Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 892: Ôn nhu




Editor: May

"Vậy có yêu cầu với chiều cao không?? Để ý nữ sinh vóc dáng thấp hay không??"

"Trên 1m65."

"Ách... Béo gầy thì sao??"

"Bình thường là được, không cần quá gầy."

"Vậy cần biết việc nhà không?? Nấu cơm, quét dọn gì đó."

"Cái này..." Cận Mặc nhìn Tiểu Thỏ, nhíu nhíu mày, cẩn thận suy tư một chút nói: "Cái này phải xem tình huống, dù sao tớ cũng biết."

"Uây, vậy cậu rất lợi hại đó!!" Tiểu Thỏ vẻ mặt tán thưởng nhìn anh.

"..."

"Khụ khụ, cái đó, chúng ta tiếp tục..." Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng ho khan hai tiếng, sau đó tiếp tục đưa ra câu hỏi với Cận Mặc.

Đợi đến sau khi cô đều hỏi hết tất cả vấn đề đã nghĩ kỹ, cuối cùng vừa lòng thỏa mãn cất quyển sổ vào trong túi xách.

Biểu tình trên mặt Cận Mặc giống như cười như không nhìn cô, một hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu thích kiểu nam sinh như thế nào??"

"A? Tớ??" Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, nhìn Cận Mặc, cười hì hì nói: "Như thế nào, cậu là đại biểu nam sinh lớp chúng ta tới hỏi ư??"

"Ừ, xem như thế đi." Cận Mặc gật gật đầu nói: "Trả lễ lại."

"Ừ... tớ à, tớ thích loại kiến thức uyên bác, tiếp đó là tính tình tốt, có thể bao dung tớ, đặc biệt là cười rộ lên hết sức ôn nhu hết sức ôn nhu đó." Tiểu Thỏ vừa nói trong đầu vừa không tự chủ được hiện ra khuôn mặt thanh tú soái khí của anh nước chanh của cô.

"Cười rộ lên hết sức ôn nhu??" Cận Mặc nhíu lông mày lại, cúi đầu lặp lại mấy chữ này một lần.

"Đúng vậy." Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói ra: "Lúc cười rộ lên, giống như cây lê vạn năm nở hoa vậy."

"A." Cận Mặc trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên bên cạnh bàn nói: "Ăn xong thì đi thôi."