Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 158: Ngoại truyện 13




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

P.s: sắp hết truyện rồi, còn có 1 chương cuối cùng nữa thôi à:((

Khác với vẻ mặt phức tạp của Tiêu Duệ, Dư Lộ lại đang tò mò. Theo kết cục ban đầu, phu thê hai người Tiêu Duệ và Minh Nguyệt sẽ ân ái đến lúc đầu bạc răng long. Vậy bây giờ đổi thành Tiêu Dật, liệu kết cục có thể là Minh Nguyệt và Tiêu Dật sẽ ân ái đến già không?

Này thật đúng là khó nói.

Minh Nguyệt là nữ chính, thường thì hẳn là có hào quang của nữ chính, mà nếu Lâm Thục vẫn không muốn làm khó bản thân mà đẩy Minh Nguyệt ra giống như trong truyện, vậy rất có thể kết cục vẫn giống như cũ.

Chẳng qua, chuyện này không liên quan gì tới cô cả.

Tuyển người xong, các tiểu thư được đưa về nhà chờ gả, mà Tiêu Duệ và Tiêu Dật thì cùng đi gặp Huệ Phi. Huệ Phi nhìn hai nhi tử, giống như trong nháy mắt mấy nhi tử của mình cũng đã lớn lên, đều bắt đầu học được bằng mặt không bằng lòng.

Bà rõ ràng muốn đưa nữ nhi Định Quốc Công cho Tiêu Duệ, nhưng cuối cùng Tiêu Duệ lại chọn cô nương phủ Trường Bình Hầu, mà Tiêu Dật lại chọn phủ Định Quốc Công. Điều này khiến bà muốn nói Tiêu Duệ mấy lời, nhưng lại sợ Tiêu Dật nghĩ nhiều; cũng muốn mắng Tiêu Dật vài câu, lại cũng sợ Tiêu Duệ thấy bản thân bất công. Vì thế bà đành nhìn hai nhi tử đứng cung kính trước mặt mình, cũng không biết phải nói cái gì.

"Thôi thôi, ta không nói gì hết." Bà nói, nhìn về phía Tiêu Duệ, "Chỉ là Duệ Nhi, sao hôm nay con chỉ chọn một Chính phi thôi vậy? Hai vị trí trắc phi đều còn trống mà, là do con không nhìn trúng mấy người đó hay là sao?"

Trước khi trả lời, Tiêu Duệ nhìn Tiêu Dật một cái, sau đó mới nói: "Vâng, con không nhìn trúng. Hơn nữa vẫn là để trống vị trí trắc phi thì hơn, biết đâu sau này còn cần." Tuy rằng ở đời này thái độ của mẫu phi đối với hắn đã thay đổi, nhưng bởi vì kí ức đời trước, Tiêu Duệ vẫn dùng chút tâm kế.

Quả nhiên, hắn vừa nói xong, Huệ Phi lý giải thâm ý trong lời nói của hắn, hai mắt lập tức đỏ lên. Bà nhìn Tiêu Dật còn chưa hiểu gì, không hiểu sao thấy thế nào cũng không vừa mắt, lập tức đập mạnh lên vai Tiêu Dật một cái.

"Mẫu phi ---" Tiêu Dật kêu oan.

Huệ Phi hừ lạnh, nói: "Từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng con cùng ta đều cưng chiều con, nhưng con thì hay lắm, cái gì cũng đoạt với Thất ca con. Nhưng con nhớ kĩ cho ta, trên đày này Thất ca con đối xử tốt với con nhất, con phải báo đáp nó cho tốt, hiểu không?"

Tiêu Dật sờ sờ mũi, không vui hừ lạnh.

Huệ Phi lại nhìn Tiêu Duệ, đau lòng thật, "Vậy cô nương phủ Trường Bình Hầu kia là thế nào? Con thực sự thích nó sao?" Nghĩ đến việc mấy năm nay nhi tử làm chút buôn bán, so với bà hay Tiêu Dật Tiêu Văn thì đều dư dả hơn chút, Huệ Phi không khỏi nói: "Nếu không thích, mẫu phi giúp con nhìn mấy người khác xem. Con chỉ cần nói con thích diện mạo thế nào, mẫu phi đều sẽ tìm cho."

