Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 22




 
***

Chương 22

Từ những lời nói bóng nói gió cùng thủ đoạn thận trọng từng bước, cũng có thể thấy được một chút phong thái xảo trá của Mộ tổng khi ở trên thương trường.

Dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi, nhưng Mộ tổng vẫn giả bộ rụt rè đưa đẩy thêm một chút nữa, do dự nói: "Có, em muốn xem không? Nhưng mà không tốt lắm đâu."

Lộc Kỳ ôm Tiểu Tam Hoa suy nghĩ, đúng là không tốt lắm.

Sớm biết vậy thì lần trước Mộ Nam Kiều cởi quần áo ở phòng tắm, cậu phải nhìn cho kỹ mới phải, lúc đó cậu chỉ lo xấu hổ, hiện tại nghĩ tới lại có chút hối hận, cậu mở miệng tính bảo hay là thôi đi, Mộ Nam Kiều đã bắt đầu kéo vạt áo lên rồi.

Mộ tổng thiếu chút nữa thì bị lật xe, nhưng mặt ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh nói: "Nhưng mà em đã nói như vậy, thì cũng không có gì."

Người ta đã nói vậy rồi, đương nhiên là Lộc Kỳ sẽ ngoan ngoãn đáp ứng, hai mắt cậu sáng lấp lánh chờ để "học tập."

Mộ tổng bị cậu nhìn chăm chú, vốn đang nhàn nhã lại có chút lúng túng. Hắn ho khan một tiếng, ngón tay thon dài cầm lấy vạt áo thun màu đen kéo lên trên một chút.

Lộc Kỳ: Wow!!!

Sắc đẹp cao cấp! Vàng trong truyền thuyết đây sao!

Cậu luôn không thích những đường cong cơ bắp khoa trương như vậy, có cảm giác cứng cứng, nhưng tuyến nhân ngư cùng với cơ bụng trước mặt đều như gãi đúng chỗ ngứa của cậu vậy, xinh đẹp vừa phải, quần thể thao hơi lỏng lẻo bên xương hông, đường cong khuất sau lưng quần khiến cho người ta có cảm giác càng thêm gợi cảm.

Lộc Kỳ lại phát hiện thêm một nốt ruồi son ở dưới rốn của Mộ Nam Kiều, trên làn da trắng nõn nốt ruồi son kia cực kỳ chói mắt, mà chuyện khó nói thành lời hơn là......

Là cậu chủ động muốn xem cơ bắp của người ta, lại khiến bản thân tự đỏ mặt trước, cố tình lúc này Tiểu Tam Hoa còn đang dụi dụi ở trong lòng cậu, hai cái tai mềm mại vểnh lên như đang làm nũng, dường như không hài lòng khi cậu đặt chú ý lên trên con người hệ chó kia.

Lộc Kỳ nhanh chóng che mắt Tiểu Tam Hoa lại.

Tiểu Tam Hoa: "Meow?"

Nhưng mà áo còn chưa kéo lên đủ cao, cậu còn chưa thấy được cơ cá mập của hắn.

Bỗng nhiên Lộc Kỳ nghĩ tới một chuyện, có một lần cậu hợp tác với một cửa hàng trên Taobao, vẽ vài bức tranh 18+ về nhân vật trong game. Sau đó, chủ cửa hàng có gửi cho cậu một bộ hàng mẫu, trong một tấm thẻ cỡ lòng bàn tay, một nhân vật tóc trắng đang nửa quỳ dưới mặt đất, hai tay bị trói ra sau lưng, mặc một chiếc áo cổ cao không tay màu đen.

Khi tấm thẻ này vừa xuất hiện, Lộc Kỳ còn chưa hiểu ra sao, rõ ràng cậu không có vẽ áo cho nhân vật, sau đó cậu nhận được một lời nhắc nhở thân thiện của chủ cửa hàng, đó là một loại thẻ biến nhiệt đặc biệt, chỉ cần dùng máy sấy thổi gió nóng vào là có thể "cởi áo".

Vì sao cậu lại nghĩ tới chuyện này chứ?

Bởi vì người đàn ông trước mặt này cũng mặc áo đen ngắn tay, chiếc áo đen từng chút từng chút một được cuốn lên, trông rất giống tấm thẻ biến nhiệt kia.

Cơ bắp hai bên sườn kéo thẳng lên trên, Lộc Kỳ cắn mô.i dưới, ngửa đầu nhìn Mộ Nam Kiều: "Cái kia.... Có thể..... có thể sờ một chút không?"

"Không được." Mộ Nam Kiều rũ mắt nhìn Lộc Kỳ, nhẹ nhàng nhướng mày, " Đó là cái giá khác nữa, chỉ cho bạn trai sờ thôi."

