Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 711: Địch ý không hiểu




Editor: Quỳnh Nguyễn 

"Vậy học trưởng hiện tại đang làm cái gì??"

"..." Trình Chi Ngôn trầm mặc một phen, sau đó hướng tới hai người kia thản nhiên nói: "Hôm nay tôi cũng là báo danh, bất quá là nghiên cứu sinh."

!!!

Hai vị nam sinh kia lại khiếp sợ.

Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ một cái, lập tức mang theo Tiểu Thỏ hướng tới chỗ  báo danh khoa máy tính đi qua.

Người sớm tới tìm trường học báo danh còn không phải rất nhiều, phía trước ký túc xá nữ sinh cũng là một bộ cửa trống, sau khi Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ làm xong xuôi tất cả thủ tục nhập học, vỗ vỗ đầu của cô nói: "Em xách hành lý trở về phòng ngủ trước, anh đi viện nghiên cứu sinh bên kia làm thủ tục nhập học một phen, sau đó lại liên hệ em."

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Ước chừng một giờ sau, Tiểu Thỏ ngồi ở bên trong phòng ngủ trống không, rốt cục chờ điện thoại Trình Chi Ngôn đến đây.

"Uy? Anh nước chanh..Anh làm tốt thủ tục nhập học sao??"

"Uh`m, làm tốt rồi." Thanh âm Trình Chi Ngôn nghe qua tựa hồ thật cao hứng, "Em xuất hiện đi, hiện tại anh ở cửa ký túc xá em, giữa trưa hẹn Kỷ Lâm Khải bọn họ cùng nhau ăn cơm."

"Được rồi! Em đến đây!!"

Tiểu Thỏ vừa nghe lời này, lập tức vui  chạy ra ngoài.

Cửa ký túc xá nữ sinh, Trình Chi Ngôn đang đứng thẳng người đứng ở dưới  cửa một cây ngô đồng.

Tóc đen của anh hơi hơi buông xuống, lưu lại ở trên trán một tầng nhàn nhạt bóng mờ, đôi mắt trong suốt đang hướng tới phương hướng cửa ký túc xá Tiểu Thỏ nhìn qua, mũi của anh thẳng thắn, cánh môi màu hồng phấn hơi hơi nhếch lên, hình dáng rõ ràng ở trong không khí vẽ ra một cái độ cong hoàn mỹ.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cây ngô đồng tạo thành bóng mờ loang lổ rơi vào trên áo sơmi trắng của anh, nhất thời làm cho người ta có một loại cảm giác  người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Rõ ràng đã nhìn anh nhiều năm  như vậy, nhưng mà lại vẫn lại là ức chế không nổi tâm động.

Tiểu Thỏ đưa tay sờ sờ trái tim nhỏ chính mình, bước nhanh hơn hướng tới Trình Chi Ngôn đi tới.

"Anh nước chanh..." Cô đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Đi thôi, mang em ăn cơm." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ đã thu thập xong, hướng tới cô cười cười đưa tay sờ sờ đầu cô.

"Được." Tiểu Thỏ cao hứng kéo cánh tay của anh liền hướng tới ngoài cửa trường học đi, thuận tiện hỏi: ""Đúng rồi, anh nước chanh, ký túc xá các anh có người đến đây sao?"

"Còn không có." Trình Chi Ngôn mang theo cô vừa hướng tới bên ngoài đi vừa nói: "Như thế nào, ký túc xá các em có người đến đây sao?"

"Cũng không có a..." Tiểu Thỏ chậc lưỡi, vẻ mặt tiếc hận nói: "Có phải hai người chúng ta tới quá sớm  hay không rồi hả??"

"A." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nở nụ cười một phen, gật đầu nói: "Bình thường mà nói, một số nhỏ học sinh là xế chiều hôm nay tới trường học báo danh, mà phần lớn học sinh sẽ tại ngày mai tới trường học báo danh."

"A? Vì sao chúng ta đây tới sớm như thế??"

"Chẳng lẽ không đúng em nghĩ đến...??"

"Cái này..."

Tiểu Thỏ lập tức liền nghẹn rồi.

Trình Chi Ngôn nhìn cô vẻ mặt sửng sốt cười cười, sau đó nắm  tay cô đi đến xe trước mặt, nhét cô tiến vào bên trong chỗ ngồi tay lái phụ, lái xe đi tới.

Địa điểm ăn cơm buổi trưa là ở bên trong một cái tiệm cơm gần trường học.

Lúc Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ đi vào, Kỷ Lâm Khải, Vương Thước còn có Trương Vũ Phi bọn họ đã ngồi ở bên trong, đồng thời ở tại trong phòng bao còn có vài người mặt lạ hoắc Tiểu Thỏ không có gặp qua.