Khiến Huệ Phi áy náy chỉ là bước đầu, mà bước thứ hai lần vấn đề dung mạo của Dư Lộ. Tiêu Duệ gục đầu, giọng bỗng có chút suy sút, "Mẫu phi, mấy chuyện khác tính sau. Diện mạo của nàng ấy như vậy, bên người nhi tử không nên có quá nhiều người. Mẫu phi, về sau nhi tử cũng không muốn cho nàng ấy thường tiến cung, khỏi cho có phiền toái không cần thiết."

Huệ Phi im lặng.

Cẩn thận ngẫm lại, nữ tử Vu gia kia tuy đã cố tình trang điểm rồi, nhưng mặt mày... có chút giống Ngu Văn năm xưa! Huệ Phi giật nảy mình, lại ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Duệ đang gật đầu với bà.

Chuyện như vậy, đúng là càng ít người biết càng tốt.

Cũng không phải do có kiêng kị gì, vốn chính là biểu tỷ đệ, ở với nhau cũng là bình thường. Nhưng năm đó Thừa Nguyên Đế hạ lệnh đưa Ngu Văn đi hòa thân, mà trước khi bị đưa đi, Ngu Văn sống trong cung của bà, có thể xem như là thanh mai trúc mã với Duệ Nhi.

Cho nên nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, đối với Duệ Nhi và Ngu Văn đều là chuyện không tốt, mà đối với Duệ Nhi không tốt, đó chính là đối với bà và Dật Nhi cũng không tốt. Huệ Phi ngầm gật đầu với Tiêu Duệ.

Thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, vậy tiếp đó chính là hôn kỳ.

Tiêu Duệ chỉ muốn nhanh chóng cưới hỏi Dư Lộ đàng hoàng, vì thế liền chạy đến trước mặt Huệ Phi quanh co lòng vòng một phen. Bởi vì Huệ Phi thấy có lỗi với nhi tử, qua mấy lần thúc đẩy, hôn kỳ của Tiêu Duệ chỉ sau hôn kỳ của Lục Hoàng tử một tháng. Giữa tháng Năm là hôn kỳ của Lục Hoàng tử, đến giữa tháng Sáu là hôn kỳ của hắn và Dư Lộ.

Không đề cập đến việc Lễ bộ rối ren đến đâu, Tiêu Duệ tiêu tốn không ít thời gian và công sức trang hoàng Tầm Phương viện theo ý của Dư Lộ, cho nên khi biết tin thì ra Định Quốc Công phủ còn có một Đại tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài, Định Quốc Công phủ đã đổi tên Minh Nguyệt thành Lâm Nguyệt, được Lâm phu nhân thường xuyên dẫn theo tham gia các loại yến hội.

Tiêu Duệ biết tin, nghĩ đến giao tình kiếp trước giữa Dư Lộ và Minh Nguyệt, rốt cuộc nhịn không được, giao việc bên Thành Vương phủ cho Thôi Tiến Trung theo dõi, mình thì ra cửa tìm Tiêu Dật.

Tiêu Dật không phải người ngu. Lời Tiêu Duệ nói trong cung Huệ Phi đợi lát sau gã cũng hiểu, hơn nữa ngay từ đầu đúng là mẫu phi có ý cho Lâm Thục làm Thất tẩu của gã, mà cũng không phải là gã coi trọng Lâm Thục thật, bèn ngầm giao lưu với Định Quốc Công mấy lần, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tự xưng là tri kỷ, cho nên người ta nguyện ý gả nữ nhi cho gã, tự nhiên gã cũng nguyện ý cưới.

Chẳng qua, đúng như lời mẫu phi nói, gã rốt cuộc là thiếu Thất ca.

"Thất ca, có chuyện gì huynh cứ phân phó đệ một tiếng là được, sao còn cần chạy tới đây giữa trời nóng bức thế này." Tiêu Dật ra đón, thái độ tốt khó được.

Tiêu Duệ vào nhà ngồi xuống, quét mắt quanh phòng một lượt, không khó để phát hiện ra trong phòng có dấu vết do nữ nhân để lại. Hắn gặp được người mình thích, cho nên không muốn tiếp xúc với nữ nhân khác. Nhưng với Tiêu Dật, hắn không muốn quản chuyện này.

Với nam nhân mà nói, đây vốn là chuyện bình thường. Mỗi người đều có tự do của bản thân.

