Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 105: Thanh kiếm hai lưỡi




“Tiểu Vân, ta sẽ không tùy tiện xử phạt người khác, nô tỳ cũng là người, huống chi người sống ở trên đời vốn là nhiều chuyện thị phi, hơn nữa…bọn họ nói cũng không sai, ta thất sủng rồi, nếu đã là sự thật thì ta có lý do gì để xử phạt bọn họ chứ?” Cung Tuyết Thiến cười nhạt, hỏi lại Tiểu Vân, giấu kín đi nỗi đau đớn trong lòng.

“Thật ra nô tỳ nhận thấy Vương gia không phải không thích tiểu thư, ngược lại nô tỳ cảm thấy là tiểu thư chọc giận khiến Vương gia phát cáu. Nô tỳ biết nô tỳ không nên lắm lời, nhưng nô tỳ hy vọng tiểu thư được tốt. Nếu tiểu thư vẫn cứ một mực như vậy thì chịu thiệt chịu khổ chỉ có tiểu thư thôi.” Cuối cùng Tiểu Vân cũng nói ra hết những lời đã giấu ở trong lòng từ lâu.

Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm vào Cung Tuyết Thiến, chỉ một nô tỳ mà cũng hiểu được đạo lý này, vậy nàng có hiểu không? Hắn muốn nhìn xem nàng sẽ trả lời như thế nào, trong lòng nàng đang nghĩ gì?

“Tiểu Vân, cám ơn ngươi, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng có một số việc ngươi không hiểu đâu, cho dù ta có nói ra thì ngươi cũng sẽ không biết. Cái ta muốn không phải là thích, cũng không phải là sủng ái, mà là yêu.” Cung Tuyết Thiến nói, nếu như đã biết rằng không thể đạt được, vậy nàng nên sớm buông tay, như vậy bản thân sẽ ít bị tổn thương hơn.

Yêu? Lúc Mộ Dung Trần nghe thấy chữ đó, thân mình liền cứng ngắc lại. Nàng muốn hắn yêu nàng sao?

“Có gì khác sao? Vương gia không yêu tiểu thư sao?” Tiểu Vân không hiểu nhìn nàng.

“Đương nhiên là khác, ngươi cho rằng Vương gia yêu ta sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi ngược lại Tiểu Vân.

“Nô tỳ không biết, chỉ là nô tỳ cảm thấy Vương gia đối xử với tiểu thư rất tốt.” Tiểu Vân hồi đáp, nàng không biết “yêu” mà tiểu thư muốn nói là gì cả.

“Quên đi, Tiểu Vân, không nói nữa.” Cung Tuyết Thiến không thể nói rõ với Tiểu Vân, bởi Tiểu Vân vĩnh viễn cũng không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, vậy thì không nói gì hết sẽ tốt hơn.

“Nhưng mà bây giờ người muốn làm thế nào? Cũng không thể tiếp tục căng thẳng với Vương gia như vậy?” Tiểu Vẫn vẫn lo lắng hỏi.

“Không biết.” Cung Tuyết Thiến nhanh chóng đáp, bởi vì nàng đã quyết định sẽ ra đi. Nàng lại lập tức hỏi Tiểu Vân: “Những chuyện gì sẽ khiến nam nhân hưu thê?”

Hưu thê? Mộ Dung Trần sửng sốt, nàng có ý gì? Chẳng lẽ nàng muốn khiến hắn bỏ nàng? Sắc mặt hắn nháy mắt liền biến thành âm trầm.

“Hưu thê?” Tiểu Vân cũng sửng sốt, không rõ vì sao tiểu thư lại hỏi chuyện này, những vẫn đáp: “Không hiếu thuận với phụ mẫu, không có con, lẳng lơ, đố kỵ, lắm lời, có bệnh, còn có ăn trộm nữa, nếu mắc phải những điều này thì có thể bị hưu, nhưng mà đây là đối với chính thê thôi, nếu như là tiểu thiếp thì chỉ cần một câu nói của phu quân thôi, không cần lý do gì cả.”

“Vậy sao?” Cung Tuyết Thiến đáp, tuy rằng đơn giản nhưng mà muốn hắn bỏ nàng, có thể sao?

“Người hỏi chuyện này làm gì?” Tiểu Vân mơ hồ cảm giác được một nỗi bất an.

“Khiến Vương gia bỏ ta.” Cung Tuyết Thiến cũng không muốn giấu diếm Tiểu Vân, trực tiếp đáp lời.

Cái gì? Tiểu Vân sửng sốt, tiểu thư lại muốn Vương gia bỏ nàng?

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi muốn khiến bổn Vương bỏ ngươi? Vậy bổn Vương nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ.” Mộ Dung Trần đột nhiên đi đến từ phía sau, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng nói.

