Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 100: Hoàn cảnh xa lạ 5




editor: alin

Cả ngàyhôm đó, Tiểu Thỏ bơ phờ, ngay cả lúc tan học Trình Chi Ngôn đến đón, cô cũng không vui vẻ đi ra.

Trình Chi Ngôn dắt xe đạp, cúi đầu ủ rũ đi sau lưng Tiểu Thỏ, mặt đầy nghi ngờ hỏi: “Tiểu Thỏ, em sao vậy, hôm nay có chuyện gì không vui sao?”

“Dạ...”Hai tay Tiểu Thỏ nắm chặt dây quai cặp sách, cúi đầu, vừa đi vừa đá cục đá ven đường.

Người này khi không vui thì thường có thói quen trút lên mấy cục đá.

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô bé, một lúc lâu sau, anh dừng xe lại, bước nhanh lên trước, ngồi xổm xuống, hai tay vịn vào vai cô, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn thẳng vào cô bé,giọng nói mềm mỏng, hỏi: “Tiểu Thỏ, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Chi Ngôn đã mười lăm tuổi, giọngnói dần trở nên trầm thấp mà đầy từ tính, hơn nữa anh còn cố nói thật ôn nhu, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng vẫn khiến mũi Tiểu Thỏ cay cay.

“Cô giáo... Cô giáo Đinh... Sẽ không dạy lớp em nữa...” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Trình Chi Ngôn

.

“Cô giáo Đinh?”Trình Chi Ngôn nhíu mày suy nghĩ một chút, “Là cô giáo Đinh em vẫn hay nhắc tới đó sao?”

“Vâng...” Tiểu Thỏ đưa tay áo lên lau đôi mắt đầy nước, gật đầu.

“Sao cô ấy lại không dạy lớp em nữa?”

“Bọn họ nói... Là vì cô giáo dùng cách xử phạt trên thân thể học sinh...”Tiểu Thỏ sụt sịtmũi, nghẹn ngào hồi lâu, mới không tình nguyện nói ra mấy chữ này.

“Cô giáo đã dùng cách xử phạt về thể xác với em sao?”

“Không phải, cô giáo Đinh đối với em là tốt nhất,cho dù có đánh tay đánh chân vài cái cũng không dùng sức...” Tiểu Thỏ nghĩ đến đây thì đã cảm thấy khó chịu, “Nhưng bọn họ lại nói,cô giáo Đinh đánh người khác dùng sức rất mạnh...”

“Cũng bởi vì cô giáo đánh học trò, cho nên mới không dạy lớp em nữa?”

“Không phải vậy...” Tiểu Thỏ cắn cắn môi, chần chờ một chút, sau đó cúi đầu nói: “Mấy ngày hôm trước, cô giáo nhét một túi muối vào trong miệng một bạn...”

“...” Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cầm hai tay đang hơi dùng sức của Tiểu Thỏ.

“Anh nước cam?” Tiểu Thỏ bị anh cầm chặt tay thì cảm thấy hơi đau, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trình Chi Ngôn trầm mặc, một lúc sau mới duỗi tay ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, thấp giọng nói: “Chỉ cần không dùng cách xử phạt về thể xác với em là tốt rồi...”

“...”

Tiểu Thỏ có hơi không rõ chuyện đang xảy ra.

“Xử phạt về thể xác với học sinh là không đúng, em có biết không?” Trình Chi Ngôn ôm chặt cô bé, qua một lúc lâu mới buông tay ra, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Anh biết cô giáo rất tốt với em, nhưng đã là giáo viên thì không thể chỉ tốt với một học sinh được,một lớp học có nhiều bạn như vậy, nếu trừng phạt không đúng cách sẽ rất dễ dàng tạo nên bóng ma tâm lý trong lòng học sinh.”

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn anh, gió nhẹ lướt qua mái tóc anh, giữa lông mày anh lóe lên tia sáng chói mắt, phảng phất như có vô số vì sao đang phát sáng, mặc dù không biết cái gì gọi là bóng ma tâm lý nhưng những lời Trình Chi Ngôn nói lại giống như một luồng gió mát, thổi tan những buồn bực và không vui trong lòng cô bé.

“Bây giờ em còn nhỏ, thích ai thì sẽ cảm thấy mọi điều người đó nói hay làm đều đúng.Nhưng khi em lớn rồi, đứng ở một góc độ khác cao hơn xa hơn quay đầu nhìnlại, thì có một số việc, sai chính là sai. Từ giờ cho đến lúc đó, em khôngđược cho tình cảmảnh hưởngđếnphán đoán của mình. Có hiểu không?” Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng nói với cô bé.