Chỉ là hôm nay... Hắn thu tầm mắt lại, trịnh trọng nhìn Tiêu Dật, "Đệ thực sự muốn cưới Lâm Thục?"

Sắc mặt Tiêu Dật hơi đổi, nhất thời không biết nên cười hay không, rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc cúi đầu với Tiêu Duệ, "Thất ca, chuyện này đúng là đệ có lỗi với huynh thật. Nhưng, nhưng nay thánh chỉ tứ hôn đều đã được ban ra, huynh, huynh cũng đừng so đo với đệ làm gì. Ngày khác đệ thỉnh tội với huynh sau, được không?"

Tiêu Duệ bật cười, vì hiểu lầm của Tiêu Dật.

Hắn còn ước Lâm Thục bị người khác chọn đi cơ.

Lắc đầu, Tiêu Duệ nói: "Yên tâm, ta không đến so đo việc này với đệ. Điều ta muốn nói là, gần nhất đệ có nghe tin từ Định Quốc Công phủ chưa, nghe nói Định Quốc Công có một trưởng nữ bị lạc ở bên ngoài, giờ đã được tìm về phủ."

Chuyện phong lưu của nhạc phụ, đương nhiên Tiêu Dật có biết.

Gã thở phào, cười xấu xa nói: "Thất ca, huynh đừng nói chứ, lão thất phu Định Quốc Công kia thật không có tiền đồ mà! Đường đường một Quốc Công gia, vì Lâm phu nhân không nạp thiếp không ngủ thông phòng, kết quả ngay cả khuê nữ ruột cũng không dám mang về nhà, thế mà lại làm thiên kim tiểu thư của phủ Quốc Công lưu lạc bên ngoài. Chỉ sợ đây sẽ là chuyện cười lớn nhất kinh đô năm nay!"

Tiêu Duệ nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ, thở dài: "Đệ cũng chỉ nghĩ như vậy?"

Tiêu Dật kinh ngạc, "Nếu không thì nghĩ gì nữa? Nam nhân như vậy có nữ nhân ở bên ngoài là chuyện bình thường. Đệ cũng không thể vì Định Quốc Công làm vậy mà cho rằng nhân phẩm của lão ta không tốt, không chịu cưới nữ nhi của lão đi? Chỉ là nếu đệ làm vậy thật, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý đâu!"

Đây đúng là đệ đệ hắn mà, cả hai đời đều không có chút biến hóa nào!

Tiêu Duệ dứt khoát nói thẳng: "Đệ thích Lâm Thục không?"

Tiêu Dật thành thật lắc đầu, "Không thích, người chả đẹp tí nào. Nhưng không sao cả, đệ cưới nàng ta vốn không phải vì nàng."

Tiêu Duệ nói: "Nếu đã vậy, vậy nữ tử mới được tìm về kia mới thật sự là Lâm Đại tiểu thư, hôn ước của đệ và Lâm Đại tiểu thư, đổi thành nàng ấy cũng không sao." Nhìn khuôn mặt nháy mặt cương lại của Tiêu Dật, Tiêu Duệ không thể không giải thích: "Đệ yên tâm, ta không có chút ý gì với Lâm Thục kia. Mà ta khuyên đệ như vậy cũng không phải vì hại đệ, thật sự là nếu đệ cần cưới một người để có quan hệ tốt với Lâm gia thì cưới người này vẫn tốt hơn cưới Lâm Thục nhiều!"

Đương nhiên Tiêu Dật biết, huynh trưởng cùng một mẫu thân sẽ không hại gã làm gì, nhưng mà vì sao cơ chứ?

Đương nhiên Tiêu Duệ không thể giải thích, cũng không có cách giải thích.

Tiêu Dật bèn lắc đầu, "Vậy cũng không được, dù gì Lâm Thục cũng là đích nữ, cái Lâm Đại cô nương kia chỉ là thứ nữ thôi, lại còn lưu lạc bên ngoài nhiều năm, ai biết có gặp cái gì không. Đệ cưới nữ nhân như vậy về làm trắc phi, vậy không phải quá mặt mặt đi? Không được không được, Thất ca huynh đừng khuyên đệ nữa, này tuyệt đối không được, ngay cả phụ hoàng và mẫu phi cũng sẽ không đồng ý đâu!"

