Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 129: Ta đưa Thiên Thiên đi tắm, được không?




Một giấc ngủ này Diệp Thiên ngủ thẳng đến tận giờ Thân mới tỉnh. Nàng vươn vai duỗi thắt lưng, lúc này mới để ý thấy Tiêu Ngôn Phong đã đi từ lúc nào rồi, lại nhớ tới chuyện bôi thuốc trước lúc ngủ, nàng thử nhúc nhích một chút, không cảm thấy có gì khác thường, nhìn về phía đầu giường, cái hộp nhỏ kia cũng đã không thấy đâu nữa, xem ra hắn đã cẩn thận thu thập sắp xếp nó ổn thỏa rồi.

Nàng xuống giường đi lại hai vòng trong phòng, nhận thấy cảm giác khó chịu lúc trước đã dần biến mất hẳn, giống như thân thể đã hoàn toàn khỏe hẳn, xem ra thuốc mà mẫu phi đưa đến cho mình tác dụng rất là tốt.

"Thiên Thiên dậy rồi sao?" Tiêu Ngôn Phong mở cửa đi vào phòng, kéo tay nàng quan tâm hỏi thăm, "Thiên Thiên còn mệt không? Ta đã lệnh cho nhóm quản sự ở ngoại viện và các ma ma quản sự nội viện đến đại sảnh chờ rồi, Thiên Thiên có muốn đi gặp họ không?" Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ, chuyện của nội viện cũng nên giao lại cho nàng quản lý.

"Ôi trời, đáng lẽ nên hẹn thời gian trước mới phải, bây giờ còn bắt bọn họ phải mất thời gian chờ nữa, tóc của ta còn chưa kịp chải đây này." Diệp Thiên cuống quít gọi Bạch Trân vào chải đầu cho mình, nàng vừa ngủ một giấc, bây giờ đầu tóc đã muốn rối bù tán loạn rồi.

"Không cần phải vội." Tiêu Ngôn Phong chậm rãi nói: "Thiên Thiên là Vương phi, bọn họ chờ một chút cũng là chuyện nên làm."

Diệp Thiên mím môi cười, thật ra thì nhóm quản sự của nội viện và ngoại viện đều có rất nhiều chuyện phải làm, nếu như là bình thường nàng nhất định sẽ không để bọn họ phải bỏ thời gian chờ mình, có điều hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, phu quân rõ ràng là cố ý làm như vậy, xem như cấp các vị quản sự một chút ra oai phủ đầu, để tránh cho bọn họ quen lề thói cũ không kiêng nể hay không chịu nghe theo lệnh của mình, hắn đây là vì muốn tốt cho mình.

Chải đầu búi tóc đàng hoàng tử tế rồi, Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong tay nắm tay cùng đi đến đại sảnh, Lục Phỉ và Phùng ma ma cũng đi theo sau hai người.

Bên trong đại sảnh có đến mấy chục người, rõ ràng chia thành ba nhóm, ngoại trừ nhóm quản sự ở ngoại viện và ma ma quản sự của nội viện, còn có một nhóm người là người của Trường Sử Tư Vương phủ, bọn họ đều là quan viên trực thuộc Vương phủ, trong đó có một số trước kia Diệp Thiên đã từng gặp qua chẳng hạn như Điển thiện chính của Điển thiện sở, Lộc y chính của Lương y sở, mặt khác còn có Tả Hữu Trường sử, Phụng từ sở, Điển Bảo sở, Kỷ thiện sở, Điển nghi sở, Công chính sở...những người này trước đây Diệp Thiên chưa có dịp gặp.

Người tuy nhiều, nhưng bầu không khí trong đại sảnh lại rất yên ắng, mỗi người đều cúi đầu khoanh tay chờ Dự vương và Vương phi đến, Diệp Thiên đưa mắt nhìn thoáng qua Tiêu Ngôn Phong đang đi bên cạnh mình thầm nghĩ, những người này nghiêm cẩn quy củ như vậy, xem ra bình thường hắn quản lý người dưới rất là nghiêm khắc kỷ luật.

Vị trí trên cùng của đại sảnh đặt sẵn hai cái ghế dựa sang quý, Tiêu Ngôn Phong đưa Diệp Thiên đến ghế của nàng, giúp nàng ngồi ổn rồi mới tự đi về vị trí của mình ngồi xuống.

