Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 254




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 254

 

Thấy hắn không nói lời nào, Vân Khương Mịch càng chán nản.

 

Nàng cho rằng Mặc Phùng Dương sợ nàng hành chết Tân Nghiên Tuyết, cho nên mới lập tức câm miệng không đả kích nàng nữa.

 

“Được lắm! Mặc Phùng Dương ngươi được lắm! Tân Nghiên Tuyết người ta đã là Doanh vương phi, cũng đã sinh hai đứa nhỏ, lại còn một lần sảy thai. Sao ngươi vẫn còn nhớ nhung nàng ta vậy? Người ta đã cố ý thể hiện rõ phu thê đồng lòng, cố ý đến tiếp cận ngươi, sao ngươi lại không nhìn ra hả?”

 

Vân Khương Mịch nói rất nhanh.

 

Nàng tiếp tục lải nhải: “Thiên hạ này đâu phải chỉ có một nữ nhân là Tân Nghiên Tuyết. Ếch ba chân khó tìm chứ nữ nhân hai chân thì đầy ra. Sao ngươi cứ phải treo cổ trên cái cây Tân Nghiên Tuyết vậy?”

 

Ồn ào quát Kiếp trước nữ nhân này là con chim sẻ hả?

 

Líu ra líu ríu làm cho hắn đau hết cả đầu!

 

Mặc Phùng Dương chịu hết nổi, duõi tay ra bịt miệng của nàng lại.

 

“Ôôôô…”

 

Miệng bị bịt kín nhưng Vân Khương Mịch vẫn không chịu yên lặng, kêu la cái gì đó không rõ. Nàng trợn tròn hai mắt, rõ ràng là tỏ vẻ đang hỏi thăm tổ tông tám đời của Mặc Phùng Dương.

 

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.

 

Bên ngoài xe truyền đến giọng nói mềm mại của Phong Bảo: “Mẫu thân…”

 

“Ta đây!”

 

 

Hai tay Phong Bảo ôm lấy cổ của Vân Khương Mịch, dùng mặt cọ vào mặt nàng làm nũng: “Mẫu thân, con rất nhớ người”

 

Trái tim của Vân Khương Mịch muốn tan chảy rồi.

 

Nàng nhìn thấy vài thanh gỗ nhỏ trên mặt đất, đang định hỏi thì người hầu nhỏ vội trả lời: “Vương phi, nô tài và tiểu công tử đang đếm kiến ạ”

 

Đếm kiến?

 

Ôi đứa nhỏ này thật đáng thương quá.

 

Vân Khương Mịch lại ôm thằng bé chặt hơn: “Thưởng cho ngươi nhé.”

 

Nàng lấy một đ ĩnh bạc từ trong không gian đưa cho người hầu nhỏ. Chơi cùng nhi tử của nàng, đáng được thưởng.

 

Người hầu nhỏ kích động nước mắt rơi đầy trên mặt, vội vàng cất bạc vào trong ngực. Chỉ câu mong sau này, tiểu công tử đều ngày ngày đến cổng lớn đợi Vương phi, hắn ta sẽ đếm kiến cùng đứa nhỏ…

 

Vân Khương Mịch bế Phong Bảo vào cửa.

 

Mặc Phùng Dương nhìn thấy dáng vẻ mẫu tử thân mật của hai người, trong lòng thấy hơi phiên muộn. Tiểu tử thối Vân Lâm Phong này, không nhìn thấy hắn cũng trở về hả?