☆, 101.

“Vâng...” Tiểu Thỏ cái hiểu cái không gật đầu, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn mộtlúc thật lâu rồi đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ anh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của mình cọ vào cổ anh,giọng nỉ non: “Em thích anh nước cam nhất...”

Gò má cô bé mịn màng, ấm áp dễ chịu cùng với lọn tóc mềm mại cọ vào cổ anh cảm thấy có chút ngưa ngứa.

Trình Chi Ngôn cười cười, tay xoa xoa đầu cô: “Sẽ không phải bởi vì em thích anh nhất cho nên cảm thấy tất cả những gì anh nói đều đúng?”

“Dạ... Nhưng vốn là anh nước cam nói đúng mà.” Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn: “Anh xem, từ nhỏ đến lớn em đều rất nghe lời anh.”

“Em chắc chắn?” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô bé: “Vậy anh bảo em ngủ một mình, sao em lại không nghe lời anh?”

“Ai nha... Việc này cũng có phân đúng sai sao...” Tiểu Thỏ đỏ mặt, cánh tay đang ôm cổ anh vội vàng rụt trở lại, cúi đầu tức giận nói: “Nói sau đi ạ,bây giờ em ngủ ngoan lắm,đâucó sờ lung tung trên mặt anh nữa.”

“Em đó...”

Trình Chi Ngôn cười lắc lắc đầu, đứng dậy, đi lại chỗ cạnh chiếc xe đạp của mình, lên xe, quay đầu nhìn Tiểu Thỏ, hỏi: “Đi được chưa?”

“Dạ!” Tiểu Thỏ vừa nhảy vừa đi,bước đến ngồi lên yên xe phía sau anh.

Buổi tối, trước khi lúc ngủ.

Tiểu Thỏ ôm chăn mơ mơ màng màng nằmtrên chiếc giường lớncủa Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi: “Anh nước cam, sao anh còn chưa ngủ?”

Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn,nghe được lời Tiểu Thỏ nói thì xoay ngườilại, đôi mắt vốn trong suốt có chút buồn cười nhìn cô bé, nói: “Không phải từ lúc bảy rưỡi em đã kêu mệt sao, bây giờ đã tám rưỡi rồi,sao còn không ngủ đi?”

“Tại anh vẫn chưa đi ngủ với em...” Tiểu Thỏ trở mình, nằm lỳ trên giường, đôi mắt ướt át mang đầy bối rối nhìn Trình Chi Ngôn, nói: “Tại sao em lại không được ngủ muộn như thế chứ?”

Trình Chi Ngôn đặt cây bút bi trong tay xuống, dựa vào ghế duỗi lưng một cái, sau đó có chút bất đắc dĩ trả lời: “Tiểu Thỏ, anh đã học năm ba rồi.”

“Dạ... Thì sao ạ?”

“Tháng sáu sang năm là phải thi trung khảo rồi.” Trình Chi Ngôn đứng dậy, bước đến ngồi xuống giường, đưa tay xoa đầu Tiểu Thỏ,nói: “Thật ra trường có quy định, học sinh năm ba nhất định phải đến trường học lớp tự buổi tối, chỉ là thành tích của anh tốt nên chủ nhiệm mới cho phép anh không cần đến lớp.”

“Tự học buổi tối là gì vậy?”

“Tức là buổi tối cũng phải đến trường đi học.” Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, giọng ôn nhu nói: “Anh Hạ Phong của em và cả Dương Giai Di đáng ghét kia nữa, bây giờ bọn họ cũng đang phải ngồi trong trường học bài.”

“Sau khi lên sơ trung là sẽ phải liên tục ở lại trường muộn vậy sao?” Tiểu Thỏ ngáp một cái, lo lắng hỏi: “Nhưng em vừa đến tám giơ là đã thấy mệt rồi, sau này em lên sơ trung, nếu phải đi học tối mà cũng buồn ngủ thế này thì sao?”

“Không đâu,lúc đó em cũng lớn rồi, sẽ không cần ngủ nhiều như bây giờ.” Trình Chi Ngôn cười cười, nhìn vẻmặt “đau khổ”của Tiểu Thỏ, duỗi tay kéo chăn lên đắp cho Tiểu Thỏ: “Anh ru em ngủ trước nhé?”

“Vâng!”

Tiểu Thỏ vừa nghe câu này, vội vàng xoay ngườilại, ngoan ngoãn nằm xuống đặt đầu vào gối của mình.