Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 107: Em mồ côi cha sao (2)




Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn bên trong lớp, chỉ thấy bạn cùng lớp, lúc nghe được câu nói đó toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn mình.

"Cột cha này tại sao em không điền?" Cô giáo Ngụy cầm bảng điều tra trong tay, cau mày nhìn Tiểu Thỏ hỏi.

Tiểu Thỏ cúi đầu cắn môi mình, không nói lời nào.

Cô giáo Ngụy nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy nhất thời sáng tỏ, đứa nhỏ này hoặc là mồ côi cha hoặc chính là sinh ra không biết cha là ai, chậc chậc.... Đứa nhỏ sinh ra từ loại gia đình này.....

“Chào buổi sáng, cô giáo!”

Ngay lúc hai người bọn họ giằng co, một giọng nói trong trẻo từ cửa truyền tới, Tiểu Thỏ quay đầu, thì thấy Trình Thi Đồng đi đến.

"Thôi, em trở về chỗ ngồi đi." Cô giáo Ngụy nhận lấy bảng điều tra của Tiểu Thỏ, quơ tay với xô, sau đó tiếp tục nhận bảng điều tra Trình Thi Đồng.

Tiểu Thỏ kì kèo mè nheo trở về chỗ ngồi của mình, không biết có phải mình đa nghi hay không, cảm thấy đoạn đường này, có nhiều học sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

Cô trở về chỗ ngồi ngồi xong, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô giáo Ngụy, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy hiền lành đang tươi cười nhìn Trình Thi Đồng, ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt vui vẻ, thậm chí còn kéo tay Trình Thi Đồng vỗ vỗ.

Đến khi Trình Thi Đồng trở về chỗ ngồi, Tiểu Thỏ chần chờ một phen, lại nhìn cô thấp giọng nói: "Đồng Đồng, vừa rồi cô giáo Ngụy đã nói gì với cậu vậy?"

"Cô ấy sao..." Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô giáo Ngụy, chỉ thấy cô ấy đang thu bảng điều tra của học sinh kế tiếp, vì thế đè thấp giọng nói: "Cô ấy bảo cha tớ chiếu cố nhiều cho cô ấy, Tiểu Thỏ, tớ nói với cậu... cô giáo Ngụy này, nhất định là kẻ nịnh hót!"

"Là có ý gì?" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu.

"Vừa rồi trước khi tớ tiến vào, nghe thấy cô giáo Ngụy nói những lời này với cậu, cậu xem thái độ vừa rồi cô ấy đối đãi với cậu, lại nhìn thái độ vừa rồi đối đãi với tớ, nếu không phải bởi vì cha tớ là quan chức chính phủ, cô ấy sẽ không có vẻ mặt dịu dàng với tớ như vậy."

"..." Tiểu Thỏ nghe xong lời của cô ấy, cảm thấy trong lòng mình lạnh một nửa.

"Vừa rồi cô ấy nói những lời này cậu chớ để ở trong lòng, tớ biết cha cậu là quân nhân, là anh hùng, nếu như không có quân nhân như cha cậu, lúc xảy ra thiên tai bảo vệ chúng ta, chỗ nào đến lượt cô ấy nịnh hót ở trong này." Trình Thi Đồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô giáo Ngụy, sau đó sách giáo khoa của mình ra nói: "Nhanh đọc sách đi, chỉ cần thành tích thi của cậu tốt, cô ấy cũng sẽ không làm gì được cậu."

"Ừ..." Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, cảm thấy sáng nay trong lòng khó chịu giống như ăn một con ruồi.

Mấy ngày cô giáo Ngụy thu xong bảng điều tra, chỗ ngồi lớp học đã xảy ra thay đổi lớn.

Vốn bạn tốt ngồi cùng một chỗ đã hơn một năm rồi, bị cưỡng ép đổi chỗ.

May mà Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng không bị tách ra.

Tiểu Thỏ nghĩ rằng đây là trong cái rủi còn có cái may.

Đổi chỗ ngồi không lâu sau là nghênh đón cuộc thi cuối kỳ, Tiểu Thỏ vốn học tập chăm chỉ, giờ phút này trong lòng lại kìm nén một ý chí, ép mình phải thi được hạng nhất lớp.

Cô giáo Ngụy sau khi xem qua phiếu điểm của cô, ánh mắt sâu xa nhìn cô, không nói thêm gì, cũng không lại nhắc chuyện đổi đại diện môn ngữ văn, học kỳ này nhanh chóng kết thúc như vậy.

Cuối cùng Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi.