Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 74




Người một nhà ở cùng nhau thì có rất nhiều điểm lợi, tỷ như lúc nào mỹ phụ nhân nhớ cháu ngoại hoặc là muốn tìm Tống mẫu nói chuyện phiếm, lập tức ngồi xe ngựa là được ngay, lúc nào Tiểu Thất muốn quay về Tiền phủ, đi bộ cũng có thể đến được.

Nhưng là quan hệ quá mức chặt chẽ thì vẫn có vấn đề xuất hiện, giống như lúc này, mỹ phụ nhân ôm một bó hoa hồng đỏ thẫm do Tiền lão đầu tự tay hái cho bà hôm qua mà ngồi chỉnh sửa lại những lá cây dư thừa, khiến cho Tống mẫu cùng Tiểu Thất ôm nữ nhi ngồi đối diện ao ước đến đỏ mắt.

Mỹ phụ nhân quay đầu lại nói: “Béo lão đầu nói đây là thói quen của người nước ngoài, tặng hoa hồng tiêu biểu cho tình cảm thâm hậu. Ha ha, tỷ nói xem, đều là vợ chồng già, còn nói cảm tình hay tình cảm gì, thật là khác người!

Trên mặt mỹ phụ nhân có vẻ hơi xấu hổ, ‘cạch’ một tiếng cắt một cành hoa xuống, khiến cho trái tim của Tống mẫu ở đối diện cũng đập nhanh một chút.

Mỹ phụ nhân đưa một đóa qua, bĩu môi ra nói: “Tỷ tỷ nhìn hoa hồng này xem, tuy nói là rất giống hoa hồng, thế nhưng so sánh với vẻ đẹp của hoa hồng thì lại không bằng. Lão đầu đã tự mình cắt hoa nửa nở nửa khôn, tỷ xem nụ hoa này xe, có phải rất được hay không? Người nọ còn để sương sớm vương trên mặt, ha ha, luôn thích tìm những cái mới lạ mà chơi.”

Tống mẫu bước đến nhìn xem hai phía, cười có chút miễn cưỡng, “Muội muội thật là có phúc, đã lớn tuổi như vậy mà vẫn còn có chuyện thú vị như thế.”

Mỹ phụ nhân hơi nhíu mày lại, hơi hơi dẩu môi nói: “Ông ấy thích những cái này. Đưa cho muội cái nhẫn ngọc gì đó mà còn giấu ở trong hoa, cũng không nói thẳng là trong đó có cái gì, còn bảo muội tự mình đoán. Ha ha, có một lần không biết từ đâu mà mang về một viên trân châu lớn như hạch đào, cứ thế mà nhét vào trong hoa. Muội nói sao đóa hoa kia phát triển có thể không tự nhiên như vậy chứ, nhìn cũng không giống như có nhiều lớp, muội vừa đẩy ra nhìn, ôi hay, bên trong đóa hoa đều đã bị vét sạch, nhét một hạt châu lớn như vậy.”

Mỹ phụ nhân chậc chậc, “Vậy mà ông ấy cũng nghĩ ra được.”

Tống mẫu liếc mắt nhìn Tiểu Thất đang bĩu môi, cười nói: “Muội muội cùng muội phu đúng là rất ân ái.”

Mỹ phụ nhân cười duyên, lại lấy hoa trong tay Tống mẫu về, áy náy nhìn nàng nói: “Cái này tổng cộng có ba mươi ba đóa, lão đầu nói là tam sinh tam thế, ha ha, nếu tỷ tỷ thích thì muội muội có thể hái cái khác, hoa hồng trong hoa viên cũng vừa vặn đang nở đây.”

Tiểu Khả Tâm trong lòng Tiểu Thất nhìn thấy một đống hoa hồng của mỹ phụ nhân trước mặt thì cắn tay, càng cắn càng hăng say, chẹp chẹp đến chảy nước miếng. Nói đến tên Khả Tâm này, thật ra là còn một đoạn chuyện cũ, Tiền gia cảm thấy ‘Tống Tiền’ này không tốt, Tống mẫu cảm thấy Tống Thiển nghe lại bất nhã, cuối cùng thiểu số phục tùng đa số, liền đem Thiển Thiển làm nhũ danh.

Tống mẫu khẽ lắc đầu, đón lấy cháu gái từ trong tay Tiểu Thất, nhìn thoáng qua miệng Tiểu Thất đã phùng lên thành miệng bánh bao mà mở lời nói: “Tiểu Thất đã ngồi lâu thế thì có mệt hay không? Chúng ta cũng đã ở một đêm, không bằng hôm nay trở về đi.”

Tiểu Thất gật đầu, liếc nhìn bình hoa hồng lớn mà mỹ phụ nhân đang cẩn thận cắt lại rồi cắm vào, nhăn mặt nhíu mày nói: “Tướng công con cũng tặng hoa cho con đấy.”

Mỹ phụ nhân vui vẻ, “Đó là chuyện tốt đấy, sao lại có vẻ mặt đau khổ như vậy.”

Bởi vì đó là giả a ~ a ~ a ~, Tiểu Thất căm giận nghĩ, nương thật đáng ghét, rõ ràng là đang khoe khoang thôi.

Trên đường trở về cả Tống mẫu cùng Tiểu Thất đều có chút rầu rĩ, đặc biệt lúc đến Tống phủ, phát hiện Tống Thanh Vân không đi ra chào đón, mặt Tống mẫu liền đen thêm một phần.

Tiểu Thất cũng không quản Khả Tâm đang ê ê a a tìm nương, bước chân nhanh như gió, thở phì phì thẳng một đường về tiểu viện, khiến cho nha hoàn ôm đứa nhỏ phải đuổi theo thật mệt. Tiểu Thất kéo ra một cái vại chuẩn bị cho tốt, bĩu môi ngồi ở bên mép vại mà sinh hờn dỗi. Tiểu Thất nghĩ tốt lắm, nếu Tống Lương Trác không hái cho nàng một bó hoa lớn thì nàng sẽ không tha cho hắn. Nàng vậy mà lại không nhận được hoa tươi đây, nhớ tới liền cảm thấy tủi thân.

Tống mẫu thì đi thẳng một đường về hậu viện, quả nhiên thấy ba ông cháu đang đánh cờ vui vẻ. Tống mẫu đứng một bên một lúc lâu, Tống Thanh Vân chờ Tống Dịch thua một thành lũy mới ngẩng đầu, cười nói: “Đã về rồi.”

Tống mẫu bĩu môi, hừ một tiếng xoay người vào phòng.

Tống Thanh Vân khó hiểu, Tống Dịch chắp tay sau lung, làm ra vẻ thở dài, “Khẳng định là bà ngoại lại khoe ra bảo bối gì, ông nội phải bình tĩnh, phải đuổi kịp và vượt qua ông ngoại.”

Tống Du vỗ vỗ đầu gối của Tống Thanh Vân, ngẩng đầu nhỏ nói: “Ông nội cũng có bảo bối, dáng vẻ cháu cùng ca ca giống nhau như đúc đây, cháu chính là bảo bối của ông nội. Nhà bà ngoại sẽ không có ai giống như đúc.”

“Tiểu phản đồ!” Tống Dịch nghiêng qua liếc mắt một cái, “Lần trước còn nói là bảo bối của bà ngoại.”

Tống Du chen vào trong lòng Tống Thanh Vân, túm túm râu của ông nói: “Ông ngoại, Du nhi có phải là tiểu phản đồ hay không?”

Tống Thanh Vân sờ sờ đầu của hắn, “Không phải, chúng ta cũng không sinh ra phản đồ.”

Tống Du đắc ý nâng nâng cằm nhỏ với Tống Dịch, bị Tống Dịch kiêu ngạo ngửa đầu, lựa chọn không nhìn.

Ông nội làm cho cháu trai thất vọng rồi.

