Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 763: Em rất nhớ anh 8




Editor: Quỳnh Nguyễn 

Chỉ là Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn ngốc ở sân thể dục cũng không có bao lâu liền phải trở về ký túc xá, bởi vì thời gian gác cổng là mười một giờ.

Đem Tiểu Thỏ đưa đến cửa ký túc xá, trước khi chia tay Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng nhéo đôi má Tiểu Thỏ một phen, trong thanh âm mang theo một tia do dự nói: "Gần đây trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ bề bộn nhiều việc, tối ngày mai đại khái không thể tới tìm em rồi."

"Uh`m, không có việc gì." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhìn Trình Chi Ngôn, cười hì hì nói: "Vừa lúc mấy ngày nay huấn luyện quân sự cũng mệt chết đi, anh bận công tác, em ở ký túc xá đi ngủ."

"Được." Trình Chi Ngôn nhìn cô cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng ấn nụ hôn trên cánh môi hồng nhuận nói: "Được rồi, trở về đi. Chúc ngủ ngon."

"Uh`m, anh nước chanh, ngủ ngon." Tiểu Thỏ cười hướng tới Trình Chi Ngôn phất phất tay, sau đó rất nhanh chạy về chính mình chính mình.

Trình Chi Ngôn mỉm cười đứng tại chỗ, mắt thấy bóng dáng của cô biến mất ở trong hành lang, lúc này mới xoay người rời khỏi.

Chờ Tiểu Thỏ nhẹ chân nhẹ tay trở lại trong ký túc xá, ba người bên trong phòng ngủ cô kia sớm đã mệt đến mức nằm ở trên giường ngáy ò ó o rồi.

Tiểu Thỏ ở trong lòng yên lặng khóc một phen, sau đó bi thống đi tắm rửa, lại đánh răng một phen, sau đó đem quần áo quân sự hôm nay mặc giặt xong, thời gian đã  gần mười hai giờ rồi.

Phơi quần áo xong rồi, Tiểu Thỏ kéo hai chân nặng nề rốt cục bò lên trên giường, dùng thời gian ba giây đồng hồ ngất đi thôi.

Năm giờ sáng ngày thứ hai, từng đợt tiếng còi có tiết tấu lại bắt đầu vang lên ở trước ký túc xá.

"Trời ạ... Tớ  rất muốn chết..." Trang Manh Manh mơ mơ màng màng mở  hai mắt, ánh mắt nhìn nóc nhà, không thể yêu nói một câu.

"Ai... Rời giường đi..." Chu Đậu Đậu nhận mệnh từ trên giường ngồi dậy, sau đó xoay người, kéo hai chân nặng nề yên lặng xuống giường.

Dương Tuyết Cần mắt thấy hai người các cô đều đã xuống đành phải đi theo xuống.

Nhưng mà chờ ba người các cô đều đã đứng vững ở trong ký túc xá lại phát hiện Tiểu Thỏ vậy mà còn không có xuống.

"Tiểu Thỏ... Tiểu Thỏ?? Rời giường rồi..." Trang Manh Manh thấy Tiểu Thỏ trên giường không có bất luận cái động tĩnh  gì, đành phải lại bò lên trên cái thang, đưa tay lắc lắc Tiểu Thỏ.

"Uh`m... Lại cho tớ ngủ một hồi...." Tiểu Thỏ thật sự là quá mệt nhọc, cô đưa tay quơ quơ Trang Manh Manh không ngừng lay động tay mình, chuyển người lại, lại tiếp tục đã ngủ.

"..." Trang Manh Manh nhịn không được trợn trừng mắt.

"Rời giường, rời giường rồi! Bằng không liền không có thời gian ăn điểm tâm rồi!! Không ăn điểm tâm, buổi sáng cậu trở về đói choáng váng ở trên thao trường!!" Dương Tuyết Cần nhìn thoáng qua Trang Manh Manh ôn nhu kêu hô Tiểu Thỏ rời giường, đưa tay hướng tới cô ngoéo... một cái, ý bảo cô xuống, sau đó chính mình bò lên trên cái thang, hắng giọng hô lớn bên tai Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ run run một cái, nháy mắt mở to mắt.

"Thức dậy??" Dương Tuyết Cần nhìn Tiểu Thỏ rốt cục tỉnh lại, nhất thời cao hứng  hướng tới cô hỏi.

"..." Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt bất đắc dĩ  nhìn cô, sau một lúc lâu, yên lặng từ trên giường ngồi dậy, sau đó lại yên lặng xuống giường rồi.

"Ta nói..." Chu Đậu Đậu đứng ở bên cạnh  bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa hướng tới Tiểu Thỏ mơ hồ nói không rõ: "Đêm qua cậu với bạn trai không phải hẹn một giờ sao, như thế nào liền mệt thành như vậy rồi hả??"

Tiểu Thỏ mặc áo ngủ, kéo cửa ban công ra, đem quần áo phơi khô ở bên ngoài cầm trở về.