Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 785: Anh ôn nhu nhất 5




Editor: Quỳnh Nguyễn

"... Anh nước chanh...??"

"Uh`m??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, một đôi mắt trong suốt nhìn về phía cô.

"Cái kia... Có thể để cho em ngồi dậy sao..." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới anh hỏi.

Hu hu hu... Kỳ thật cô thật sự không nỡ anh nước chanh ôm ấp a...

Nhưng mà...

Mặc kệ nói như thế nào đây cũng là văn phòng a... Vẫn giữ nguyên tư thế như vậy luôn luôn làm cho cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, còn có chút... Xấu hổ.

"Em nói a??" Trình Chi Ngôn nhìn đỏ ửng rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, nhịn không được cười hướng tới cô hỏi.

"Em nói... Có thể đi??" Trong thanh âm Tiểu Thỏ có chút không xác định.

"A..." Trình Chi Ngôn cúi đầu nở nụ cười một tiếng, cúi đầu dùng chóp mũi chính mình nhẹ nhàng cọ xát gương mặt cô, thanh âm ôn nhu nói: "Em cảm thấy nửa tháng không có nhìn thấy em, anh dễ dàng buông em ra sao?"

"Nhưng mà..." Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ đỏ bừng, nhưng mà nghe thế, trong lòng vẫn lại là có một loại cảm giác ngọt ngào nói không nên lời.

"Không có nhưng mà..." Trình Chi Ngôn vừa cúi đầu nỉ non, vừa cúi đầu xuống, tiếp tục hôn cánh môi hồng nhuận của cô.

Hơi thở của cô đẹp ngọt ngào như thế, anh làm sao có thể chỉ hôn một lần liền buông tha cô.

"Ưm..." Tiểu Thỏ trừng mắt to, trơ mắt nhìn người nào đó trở lại xâm lược, lần nữa bắt đầu một cái nụ hôn lâu dài, trong lòng lại là ngọt ngào tan vỡ.

...

Khóe mắt cô hướng tới cửa văn phòng nhìn qua đi, tiếng nói chuyện Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi bên ngoài lờ mờ truyền vào, suy nghĩ đến mấy người kia tùy thời đều có thể tới đây gõ cửa, tim Tiểu Thỏ đập nháy mắt liền lợi hại hơn rồi.

Một cái cánh tay thon dài Trình Chi Ngôn ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, một cánh tay kia đã theo vạt áo cô nhẹ nhàng mà dò xét đi vào.

Bàn tay anh có một chút cảm giác mát, vừa mới tiếp xúc đến làn da cô làm cho Tiểu Thỏ không tự chủ được rụt thân thể một phen.

"Ưm...Lạnh...." Tiểu Thỏ mở to mắt, nhìn ánh mắt Trình Chi Ngôn tràn đầy ý cười, thừa dịp anh hôn chính mình, thấp giọng kháng nghị nói.

"Uh`m, thật xin lỗi." Trình Chi Ngôn cúi đầu nói tiếng xin lỗi, bàn tay trong áo cô lại không có tí ti ý tứ muốn lấy ra.

Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn anh.

Trình Chi Ngôn cười cười nhưng là tiếp tục cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô nói: "Không sao, lập tức tốt..."

Tốt cái gì nha!!

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên lưng mình bị bàn tay anh lạnh lẽo dán đi lên, nháy mắt nổi lên một tầng nổi da gà.

" Nghiêm túc chút..." Trình Chi Ngôn nhìn ánh mắt cô, khóe môi gợi lên mỉm cười, đầu lưỡi không nặng không nhẹ mút đầu lưỡi của cô một phen, xem như trừng phạt nho nhỏ.

"Ưm..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận sao hiện lên trước mắt, bàn tay lạnh lẽo dán trên lưng cô kia tựa hồ cảm giác cũng không phải mãnh liệt như thế.

Trình Chi Ngôn chớp chớp mắt, không phân trần làm sâu thêm cái hôn này.

Cái tay thăm dò vào trong quần áo của cô kia dừng lại một lát, chậm rãi dời lên trên, hướng tới ngực mềm mại của cô.

"Anh..." Tiểu Thỏ cảm giác được bàn tay to che trước ngực mình kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời vừa thẹn lại hồng.