Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 141: Nháy mắt xoay ngược lại 3




Editor: Quỳnh Nguyễn

" Tôi nói gì? Loại gia đình này của các anh tôi rõ ràng nhất... Cả ngày ăn mặc giống như tiểu công chúa, trên thực tế a, bất quá là muốn thông qua con gái tìm thông gia tốt một chút, sau này cũng được bám việc hôn nhân tốt."

"Đây còn cần tôi nói sao, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được!.... Trách không được năm lần bảy lượt tôi ám chỉ Bạch Tiểu Thỏ cho các anh tới tặng quà, các anh một chút phản ứng đều không có, còn không phải bởi vì trong nhà nghèo nàn?"

"...Anh nhìn quần áo anh xem, tám phần là công nhân xây dựng trên công trường...."

" Còn có Bạch Tiểu Thỏ nhà các anh, thân phận nó như vậy... Nếu không vì mặt mũi Trình Phó Thị Trưởng, tôi sớm tách hai người rồi."

"...Anh cho là hiện tại thành tích đứa nhỏ tốt sau này có thể thay đổi cuộc sống?... Nhận rõ hiện thực đi, đây là xã hội!"

Lời nói chanh chua của cô giáo Ngụy một chữ không rơi rớt truyền ra từ trong máy ghi âm.

Ngay từ đầu Vương hiệu trưởng còn cười tít mắt nghe, nhưng mà càng nghe vẻ mặt ông ta càng khó nhìn.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt cô giáo Ngụy sớm đã suy sụp, rốt cục không thể nhịn được nữa đè xuống cái nút ngừng truyền phát tin, trong thanh âm mang theo một tia kềm chế hỏi: "Cô giáo Ngụy...Đây... Những lời này đều là những lời cô vừa nói cùng Trình cục trưởng?"

"..." Thân thể cô giáo Ngụy lung lay, lảo đảo lui về sau hai bước.

Vương hiệu trưởng nhìn phản ứng của cô ta, trong lòng gần như đã hiểu rõ, sắc mặt ông ta khó coi quay đầu lại, miễn cưỡng hướng về phía lão Trình nở một nụ cười tươi tắn nói: "Trình cục trưởng, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tôi là...Tôi là... Thật sự không nghĩ tới cô giáo Ngụy có thể nói ra loại lời nói này... Chuyện này.... Ngài cho ta thời gian mấy ngày, tôi nhất định cho ngài một câu trả lời vừa lòng."

Lão Trình thoải mái nhàn nhã cười cười, đứng dậy phủi phủi bụi đất trên thân mình, hướng tới hiệu trưởng cười tít mắt nói: "Được, tôi đợi."

"Vậy về chuyện sân bãi dạy học mới xây trường học chúng tôi...." Khuôn mặt Vương hiệu trưởng tươi cười, trông mong hướng tới lão Trình hỏi.

" Trở về tôi sẽ cùng bọn họ thương lượng." Giọng nói Lão Trình lạnh nhạt nói.

"Vậy toàn bộ chuyện trường tiểu học văn minh mười tốt..."

"Sẽ suy xét cân nhắc." Lão Trình thuận miệng trả lời ông ta một câu, sau đó dắt tay Tiểu Thỏ hướng phía Vương hiệu trưởng nói: " Quần áo trên người tôi còn ẩm ướt, sẽ không tiếp tục ở chỗ này, tôi phải nhanh đi về đổi bộ quần áo."

"Vâng vâng vâng, ngài nhanh chóng đi, ngộ nhỡ cảm lạnh liền không tốt."

" Tôi mang Tiểu Thỏ về trước, tôi thấy tâm tình nó hôm nay giống như không phải tốt..."

" Đúng đúng, ngài trở về an ủi đứa nhỏ, chuyện hôm nay nó không sai!" Vương hiệu trưởng gật đầu giống như gà con mổ thóc.

" Chúng tôi đi trước đây." Lão Trình cũng không khách khí với ông ta, ôm bả vai Tiểu Thỏ gật đầu về phía ông ta, liền trực tiếp đi ra ngoài.

"Ai! Ngài chậm một chút a!" Vương hiệu trưởng vội vàng đi theo sau lưng bọn họ, một mạch đưa bọn họ đến cửa trường học, còn nói nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc chuyện này, lúc này mới thả bọn họ đi."

----

Trên đường trở về, lão Trình nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẫn cúi đầu không nói lời nào, trong lòng nhịn không được có chút khó chịu.

Cô giáo Ngụy kia ngay trước mặt người lớn cũng có thể nói ra lời lời khó nghe như thế, làm ông tức chết đi được, thời điểm một mình đối mặt với Tiểu Thỏ còn không biết nói khó nghe như thế nào a.

" Tiểu Thỏ...."