Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 57: Phiên Ngoại




 
***

Chương 57

Lộc Kỳ chuẩn bị nhập học, trước lúc khai giảng, cậu muốn đi cắt tóc, kết quả bị một thợ cắt tóc mới ra nghề hủy hoại luôn quả đầu, cuối cùng không còn biện pháp nào khác, cậu đành phải cắt quả tóc ngắn ngủn gần sát da đầu.

Cũng may là mặt cậu đẹp, kiểu tóc như thế cậu vẫn cân được, ngày thường đội thêm mũ vào cũng không có vấn đề gì, tóc mà, đợi dài lên thì tốt rồi.

Chỉ là Mộ Nam Kiều lại thích lúc đang làm chuyện thân mật thì xoa xoa quả đầu ngắn ngủn của cậu, rồi gọi cậu là con nhím nhỏ, thật sự rất đáng ghét!

Có một lần, bởi vì ngày hôm trước náo loạn quá mức nên Lộc Kỳ dậy trễ, thiếu chút nữa là đến muộn, xe của Mộ tổng thì một chiếc đem đi kiểm tra định kỳ, một chiếc là phiên bản giới hạn, vì thế hắn phải đi nhờ xe của Lộc Kỳ, Học viện Mỹ thuật cách công ty của hắn cũng rất gần, sau khi Lộc Kỳ đến trường, Mộ Nam Kiều đi bộ tới công ty.

Lộc Kỳ chống chân dài xuống đất, cậu tháo mũ bảo hiểm xuống, lắc lắc mồ hôi trên đầu, thở hổn hển nói: "Nhanh lên, anh tự đi đi."

Nhưng hồ ly lớn này vẫn đứng bất động tại chỗ, đôi mắt chứa ý cười sâu xa mà nhìn Lộc Kỳ, còn không có ý tốt mà liếm môi một cái.

Chuông cảnh báo của Lộc Kỳ vang lên: "Anh làm gì thế?"

Mộ Nam Kiều nói: "Bảo bối à, đột nhiên anh cảm thấy kiểu tóc này của em rất có cá tính đấy, em nói thật với anh xem, trong trường có người theo đuổi em hay không?"

Lộc Kỳ có chút chột dạ.

Có thì có, tuy dáng người bây giờ của cậu không thể so được với loại hồ ly lớn có dáng người đẹp như người mẫu kia, nhưng bảy tám phần thì vẫn được, cậu vừa đổi kiểu tóc ngắn, liền có mấy bạn học nam đến xin thêm wechat.

Nhưng cậu cũng không có cho mà, cậu sẽ không để cho người nào đó lấy cái này làm lý do để buổi tối giày vò cậu đâu, cậu nhanh chóng lắc đầu: "Không có không có...."

"Bảo bối à...." Mộ Nam Kiều tiến lên một bước, hắn đứng bên cạnh xe nhéo nhéo sau gáy của cậu, kề sát vào tai cậu khẽ nói: "Em có biết không, lúc em chột dạ, em lắc đầu rất nhanh, giống y như con chó đang lắc rớt nước vậy."

Lộc Kỳ: "Anh mới là chó.... A......."

Mộ Nam Kiều nhanh chóng cắn lên môi cậu một cái rồi lập tức lùi về sau, mỉm cười vẫy tay, " Bảo bối à, em nói anh là chó mà, cắn em một cái chắc không có gì đâu nhỉ? Anh để lại ký hiệu, để những tên không có mắt nào đó biết rõ chừng mực."

Gần đây Mộ tổng phát hiện chỗ tốt của mặc đồ thoải mái, bây giờ trừ những trường hợp long trọng ra, thì ngày thường hắn đều mặc rất tùy ý, quần áo rộng rãi, vừa giơ tay lên thì tay áo liền trượt xuống, lộ ra một cái vòng tay bằng vàng thật lớn.

Lộc Kỳ hoảng sợ tới nỗi tưởng mình bị hoa mắt, lúc hoàn hồn lại, cậu cảm thấy xấu hổ dùm người ta luôn, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đeo cái đó ra ngoài hả?"

"Có sao đâu?" Mộ Nam Kiều đắc ý mà lắc lắc cánh tay: "Anh rất thích."

Lộc Kỳ: ".....Anh vui là được."

Hai người bọn họ yên lặng tách ra, Lộc Kỳ tìm một nơi để đậu xe, sau đó vô cùng lo lắng mà mang theo mũ báo hiểm đi tìm thấy giáo của mình.

Cậu căn bản không biết là, tên hồ ly lớn kia cứ để cái tay áo bị vén lên, sau đó đi một vòng quanh Học viện Mỹ thuật, để cái vòng tay bằng vàng sáng lấp lánh ấy tàn phá đôi mắt của các bạn sinh viên trường Mỹ thuật, rồi hắn mới thong thả đi làm.

