Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 135




Chương 135

 

Sắc mặt nàng dần trở nên lạnh lẽo.

 

“Lan Thanh là tam muội muội của ta, con bé bị người ta độc hại, bổn Vương Phi tuyệt đối sẽ không từ bỏ mục đích!” Vân Khương Mịch vỗ lên bàn một cái, nghiêm nghị quát: “Hôm nay, hoặc là có người đứng ra nhận tội! Hoặc bổn Vương Phi sẽ đánh từng người một trong phủ Quốc công này, từ trên xuống dưới!”

 

“Ta không tin! Đánh không ra được một câu nói thật!” Mọi người từ trên xuống dưới phủ Quốc Công đều sẽ bị đánh?

 

Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc ngay cả Vân Bách Tùng cũng không thoát được?!

 

Xem ra Vân Khương Mịch hôm nay, quả nhiên là nổi bão rồi!

 

Sáng nay trong cung, Vân Bách Tùng đã chịu một trận.

 

Cho nên biết, Vân Khương Mịch không chỉ nói suông thôi, nàng nói muốn đánh, sợ là không ai trong phủ thoát được.

 

Bao gồm cả ông!

 

Nhưng Vân Ngọc Linh không vui, lúc này nhíu mày nói: “Minh Vương Phi, đây là đạo lí gì? Cha ta là Ứng Quốc Công do đích thân Hoàng Thượng phong, lại còn là cha ruột, là trưởng bối của tỷ, sao có thể nói đánh là đánh?” Muốn đánh nàng ta?!

 

Không có cửa đâu!

 

Khóe mắt nàng ta nhìn về phía Lục Dự đang đứng ở cửa, ra hiệu nàng ta nhanh đi đến Doanh Vương phủ, gọi Mặc Vân Khinh đến làm chỗ dựa cho nàng ta.

 

Cảnh tượng này, đương nhiên không trốn qua mắt Vân Khương Mịch.

 

“Nhị muội muội, ta nhắc nhở một câu” Nàng cười như không cười, nhìn xem nàng ta: Vương mấy hôm trước đã bị phụ hoàng điều đến biên cương.

 

Bây giờ trong Doanh Vương Phủ, người làm chủ là Tân Nghiên Tuyết”

 

“Lúc này muội tìm đến cửa, chẳng phải là tự tìm đường chết à?” Khuôn mặt nhỏ của Vân Ngọc Linh tái đi.

 

Đúng thết Sao nàng ta lại quên mất, Mặc Vân Khinh vài ngày trước đó đã rời khỏi kinh thành?!

 

Trước khi đi, hắn ta còn cố ý căn dặn nàng, ở kinh thành phải làm việc cẩn thận, chớ tùy tiện trêu chọc Vân Khương Mịch hoặc Tân Nghiên Tuyết, để tránh việc không ai che chở nàng ta.

 

Hôm nay sao nàng ta lại quên mất chuyện này cơ chứ?!

 

Thấy nàng ta tiếp tục vặn cái bánh quai chèo trong tay… à không, khăn gấm.

 

Lúc này, Vân Khương Mịch mới hài lòng cười: “Ứng Quốc Công là do chính phụ hoàng phong, không sai.”

 

“Nhưng bổn Vương Phi cũng là Vương Phi do Vương Gia nhà ta cho tam đại kiệu khiêng cưới về phủ Minh Vương! Là con dâu của phụ hoàng! Hôm nay đến phủ Ứng Quốc Công, hết thảy đều là phụ hoàng gật đầu cho phép.

 

Nàng liếc mắt nhìn lại: “Bổn Vương Phi nói đánh, chính là phụ hoàng cho đánh”

 

“Muội muốn chống lại hoàng mệnh?” Chỉ một câu nói, đã dọa Vân Bách Tùng hồn phi phách tán!

 

Ông vội vàng bước lên, bảo vệ Vân Ngọc Linh ở sau lưng, cười với Vân Khương Mịch: “Minh Vương Phi, chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ ràng! Lan Thanh là con gái của ta, ta sẽ không để nó bị người ta hại chết oan!”

 

“Minh Vương Phi hôm nay cũng đã vất cả, chỉ bằng ngồi xuống uống chén trà?” Nếu như lúc trước, Vân Ngọc Linh còn dám nói, Vân Khương Mịch không được Mặc Phùng Dương sủng ái, thậm chí bị cấm túc.

 

Làm sao dám ở trước mặt nàng ta, ỷ vào thân phận Minh Vương Phi mà diễu võ giương oai?

 

Nhưng hôm nay, nàng ta lại không có phần dũng khí này.

 

Bởi vì tận mắt nhìn thấy Mặc Phùng Dương sủng ái nàng vô cùng!

 

Vân Bách Tùng cũng biết, chẳng những Mặc Phùng Dương che chở nàng, ngay cả Mặc Quốc Thiên cũng che chở con nha đầu thối này… Sáng nay trong cung, ông cũng đã nhận thức rõ được sự thật này!

 

Cho nên, ông nào dám trêu chọc Vân Khương Mịch?

 

“Trà thì thôi không cần” Vân Khương Mịch cười khẽ: “Ta sợ trà của phủ Quốc Công có độc” Một câu này khiến Vân Bách Tùng xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể tìm kẽ đất chui vào.

 

“Việc này, trước khi bổn Vương Phi đến phủ Quốc Công đã sai người điều tra rõ ràng. Tối hôm qua, lúc Lan Thanh rời khỏi phủ Minh Vương vẫn còn rất tốt, trong đêm lại đột nhiên trúng độc…