Diệp Thiên phải trực tiếp quản lý chính là công việc của nội viện, vì thế nhóm quản sự của ngoại viện và người của Trường Sử Tư chỉ hành lễ ra mắt với nàng,rồi lại tự giới thiệu một phen sau đó liền lui ra ngoài, còn lại các vị ma ma quản sự của nội viện, Diệp Thiên tỉ mỉ hỏi rõ tên tuổi, chức vụ và trách nhiệm của từng người, sau đó thu lại sổ sách của nội viện, so sánh đối chiếu, rồi lại đem quy củ, luật định của mình nói rõ lại cho các vị ma ma ở đây. Đối với công việc nội vụ của vương phủ nàng cũng có chút hiểu biết, nàng dựa theo thói quen của mình, phân phó nhóm ma ma quản sự này mỗi sáng sẽ đến đại sảnh nghị sự, bàn luận công việc, có chuyện gì phải chuẩn bị, báo cáo trước, chỉ nghị sự vào buổi sáng, buổi chiều nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì không được đi quấy rầy nàng.

Từ lúc tám tuổi Diệp Thiên đã thường đến vương phủ ở lại mấy ngày, cho nên các vị ma ma quản sự này cũng rất quen thuộc, hiểu biết tính tình của nàng, càng biết rõ Vương gia nhà mình yêu thương, cưng chiều nàng bao nhiêu, lần này chính thức gặp mặt Vương gia còn đặc biệt đến ngồi trấn giữ ở một bên, làm sao có ai dám đi ra đâm chọc, đối nghịch, tất cả đều ngoan ngoãn nghe theo.

Lần này Diệp Thiên gả vào vương phủ, cũng không đưa ma ma của hầu phủ đi theo, mà chỉ đem mỗi Phùng ma ma lúc trước Tiêu Ngôn Phong đã phái đến cho nàng mà thôi. Phùng ma ma chăm sóc chiếu cố nàng bảy năm, năng lực làm việc của Phùng ma ma nàng cũng là vô cùng rõ ràng, cho nên cũng để Phùng ma ma tiếp tục làm ma ma quản sự mọi chuyện lớn nhỏ của nội viện, nếu như nàng có chuyện gì không có mặt ở vương phủ, thì những chuyện khẩn cấp trong nội viện sẽ do Phùng ma ma đứng ra làm chủ.

Dàn xếp tốt công việc của nội viện, sắc trời cũng đã dần tối.

"Ngôn ca ca, bữa tối chúng ta ăn cùng Ngụy thúc có được không?" Lúc hai người trở lại chính viện, Diệp Thiên kéo tay Tiêu Ngôn Phong hỏi ý kiến, hôm nay là ngày thứ hai thành thân, hẳn là phải gặp cha mẹ chồng mới phải, nàng đã vào cung ra mắt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, đến Ngưng Ngọc cung chính thức ra mắt Ngọc phi với thân phận con dâu, không hiểu sao, vẫn luôn cảm thấy hôm nay cũng phải chính thức ra mắt Ngụy thúc mới đúng, tuy là không thể đường hoàng đến dâng trà ra mắt, nhưng ít nhất cũng có thể cùng nhau dùng bữa cơm.

"Đương nhiên rồi, ta cũng đang có ý này." Hắn vốn đã muốn mời Ngụy thúc đến đây cùng nhau dùng bữa, còn cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối dựa theo cấp bậc gia yến, mặc kệ Ngụy thúc và hắn có quan hệ gì hay không, ít nhất sau này Ngụy thúc sẽ là người cùng mẫu phi chung sống quãng đời còn lại, chỉ cần như thế hắn cũng nguyện ý đem Ngụy thúc trở thành trưởng bối mà tôn kính, xem ra, tiểu nha đầu cũng có cùng ý nghĩ giống như mình vậy.

Chỉ chốc lát sau Ngụy Tễ đã tới rồi, sân viện mà hắn ở nằm ở khung vực trung tâm của Vương phủ, cho nên đến chủ viện cũng rất gần. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh thẫm, bên hông đeo ngọc bội, rõ ràng chỉ là một bọ y phục thường ngày vô cũng bình thường, mặc ở trên người hắn lại trở thành cao quý ung dung, nhất cử nhất động đều phong nhã tiêu sái, Diệp Thiên âm thầm thở dài, hắn và Ngọc phi đứng chung một chỗ, thật sự là vô cùng xứng đôi.

Ngụy Tễ cười nói: "Chúc mừng đại hôn A Ngôn và Thiên Thiên nhé, chúc các con trăm năm hảo hợp vĩnh kết đồng tâm." Hy vọng bọn họ có thể bình an ở bên nhau, sau đó sinh hạ mấy đứa nhỏ, hạnh phúc mỹ mãn qua cả đời.

"Đa tạ Ngụy thúc." Diệp Thiên đứng dậy thi lễ, nàng lấy khăn tay của Ngọc phi ra đưa cho hắn, "Hôm nay gặp mẫu phi, nàng rất thích bức họa hoa sen kia, còn tặng khăn làm đáp lễ đây ạ."

