì để Hoàng Hậu nắm lấy nữa. Về phần đại cung nữ kia, thật sự là không làm tròn bổn phận, ta sẽ nghĩ biện pháp đổi một người khác cho mẫu phi." Cung nữ kia bất cẩn, sơ suất lớn như thế, nếu để cho Hoàng Hậu giở trò vu oan hãm hại, kia thực sự sẽ dễ dàng gây họa.

Tiêu Ngôn Phong xoa thuốc cho cánh tay nàng xong, lại đổi một bình sứ khác, hắn tháo giày của Diệp Thiên ra, lại kéo vớ xuống, mép vớ nằm ở mắt cá chân chỗ, hắn không tiện bôi thuốc cho nàng. Diệp Thiên chợt rút chân lại, "Ngôn ca ca, đừng..." Đôi chân của nữ tử là không thể cho người khác nhìn, cho dù nàng và hắn đã quen thuộc thân cận đến như thế, nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà để lộ chân trước mặt hắn.

Dự vương nắm bàn chân của nàng, không cho nàng lùi về sau mà nói, "Thiên Thiên, qua tháng sau chúng ta sẽ đại hôn rồi, cho dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ tuyệt đối cùng Thiên Thiên bên nhau cả đời, ở trong lòng ta, Thiên Thiên đã sớm là Vương phi của ta rồi. Đừng thẹn thùng nữa, được không, hử?"

Lời hắn nói thật sự rất êm tai, âm cuối còn cố ý nhấn giọng, mang theo chút mê hoặc, cuốn hút không giải thích nổi, Diệp Thiên không tự giác đã bị hắn mê hoặc, tùy ý để cho hắn cởi vớ của mình xuống, bàn chân nhỏ trắng noãn lộ ra bên trên chiếc vớ kia.

Hầu kết của Tiêu Ngôn Phong chuyển động lên xuống, cố gắng khắc chế chính mình không đưa tay sờ lên đó. Bàn chân của nàng rất nhỏ nhắn, đáng yêu, da thịt mềm mại, mấy đầu ngón chân đầu tròn tròn, trắng như tuyết, non nớt như làn da của em bé mới sinh, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái. Hắn cưỡng ép bản thân đè nén ham muốn của mình xuống dùng mấy đầu ngón tay xoa lên mắt cá chân đã sưng đỏ của nàng, nhẹ nhàng ấn ấn, rồi lại sờ sờ xương cốt kiểm tra thử, sau đó mới tạm yên tâm thở nhẹ một hơi, "Cũng may không bị thương tổn đến gân cốt, chỉ là bị trật một chút thôi."

Hắn nhẹ nhàng chậm rãi bôi thuốc mỡ lên chỗ bị thương trên mắt cá chân nàng, lại dùng tay cẩn thận xoa bóp, dáng vẻ nhìn rất chuyên tâm, chỉ có điều đôi mắt tối đen như mực kia cũng chịu nghe điều khiển của thân thể mà nhìn chân nàng.

"Ngôn ca ca, nhanh lên nhanh lên, lát nữa Ngụy thúc và Ngọc Phi nương nương trở lại đây bây giờ." Anh mắt của hắn quá nóng bỏng, động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi, Diệp Thiên có chút xấu hổ, lại có chút lo lắng, gấp gáp sợ bị nhìn thấy.

"Đừng nóng vội, vẫn còn sớm mà." Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng động tác trên tay cũng nhanh hơn, nếu chỉ có hắn và tiểu Vương phi ở một chỗ thì có thể làm gì cũng được, nhưng nếu để cho mẫu phi và Ngụy thúc nhìn thấy, quả thật cũng không tốt lắm.

Qua gần nửa cái canh giờ sau, Tiêu Ngôn Phong, Diệp Thiên rời khỏi Ngưng Ngọc cung, Ngụy Tễ cũng cõng An Hữu Trân trên lưng, đi theo sau bọn họ.

Tiêu Ngôn Phong muốn ôm Diệp Thiên, nhưng nàng lại không chịu, bọn họ dẫn theo An Hữu Trân và Ngụy gia rời khỏi Ngưng Ngọc cung vốn đã dễ khiến cho người ta chú ý đến rồi, nếu hắn lại còn ôm mình nữa, thì càng dễ gây chú ý hơn, "Ngôn ca ca, chân của muội không có đau, đợi đến khi chúng ta ra khỏi cung rồi Ngôn ca ca lại ôm muội sau có được không."

Tiêu Ngôn Phong nàng kiên trì, cũng liền từ bỏ ý định, chỉ nắm tay nàng thật chặt, cho nàng mượn sức.

Dự vương đi lại trong Hoàng cung tất nhiên không có ai dám đứng ra ngăn đón, nhưng vừa ra tới cửa cung, Ngụy Tễ lại bị ngăn cản, "Dự vương điện hạ, thái giám trong cung không thể ra khỏi cửa cung được, người xem chuyện này..."

"Biểu muội của ta uống hơi nhiều rượu, đi không nổi nữa, chẳng lẽ ý ngươi là bổn vương phải tự cõng nàng ra xe ngựa sao?" Giọng điệu hắn đầy kiêu ngạo, khó chịu, sợi roi trong tay vừa nâng lên, người nọ lập tức hoảng sợ, ôm đầu lui lại từng bước, đầu sợi roi lại chỉ chỉ vào cỗ xe ngựa đứng chờ cách cửa cung không xa, "Có nhìn thấy chưa, liền cách vài bước, cứ để cho hắn đưa người vào xe ngựa xong sẽ lập tức trở lại, đứng ở đây mở to hai con mắt của ngươi ra mà nhìn!"

"Vâng, vâng, Vương gia, xin ngài cứ tự nhiên." Người nọ trông thấy xe ngựa quả thật đậu rất gần chỗ này, ở ngay dưới mí mắt hắn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ, vội vàng cúi đầu khom lưng mà đem vị sát tinh Dự vương này tiễn bước, chỉ sợ chậm trễ thêm một giây một phút nào thì sợi roi khảm đầy ngọc thạch đá quý kia sẽ quất xuống trên người mình.

Mấy người cứ thế đi đến bên cạnh xe ngựa, Ngụy Tễ trước hết cõng An Hữu Trân vào trong phòng xe, trong xe ngựa có một người nhìn qua giống như đúc đã đợi sẵn, nhanh nhẹn rút đi thẻ bài trên thắt lưng hắn, lại chắp tay hành lễ với Dự vương, sau đó nhảy xuống xe ngựa, đi qua cửa cung, trở về Ngưng Ngọc cung.