"Được rồi...." Lộc Kỳ lưu luyến mà nhìn thêm vài lần nữa, khẽ lẩm bẩm, "Ừm, xem ra tôi còn có không gian tiến bộ thêm nữa."

"Xem đủ rồi sao?" Mộ Nam Kiều bỏ áo xuống, nhỏ giọng hỏi: "Vừa lòng không? Đẹp không?"

Lộc Kỳ gật đầu liên tục như gà con mổ thóc, " Ừ ừ ừ, siêu đẹp luôn!"

Thế mà cậu còn đưa tay lên sờ sờ khóe môi của cậu, tất nhiên là không có nước miếng, nhưng động tác nhỏ này lại cực kỳ đáng yêu, hầu kết Mộ Nam Kiều khẽ lăn, hắn gắng gượng dời đi tầm mắt.

Nếu không, hắn thật sự sợ mình không khống chế được đè người xuống sô pha mà hôn.

Vẫn còn chưa đến lúc.

" Vừa lòng thì tốt, nhớ đánh giá năm sao khen ngợi." Mộ Nam Kiều xoa xoa mái tóc mềm mại của Lộc Kỳ, như uống rượu độc giải khát mà cố gắng kiềm chế ý muốn được đụng vào cậu, giọng nói của hắn nhỏ đến nỗi không thể phát hiện ra được hắn đang khàn giọng, " Tôi đi thay quần áo, em cũng chuẩn bị một chút đi."

"Vâng." Lộc Kỳ đáp một tiếng rồi đứng lên.

Tự nhiên bị che mắt, Tiểu Tam Hoa meow một tiếng rồi nhảy ra ngoài, cái chân vướng vào dây điện trên bàn, Mộ Nam Kiều tay mắt lanh lẹ cúi người đỡ lấy chiếc đèn bàn kia, lắc đầu cười nói: "Có vài vật trang trí trong phòng nên cất đi, đèn bàn cũng nên đổi cái khác thôi."

Đúng thật là nuôi mèo phải làm như thế, Tiểu Tam Hoa lại có đam mê đẩy đồ vật từ trên bàn xuống, hai ngày nay mấy cây bút vẽ Lộc Kỳ đặt trên bàn, chìa khóa xe Maybach của Mộ Nam Kiều, còn có mấy bé mèo con mà chính cô nàng đã sinh ra.....đều không tránh khỏi móng vuốt ác ma có đệm thịt lót màu hồng nhạt kia.

Lộc Kỳ đồng ý với ý kiến đổi đèn bàn này, vì thế cậu gật đầu, liếc mắt lại thấy một thứ bí ẩn nào đó.

Lỗ tai Mộ Nam Kiều đang đỏ.

Thật sự rất đỏ, bởi vì hắn cúi người điều chỉnh cái chụp đèn, gần sát vào nguồn sáng, nên vành tai hơi mỏng lộ ra bên ngoài dính chút ánh sáng, màu đỏ càng thêm rõ ràng hơn.

Lộc Kỳ cứ như phát hiện ra một ngôi sao chổi chưa có ai tìm thấy, cậu nhìn hồi lâu, cho đến khi Mộ Nam Kiều điều chỉnh xong cái chụp đèn, cậu mới dùng giọng điệu kinh ngạc cảm thán nói: "Mộ Nam Kiều! Lỗ tai của anh đỏ kìa! Vậy mà anh cũng sẽ xấu hổ nha!"

Mộ Nam Kiều:......

Hắn thở dài, không thể nhịn được mà giơ tay lên búng vào trán của Lộc Kỳ một cái.

Lộc Kỳ ai một tiếng, giơ tay lên che lại trán của minh.

" Em nói cái gì vậy thái thái Tiểu Lộc, tôi lớn lên cũng có da mặt mà, cũng không phải là da cá sấu, bị em nhìn chằm chằm vào bụng lâu như vậy, không thể cho tôi thẹn thùng một chút sao?" Mộ Nam Kiều nói: "Đừng nói tôi nữa, em mau đi thay quần áo đi."

Lộc Kỳ:???

Ai nói ai cơ? Rõ ràng là hắn đang nói mà!

Nhưng Mộ Nam Kiều không cho Lộc Kỳ cơ hội để phản bác, hắn xoay người liền đi ra ngoài, bước chân có chút vội vàng.

Cánh cửa phía sau đóng lại, hắn thở ra một hơi, dựa lưng vào cánh cửa chống trộm lạnh lẽo, những ý nghĩ kiều diễm động tì.nh nổi lên đều bị chút kim loại lạnh lẽo sau lưng kìm lại, rốt cuộc không thể kêu gào được nữa.

Chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong ngực.

