Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 27




Tống Lương Trác đặt Tiểu Thất lên giường, nhíu mày nhìn nàng chảy nước mũi, dùng tay áo lau đi nước trên mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác hơi run lên, thấy rõ động tác của Tống Lương Trác, trừng mắt ngẩng đầu quát to: "Ngươi làm sao?"

“Trở về nhớ làm ấm người, không được thì mời đại phu xem, ta phải đi rồi.” Tống Lương Trác ngừng lại rồi nói: “Còn có, đừng hỏi những vấn đề ngốc thế nữa.”

“Hử?” Tiểu Thất còn chưa mở miệng hỏi, Tống Lương Trác đã nhanh bước ra ngoài mưa.

“Hừ, ta mới không ngốc đâu!” Tiểu Thất sờ sờ môi, nhớ lại cảm giác mê muội thật tốt khi nãy, hoang mang dùng lưỡi liếm liếm, thật lâu sau mới thẹn thùng che mặt ân hai tiếng, đá chân bàn lẩm bẩm: “Lão chiếm tiện nghi của ta, thối tri huyện, tri huyện xấu xa!”

Thải Vân cầm ấm trà tiến vào, gặp Tiểu Thất đang che mặt ân cũng đỏ mặt theo. Thải Vân nhẹ ho một tiếng nói: “Phu nhân, uống chút trà cho ấm người đi.”

Tiểu Thất buông tay, hít hít cái mũi rồi nhảy xuống giường, nhận lấy cái bát từ Thải Vân. Tiểu Thất nhìn hơi nước từ trong bát tỏa ra, ngốc nghếch mở miệng cười hai tiếng, chớp mắt lại làm gương mặt như có thâm cừu đại hận, nghiêm mặt nhíu mày lại.

Thải Vân cũng không hỏi nhiều, bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ đạc trong nhà. Tiểu Thất ngây ngốc ngồi nửa ngày, quay đầu thấy Thải Vân đang thu dọn phòng mới nhớ tới cái gì đó rồi hỏi: “Muốn chuyển đi sao? Nếu không ngươi trụ nhà của ta, người nhà ta tốt lắm.”

Trong lòng Thải Vân mừng thầm, đỏ mặt nói: “Thải Vân cám ơn phu nhân.”

Tiểu Thất lắc đầu cười, “Ta giúp ngươi thu dọn. Đúng rồi, người nhà ngươi đâu?”

Thải Vân đưa qua hai kiện quần áo, một mặt xếp gọn quần áo trong ngăn tủ một mặt nói: “Cha ta cùng ca ca gia cố lại nhà, nương đang ở nhà Vương thẩm giúp khâu bao bố.”

Thải Vân xoa xoa thái dương, vụng trộm nhìn thoáng qua những quần áo được xếp không gọn gàng lắm của Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Phu nhân, có thể, có thể lưu Thải Vân lại để hầu hạ bên người không?”

Tiểu Thất nghi hoặc nhìn qua, chớp chớp mắt lắc đầu.

Thải Vân cảm thấy buồn bã, vội vàng nói: “Thải Vân không cầu danh phận, Thải Vân biết thân phận của mình, chỉ là, chỉ là muốn được hầu hạ bên người đại nhân. Thải Vân nhất định sẽ không tranh tình cảm với phu nhân.”

Tiểu Thất nhíu mày nhìn vẻ mặt vội vàng của Thái Vân, cảm giác vui mừng khi nãy trong lòng chợt biến mất, một nỗi phiền chán cùng lo lắng không rõ vì sao xuất hiện. Tiểu Thất không kìm được mà nhíu mày.

Thải Vân thấy Tiểu Thất như vậy, cúi đầu ngập ngừng nói: “Phu nhân bớt giận, là Thải Vân tham lam.”

Tiểu Thất cũng cúi đầu, lắc lắc đầu rồi mới thấp giọng nói: “Ngươi hỏi Tống tri huyện, ta mặc kệ chuyện của hắn. Nếu hắn nguyện ý thú ngươi, ta, ta cũng sẽ không quản.”