Không phải ông không muốn đuổi kịp và vượt qua, mà là ông không biết làm sao mới đuổi kịp và vượt qua được. Dùng xong cơm nước thì Tống mẫu vẫn không cho ông một vẻ mặt hòa nhã, lúc này con cái đã trở về phòng, gương mặt Tống mẫu vẫn là lớp băng mùa đông khắc nghiệt, không hề có dấu hiệu tan chảy.

Tống Thanh Vân thở dài, chủ động chuyển ghế ngồi xuống bên cạnh bà hỏi: “Không vui?”

Tống mẫu cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Tống Thanh Vân nói: “Từ trước đến nay, ông vẫn chưa bao giờ tặng hoa tươi cho ta?”

Tống Thanh Vân vê râu nhíu mày nhớ lại, “Không tặng qua sao?”

“Có tặng sao?”

“Có tặng!” Tống Thanh Vân gật đầu khẳng định.

Tống mẫu nhíu mày lại. Tống Thanh Vân cười cười chỉ lên búi tóc của bà nói: “Năm đó lúc bà mang thai Lương Trác, không phải là ta đã tặng trâm hoa cho bà?”

Tống mẫu nhíu mày, “Chuyện gì mà nhỏ như hạt gạo, sao ta không nhớ rõ? Ta chỉ nhớ là cả ngày ông đều bận việc thôi, chưa bao giờ nghĩ tới việc đi cùng ta cho tốt.”

“Này là do không rảnh thôi. Bà nói xem, lúc trước còn bà chê ta không ở nhà, nay lại rảnh rỗi, bà lại chê ta cứ qua lại trước mắt. Ta không thong dong, còn nói ta chê bà lớn tuổi sắc suy. Bà nói xem, đều đã hơn nửa đời người, sao có thể chú ý nhiều như vậy?”

Tống mẫu tủi thân, chỉ vào Tống Thanh Vân mà nghẹn hồi lâu, nghẹn đến không nói ra được thì nước mặt lại chảy ra. Điều này khiến cho Tống Thanh Vân hoảng hốt, Tống mẫu rất ít khi khóc, đột nhiên gặp như vậy thật đúng là dọa người.

“Ông, ông, ta muốn hoa hồng, màu đỏ, ta muốn chín mươi chín đóa!” Tống mẫu khóc thút thít, nhưng thật ra lại có vẻ giống trẻ con làm nũng.

Tống Thanh Vân dở khóc dở cười, nhẹ giọng dỗ nói: “Già rồi lại đi học trẻ con khóc, lúc trẻ cũng chưa thấy được vài lần bà chảy nước mắt. Hoa, thứ này không phải có nhiều ở hậu hoa viên sao? Toàn bộ hậu hoa viên đều là của bà.”

Tống mẫu đẩy Tống Thanh Vân ra, cả giận: “Ta muốn ông tặng, hái cho tốt rồi đưa cho ta. Người ta đưa hoa đại biểu cho tam sinh tam thế, ông được lắn, một đóa cũng chưa có, ông có phải rất mong kiếp sau sẽ trốn ta rất xa hay không!”

Tống Thanh Vân đưa tay xoa trán, lại bị Tống mẫu đẩy xuống.

“Còn nữa, ông còn nói ta già nữa thì ta liều mạng với ông!” Tống mẫu trừng to mắt mím chặt môi, tay nắm thành quyền, bộ dáng rất bị xúc phạm.

Tống Thanh Vân cả kinh há miệng, hồi lâu mới khép lại nói: “Tặng, tặng, ngày mai ta sẽ đi tìm. Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu. Ta chỉ có thể nhiều hơn chứ sẽ không ít hơn người ta.”

Dường như Tống mẫu cảm thấy lớn như vậy còn khóc lóc ầm ĩ như nàng dâu trẻ thì có chút mất mặt, trên mặt hơi hơi hồng lên, nhưng cũng lau mặt mà kiên trì nói: “Phải thành tâm thành ý, không thành tâm thì ta không cần.”

Tống Thanh Vân gật đầu, “Thành tâm thành ý. Hôm qua ta đi dạo hậu hoa viên, thấy hoa tường vi đã sắp đến lúc nở rồi, đang cân nhắc hôm nào đó sẽ hái cho bà đây.”

Tống mẫu không tin nhíu mày, vẻ mặt Tống Thanh Vân lại vô cùng chân thành tha thiết kéo tay bà nói: “Nghỉ ngơi đi, khóc đến mắt sưng lên, làm sao ngày mai gặp tiểu bối?”

Tống mẫu truy hỏi: “Ông thật muốn tặng cho ta?”

Tống Thanh Vân lại gật đầu, tự đưa tay cởi quần áo nói: “Thật muốn.” Từ ngày có con dâu này cùng nương của nàng, hết thảy giả đều trở thành sự thật.

Trái lại Tống mẫu có chút ngượng ngùng, cọ cọ vạt áo, bĩu môi nói: “Ta không có ý rống ông, chỉ là gần đây không kiềm được mà nóng nảy quá.”

“Ừ, ta biết, chắc là trời dần nóng rồi, tính tình cũng không tốt. Qua vài ngày nữa chúng ta đi lên đê xem một chút, nhìn xem cây đào đã phát triển thế nào.”

Tống mẫu cười gật đầu, “Cũng không phải ta muốn so sánh, ta là rất muốn. Hoa hồng lớn như thế, nhìn rất thích.”

“Khác màu có thích hay không? Ta chẳng những có đỏ, còn có vàng và hồng đấy.” Tống Thanh Vân cân nhắc hoa hồng đỏ ở hậu hoa viên thế nào cũng không đủ chín mươi chín cành.

“Không cần, chỉ cần đỏ, nhìn đáng vui.” Tống mẫu vui tươi hớn hở ngồi vào bên giường, chờ Tống Thanh Vân nằm xuống mới buông màn.

Này, ai, xem ra là không nên nói.

Tống Thanh Vân kéo Tống mẫu nằm xuống, tay xoa xoa cánh tay của bà hỏi: “Thực không cần hồng và vàng?”

“Ha ha, không cần. Ai nha, ông cái lão không xấu hổ…”

Hoa hồng dẫn đến tranh chấp, nhưng thật ra lại dẫn đến một đêm hoàn mỹ cho Tống Thanh Vân cùng Tống mẫu, trong màn nhanh chóng hiện lên ý xuân tràn đầy.

Ở sườn viện thì Tiểu Thất vẫn tức giận ngồi bên mép vại mà hờn dỗi. Tống Lương Trác ôm Khả Tâm dỗ ngủ, chờ nữ nhi ngủ say mới đặt lên giường nhỏ ở một bên, đưa tay qua ôm Tiểu Thất đang bĩu môi.

“Nương cho nàng xem cái gì?” Tống Lương Trác tự mình khẽ lay động phía sau Tiểu Thất.

Tiểu Thất mếu máo, “Hoa.”

Tống Lương Trác nhíu mày, “Sau đó thì?”

Sau đó ta muốn đánh chàng! Tiểu Thất cãi vã, nhưng miệng vẫn không chịu thua kém mà nói: “Ta cũng muốn.”

Tống Lương Trác vạn phàn dịu dàng mà cứ lắc lư như vậy ôm Tiểu Thất đến bên giường, cắn lỗ tai của nàng nói: “Nàng nhiều hoa hơn so với nương, hoa này cũng đáng tức giận sao?”

“Sao?” Tiểu Thất quay đầu, gặp đúng ngay môi của Tống Lương Trác. Tiểu Thất nhìn ánh mắt mỉm cười của Tống Lương Trác, đỏ mặt xoay lại, chu miệng nói: “Ta nào có? Cha đưa cho nương ba mươi ba đóa hoa hồng đỏ thẫm, nói là đại diện cho tam sinh tam thế. Tướng công, chàng cũng chưa tặng hoa cho ta.”

Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất trên giường, cắn cổ của nàng nói: “Hoa hồng có thể đại diện cho tam sinh tam thế sao? Sao ta lại nghe nói hoa đào mới thật sự là tam sinh tam thế? Nương có nhiều hoa hơn Thất nhi sao? Hoa đào của Thất nhi là mười dặm có thừa.”

Những lời này Tống Lương Trác nói chậm rãi, lại khiến cho Tiểu Thất nghe được giống như là ăn bánh phù dung mà cả người đều thoải mái.

Tiểu Thất bĩu môi đảo mắt, không nhịn được mà cười ha ha nói: “Quả thật là của ta nhiều, một gốc hoa đào của ta cũng có trăm ngàn đóa hoa.”

“Đúng vậy, nếu Thất nhi muốn, cái gì lại không có? Về sau đừng khiến chính mình buồn bực như vậy, hử?” Tống Lương Trác hôn cổ Tiểu Thất, thấp giọng.

“Ha ha, kìa…” Tiểu Thất khó chịu đẩy Tống Lương Trác, hồi lâu đầu óc mới quay lại nói: “Đó là trên cây, nương, là, là cha tặng, ưm… Một cành thật dài, cũng rất nổi…”

Tiểu Thất bất mãn chống tay chặn Tống Lương Trác đang chặn miệng của mình, ngay sau đó lại không tự kìm hãm được mà ôm sát thân người trên, còn tích cực dâng môi mình lên. Tiểu Thất choáng váng nghĩ, cái vại sứ kia đâu? Nàng đã cố sức kéo ra, nhưng cũng không thể kéo lại chỗ cũ nha.

Tống Thanh Vân dậy thật sớm, giấu một cái kéo trong tay áo, bên hông lại cột một cái túi rồi đi ra hậu hoa viên. Tống Thanh Vân nghĩ, dù sao ở nhà ông càng ngày càng không có hình tượng, cũng không sợ người ta cười, nhưng là một ông lão đi hái hoa? Ai, ông vẫn cảm thấy có chút khó khan đấy, có thể trốn thì trốn chút đi.

Tống Thanh Vân chắp tay sau đi tránh đi hạ nhân dậy sớm dọn dẹp mà đi vào hậu hoa viên, đi thẳng đến hoa viên hoa hồng. Tống Thanh Vân đem túi treo lên một cây hoa hồng, nương theo nắng sớm mà nhanh nhẹn cắt hoa hồng đỏ.

“Cha?” Tay Tống Thanh Vân run lên, thiếu chút nữa đã cắt vào tay mình.

“Cha dậy thực sớm.” Tống Lương Trác đi tới chào hỏi, thấy Tống Thanh Vân giấu kéo một bên cùng với hoa rơi trên mặt đất thì cười nói: “Cha sửa hoa sao? Con nghe Tiểu Thất nói, nương cũng thích hoa hồng, chỉ là hình như phải có cành thật dài, nghe nói là muốn cắm trong bình hoa.”

Tống Thanh Vân khụ một tiếng, làm bộ như không có việc gì tiếp tục cắt hoa, chỉ là thông minh mà để lại cành hoa dài.

“Nương con nói, muốn cắm một bình hoa, ta ngủ không ngon, liền giúp bà ấy hái vài đóa.”

Tống Lương Trác gật đầu cười, đi qua đi lại vài cái giữa bụi hoa hồng, chọn một cây hoa hồng có đóa hồng có nụ hoa lớn nhất, cành khỏe mạnh thì cắt xuống.

Tống Thanh Vân nghe thấy tiếng kéo vang lên thì tay lại run lên một chút, hoa hồng đỏ trong viện vốn không nhiều, con cũng một phần, ông phải đi chỗ nào để có đủ chín mươi chín đóa đây? Chẳng lẽ phải chạy đến hậu viện của huyện nha mà trộm sao?

Cũng may Tống Lương Trác chỉ cắt một đóa, sửa lại rồi bỏ đi hai cái lá, gật gật đầu với Tống Thanh Vân rồi rời đi. Tống Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, để ngừa Tống Lương Trác quay lại giành, tay đưa xuống như bay mà cắt tất cả các màu hoa gom vào trong túi.