Thôi, nên nói ta đều nói cả rồi, là do đệ không nghe, ta cũng không thẹn với lương tâm.

Tiêu Duệ gật đầu, cũng không ở lâu liền về.

Chuyện nhỏ vậy cũng không mang đến ảnh hưởng gì, rất nhanh liền đến hôn lễ của Lục Hoàng tử, sau đó là của Tiêu Duệ. Mũ phượng khăn trùm đã sớm được đưa đến phủ Trường Bình Hầu, mẹ chồng Huệ Phi liên tiếp ban thưởng đồ cho Vu gia. Nhìn bà vừa lòng người con dâu này như vậy, Thừa Nguyên Đế và Hoàng Hậu cũng đưa không ít đồ.

Vu phu nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhi trong gương, khó được cảm thấy hâm mộ, "Ai, tốt thật. Thành Vương đây là thật sự thương yêu con đấy. Không chỉ coi trọng con mà hắn còn có thể xin người trong cung cho con thể diện lớn như vậy. Lộ Lộ, con gả qua đó rồi, nhớ phải đối đãi Thành Vương cho tốt, sớm ngày khai chi tán diệp cho hắn."

Mới mười sáu tuổi mà đã phải thành thân rồi.

Tuy Dư Lộ đã mặc áo cưới nhưng cô vẫn chưa thể hoàn hồn lại, cho nên nghe Vu phu nhân nói vậy, cô chỉ gật đầu vô thức, chút thẹn thùng cũng không có.

Vu phu nhân cười lắc đầu, nghĩ Dư Lộ đã sớm ở trong Thành Vương phủ hơn nửa năm, chắc đã sớm gạo nấu thành cơm với Thành Vương, cho nên không ngại ngùng cũng là chuyện thường. Chẳng qua, lát nữa Thành Vương sẽ tới đón, tuy bà không phải mẹ ruột nhưng vẫn nên làm theo quy củ.

Rốt cuộc thì Thành Vương cùng trong cung cho Dư Lộ thể diện, nghĩa là cũng cho Vu gia họ thể diện.

Vu phu nhân đứng dậy đi đến trước mặt Dư Lộ, lấy ra hai quyển sách nhỏ từ tay áo, nhanh chóng nhét vào tay Dư Lộ, "Lúc không có ai thì hãy mở ra xem, mấy cái khác hẳn không cần ta dạy, con nhìn kĩ rồi học thêm nhiều mấy tư thế, Thành Vương sẽ thích lắm."

Mặt Dư Lộ đỏ bừng.

Lấy kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của cô, không cần mở ra quyển sách này có nội dung gì. Thật là, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.

Nhìn Vu phu nhân cũng ngượng ngùng tránh đi, Dư Lộ đành phải tận lực nghiêm mặt, gọi Phúc Quất đang vội vàng sửa soạn đồ đạc lại. Đợi Phúc Quất lại gần, cô vội nhét quyển sách vào tay Phúc Quất.

"Dư chủ tử, đây là gì thế?" Phúc Quất hỏi.

Dư Lộ nói: "Không có gì đâu, ngươi đi cất nó vào hòm đi." Cô dừng một lát, rồi lại nói: "Đặt ở dưới cùng ấy."

Cái gì mà phải nhét xuống dưới cùng thế nhỉ?

Phúc Quất quay lưng về phía Dư Lộ, lúc đi đến bên cạnh hòm, nàng một tay mở hòm một tay mở quyển sách nhỏ ra. Nhìn các tư thế kỳ quái được vẽ trong sách, điều đầu tiên Phúc Quất nghĩ đến là, chẳng lẽ là một loại võ công cao cường nào đó? Nhưng vừa nhìn lại, cái gì, cả nam cả nữ đều không mặc đồ, rõ ràng là sách cấm mà!

Nàng tức giận đóng sập nắp hòm, quay đầu lớn tiếng nói: "Dư chủ tử!"

"Ừ?" Dư Lộ quay đầu lại.

Phúc Quất cả giận: "Đây đây đây... đây là quyển sách Vu phu nhân đưa ngài!"

Vệt hồng trên mặt Dư Lộ còn chưa biến mất lại nổi lên lại, "...Ừ."