Thải Vân kinh hỉ ngẩng đầu lên, chợt nhận ra không nên biểu lộ vui sướng như vậy, nháy mắt hít vào hai hơi rồi bình tĩnh lại. Thải Vân chạy đến ngăn tủ ở góc phòng, lục lọi cả ngày, lấy ra một miếng vải bọc gì đó.

Thải Vân cẩn thận mở miếng vải, bên trong là một đôi uyên ương bằng bạch ngọc tinh xảo. Thải Vân cầm qua, “Phu nhân có thích không? Đây là từ bà nội ta truyền lại, hẳn là ngọc tốt, nếu thích thì phu nhân giữ lại bên mình.”

Tiểu Thất lùi lại mấy bước, lắc đầu, “Ta không cần.”

“Chẳng lẽ phu nhân ghét bỏ?” Thải Vân lại hiện lên vẻ mặt đau khổ.

Tiểu Thất cúi người xếp quần áo, tỏ ra vui vẻ mở miệng nói: “Bà nội ngươi truyền lại hẳn là muốn dành cho ngươi làm hồi môn, ngươi nên giữ lại. Ta lại, không thiếu những vật này, ta biết lòng của ngươi là được.”

Thải Vân mím môi cười cười, thu hồi lại mảnh ngọc, trịnh trọng mở miệng nói: “Thải Vân sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt.”

Trong lòng Tiểu Thất rất khó chịu, không thể quay đầu cười cười được, chỉ có thể cúi đầu im lặng mà thu thập đồ.

“Tiểu Thất, phải đi rồi.” Lục Lực Thừa miễn cưỡng đứng ngoài cửa, không bước vào, quay đầu lại nói với Thải Vân: “Thải Vân cô nương cũng cùng đi luôn, chỉ cần mang theo chút quần áo để thay cùng những vật nhỏ thôi, cái khác sẽ tính sau.”

Tiểu Thất nhẹ nhàng thở ra, chạy ra cửa chui vào dưới mưa, nâng mũi nói: “Đi thôi, ta muốn về.”

Lục Lực Thừa gật đầu, lại nói với Thải Vân: “Cô nương nhanh chút, đi cùng với đoàn người, chúng ta đợi ngươi ngoài cửa.”

Tiểu Thất túm tay áo Lục Lực Thừa đi ra ngoài, sắc mặt Lục Lực Thừa rất nghiêm túc, Tiểu Thất nhíu mày nói: “Không tốt sao?”

“Sợ là không tốt.” Lục Lực Thừa hướng ô về phía bên kia của Tiểu Thất, giải thích nói: “Nước lên mau, chốc lát Tiểu Thất hãy giúp đỡ đưa người đi, ta phải quay lại giúp đại nhân.”

“Vì sao không bỏ? Dù sao cũng muốn ngập cả rồi!”

Lục Lực Thừa cười khổ, “Có khi, thuyết phục bọn họ bỏ thôn cũng không phải chuyện dễ dàng. Tiểu Thất yên tâm, thôn phía bắc địa thế cao, cho dù nước tràn vào, chúng ta cũng có thể tránh đi.”

Tiểu Thất cúi đầu, bước tới cổng thôn nhìn thấy nước ngập đã thành một sông nhỏ trên đường. Tiểu Thất biết, mưa lớn như vậy, sợ là thật sự không tốt.

Trên đường có một đám người, chủ yếu là phụ nhân cùng trẻ em, phía sau còn có mấy cái xe đẩy, ngồi trên đó là người già.

Lục Lực Thừa vẫy tay với một nam tử, cao giọng nói: “Đây là tri huyện phu nhân, ngươi bảo hộ nàng an toàn, nàng sẽ mang các ngươi vào thành.”

Nam tử kia rất cao, khoác áo tơi đội đấu lạp. Qua màn mưa, lại thêm sắc trời u ám nên Tiểu Thất cũng không nhìn rõ mặt.

