Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 123: Nguyện vọng năm mới (5)




Cô vừa mới chạy đến bảo điện Đại Hùng, thì thấy Trình Chi Ngôn dẫn theo Tiểu Thỏ đang hỏi hòa thượng trong điện cái gì đó.

Cô len lén chạy đến sau lưng Trình Chi Ngôn, dùng sức đánh một cái vài lưng của Trình Chi Ngôn: "Chú nhỏ!"

Trình Chi Ngôn quay đầu, gương mặt đẹp trai thanh tú tràn đầy lo lắng, "Em chạy đi đâu thế, anh và Tiểu Thỏ tìm em nửa ngày trời có biết không?"

"A...Em... Em bị lạc đường." Trình Thi Đồng nhìn cặp lông mày của anh nhăn lại, nhanh chóng tỏ thái độ tốt cúi đầu nhận sai: "Lần sau em sẽ không bao giờ... chạy loạn nửa, chú nhỏ, anh đừng nổi giận mà..."

"Nếu như em chạy mất, anh biết ăn nói thế nào với mẹ em đây?"

"Sẽ không... Chú nhỏ, tốt xấu gì đây cũng là chùa, làm gì có người nào chạy đến chùa lừa bán phụ nữ trẻ em chứ, hơn nữa, cái chùa này lớn như vậy, đi một vòng xuống, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau mà ... ha ha..." Vẻ mặt Trình Thi Đồng nở nụ cười nịnh nọt nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn liếc mắt trừng cô, không nói gì.

Đừng thấy Trình Thi Đồng bình thường đùa giỡn với Trình Chi Ngôn, nhưng khi Trình Chi Ngôn thực sự tức giận, ít nhiều gì cô cũng có chút run sợ.

Trình Thi Đồng len lén đưa mắt, liếc nhìn Tiểu Thỏ đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn, đưa tay nhéo tay của cô ấy một cái, ý bảo Tiểu Thỏ nhanh nói giùm mình vài câu có ích đi, mau cứu giãn tình hình này.

Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, đưa tay kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, cười hì hì ní:"Anh nước chnah, bây giờ không phải là Đồng Đồng trở về rồi sao, chúng em còn chưa đi ước nguyện nữa?"

Trong lúc hai người kia mờ ám, tất nhiên không chạy khỏi tầm mắt của Trình Chi Ngôn, nhưng dù sao hôm nay cũng là mùng một đầu năm, anh cũng làm bộ như không thấy, "Lần sau không được tự ý chạy loạn, nghe chưa?"

"Dạ nghe." Trình Thi Đồng cúi đầu, âm thanh yếu ớt vang lên.

"Đi thôi, đi cầu nguyện." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, lắc đầu, một tay nắm Tiểu Thỏ một tay nắm Trình Thi Đồng đi đến điện Thiên Vương trước mặt.

Sau khi hoàn thành xong ước nguyện, ba người đi dạo quanh chùa một lúc, lúc này mới xuống núi về nhà.

Điều làm cho Trình Thi Đồng tiếc nuối là, lúc đi xung quanh, cô cũng không gặp lại tiểu hòa thượng kia.

Lúc xuống núi, Trình Thi Đồng nhéo nhẹ cánh tay của Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thỏ cậu cầu nguyện gì thế?"

"À, chính là lớn nhanh một chút, không phải lúc lên núi tớ đã nói với cậu rồi sao?" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Thi Đồng, nghi ngở hỏi một câu, sau đó thuận miệng hỏi: "Còn cậu, ước nguyện thành tích năm sau sao?"

"Trừng Tịch? ?" Trình Thi  Đồng sửng sốt một chút, sau đó chần chờ gật đầu nói: "Ừ. . .Tớ ước nguyện có thể gặp lại Trừng Tịch?"

"A? Thành tích dùng để xem sao? Tiểu Thỏ không hiểu những lời Trình Thi Đồng nói.

"Ha ha, không có gì." Trình Thi Đồng nhanh chóng kéo tay áo Tiểu Thỏ chuyển sang chuyện khác: "Chú nhỏ có nguyện vọng gì thế?"

"Thi trung học thuận lợi." Trình Chi Ngôn cúi đầu, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, thuận miệng trả lời.

"A thật là không có sáng kiến gì cho nguyện vọng thế." Trình Thi Đồng bỉu môi nói: "Chú nhỏ thành tích chú tốt như vậy, mẹ cháu nói, chú nhất định có thể thi lên trung học, hơn nữa còn là lớp trọng điểm."

Trình Chi Ngôn nghe vậy, cười cười, không nói gì.

"Ai, đi thôi đi thôi, trở về đi, bụng tớ thật là đói."

"Không phải cậu mới ăn sáng xong sao."

"Leo núi thật là tiêu hao thể lực mà.