Cách một cánh cửa, tâm tình của Lộc Kỳ rất không tồi mà khẽ hừ hừ một khúc ca nào đó, lúc đầu còn ngắt quãng, sau đó dần dần lưu loát hơn, hình như là bài "Dance of the Reed flute" của Tchaikovsky.

Mềm mại, hoạt bát, giống như một con chim sẻ nhỏ quấy nhiễu người khác mà không tự biết.

Mộ Nam Kiều dựa vào cửa ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài vén tóc mái, lông mi hạ xuống che khuất đi nửa đôi mắt của hắn.

Cũng che khuất đi cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt.

Nhóc nai con ngốc nghếch.

Có đôi khi, tai đỏ lên cũng không phải do xấu hổ.

.......

Cũng may, món cay Tứ Xuyên cũng không phải chỉ có những món cay đỏ rực của ớt, Mộ Nam Kiều cẩn thận gọi món ăn, lúc gắp đồ ăn cũng cố tình tránh đi những chỗ ớt cay, cuối cùng thành công bảo toàn được mặt mũi bá tổng của chính mình

Mộ Nam Kiều ngẩng mặt lên nhìn Lộc Kỳ, chóp mũi của cậu thấm ra một chút mồ hôi, làn da trắng cũng có chút hồng nhạt, đũa thì gắp không ngừng.

Quán cay Tứ Xuyên này cũng không quá lớn, nhưng giá rẻ mà đồ ăn còn rất ngon, cách một tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy được ánh lửa sáng ngời ở nhà bếp phía sau, khâu vệ sinh cũng được bảo đảm.

Mộ Nam Kiều và Lộc Kỳ đều mặc áo ngắn tay cùng quần thể thao, bà chủ còn tưởng bọn họ là sinh viên đại học ở gần đây, tặng kèm cho bọn họ một đĩa rau trộn nhỏ.

Đối với dì chủ quán, Mộ Nam Kiều không tính là quá nhiệt tình, nhưng hắn vẫn lễ phép khách khí cười nói cảm ơn, tay nhận đĩa rồi bỏ xuống bàn, sau đó rót một ly nước đưa tới tầm tay của Lộc Kỳ

Tuy có chút xui xẻo, nhưng Lộc Kỳ vẫn nhớ tới tên tổng tài Lâm Uyên kia. Cái tên chó đó lúc ăn cơm còn rất thích phô trương, có mấy lần Lộc Kỳ đi đón Lâm Uyên say rượu về nhà, đều là tới những khách sạn cao cấp, ở nhà hàng nào đó thậm chí còn không cho người mặc đồ bình thường đi vào, còn phải có thẻ hội viên mới được vào trong.

Lần cuối cùng, Lộc Kỳ còn bị coi như là tài xế lái thay, ừ, phòng chờ của tài xế cũng rất xa hoa xinh đẹp, còn có trái cây đồ uống vô số, Lộc Kỳ không quan tâm ánh mắt của người khác, cậu ăn đủ rồi thì tự mình về nhà, từ đó về sau cậu không đi đón Lâm Uyên lần nào nữa.

Có một số người, không phải cứ ăn sơn hào hải vị, mặc đồ quý giá số lượng có hạn thì có thể thay đổi được giáo dưỡng cùng khí chất.

Cứ như vậy, Mộ Nam Kiều ngay thẳng chính trực ngồi ở một nơi đầy khói bụi nhân gian, thấy cậu nhìn qua đây, hắn liền nở một nụ cười ấm áp hỏi: "Em ăn no rồi sao?"

Không thể nói được là cảm giác gì, chính là cảm thấy rất kiên định, bộ dáng của người này có thể là tây trang giày da, cao quý kiêu ngạo xuất hiện ở một bữa tiệc rượu linh đình, nhưng cũng có thể mặc một bộ đồ bình thường giản dị, không có chút đột ngột nào mà hòa nhập vào những ồn ào náo động ven đường.

Ừm, cũng không phải không có chút đột ngột nào, khuôn mặt kia vẫn khiến người ta chú ý lắm.

Lộc Kỳ bật cười, trong lòng cậu có một góc nhỏ được dòng nước ấm ủ một thời gian dài, thật ra đã mềm đến không chịu được, chỉ là cậu cần một cơ hội, để có thể nhẹ nhàng đụng vào đó, khiến nó hở ra một chút, để một mầm cây nhỏ mọc lên.

Nụ cười của cậu vô cùng trong sáng, đôi mắt đều cong lên, vui vẻ nói: "Xong rồi."

" Em rất thích quán ăn này sao?" Mộ Nam Kiều buồn cười nhìn cậu, "Ăn no xong lại cười vui vẻ như vậy?"

Lộc Kỳ không biết, bản thân cười lên đẹp bao nhiêu, lúm đồng tiền bên má trái như chứa đựng đầy ánh mặt trời.