Ngụy Tễ vừa thấy liền biết chiếc khăn này là do đích thân A Mi thêu, hóa ra lần trước tiểu nha đầu lấy đi bức tranh hoa sen kia là đưa cho A Mi, nàng đang giúp mình và A Mi trao đổi tín vật, cũng là muốn cho A Mi an tâm. Ngụy Tễ thật sự cảm động, "Đa tạ Thiên Thiên." Tiểu nha đầu thật sự vừa thông minh vừa tri kỷ, A Ngôn có thể cưới được nàng nhất định sẽ hạnh phúc.

Diệp Thiên mím môi cười, "Ngụy thúc mau ngồi, chúng ta là người một nhà không cần phải khách sáo như thế."

Ngụy Tễ cũng cười, ngồi vào bên cạnh bàn, Tiêu Ngôn Phong nâng một bầu rượu, rót cho Ngụy Tễ và chính mình mỗi người một ly Lê Hoa bạch, lại rót cho Diệp Thiên Bách Hoa Tửu mà nàng thích nhất.

Người trong nhà dùng bữa sẽ không chú ý đến quy củ ăn không nói, ba người cũng nhau nói nói cười cười, mãi đến giờ Tuất bữa cơm này mới chấm dứt, ánh mắt Tiêu Ngôn Phong trong trẻo, Ngụy Tễ thì đã có chút cảm giác say, Diệp Thiên đã say, ôm bầu rượu Bách Hoa Tửu cười ngốc nghếch.

Tiêu Ngôn Phong phái Khang công công tự mình đưa Ngụy Tễ trở về viện, còn hắn thì ôm Diệp Thiên vào nội phòng, nàng ôm chặt lấy cổ hắn, chôn mặt chôn ở trên vai hắn, không ồn ào náo loạn, nếu không phải khóe miệng của nàng vẫn đang cười ngốc, thật đúng là nhìn không ra được nàng đã say rồi.

Tiêu Ngôn Phong cũng không cần người khác hầu hạ, mà đặt nằng nằm lên nhuyễn tháp, ngồi xổm xuống trước người nàng thân thiết nói, "Trên người Thiên Thiên có mùi rượu, ta đưa Thiên Thiên đi tắm, được không?" Xem dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ lúc rời giường sáng nay của tiểu nha đầu, nếu như nàng còn tỉnh táo nhất định sẽ không đồng ý, tối hôm qua hắn cũng chỉ tranh thủ lúc nàng mơ mơ màng màng mà lau người cho nàng thôi, có điều hiện tại nàng uống rượu say mèm, thật ra có thể thử một chút.

Diệp thiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, cười ngốc nghếch gật gật đầu, cho dù nàng đang say, nhưng cũng nhận ra được Tiêu Ngôn Phong, biết đây là phu quân nóng hổi mới ra lò của mình,là người thân nhất của mình.

Tiêu Ngôn Phong sung sướng, đầu ngón tay linh hoạt cởi bỏ hết áo váy của nàng xuống, ôm nàng vào tịnh phòng.

Tịnh phòng của nhà bình thường được xây dựng nối liền với nội phòng, bên trong tịnh phòng có đồ dùng rửa mặt, sân viện của Diệp Thiên lúc còn ở Hầu phủ và các sân viện của Vương phủ cũng đều được bố trí như vậy, có sẵn cái bô, bình phong, thùng tắm, đệm ngồi... Còn tịnh phòng của chủ viện thì rất lớn, bên trong không có dục dũng, buổi sáng lúc vào rửa mặt Diệp Thiên cũng đã chú ý tới, chỉ là phải vội vã vào cung nên chưa kịp hỏi.

Tiêu Ngôn Phong ôm nàng xuyên qua tịnh phòng, vào một cánh của nhỏ ở bên hông, hóa ra tịnh phòng này còn nối liền với một gian phòng khác, bên trong là một cái ao tắm lớn xây bằng cẩm thạch, diện tích rất rộng, một bên sâu một bên nông, bên trong chứa đầy nước ấm.

Tiêu Ngôn Phong bế nàng thả lên giường La Hán, rồi mới cởi hết quần áo trên người mình, vắt lên giá đồ, vừa nhìn lại đã thấy đôi mắt hạnh của Diệp Thiên đang tròn xoe nhìn mình, đánh giá trên dưới, lại còn một bên xem một bên gật gật đầu, dường như đang tán thưởng dáng người của hắn rất tốt. Tiêu Ngôn Phong thấy nàng to gan lớn mật như thế, cười cười đi đến bên người nàng, "Thiên Thiên, có hài lòng không?" Đừng nói Diệp Thiên đã muốn say, cho dù nàng đang tỉnh táo, hắn cũng không có gì phải xấu hổ, vô cùng tự nhiên không mặc gì đứng trước mặt nàng.

Ngón tay trắng nõn tinh tế trắng nõn của Diệp Thiên nhẹ nhàng ấn ấn lên người hắn, gật đầu thật mạnh, rồi lại ngẩng đầu lên tươi cười, hai lúm đồng tiền trên gương mặt hiện ra một cách rõ ràng.