Tiểu Vân hoảng sợ biến sắc, hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”

“Chàng nghe thấy rồi sao? Nếu đã nghe thấy thì chúng ta trở về bàn bạc một chút.” Cung Tuyết Thiến cả kinh, nhìn hắn nói xong liền xoay người đi về phía Tuyết Uyển. Nghe được cũng tốt, dù sao nàng cũng đang muốn nói chuyện với hắn.

Mộ Dung Trần mang vẻ mặt xanh mét phẫn nộ đi theo sau nàng.

Tuyết Uyển.

Cung Tuyết Thiến cùng Mộ Dung Trần ngồi đối diện nhau. Tiểu Vân rất biết điều đóng cửa lại rồi lui ra ngoài.

“Mạnh Tâm Nghi, ngươi muốn nói chuyện gì?” Giọng điệu của hắn lạnh như băng, ẩn chứa tức giận.

“Vương gia, không phải vừa rồi người đã nghe rõ rồi sao? Ta muốn Vương gia bỏ ta.” Cung Tuyết Thiến không quan tâm đến cơn giận của hắn, nhìn hắn rồi lặp lại một lần nữa.

“Nếu vậy thì bổn Vương cũng nói lại một lần nữa cho ngươi biết, không thể.” Mộ Dung Trần phẫn nộ nhanh chóng nắm chặt tay lại, nàng muốn bỏ đi như vậy sao?

“Vì sao?” Cung Tuyết Thiến yếu ớt hỏi, nếu đã không yêu thì tại sao lại không buông tay?

“Lời này hẳn là bổn Vương hỏi ngươi mới đúng.” Mộ Dung Trần gần như quát lên với nàng.

“Được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, Vương gia, ta không thích ngươi, ta đã thích người khác rồi. Lý do như vậy đã đủ chưa?” Cung Tuyết Thiến nhẫn tâm nói, cho dù nói như vậy có lẽ hắn cũng sẽ không đau lòng, bởi vì hắn căn bản không yêu nàng.

“Ngươi thích người khác, là ai? Thập tứ đệ hay là Cơ Tinh Hồn?” Ánh mắt Mộ Dung Trần phẫn nộ phun ra lửa giận hừng hực, nàng dám nói nàng thích người khác?

“Cơ Tinh Hồn, bây giờ ngươi có thể bỏ ta rồi.” Cung Tuyết Thiến không chút do dự đáp lại, hắn cũng đã nói ra tên một người thích hợp rồi, vậy nàng chỉ cần đơn giản thừa nhận thôi.

“Cơ Tinh Hồn?” Lửa giận Mộ Dung Trần cố nén đột nhiên phát ra, lập tức đưa tay túm lấy vạt áo nàng, hung tợn nói: “Mạnh Tâm Nghi, cứ cho là ngươi thích Cơ Tinh Hồn thì sao? Bổn Vương không quan tâm, bổn Vương chỉ quan tâm đến thân thể của ngươi mà thôi.”

Nói xong hắn liền hung hăng ném nàng lên giường, sau đó dùng tay bắt đầu xé rách y phục của nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Cung Tuyết Thiến lấy tay che trước ngực.

“Làm gì? Không phải ngươi rất rõ ràng sao? Bây giờ còn giả bộ gì nữa? Bổn Vương muốn người nhớ kỹ, thân thể của ngươi thuộc về bổn Vương, trến đó có dấu vết của bổn Vương.” Phẫn nộ trong mắt Mộ Dung Trần cơ hồ muốn cắn nuốt nàng sạch sẽ, bàn tay không hề lưu tình dù chỉ chút ít.

“Mộ Dung Trần, ta sẽ hận ngươi.” Cung Tuyết Thiến không hề phản kháng bởi vì nàng biết cho dù phản kháng cũng chỉ là vô ích.

“Mạnh Tâm Nghi, ngay cả trái tim của ngươi bổn Vương cũng không để ý, còn quan tâm đến sự oán hận của ngươi sao?” Mộ Dung Trần âm tàn nói, thân thể mạnh mẽ va chạm nàng, dường như thật sự muốn lưu lại dấu vết của mình ở trong thân thể nàng.

Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, nếu không yêu thì cần gì phải tỏ ra giận dữ như vậy? Hay hắn chỉ vì thể diện của nam nhân? Nghĩ vậy, trong lòng nàng không khỏi chua xót. Nàng sai lầm rồi, ngay từ đầu không nên dùng tình cảm để báo thù. Thì ra tình yêu thật sự là thanh kiếm hai lưỡi, tổn thương người khác cũng tổn thương chính mình. Nhưng mà như vậy cũng tốt, khiến nàng càng thêm kiên định quyết tâm rời đi.