"Bà ta dám, dám đưa mấy thứ này đến trước mặt ngài! Bà ta quả là quá mức vô pháp vô thiên đi! Quá là..." Phúc Quất tức đến đỏ cả mặt, "Nô tỳ phải đi tìm bà ta! Nô tỳ phải nói cho Vương gia biết!"

Nha đầu này...

Dư Lộ không kịp thẹn thùng nữa, vội đứng dậy giữ chặt nàng ấy lại, lại gần tai nàng thì thầm mấy câu. Chỉ thấy mặt Phúc Quất càng ngày càng hồng, sau đó gục đầu xuống không dám ngẩng lên nữa. Dư Lộ thấy nàng ấy như vậy, cũng không thấy ngại nữa, ngược lại nghĩ đến mỗi quan hệ trì trệ không tiến giữa nàng ấy và Trần Chiêu, bèn lại thì thầm thêm mấy câu.

Phúc Quất ngượng ngùng, xoắn xuýt mãi không chịu ngẩng đầu, "Cái đó, cái đó có được không?"

Dư Lộ nói: "Có được hay không thì cũng phải thử xem sao. Nếu không được, vậy ngươi chết tâm sớm đi. Thiên hạ nơi nào không có cỏ, không có hắn, cứ để ta giới thiệu mấy nam nhân khác càng ưu tú hơn cho ngươi!"

Phúc Quất không để ý đến câu sau của cô, nhưng lại gật đầu với câu phía trước.

Cô ngồi trên kiệu hoa đỏ, bên tai là tiếng sáo và tiếng trống, một đường lắc lư rốt cuộc dừng lại. Bị người kéo tay ra ngoài, bái thiên địa, đưa vào động phòng. Vạch khăn trùm đỏ thẫm lên, Dư Lộ liền thấy được đồng hương Tiêu Duệ mặt đầy ý cười.

Trong tân phòng trừ Tiêu Duệ ra thì không còn người nào khác, nên Dư Lộ vừa thấy Tiêu Duệ liền lập tức vươn tay ôm cổ hắn, rướn người hôn liên tục lên mặt Tiêu Duệ.

"Ta rất nhớ chàng!" Cô thổ lộ.

Đây là nhiệt tình đến từ hiện đại.

Đương nhiên Tiêu Duệ sẽ đáp trả. Bất chấp việc uống rượu giao bôi, bất chấp việc kêu hỉ nương đến, hắn nhiệt tình ôm Dư Lộ vào lòng hôn sâu.

Khi Dư Lộ sắp không thở nổi thì Tiêu Duệ mới rời đi.

"Ta phải ra ngoài tiếp khác, nàng ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, ta đi một lát rồi về." Hắn nói: "Đúng rồi, ta kêu Thôi Tiến Trung đợi ở bên ngoài, nàng gọi người đưa đồ ăn cho hắn, phòng bếp đều làm xong hết rồi, muốn ăn gì thì chỉ cần gọi món thôi."

Dư Lộ gật đầu, lại hôn hắn một cái, dặn dò: "Đừng uống nhiều quá, không tốt đâu."

Tiêu Duệ gật đầu. Hôm khác thì có thể uống nhiều chứ hôm nay không thể được, hắn còn muốn động phòng nữa, uống nhiều quá sao mà động phòng được.

Tiêu Duệ vừa đi, Dư Lộ liền kêu Phúc Quất và Thạch Lưu tới dọn đồ ăn, ba người vội vàng dùng bữa. Dư Lộ đuổi Thạch Lưu đi tìm Trần Chiêu, cô thì tìm xiêm y đẹp đẽ cho Phúc Quất mặc, nghĩ nghĩ, cũng đưa áo ngực bản đơn giản cho Phúc Quất.

Phúc Quất nhìn áo ngực chỉ có hai mảnh tơ lụa kia, sợ tới mức không nói nên lời.

Dư Lộ làm mẫu trên người mình cho nàng xem, "Đây, mặc thế này này, xong mặc thêm một lớp áo lụa mỏng là được. Vậy mới có thể chứng minh sự chân thành được."

"Dư chủ tử... vậy, vậy có được không?" Phúc Quất có chút hối hận.

Dư Lộ dừng lại, "Sao, hối hận à? Nếu ngươi không muốn thì thôi, vậy không làm, tùy ngươi cả." Cô là người hiện đại, trên bờ biển đâu đâu cũng thấy người mặc bikini, nhưng Phúc Quất là người cổ đại, chưa chắc có thể tiếp nhận không khí như vậy.