"..."

Tiểu nha đầu này lựa chỗ ấn thật là! Tiêu Ngôn Phong hít sâu một hơi, không nghĩ tới tiểu nha đầu uống rượu vào lại có thể lớn mật đến như thế, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhanh nhẹn loạt xoạt hai ba cái lột sạch những thứ còn sót lại trên người Diệp Thiên, ôm lấy tiểu thê tử âu yếm của mình bước xuống ao.

Nước trong ao ấm áp và thoải mái, hiện ra màu xanh biếc nhàn nhàn, đây là do hắn cố ý chuẩn bị cho nàng, bên trong pha không ít dược liệu, có thể tiêu trừ những dấu vết hắn đã lưu lại trên người nàng điệu trên người nàng, còn có thể giải trừ đau nhức mệt nhọc.

Từ xưa đến giờ Diệp Thiên tắm đều dùng thùng tắm, chưa bao giờ tắm ở cái ao to như thế, người vừa vào đến trong nước nàng liền ngạc nhiên mở to hai mắt, Tiêu Ngôn Phong cẩn thận buông nàng ra, mực nước trong ao vừa vặn đến trước ngực nàng, hắn vốn đang lo lắng nàng đang say sẽ ngồi không xong, không nghĩ tới nàng lại có vẻ thích thú đến như thế, hai tay vỗ vỗ mặt nước, mắt hạnh liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên vốc một ít nước lên, tạt lên đầu hắn, nhìn thấy trên mặt hắn toàn là bọt nước, lại cao hứng vui vẻ cười tít mắt.

"Nghịch ngợm." Tiêu Ngôn Phong cười ngồi vào bên người nàng, tựa lưng vào vách đá, đem nàng ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve khắp người nàng, chỗ dược liệu trong nước này rất có lợi cho nàng, mà mát xa như thế cũng có tác dụng phụ trợ giúp thuốc phát huy công hiệu.

Diệp Thiên cũng học theo, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn cũng lần mò tới đụng bò lên người hắn, trái xoa xoa phải bóp bóp, sờ soạng lung tung không hề có một quy luật nào.

"Hít...!" Tiêu Ngôn Phong không kịp đề phòng hít một ngụm khí lạnh, tiểu nha đầu căn bản là không biết hắn đang đè nén khó chịu đến nhường nào, tiểu Vương phi hắn tâm tâm niệm niệm mãi mới trưởng thành, tối hôm qua nhớ đến đó là lần đầu tiên của nàng, hắn căn bản là không ăn no, hận không thể tùy ý phóng túng một phen, làm sao có thể chịu được bàn tay tác quái trêu chọc này của nàng.

Tay của Tiêu Ngôn Phong nâng lên, muốn bắt lấy cánh tay đang đốt lửa của nàng, nghĩ nghĩ lại luyến tiếc, khó có dịp tiểu nha đầu lớn mật chủ động tấn công như thế, nếu như hắn không nhân cơ hội mà hưởng thụ một phen, quả thực chính là tên ngu ngốc nhất trên đời này rồi.

Diệp Thiên không hề hay biết nguy hiểm đã muốn tới gần, móng vuốt tiếp tục bò lên sờ soạng gương mặt anh tuấn của hắn, lại tò mò sờ đến hầu kết của hắn, thân thể mềm mại dựa sát trên người hắn, hai quả đào mê người đã trải qua kế hoạch điều dưỡng của Phùng ma ma áp sát lên trên ngực hắn.

Đôi mắt phượng tối đen như mực của Tiêu Ngôn Phong trở nên vô cùng sâu thẳm, ngón tay thon dài làm càn thăm dò khắp người nàng, "Thiên Thiên..." Hắn động tình hô một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Diệp Thiên học theo bộ dáng của hắn, đầu lưỡi nho nhỏ quét lên môi mỏng của hắn, lại lập tức bị hắn bắt lấy, kéo vào lãnh địa của chính mình, tận tình thưởng thức nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng.

Không biết đến lúc nào, Tiêu Ngôn Phong bế nàng lên, làm cho nàng ngồi trên người hắn, hai cánh tay trắng nõn mềm mại vòng qua ôm ấy cổ hắn, cùng hắn chơi một hồi môi lưỡi dây dưa truy đuổi.

Ánh mắt của Tiêu Ngôn Phong dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, hắn nâng Diệp Thiên lên cao một chút rồi lại cẩn thận từ từ nhẹ nhàng thả xuống, không biết bởi vì nàng đang say, hay là vì tác dụng của nước thuốc trong ao, hôm nay thuận lợi hơn nhiều so với tối hôm qua, rất nhanh sau đó, cả một ao nước xanh nhàn nhạt liền nhộn nhạo, dập dờn lan tỏa khắp mặt ao...