Lúc Tống Thanh Vân mang theo một gói hoa hồng to trở về phòng, Tống mẫu vừa mới tỉnh dậy. Tống Thanh Vân lung túng đặt hoa lên trên bàn, chọn màu đỏ sang một bên, đếm đi đếm lại cũng chỉ có hai mươi bảy đóa, hơn nữa hồng vàng một bên, tổng cộng cũng chỉ có năm mươi bảy đóa, trong đó còn có hai đóa mình cắt xấu.

Tống Thanh Vân đem các màu hoa đặt cùng một chỗ, ngẩng đầu thấy Tống mẫu đi tới thì đầu óc xoay chuyển nhanh, ho nhẹ một tiếng nói: “Ngũ thất, ngô thê(*)! Có ý nghĩa hơn nhiều với chín mươi chín.”

(*)Ngũ thất, ngô thê - 五七, 吾妻 – mình không chắc lắm nhưng mình nghĩ là đồng âm. Ngô thê là vợ ta.

Tống mẫu nhìn vạt áo ông ướt đẫm sương sớm, liếc mắt trách móc ông nói: “Ông đúng là đi cắt thật, ta cũng đã nói, đều đã lớn rồi, thật là có thể cùng so sánh với người khác sao?”

Tống Thanh Vân tức cười, hồi lâu mới lau trán nói: “Ta thật là muốn tặng, phu nhân cắm vào bình đi.”

Sắc mặt Tống mẫu lại thêm vài phần vui vẻ, đem ba màu hoa chia thành ba phần, vui vẻ gọi nha hoàn tìm ba bình hoa, ngồi bên bàn mà cẩn thận sửa lại. Hoa nở thì cắt bỏ vài cánh, còn nụ chưa nở thì cắm ở giữa bình để làm đẹp, cuối cùng cũng được ba bình hoa, một màu đỏ thẫm rực rỡ ở đầu giường, trên bàn là một bình màu hồng, trên bàn trang điểm là một bình hoa vàng.

So sánh với nhau, Tống Lương Trác có vẻ cao minh hơn cha hắn rất nhiều. Tống Lương Trác chỉ lấy một cành về, cành trong tay của hắn này, không cần hỏi cũng biết là một cành vừa nở trong toàn bộ hậu hoa viên. Cho dù Tiểu Thất có chạm mặt với Tống mẫu, cũng có thể lấy một cành này đánh bại nửa túi của Tống Thanh Vân. Huống chi, hoa tươi này là tặng trong tình huống mà Tiểu Thất không đoán trước được.

Tống Lương Trác xốc màn lên, đem hoa đặt bên gối Tiểu Thất, thế này mới ôm lấy Khả Tâm vừa tỉnh đi ra ngoài tản bộ. Khả Tâm đã sớm dưỡng thành thói quen sáng sớm đi dạo một vòng với hắn, mỗi ngày cha và con gái hai người, một người ê ê a a, một người ngâm thơ, đã trở thành cảnh độc đáo nhất của Tống phủ.

Tống Lương Trác cùng nữ nhi đối đáp xong quay về, Tiểu Thất đã ngồi ngây ngô cười hở răng với cành hoa hồng đỏ. Tống Lương Trác ôm Khả Tâm đi qua, khóe miệng cong lên nói: “Đừng ngồi cười mãi, đi rửa mặt nhanh, Tâm nhi cũng đã đói bụng.”

Tiểu Thất nhảy dựng lên lấy một bình hoa dài nhỏ từ trên kệ, đem nước rửa mặt đổ vào trong, lại ngửi hương thơm một hơi thật dài mới luyến tiếc mà để hoa vào, sau đó đặt bình hoa lên bàn trang điểm. Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải lại cảm thấy không tốt, lại cầm đặt lên bàn thấp đầu giường, nhìn trong chốc lát lại cảm thấy không tốt, muốn đứng lên đổi, đã bị một bàn tay của Tống Lương Trác nắm lại.

“Đặt ở trong này là tốt lắm, ngủ còn có thể ngửi thấy mùi thơm.” Tống Lương Trác cười mở miệng.