Phúc Quất khẽ cắn môi, nói: "Thạch Lưu..."

Dư Lộ nói: "Không sao, tuy Thạch Lưu đi gọi nhưng nếu Trần Chiêu tới thật, ta giải thích với hắn là được rồi. Hơn nữa ngươi cũng ở đây mà, hắn thấy ngươi, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều."

Thật sự hối hận, muốn chạy trốn ngay lúc này sao?

Nàng có thể rút kiếm đánh đến ngươi chết ta sống với hắn, nhưng tại sao lại không dám thử lòng hắn chứ? Chẳng lẽ là vì nàng biết chắc chắn đáp án là lời nàng không muốn nghe sao? Nhưng nếu thật là vậy, vậy thà nghe lời Dư chủ tử thì hơn. Nam nhân trên đời có nhiều như vậy, Trần Chiêu không thích nàng, nàng cũng không phải không thích hắn là không sống nổi.

Phúc Quất bỗng lắc đầu, "Không, Dư chủ tử, nô tỳ không hối hận!"

Dư Lộ nhìn ánh mắt kiên định của nàng, gật đầu.

- --

Tiệc rượu ở tiền viện đã tan, Tiêu Duệ người đầy mùi rượu trở lại hậu viện. Nhưng mới vào Tầm Phương viện liền có một tiểu nha hoàn ra đón hắn, lập tức ôm cánh tay đỡ hắn. Phản ứng đầu tiên của Tiêu Duệ là ném người ra, nhưng hắn mới dùng chút lực liền thu tay lại.

"Sao vậy?" Tiểu Lộ Nhi giả dạng thành tiểu nha hoàn, Tiêu Duệ đương nhiên phối hợp nhỏ giọng nói chuyện.

Dư Lộ nhỏ giọng nói mọi chuyện cho hắn, giao đãi: "Xin chàng đó!"

Tiêu Duệ cũng không uống say, chỉ là nhìn Dư Lộ nhỏ giọng giải thích mọi chuyện xong, lập tức trốn đi như cá chạch, hận mình thật sự say mới tốt. Đây đều là chuyện gì thế, Trần Chiêu này chính là Trần Chiêu có ký ức đời trước, các nàng làm sao có thể lừa được hắn ta.

Hắn thở dài, thôi thôi, coi như chơi chơi cùng các nàng đi.

Chỉ là Phúc Quất, tối nay chắc chắn phải đau lòng rồi.

Nghĩ đến đời trước cuối cùng Phúc Quất bị Trần Chiêu chém một cánh tay, sang đời này, lại là muốn đưa cả đời cho Trần Chiêu. Vậy xem ra, nói Trần Chiêu đáng thương thì cũng không đúng lắm, không phải còn có người thật lòng thích mình đó sao?

Vào phòng chính, Tiêu Duệ cũng không vào phòng trong, chỉ ngồi ở gian ngoài để uống nước.

Lúc này Phúc Quất đang ngồi bên trong, cả người run mạnh. Nàng thực sự hối hận. Không phải hối hận vì sợ Trần Chiêu không tới mà là sợ Dư Lộ quá tin tưởng Tiêu Duệ. Nam nhân uống rượu vào rất dễ làm xằng làm bậy, nếu Vương gia thực sự cứng rắn muốn nàng, nàng cũng không dám phản kháng đâu đó.

Cũng may, Vương gia vào cửa nhưng không có ý vào phòng trong.

Phúc Quất chờ đến đứng ngồi không yên, theo thời gian trôi đi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, lòng cũng càng ngày càng lạnh. Mà ở bên ngoài Tiêu Duệ cũng có chút ngồi không yên. Đây chính là đêm động phòng hoa chúc đó, Tiểu Lộ Nhi tốt bụng, nhưng cũng không thể kéo dài thời gian động phòng của hắn đi. Nhưng giờ hay lắm, tân phòng có nữ nhân khác, chính chủ lại không biết đi đâu.

Tiêu Duệ tay ấn bàn, lảo đảo đứng dậy.

Tuy hắn không uống say nhưng đêm nay hắn uống cũng không ít rượu, đến giờ còn chưa có tắm rửa hay uống canh giải rượu, hắn còn có thể đứng dậy là tốt lắm rồi.