“Tiểu Thất đi theo Vương Chí!” Lục Lực Thừa lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Tiểu Thất, dặn nói: “Đi đường cẩn thận, đi cùng với Vương Chí, mau mau rời đi đi.”

Tiểu Thất còn chưa gật đầu, trên đầu đã được đội lên đấu lạp, còn được phủ thêm áo tơi. Lục Lực Thừa cao giọng hô: “Mọi người đi nhanh chút, thôn lý không cần lo lắng, chúng ta sẽ cố hết sức bảo vệ.”

Tiểu Thất vốn định dặn Lục Lực Thừa cẩn thận, xoay người đã thấy hắn đi ngược dòng người mất rồi.

“Phu nhân cẩn thận, đi lên trước đi.” Vương Chí mở miệng.

Tiểu Thất gật gật đầu, liếc mắt nhìn đội ngũ một cái, đi đến bên cạnh một bà bà lớn tuổi, nâng bà dậy rồi nói với Vương Chí: “Đi thôi, không cần đặc biệt chiếu cố ta.”

Vương Chí gật đầu, đi nói gì đó với người phía trước, lại nhanh chóng lui về phía sau.

Mưa càng lúc càng lớn, Tiểu Thất cảm thấy đây căn bản không phải là trời mưa mà là nước từ trên trời đổ xuống. Nước đổ mạnh trên đấu lạp, đè lên cổ có chút đau nhức.

Không biết đã đi bao lâu, áo tơi trên người càng lúc càng nặng. Cũng may đã đi gần đến tường thành rồi, đường càng rộng rãi, không cần phải bước một bước mà mất nửa ngày mới rút ra được. Tiểu Thất muốn giúp đỡ bà bà nên đã bị rớt lại phía sau.

Mưa nhỏ lại một chút, sắc trời vẫn tối đen như mực, chỉ có phía trước và giữa đoàn người là có vài ánh đèn nhợt nhạt. Mũi Tiểu Thất không thông, càng đi càng khó chịu. Đem giao bà bà cho một phụ nhân, chính mình thì thả chậm cước bộ, sau thì ngồi hẳn xuống ven đường.

Vương Chí cầm lồng đèn đỡ nàng đứng dậy, nhìn đoàn người đã đi trước một đoạn, hạ lưng xuống nói: “Phu nhân ngồi lên, ta cõng phu nhân vào thành.”

Tiểu Thất lắc đầu, đem lệnh bài đưa cho hắn, thở gấp nói: “Đừng chậm trễ, ngươi chạy nhanh mang các nàng đi đi. Bảo thủ thành tìm Tiền lão gia, người sẽ sắp xếp tốt chỗ ở cho các ngươi.”

“Phu nhân phải cùng đi, đây là nơi dã ngoại hoang vu.”

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn trời tối đen, khoát tay nói: “Chạy nhanh đi, mưa sẽ ngừng, ta lập tức đuổi theo.”

Vương Chí thấy Tiểu Thất không cho mình cõng, chính mình cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ để lại lồng đèn, bước nhanh vượt qua đám người.

Cả người Tiểu Thất đều đau, cái mũi lại chảy nước. Nhìn chằm chằm vào ánh đèn le lói kia, không biết sao cái mũi càng thêm xót, mắt cũng nén không được mà chảy nước mắt. Tiểu Thất òa khóc nức nở nửa ngày, lấy Tiểu hồng mã trong ngực ra thổi thổi, xoa xoa cái mũi, lại nhét vào trong quần áo.

Tiểu Thất thực không thục nữ dùng tay áo lau nước mũi, lại dùng tay bóp chặt hai mũi ‘khịt khịt’ hai tiếng, đem mũi lau sạch sẽ. Tiểu Thất nâng tay áo xoa xoa, buồn bực trong lòng cũng như nước mũi đã bị lau đi, cảm thấy khoan khoái hơn nhiều.

Tiểu Thất ngồi lại trong chốc lát, lúc này mới phát giác một mình một người ngồi ở nơi này ban đêm thật sự có chút đáng sợ. Tiểu Thất rùng mình một cái, cầm đèn lồng đứng dậy, bước chân nhanh hơn, vừa chạy được vài bước đã nghe từ phía trước truyền đến âm thanh, cả người Tiểu Thất lập tức cứng đờ.