“Thật sao?” Tiểu Thất cười ngẩng đầu.

“Thật.” Khả Tâm trong lòng có chút không yên, Tống Lương Trác lại ẵm lên cao, cằm lại bị Khả Tâm cắn một cái dính đầy nước miếng. Dường như Khả Tâm cảm thấy không thể hút ra sữa, không vui mà a miệng kêu lên.

Tống Lương Trác cũng không cho, xoa mặt Tiểu Thất ý bảo nàng rửa mặt, còn mình thì ôm Khả Tâm đi qua đi lại trong phòng. Nữ nhi này thực đáng yêu, Tống Lương Trác cũng là người ôm nhiều nhất. Trước đây hai con trai còn nhỏ thì hơn phân nửa là bị Tống mẫu cùng mỹ phụ nhân ôm đi, còn nữ nhi này lại là do hắn chăm sóc từ đầu tới đuôi. Càng chăm sóc thì càng thêm yêu thích, cũng càng phát hiện ra sự ranh mãnh của con gái này.

Tỷ như, lúc tiểu Khả Tâm gào khóc đều là nhăn mặt nhíu mày nhíu mắt quan sát, cũng không thật sự chảy nước mắt; tỷ như, Khả Tâm thích tóm lấy tai của người cha này, tóm lấy bỏ vào miệng ngậm; tỷ như, lúc con bé đái dầm thì lại ngoan khác thường, còn có thể cười khanh khách với Tống Lương Trác đang đổi tả; tỷ như, lúc hắn đọc thơ, con bé liền ê ê a a mà ngâm phụ họa, trong tai Tống Lương Trác nghe vào thì có chút cảm giác như là tiết tấu bằng bằng trắc trắc.

Tóm lại, Tống Lương Trác cảm thấy, nữ nhi này chẳng những có tướng mạo của Tiểu Thất, có nghịch ngợm cùng đáng yêu của Tiểu Thất, còn có trí tuệ cùng lanh lợi mà Tiểu Thất không có, tương lai nhất định sẽ là một quỷ ranh ma độc nhất vô nhị.

Tiểu Thất nhanh nhẹn rửa mặt sạch, cười tủm tỉm ngồi xuống bên giường, Tống Lương Trác thực ăn ý mang Khả Tâm qua đặt lên đùi nàng, lại giúp nàng cởi bỏ áo yếm, chờ Khả Tâm một bên bú sữa một bên nghiêng mặt nhìn hắn mới cười nói: “Phỏng chừng là hậu hoa viên đã bị hủy.”

“Sao?” Tiểu Thất không hiểu ý.

Tống Lương Trác cũng không giải thích nhiều, đưa một ngón tay cho Khả Tâm nắm, im lặng chờ đứa nhỏ ăn no rồi lại đón qua, một tay giúp Tiểu Thất cột quần áo cho tốt nói: “Uống bát canh nóng trước, một lát nữa thì ăn cơm.”

Tiểu Thất đảo mắt, nghe lời đem canh táo đỏ mà nha hoàn vừa đem vào uống, lau miệng rồi chạy ra hậu hoa viên. Tống Lương Trác lắc đầu nhìn bóng dáng Tiểu Thất, đảo mắt thấy hai con trai đang sóng vai đi vào, khóe miệng cong cong ôm nữ nhi đi ra ngoài đón.

“Phụ thân, cho con nhìn muội muội.” Tống Du túm lấy tay áo Tống Lương Trác, khẽ lắc.

Tống Lương Trác sờ sờ đầu Tống Du, “Đi thiện thính trước, muội muội vừa ăn no, lát nữa sẽ chơi với Du nhi.”

Tống Dịch liếc mắt nhìn tay mập mạp nhỏ bé của Khả Tâm đang quơ quơ, “Nương chạy đi làm cái gì?”

“Xem cảnh đi.”

Tống Lương Trác xoay tay lại sờ sờ lên đầu Tống Dịch, Tống Dịch ra vẻ không thích, nhưng cũng không có né tránh.