Không nghĩ tới, hắn vừa mới đứng dậy, ở cửa liền lập tức xuất hiện một người. Tiêu Duệ nhìn qua, người tới rõ ràng là Trần Chiêu.

Hai người cũng coi như có quen biết, liếc nhau, Tiêu Duệ lập tức hiểu ý của đối phương.

Hắn không tiếng động hỏi một câu.

Trần Chiêu do dự một chút, gật đầu.

Trong phòng, Phúc Quất ngồi trên giường ở sau bình phong. Tuy nàng ăn mặc có chút bại lộ nhưng trước có bình phong che chắn, sau cũng có chuẩn bị xiêm y. Nghe được tiếng bước chân lại gần, nàng lập tức túm chặt xiêm y kia.

Trần Chiêu bắt lấy một bên bình phong, hít sâu một hơi, bỗng xốc bình phong lên.

Phúc Quất còn tưởng người đến là Tiêu Duệ, lập tức cầm xiêm y bao lấy người, mình cũng co lại, che hơn nửa thân mình dưới lớp nệm, chỉ lộ mỗi cái đầu.

Nhưng người tới lại là Trần Chiêu.

Phúc Quất nhìn người tới, hai mắt lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Trần Chiêu không động, nhưng hắn đứng chỗ cao, đương nhiên có thể thấy đầu vai được bao bằng áo lụa hồng nhạt của Phúc Quất. Hắn hỏi: "Nếu Vương gia thực sự uống say, cứ đi vào như vậy, nàng tính làm sao đây?"

Làm sao đây?

Hắn hỏi như vậy, xem ra cái gì hắn cũng biết cả rồi. Phúc Quất tức khắc thấy hơi xấu hổ, nhưng không cam lòng yếu thế, liền ngửa đầu, không khách khí nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

Trần Chiêu cạn lời, đúng là không thể nói chuyện đàng hoàng với nữ nhân này mà. Dù thái độ của hắn có tốt đến đâu, nữ nhân này kiểu gì cũng phải chặn họng hắn. Chỉ là hình như hắn đã quen với cách nói chuyện của nàng, là do hắn thích nàng, vẫn là do hắn thấy thiếu nàng, cho nên mới nhịn nàng đây?

Trần Chiêu không biết, nhưng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nhưng vẫn bất khuất của Phúc Quất, hắn cũng không muốn biết. Hắn vươn tay với Phúc Quất.

Phúc Quất lại bất động, hung hăng hỏi hắn: "Cái gì?"

Trần Chiêu dịu dùng nói: "Đi cùng ta không?"

"Không đi!" Miệng nhanh hơn não. Phúc Quất còn chưa hiểu ý của Trần Chiêu mà đã nói lời từ chối.

Lòng Trần Chiêu cứng lại, cũng lười nói tiếp. Nữ nhân này không nói chuyện bình thường được, vậy chỉ có thể mạnh bạo. Hắn tiến lên, nhanh chóng ra tay, lập tức bắt lấy đầu vai của Phúc Quất. Phúc Quất biết võ, theo bản năng khom lưng, lui về phía sau. Trần Chiêu túm lấy xiêm y trên người nàng. Phúc Quất lui được một nửa mới thấy không đúng, lập tức choáng váng.

Lúc này Trần Chiêu mới tiến lên, quấn chặt xiêm y lên người nàng rồi mới kéo tay nàng ra ngoài.

Mà bên kia, Dư Lộ không đi xa, Tiêu Duệ cũng thuận lợi bắt người trở về.

Tắm gội thay quần áo, thả màn bò lên giường.

Chuyện suy nghĩ hơn một năm rốt cuộc có thể làm danh chính ngôn thuận, Tiêu Duệ xoay người, tay mò đến vạt áo của Dư Lộ.

Dư Lộ còn đang vui vì có thể tác thành cho Trần Chiêu và Phúc Quất, không có chút đề phòng, đến khi nút thắt áo ngủ cô tự chế bị cởi hơn một nửa cô mới hoàn hồn, lập tức rụt người lăn vô trong.

"Chàng làm gì vậy?" Cô nhỏ giọng nói: "Không phải ta nói rồi sao, chúng ta còn nhỏ lắm, không thể làm vậy được. Ít nhất phải chờ ba năm nữa, chờ ta đủ mười tám tuổi mới được."