Tiểu Thất quay đầu lại, tối đen, cái gì cũng không thấy, nhưng thanh âm kia lại vang vọng ở nơi trống trải này thật lâu. Kia không phải sấm, Tiểu Thất nhìn mưa đã nhỏ đi, đứng bất động nữa ngày, lại nghe thấy âm thanh kia vang lên.

Là tiếng nước!

Môi Tiểu Thất run run, ném áo tơi nặng nề xuống chạy trở về. Đèn lồng trong tay nàng đong đưa qua lại, lại thêm té ngã, lập tức tắt ngay. Tiểu Thất ném lồng đèn tiếp tục chạy, cũng không biết khí lực từ đâu đến, bước chạy cực nhanh. Tiểu Thất vừa trợt ngã xuống nước, trong đầu cũng chợt sáng rõ.

Nàng không nên trở về thêm phiền, nên ngoan ngoãn quay về mới đúng. Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn màu sắc trên bầu trời, từ vũng nước đứng lên, cả người bẩn hề hề đứng ngây ngốc trong chốc lát, lại tiếp tục hướng thôn mà chạy.

Nàng còn chưa có nói cho hắn là nàng không thích hắn đâu! Nếu hắn chết thì làm sao bây giờ? Nàng có thể thành quả phụ, vẫn là góa phụ của quan thất phẩm, quan trên có thể hay không cho nàng tái giá? Có thể lập cái đền thờ trinh tiết không? A, vậy kế hoạch tái giá của nàng sẽ hỏng mất, béo lão đầu kia lợi hại thế nào cũng không thế đấu cùng quan lớn nha!

Tiểu Thất kêu loạn trong đầu, nhìn xuống thấy nước đã đến chân. Sắc trời càng thêm tối, Tiểu Thất chỉ nhìn thấy một mảnh đại dương mênh mông, muốn lui về thì mới phát hiện, căn bản là không thấy đường cũ.

Tiểu Thất thử bước trở về, lại bước nhầm vào hố, suýt nữa là ngã lăn ra. Tiểu Thất đứng ở trong nước nhìn các bức tường trong thôn lý cùng các cây lớn, thật cẩn thận đi được một đoạn ngắn, cuối cùng cũng bước dưới một cây đại thụ, kinh hoảng hô vài tiếng. Thanh âm Tiểu Thất càng thêm khàn khàn, không ngừng hô Tống tri huyện.

Tiểu Thất hiện tại không lo lắng Tống Lương Trác sẽ chết, như vậy sẽ không thể trị thủy, sẽ dẫn đến đại hồng thủy, nàng sợ là sợ chính mình có thể hay không bị ngập chết nơi này. Cổ họng Tiểu Thất đã đau đến không thể kêu ra tiếng, Tiểu Thất cúi đầu nhìn nước đã lên đến bắp đùi, miệng khóc òa đứng lên.

Tiểu Thất ôm cây muốn leo lên, nhưng không có cành cây lại bị nước thấm ẩm ướt, vài lần đều trượt xuống. Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn nước rộng mênh mông, khóc nói: “Tống tri huyện, ta muốn chết. Ta chán ghét ngươi, ai cũng muốn gả cho ngươi. Ngươi đi thú đi, ta mới không cần. Oa oa, quỷ mới cần!”

Cả người Tiểu Thất lạnh như băng, tuyệt vọng ôm lấy cành cây khóc cả nửa ngày, tay cầm Tiểu hồng mã, run rẩy đưa lên môi, dùng hết khí lực thổi. Nàng hy vọng ai đó có thể nghe thấy tiếng còi tới cứu nàng. Tiểu Thất hỗn độn nghĩ, mặc kệ là ai, chỉ cần cứu nàng thì nàng nguyện ý đi theo hắn, đi chỗ nào cũng được, chỉ cần đừng để nàng gặp lại Tống tri huyện, chỗ nào cũng được!