Bên đại sảnh này, Tống Du kéo tay Khả Tâm không buông, Khả Tâm lại nhìn chằm chằm vào gương mặt không biểu tình của Tống Dịch mà ê ê a a. Tống Du nhìn Tống Dịch nói: “Muội muội thích ca ca, ca ca sờ sờ nàng.”

Tống Dịch mếu máo, đi lên vài bước xoa bàn tay nhỏ bé của nàng.

Tống Lương Trác đỡ Khả Tâm ngồi lên đùi của mình, độ cao như vậy vừa vặn đối mặt cùng Tống Dịch. Tống Dịch nhìn vào đôi mắt to, đen như mã não đen của muội muội bảo bối, ánh mắt còn chưa thu lại thì đã bị Khả Tâm nghiêng người bẹp một cái trên mũi.

Tống Dịch ngạc nhiên, chờ đến lúc khóe miệng Khả Tâm kéo lên, nước miếng chảy dài cười cạc cạc thì hoàn toàn hóa đá. Tống Lương Trác dùng khăn lau khô mũi cho hắn, cười nói: “Tâm nhi muốn cùng con chơi đấy, Dịch nhi không thể mắng muội muội.”

Tống Lương Trác vừa dứt lời, Tiểu Thất đã tiến vào như một cơn gió, vừa thấy Tống mẫu cùng Tống Thanh Vân bước vào từ bên kia thì vội nói: “Cha, nương, hậu hoa viên của chúng ta bị người ta đánh cắp.”

Khóe miệng Tống Lương Trác co giật, Tống Thanh Vân xấu hổ không thôi, Tống mẫu thì ho nhẹ một tiếng nói: “Nói bậy cái gì, ai sẽ trộm hoa viên của con.”

Tiểu Thất chỉ vào bên ngoài nói: “Một đóa hoa cũng không có, ngay cả nụ hoa cũng chỉ còn lớn như đầu ngón tay như vậy.”

Tống mẫu nhìn Tống Thanh Vân lộ ra vẻ xấu hổ, buồn cười khẽ chạm vào cánh tay của ông, “Ta đi xem.”

Tiểu Thất hăng hái dẫn Tống mẫu đi hậu viện, Tống mẫu thấy bồn hoa hồng đã bị người hái sạch, vậy mà lại nhịn không được cười ra nước mắt. Tống mẫu nghĩ, hết sạch thì hết sạch đi, dù sao thì mỗi tháng hoa hồng đều nở. Có câu là ‘Có hoa thì cần phải hái đi, đừng đợi đến lúc không hoa mà hái’ không phải sao?

Tiểu Thất chu miệng nói: “Nương, ai trộm vậy?” Nàng còn muốn mỗi ngày hái một đóa đây, thế này thì tốt rồi, một đóa cũng không có.

Tống mẫu lau khóe mắt, cười hớ hớ nói: “Mỗi tháng đều nở, tháng tháng đều có hoa ngắm. Như vậy cũng rất tốt, rất tốt.”

Tiểu Thất phồng má nhìn theo Tống mẫu ra khỏi hoa viên, tầm mắt vừa chuyển liền thấy một nụ hoa rất to bị bỏ quên dưới một tán lá cây sum xuê. Tiểu Thất cẩn thận đem nụ hoa giấu phía dưới cho tốt, vỗ nhẹ lên lá cây nói: “Các ngươi bảo vệ cho tốt, chờ ngày nở thì ta sẽ bảo tướng công đến cắt à.”

Năm ngày sau Tiểu Thất đi đến kiểm tra, nhìn thấy dưới lá cây um tùm là rỗng tuếch, tức giận ngửa mặt lên trời gào một tiếng. Buổi chiều hôm đó đi phòng của Tống mẫu, Tiểu Thất nhìn thấy bình hoa trong góc là một cành hoa hồng đỏ thắm, cũng nhìn trên bàn thấp, bàn trang điểm cùng trên bàn là những bó hoa tươi thật lớn, Tiểu Thất sửng sốt một lát mới hiểu được.

A, mùa xuân của nương bà bà muốn đến!