Tóm lại, đến khi Lộc Kỳ phát hiện ra chuyện này, thì lời đồn đã bị truyền thành: Phú nhị đại kín tiếng lái chiếc xe máy BMW chở một người đi học, tên được bao dưỡng là một nghiên cứu sinh tay mơ, hắn đeo một cái vòng vàng cỡ lớn đi dạo quanh trường học, đúng là thói đời ngày nay, rốt cuộc là tình người vặn vẹo hay là đạo đức bị suy đồi rồi.

Lộc Kỳ:....

Cũng có một ngày cậu được làm kim chủ sao?

[ Mèo nhỏ kiêu ngạo.jpg]

Bài viết gọi tên vị nghiên cứu sinh lạ mặt này là " Hồ ly tinh mở hai cửa."

Bài viết vừa được đăng lên mười lăm phút thì bị quản trị viên xóa đi bởi vì không phù hợp, Lộc Kỳ ăn dưa của chính mình cũng không theo kịp tốc độ của mọi người, chỉ có thể lấy được mấy tấm hình chụp từ chỗ bạn bè, sau đó chia sẻ lại cho vị " Nghiên cứu sinh tay mơ " Mộ Nam Kiều.

Mấy cái chuyện lung tung không rõ này tất nhiên sẽ không tạo nên sóng gió lớn gì, Lộc Kỳ biết những lời đồn đoán này chỉ được một thời gian ngắn sẽ kết thúc, vì mọi người căn bản không tìm được cái người gọi là "hồ ly tinh mở hai cửa" kia, nhưng theo như phân tích của bọn họ, Lộc Kỳ có khả năng là phú nhị đại.

"Em đã nói đừng có đeo cái vòng tay bằng vàng lớn đó đi ra ngoài rồi, anh nhìn đi, bị người ta hiểu lầm rồi nè...." Lộc Kỳ cười cong mắt, vô cùng gian xảo, cậu rất vui sướng khi thấy Mộ Nam Kiều gặp họa, cậu kéo dài giọng nói: "Ngài hồ ly tinh mở hai cửa ơi?"

Mộ Nam Kiều nhướng mày, hắn đang muốn nói gì đó, thì di động của Lộc Kỳ liền rung lên.

Lộc Kỳ còn chưa xem xong mấy tấm ảnh chụp bình luận ở diễn đàn, màn hình di động vẫn đang trong tình trạng mở khóa, Mộ Nam Kiều cúi đầu, liền thấy được một tin nhắn wechat.

[ Tôi nhảy điệu múa Latin, cầu xin bạn thêm tôi làm bạn bè]

Lộc Kỳ còn đang ôm gối cười không ngừng, cậu đưa lưng về phía Mộ Nam Kiều để lấy trà sữa, đột nhiên nhịn không được mà rùng mình một cái, bản năng của động vật nhỏ lập tức phát huy tác dụng, cậu cứ cảm thấy mình bị một con thú dữ nào đó theo dõi.

Cậu quay đầu, trực tiếp đối diện với đôi mắt hồ ly của Mộ Nam Kiều, cậu cẩn thận nuốt nước miếng: "Cái đó, bịa đặt là không tốt, nhưng mà cũng không có mấy người biết được, cho nên....."

Mộ Nam Kiều nói: "Không sao cả, anh chỉ cảm thấy là anh nên có chút cảnh giác mới được."

Lộc Kỳ mờ mịt: "Vì sao?"

Hồ ly lớn cúi người, tiến sát lại gần, tư thế rất giống như thú săn mồi, tay hắn nhẹ nhàng đặt lên eo của Lộc Kỳ.

"Lộc thiếu gia lớn lên đẹp trai, tính tình lại tốt như vậy, không biết có bao nhiêu người tin vào lời đồn để chờ thế vào vị trí bao dưỡng này..."Hắn dừng lại một chút, kéo người đang muốn trốn đi kia trở về, "Anh phải cố gắng hơn, hầu hạ thật tốt ông chủ nhỏ của anh mới phải."

"Đừng đừng, không cần, hiện tại trình độ nghiệp vụ của anh đã rất tốt rồi!" Lộc Kỳ luống cuống tay chân, đầu óc hỗn loạn bỗng chốc sáng bừng lên, nhanh chóng giải thích, "Có phải có người xin kết bạn nữa hay không?Anh đừng có ăn dấm bậy bạ, em không có đồng ý lời kết bạn của những người đó mà, một người em cũng không thêm!"

Mộ Nam Kiều: "Những người đó?"

Lộc Kỳ:....

Chết mất thôi!

.....

Sáng sớm hôm sau, Lộc Kỳ bò dậy thì lập tức đăng một tin lên vòng bạn bè.

[ Hồ ly tinh mở hai cửa là vị hôn phu của tôi, sau khi tốt nghiệp sẽ được lên làm vợ cả! Không hề tồn tại quan hệ bao dưỡng! Đừng thêm bạn tốt với tôi nữa! Anh ấy sẽ quậy! [ Khóc lớn] [ Khóc lớn] ]

Hết