Tiêu Duệ nói: "Đây là cổ đại!"

Dư Lộ phản kích: "Nhưng chúng ta đều là người hiện đại!"

Tiêu Duệ: "..." Cho nên, vì sao hắn lại nói mình là đồng hương của nàng ấy?

Hắn trầm mặc một lát, giọng bỗng mềm mỏng hẳn, "Hay chúng ta dùng cách khác?"

Dư Lộ nghĩ đến quyển sách nhỏ Vu phu nhân đưa, nghiêm khác cự tuyệt, "Không cần!"

Tiêu Duệ: "Nếu nàng vẫn luôn không sinh, ta sợ mẫu phi kêu ta nạp trắc phi."

Đây đúng là cả một vấn đề! Dư Lộ xoay người lại, "Hay là, chàng nói chàng không thể sinh?"

Tiêu Duệ cắn răng: "Nàng có muốn thử xem không?"

Dư Lộ che mặt, "Lưu manh, không muốn!"

- --

Dư Lộ và Tiêu Duệ thành thân không được bao lâu, Tiêu Dật trước đón trắc phi vào cửa, chỉ là ngay ngày hôm sau liền gây ra một chuyện khiến toàn kinh thành đều khiếp sợ. Đó là Tiêu Dật rất không hài lòng với trắc phi mới vào cửa, ngay sáng hôm sau gã đã mang theo một đám thị vệ xông vào phủ Định Quốc Công, đập nát nhừ thư phòng của Định Quốc Công.

Chẳng qua, gã lại không trả trắc phi về phủ Định Quốc Công.

Nghe nói ngay đêm đó trắc phi kia bị Tiêu Dật dọa, hôm sau không dậy được, ngay cả đi theo Tiêu Dật vào cung tạ ơn cũng không đi được.

Chuyện này ở kinh thành bị truyền đến truyền đi rất ồn ào, nhưng cố tình Định Quốc Công không chỉ không đi cáo trạng Tiêu Dật, lão còn chạy đi gặp Thừa Nguyên Đế, sám hối rằng bản thân không biết dạy nữ nhi, chọc cho Tiêu Dật không vui, nguyện ý đón nữ nhi về.

Đương nhiên Thừa Nguyên Đế không đồng ý. Ông trấn an Định Quốc Công, lại gọi nhi tử đến giáo huấn một phen, chuyện này cứ xong như vậy.

Chẳng qua, Tiêu Duệ và Dư Lộ biết, người gả cho Tiêu Dật không phải Lâm Thục mà là Minh Nguyệt bị Lâm Thục và Lâm phu nhân thay mận đổi đào. Lúc đầu hai người còn có ý định, nếu mọi việc bị lộ thì nói là Minh Nguyệt vì muốn mối hôn sự tốt nên thiết kệ hại muội muội, mình thì thay muội muội gả qua. Chỉ là ai biết Tiêu Dật căn bản không nói chuyện này ra, chỉ chạy tới Lâm gia đập thư phòng của Định Quốc Công.

Lại thêm việc Định Quốc Công chạy tới thưa tội với Thừa Nguyen Đế, vì thế thanh danh của nữ nhi Lâm gia lập tức kém cực. Rồi sau đó, một đám tiểu dân không biết chi tiết đều mắng vị tiểu thư con Chính thê của Lâm gia, làm hại Đại tiểu thư vất vả lắm mới về được nhà bị hỏng thanh danh, tìm không thấy người tốt để gả.

Vì vậy, ở đời này, Lâm Thục tâm cao khí ngạo ở nhà tới tận năm hai mươi hai tuổi, mới rốt cuộc không thể không gả cho một thư sinh nghèo. Chỉ là, gả cho một người không dám đối nghịch với Lâm gia, đời này nàng sống cũng không tệ.

Còn Tiêu Duệ và Dư Lộ, mãi cho đến lúc thân thể này của Dư Lộ tròn hai mươi tuổi thì cô mới sinh đứa con đầu lòng của hai người, một tiểu nam hài nhăn nhúm. Tiêu Duệ nhìn nó, vẫn có thể nhìn ra nó không giống nhi tử đầu tiên ở đời trước.

Nhưng hắn vẫn đặt tên cho nó là Tiêu Cảnh Thành.