"Cũng không chỉ vì ăn no nên mới cười." Lộc Kỳ dùng khăn ướt lau miệng, cậu không cười nữa, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, "Để tôi đi tính tiền!"

Mộ Nam Kiều không tranh với cậu chuyện này, hắn nhờ người phục vụ đem những đồ ăn còn dư đóng gói lại để mang về.

Lúc Lộc Kỳ quét mã wechat thanh toán xong, hắn đã thu thập mọi thứ xong xuôi, xách theo cái hộp được đóng gói cẩn thận đứng trước cửa tiệm, cúi đầu mở một tin thoại trên wechat.

Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ loa, rất dịu dàng, nhưng so với âm sắc của những cô gái trẻ bình thường, thì giọng nói này trầm hơn một chút, có thể nghe ra đó là người lớn tuổi.

Lộc Kỳ vô thức mà dừng lại bước chân, dù sao Mộ Nam Kiều cũng là một tổng tài, ai biết trong di động của hắn có bí mật thương nghiệp gì hay không, nhưng đã muộn rồi, cậu vẫn nghe thấy được quý bà bên kia nói:

" Tuần sau về nhà ăn sinh nhật đi, mẹ chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho con, chúng ta cho nổ luôn căn nhà cũ, thủ tục tuyên bố phá dỡ đã được gửi xuống rồi, chờ khi nào con về, chúng ta cùng nhau thưởng thức vụ nổ này thế nào?"

Sắc mặt Mộ Nam Kiều trở nên, một lời khó nói hết.

Lộc Kỳ:.....

Khi còn nhỏ, Mộ Nam Kiều có từng viết bài văn nào với đề tài << Người mẹ đến từ đất nước chiến đấu của tôi >> hay không?

Nhưng mà, Lộc Kỳ vẫn nghe được một tin tức mấu chốt trong đó, trên đường trở về, khi hai người đi tản bộ cho tiêu cơm, cậu hỏi Mộ Nam Kiều: "Sắp tới sinh nhật của anh rồi sao? Tôi muốn tặng quà cho anh, anh nghĩ xem muốn cái gì không?"

Đôi mắt hồ ly của Mộ Nam Kiều cười như không cười mà nhìn cậu, "Món quà mà tôi muốn rất đơn giản, hôm nay em làm cái gì với tôi, tôi cũng muốn làm như thế với em một lần, có thể không?"

Hắn cũng chỉ nói đùa mà thôi, bước chân cũng không ngừng lại chút nào, không để ý gì mà tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng nói: "Thật ra, em đưa cái gì đều được, tôi đều thích....."

Mộ Nam Kiều phát hiện Lộc Kỳ không theo kịp, hắn dừng lại bước chân, quay đầu khó hiểu mà nhìn về phía cậu thanh niên ở phía sau.

Lộc Kỳ đi lên hai bước, lại dừng lại, như đã hạ quyết tâm gì đó, cậu cau mày nói: "Vậy hiện tại tôi tập thể hình còn kịp không?"

Cậu ngượng ngùng mà ho khan một tiếng, " Gần đây hình như tôi mập lên một chút."

Lộc Kỳ cảm thấy chuyện này rất công bằng, đều là đàn ông cả, nhìn cơ bụng mà thôi, nếu nói ra thì Mộ Nam Kiều vẫn tương đối thiệt thòi hơn, dù sao cảnh quan ở khu 5A dưới lớp quần áo của hắn phải hơn cái công viên nhỏ nhà cậu rồi.

Chỉ là cậu có chút xấu hổ, eo của cậu không có thịt gì nhiều, nhưng lúc nhéo vẫn mềm mại, có chút không nỡ buông tay.

Nhưng mà đợi hồi lâu, Mộ Nam Kiều cũng không đáp lời.

Lộc Kỳ ngẩng mặt lên nhìn Mộ Nam Kiều, ánh mắt của hắn nặng nề, trên mặt không có ý cười, dưới đáy mắt có cuồn cuộn cảm xúc không rõ nào đó, vốn là một khuôn mặt tuấn mỹ sâu sắc lại lộ ra chút tàn nhẫn, nhưng lại có một chút mềm mại.

Lộc Kỳ chớp mắt, cậu theo bản năng muốn chạy.

"Lộc, Kỳ." Thế mà Mộ Nam Kiều gọi cả tên lẫn họ của cậu luôn, kêu xong còn khẽ cười, những cảm xúc mãnh liệt phức tạp kia tan biến vào dưới đáy mắt, giống như chỉ là ảo giác của Lộc Kỳ.

Hắn như đang nói đùa với cậu: "Tôi không phải là người tốt, em đối với tôi chân thành như vậy, tôi sẽ nhịn không được mà muốn bắt nạt em."

Là cái loại muốn nhốt em lại bắt nạt cho đến khóc.